Hạt mưa ngày ấy - Chương 03.12
“Hương Ly, bố con kìa!” – Vũ Ngọc kêu lên khi taxi vừa dừng bánh.
Ai nấy giật mình nhìn ra cửa kính xe. Một người đàn ông đứng chờ sẵn ở đó. Ông ăn mặc gọn gàng, gương mặt hiền hậu nhưng lộ rõ những nếp nhăn và đôi mắt buồn vì sau bao năm đợi chờ một người yêu thương.
Đôi mắt của ông rất giống con mắt trái của Hương Ly, đẹp và buồn…Chỉ nhìn đôi mắt ấy thôi cô đã nhận ra đó chính là người cha thật sự của cô. Không phải là lão “bố nuôi” Trọng độc ác và tàn nhẫn kia, mà chính là ông – Vũ Hùng – người đàn ông giỏi giang, thành đạt, yêu thương gia đình như trái tim thứ hai của mình.
Hương Ly vội vàng mở cửa xe, chưa hết ngỡ ngàng. Vũ Hùng nhìn con gái cũng ngơ ra một hồi rồi ông nhận ra liền. Đứa con gái bé nhỏ của ông có lớn thế nào thì vẫn chẳng thay đổi, nhất là con mắt và mái tóc xoã ấy.
“Hương Ly, đúng là con rồi…” – Ông run run.
“Bố…” – Giọng nói của cô, bao năm vẫn thế.
“Hương Ly! Con đã trở về! Bố đã chờ con bao nhiêu năm!”
“Bố ơi!” – Cô vội chạy đến ôm chặt lấy ông.
Hương Ly cảm thấy mình như bé lại, trở thành đứa trẻ con ngày nào được bố vỗ về và yêu thương. Một cảm giác nào đó ấm áp lan toả khắp người cô, cô chưa nhớ ra được những kỷ niệm của mình với bố nhưng cô vẫn nhớ được một bàn tay nào đó đã luôn nắm tay cô trong những ngày thơ bé, dìu dắt cô, nâng cô đứng dậy mỗi lúc cô ngã, bảo vệ cô mỗi lúc cô đau đớn vì bệnh tật, vì vết thương trên mắt mình.
Người ta mất đi một ánh sáng, thì ánh sáng còn lại càng chiếu rực rỡ hơn…
Vũ Hùng buông con ra, nhìn cô:
“Con quyết định sẽ đi sao? Mẹ nói hết với bố rồi!”
“Vâng…”
“Con đi mà chưa nhớ ra được cái gì?”
“Con xin lỗi…”
“Không sao!” – Vũ Hùng cười hiền hậu – “Trước khi đi con hãy cứ tham quan nơi này đi đã! Đây là nơi con đã từng đến, biết đâu con sẽ nhớ ra.”
“Nơi này ư…?” – Hương Ly nhìn ra xung quanh.
Một thiếu niên tách nhóm bạn đi ra chỗ Vũ Hùng:
“Để cháu đưa Hương Ly đi tham quan cho!”
“Cháu là…”
“Bác quên cháu nhanh vậy, cháu Thiên Duy đây mà!” – Cậu thiếu niên nở nụ cười dịu dàng không thay đổi theo năm tháng.
“Ồ Thiên Duy, là cháu rồi!” – Vũ Hùng nhớ ra, gật gật đầu ra hiệu chỉ có cậu mới được đưa Hương Ly đi.
Thiên Duy hiểu ý liền cúi đầu đáp lại rồi kéo tay Hương Ly đi. Cô cũng chỉ biết đi theo cậu. Cả hai đi ra gần bãi biển xanh sóng đang vỗ mạnh vì gió lớn. Gió lạnh, trời nhiều mây nhưng không làm mất đi vẻ đẹp của cảnh biển hoàng hôn sắp xuống. Phía chân trời vẫn nhàn nhạt một màu đỏ, có cánh chim ở đâu vội vã và thưa thớt dần. Mùi nồng mặn của biển với những hương vị thân quen của ngày nào như trở lại nơi đây…
Thiên Duy nhìn lên trời:
“Lạnh thế này vẫn có người ra đây thả diều sao?”
Hương Ly ngẩng lên. Có mấy con diều đang bay trên bầu trời.
Ký ức từ đầu hiện về, nó không hiện rõ ràng nhưng nó vẫn đủ để cô thấy quen quá. Cánh diều trên trời kia, giống y như cánh diều của năm ấy – cánh diều của ba người bạn đi trên một chiếc tàu thuỷ, một cô bé và hai cậu bé đang cười vang để tiếng cười của họ hoà vào tiếng sóng. Ký ức tuổi thơ, đẹp và không tài nào mất đi được.
Nhưng cánh diều…đã bị cơn gió thổi bay đi rồi…
“Diều đẹp quá…” – Có tiếng nói ở đâu nhẹ nhàng vang lên trong gió.
