Chương 46: Chương 4 .14

Hạt mưa ngày ấy - Chương 04.14

(16) “Tôi phải làm gì thì cô mới yêu tôi?”

“Vụ này là Hoàng Vũ gây ra chứ không phải ai khác!” – Tú Phong tức giận đập bàn.

“Nhưng tại sao cậu ta lại làm như vậy? Kế hoạch của bọn H.V.H đó sao?” – Tùng Lâm nghi ngại.

“Bây giờ cần phải tìm hiểu kỹ hơn, cái báo này nói chưa rõ lắm. Chúng ta sẽ chia nhóm nhé, một nhóm đến chỗ show diễn còn một nhóm đến bệnh viện chỗ của ca sĩ Anh Long.”

“Đừng chia nhóm, để tớ đi thôi!” – Hương Ly lên tiếng.

“Sao kia?”

“Anh Long là ca sĩ nổi tiếng nên sẽ không gặp nhiều người lạ đâu, cứ để một mình tớ đi gặp anh ấy. Còn các cậu cứ đến hiện trường để hỏi đi. Tớ sẽ tìm hiểu xem Anh Long biết cái gì về Hoàng Vũ.”

“Thôi thế cũng được! Hương Ly, em cẩn thận nhé.”

“Em biết rồi.”

“Nè, cậu có gặp chú Minh thì cứ bảo là bạn của tớ để chú ấy nhận ra cậu nhé.”

“Biết rồi, Hương Anh! Đi thôi, không thể chậm trễ được. Trời lại sắp mưa rồi đấy. Hè gì mưa suốt ngày vậy trời?”

Bệnh viện chật kín người, hầu hết là những fan của Anh Long lo lắng đứng túm tụm ngoài cổng, bên trong chỉ có công an, các nhà báo, phóng viên được vào. Hương Ly đi đến:

“Xin tránh đường!”

Sự lãnh đạm của cô gái trẻ xinh đẹp khiến ai nấy đều phải tránh ra cho cô đi. Cô bước vào trong bệnh viện thì bảo vệ nói:

“Cô là người thường, không được vào!”

“Tôi cần gặp công an Minh.”

“Cô biết công an Minh?”

“Vâng! Hãy cho tôi vào.”

Bảo vệ thấy Hương Ly đáng tin cậy thì cho cô vào. Cô đi đến căn phòng bệnh của ca sĩ Anh Long. Công an Minh đang ngồi trong phòng, xem một tờ giấy gì đó.

“Xin lỗi!” – Cô chen vào đám người – “Cho hỏi chú có phải chú Minh không ạ?”

“Đúng vậy!” – Chú công an ngẩng lên – “Cháu là…”

“Cháu là Hương Ly, bạn của Hương Anh.”

“Ồ là cô bé mà Hương Anh kể cho chúng ta nghe sao? Cháu đến đây có việc gì vậy?”

“Cháu có thể xem tờ giấy trên tay chú không?”

Chú Minh đưa tờ giấy cho Hương Ly. Khác với dự đoán của cô rằng đây là một mật thư, hoá ra tờ giấy chỉ viết một địa chỉ rất bình thường: “Nhóm H.V.H, sân vận động M., đường…20h30 tối mai.”

Hương Ly cầm tờ giấy đi ra phía giường bệnh của Anh Long, giơ cái giấy lên:

“Anh lấy cái giấy này ở đâu?”

Anh Long cũng phải run người trước sự lạnh lùng của Hương Ly, cứ ngỡ cô gái nhìn rất xinh đẹp này là một fan của anh chứ, dè gì cô ấy chẳng thân thiện chút nào. Đến ca sĩ mà cô cũng lạnh tanh hỏi như người thường vậy.

“Tôi cướp được từ kẻ đó.”

“Cướp như thế nào?”

“Tôi lao ra cản hắn thì chỉ giật được cái vòng tay thôi, nhưng trên chiếc vòng đó gài mẩu giấy này. Vì cái vòng hình cái xích nên cũng dễ kẹp giấy vào, hắn giật lại được cái vòng nhưng tờ giấy thì tôi giữ lại để đưa cho các chú công an đây.”

“Hiểu rồi! Vậy anh cứ nghỉ ngơi đi.”

“Này cô gái xinh đẹp, em là ai vậy? Em muốn đòi lại công bằng cho tôi sao? Em dũng cảm quá!”

“Tôi không rảnh mà lo cho người như anh. Nghỉ ngơi rồi cứ việc hát hò, tôi không quan tâm.” – Hương Ly đứng lên đi ra chỗ chú Minh.

Anh Long nhìn theo cô, chỉ biết chép miệng: “Thật là lạnh lùng!”

Hương Ly ngồi đối diện với chú Minh. Chú hỏi:

“Cháu biết chuyện gì sao?”

“Theo suy đoán của cháu, người này ắt hẳn vô tình hoặc cố tình gài tờ giấy vào chiếc vòng để Anh Long biết được (mà cố tình thì nhiều hơn). Cậu ta là một người của nhóm H.V.H, địa chỉ trên tờ giấy là chỗ bọn chúng sẽ xuất hiện vào 20h30 tối mai. Nhưng cũng rất có thể là một âm mưu vì cháu nghe các chú nói H.V.H lúc nào cũng ẩn hiện khác thường, tự dưng lộ diện thế này thì…”

“Chú hiểu rồi! Mấy tháng qua các chú cũng đang điên đầu để bắt sống được những kẻ này. Không cần biết có âm mưu gì, tối mai các chú sẽ đến đó.”

“Hãy để bọn cháu đi cùng!”

“Hả? Các cháu còn trẻ, làm sao mà…”

“Đừng khinh thường tụi cháu. Chúng cháu đã bị mắc bẫy bọn H.V.H này nhiều lần, con mồi của bọn chúng cũng là tụi cháu. Các chú cứ đi sau và hành động, đừng để lộ mặt.”

“Được rồi! Cháu rất thông minh đấy. Mà này, gặp bọn chúng rồi vậy cháu biết rõ được kẻ gây ra cuộc ẩu đả cụ thể là ai chứ? Là Hoàng – gã cầm đầu ư?”

“Gã ta lúc nào chẳng đứng sau vụ này, không lộ diện đâu. Người gây ra cuộc ẩu đả, cháu nghĩ rồi chú cũng sẽ biết. Thôi cháu về xem tình hình các bạn cháu thế nào. Có gì cháu sẽ liên lạc với chú.”

Hương Ly rời khỏi bệnh viện. Cô ngẩng lên trời. Mây đen kéo đến che phủ đi ánh sáng, gió thổi giật mạnh khiến hàng cây nghiêng ngả. Không gian tối sầm xuống. Tại sao đang là mùa hè mà ngày nào cũng mưa, mà mấy ngày nay mưa lúc nào cũng kéo dài chẳng bao giờ dứt. Mới đêm qua mưa mà giờ lại sắp mưa…

Đêm qua, tối qua…

Hương Ly đưa tay lên chiếc vòng trên cổ. Hình chú chim hải âu làm bằng đá quý sáng rực lên. Dường như chiếc vòng này còn hơi ấm của ai kia. Mới tối qua thôi, họ còn hạnh phúc bên nhau. Thế nhưng giờ đây, Hoàng Vũ dịu dàng, hiền lành đã trở thành một kẻ độc ác, tàn nhẫn đến thế này sao? Cô không thể hình dung ra cảnh cậu đánh những khán giả vô tội ấy kinh khủng thế nào. Bàn tay cậu đầy máu, sẵn sàng va vào tội lỗi với nỗi hận thù đắng cay. Mà nỗi hận thù đó là ai gây ra? Là cô…Chính là cô đã gây ra…

“Tôi chưa bao giờ nói yêu anh! Tôi chỉ thương hại cho cái hoàn cảnh của anh thôi!”

Lời nói chua chát ấy là do cô nói ra sao?

“Thương hại”, cái từ ấy có thể gϊếŧ chết tình yêu, đâm thẳng vào trái tim. Có ai hiểu được cảm giác của người “được” thương hại? Yêu ai đó thật nhiều, thật sâu đậm, yêu đến điên cuồng, đến mù quáng, bất chấp mọi gian khổ khó khăn, bất chấp cả hận thù để đến với người đó nhưng cuối cùng chỉ nhận lại hai chữ “thương hại”. Ai mà chịu được!? Ai mà đủ để nghe được hai từ như hai con dao ấy? Thế mà cậu thiếu niên ấy phải nghe! Nỗi hận thù đã được cậu cố kìm xuống, giờ đây lại càng bùng cháy hơn, hận sâu đậm hơn.

Nước mắt Hương Ly rơi từ lúc nào chẳng hay. Chính cô đã gϊếŧ chết tình yêu chân thành của Hoàng Vũ và đánh thức nỗi hận thù trong lòng cậu. Cô đã làm tổn thương cậu, chính cô mới là người gây ra tội lỗi.

Cô tham lam lắm! Cái gì cô cũng muốn, cái gì cô cũng đón nhận, và rồi cái gì cô cũng có thể làm tổn thương nó! Cô bảo cô yêu Tú Phong, vậy mà khi Thiên Duy bày tỏ tình cảm với cô, cô cũng đón nhận tình cảm đó. Cô cũng muốn ở cạnh Tùng Lâm, hay được Bảo Nam bảo vệ. Và rồi đến Hoàng Vũ, cô cũng thế, nhưng tàn nhẫn hơn là cô đã gϊếŧ chết tình yêu của cậu sau khi đón nhận nó.

Chỉ vì cô ích kỷ, cô chỉ nghĩ đến bản thân mình. Cô giận Hoàng Vũ đã lừa dối cô mà quên mất dù dùng thủ đoạn lừa dối cô thì cũng là vì cậu yêu cô mà thôi.

Cô nhớ cậu.

Lần đầu tiên cô nhớ Hoàng Vũ, nghĩ đến cậu sau biết bao nhiêu thời gian lãng quên cậu đi.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà mọi thứ về cậu hôm đó cô đều nhớ. Nhớ nụ cười tươi lần đầu tiên cô được thấy. Nhớ cái ôm khoác vai nhẹ nhàng, nhớ giọng nói ấm áp chân thành yêu thương.

“Anh sẽ luôn ở bên em, bảo vệ em, và yêu em. Không bao giờ có ngày anh quay lưng lại với em, chỉ cần em ở bên anh, đừng coi anh là một kẻ đáng sợ, chỉ thể thôi.”

Hương Ly bật khóc! Lúc đó như thế mà bây giờ thì thế nào?

Mưa bắt đầu rơi. Mưa càng rơi thì nỗi nhớ càng đầy. Cô nói cô không yêu Hoàng Vũ cơ mà, nhưng sao cô nhớ cậu đến thế? Ừ thì ngu ngốc khi tham lam mong muốn được cậu yêu thương nữa, nhưng cô vẫn muốn. Cô biết cô yêu Tú Phong, giờ người cô cần là Tú Phong, nhưng cô không thể không nghĩ đến Hoàng Vũ. Nụ hôn ngọt ngào, nồng nàn của cậu dường như vẫn vương trên môi cô. Cậu đã thực sự yêu cô, đã cố gắng làm một người tốt nhất để được yêu cô. Nhưng chính cô đã khiến mọi thứ đảo lộn rồi! Làm thế nào để quay lại đây? Làm thế nào để đổi thay khi mọi thứ quá muộn màng?

“Cuối cùng cô cũng mò đến gặp thằng ca sĩ đó rồi sao?”

Cô giật mình, không tin vào giọng nói vừa nghe. Cô ngẩng lên, ngỡ ngàng, chết lặng. Là cậu! Trong chiếc áo khoác đen nhẹ, vóc dáng cao lớn khiến cậu nổi bật giữa màn mưa bao phủ trời đất. Vẫn là con người ấy, mà sao có nhiều sự đổi thay đến vậy?

“Ngày mai cô sẽ đến đó chứ? Tôi đang chờ đây!”

Giọng nói thật lạnh lùng, độc ác. Hương Ly vẫn cứ nhìn gương mặt đó. Cô muốn chạy tới, muốn ôm chặt cậu, muốn được vòng tay ấm áp ấy quàng qua mình, muốn được cảm nhận nụ hôn kia một lần nữa, nhưng không thể được nữa rồi. Cô nuốt nước mắt, bình thản đi về phía trước:

“Hãy đầu thú trước khi ngày mai chúng tôi đến đi, anh nghĩ cái nhóm H.V.H nhà anh làm gì được chúng tôi sao?”

“Vậy nhóm BOD chỗ cô thì làm gì được? Haizz thật buồn cười, sao tôi cứ phải làm thành viên của cái nhóm dở hơi dở hồn đấy mấy năm nhỉ?”

“Ai chẳng biết anh giờ là một kẻ hùng mạnh đầy quyền lực trong một nhóm giang hồ nổi tiếng. Chỉ sợ chưa kịp lên mặt thì vào tù rồi.”

“Vậy thì tôi rất muốn chờ xem cô đưa tôi vào tù thế nào đây. Ừ nhỉ, ngày hôm qua sinh nhật là tôi 18 rồi, vào tù như chơi, cô cứ tự nhiên mà thử đưa tôi vào.”

“Nói đi!” – Bỗng cô dừng lại – “Anh và nhóm H.V.H có quan hệ gì?”

“Tôi có nhất thiết phải nói không?”

“Tuỳ anh! Nhưng tại sao anh phải đánh người vô tội chứ? Làm thế để tôi xuất hiện tại cái địa chỉ anh ghi trên tờ giấy đó sao? Anh hận tôi thì anh cứ tìm thẳng tôi ấy?”

“Đâu phải một mình tôi muốn gặp cô, vả lại tôi thích thế đấy, có sao không? Tôi muốn đối diện với cả cái nhóm của cô thế mới vui.”

“Tôi thực sự không còn muốn nói gì với anh nữa.”

Hương Ly thở dài, bước qua. Nhưng cô đứng ngay lại vì…

“Cô thực sự không yêu tôi?”

Hương Ly sững người trước câu hỏi đó. Cô không quay mặt nhìn Hoàng Vũ, cố bình tĩnh:

“Anh chẳng là gì với tôi hết!”

“Vậy tôi phải làm gì thì cô mới yêu tôi?”

“Dù anh có làm gì đi chăng nữa cũng chẳng được đâu.”

Hương Ly lạnh lùng đáp rồi định đi thẳng. Bỗng Hoàng Vũ nắm lấy tay cô kéo lại:

“Kể cả là tôi chết cũng không yêu tôi sao?”

Cứ mỗi lần Hoàng Vũ nói là trái tim Hương Ly lại thấy đau. Cậu đang nói gì vậy chứ? Cậu thật sự yêu cô như vậy sao? Yêu ngay cả trong khi đang hận thù…

“Có thể đấy!”

“…”

“Nhưng mà kẻ như anh thì làm sao mà chết được? Chết hay sống thì cái thứ tình cảm mù quáng của anh cũng làm người ta khinh!”

Nói xong cô buông tay cậu ra, đi thật nhanh không ngoái lại. Không ngoái lại để cậu không thấy cô đau đớn thế nào khi nói ra câu ấy. Và không ngoái lại nên cô không hề biết ánh mắt cậu đã tối lại càng tối hơn:

“Yên tâm, tôi không chết đâu…Mà cái thằng yêu cô kia sẽ phải chết đầu tiên!”