Thiên Duy và Hương Ly giật mình nhìn ra bãi biển. Ngồi trước những hàng dừa xanh đang đứng trên bờ cát trắng, một thiếu niên và một cô nữ sinh trẻ đang ngồi, lặng lẽ ngắm biển khơi với những cánh diều chao vi vu.
Hương Ly lặng đi, không biết làm gì ngoài việc đứng nấp sau một cây dừa và nhìn họ.
“Diều là biểu tượng của ước mơ đấy!” – Tiếng cậu thiếu niên đáp lại.
“Em tưởng chỉ có chiếc vòng này mới là biểu tượng của ước mơ thôi chứ.” – Cô bé cầm viên ngọc rubi được đính trên chiếc vòng cổ của mình lên.
“Ước mơ nằm trong trái tim, chứ không nằm ở đâu cả. Nhưng Ngọc Thuỷ à, nếu như chiếc vòng này ban cho em ước mơ thì em có ước điều gì không?”
“Ước điều gì ấy à…?”
“Giả dụ như ước em sẽ khỏi bệnh, hoặc cô Ánh sống lại với em,…”
“Không! Em không ước thế nữa đâu.”
“Vậy em ước gì?”
Hàng dừa vẫn nghiêng theo gió biển. Gió đưa tiếng Ngọc Thuỷ tưởng rằng đi đến tận chân trời:
“Em ước anh Tú Phong sẽ không bao giờ rời xa em!”
Tú Phong lặng đi. Và cả người con gái đứng gần đó…
“Dù em có bạn bè, gia đình nhưng chẳng ai có thể luôn ở bên cạnh em như anh Tú Phong. Anh chỉ là một người mà em vô tình quen biết, vô tình cảm kích vì đã tìm lại chiếc vòng mà em suýt thì làm mất, nhưng chỉ điều đó thôi đủ để em muốn được gặp lại anh. Và giờ đây, em đã được ở bên cạnh anh. Anh đối xử với em rất tốt, anh có vẻ hơi lười học nhưng bù lại anh luôn yêu thương, bảo vệ người khác. Nhờ có anh, em đã tìm được niềm vui. Nếu không có anh em sẽ chẳng bao giờ được ra viện, em cũng chẳng được đến trường, chẳng được học, cũng chẳng được đến cái nơi xa như thế này. Em nhận ra, người quan trọng nhất với em không phải là cô Ánh, mà là anh…”
“Ngọc Thuỷ…” – Tú Phong ôm vai cô bé. Cô dựa vào vai cậu.
“Nếu em ước em khỏi bệnh, thì chắc em cũng không được sự chăm sóc của anh. Nếu em ước cô Ánh trở lại, em sợ em sẽ chỉ yêu quý một mình cô ấy mà quên mất anh. Em muốn anh mãi mãi là người quan trọng nhất với em!”
“Ngốc, dù anh không phải là người quan trọng nhất thì anh cũng sẽ ở bên em, nhóc ạ!” – Tú Phong nói mà khoé mắt đã cay.
“Em muốn vậy, em muốn vậy lắm, nhưng…” – Bỗng Ngọc Thuỷ lên cơn ho. Tiếng ho của cô bé rất mạnh, hơi thở cô yếu hẳn và làn môi thì khô lại.
“Ngọc Thuỷ, em lạnh à?”
“Không…không sao đâu…” – Ngọc Thuỷ run bần bật, ngồi dựa vào Tú Phong, cố gắng thở được và nói – “Có lẽ…em sắp chết rồi…”
Tú Phong như sét đánh ngang tai:
“Nói linh tinh cái gì vậy!!?? Em đã phẫu thuật rồi, chết cái gì ở đây?”
“Thực ra, cuộc phẫu thuật đó chẳng có ích gì cả…”
“Là sao?”
“Bệnh của em quá nặng chẳng thể cứu chữa nổi, lại để lâu năm rồi, có phẫu thuật chỉ kéo dài thêm ngày sống chứ nó không có ích gì cho em nữa. Mấy ngày nay em cảm thấy mình rất mệt, nhiều lúc rất khó thở…”
“Vậy sao không nói với anh!!?? Ngọc Thuỷ, đừng có bi quan, bệnh của em sẽ chữa được!”
“Bệnh em…chắc phải ra nước ngoài…Mà thậm chí nước ngoài cũng không được!” – Ngọc Thuỷ khó thở run run.
“Nước ngoài ư? Chẳng sao hết! Có anh rồi, em lo gì chứ? Tiền nong? Hay cái gì khác cũng chẳng thành vấn đề!”
“Tú Phong, anh nghĩ anh là ai vậy?” – Bỗng giọng Ngọc Thuỷ nghiêm nghị.
“Anh…”
“Em không đáng để một người tốt như anh hy sinh vì em như vậy! Một đứa con gái lạ hoắc bị bệnh mà anh cũng phải quyết cứu như vậy sao? Nếu vô ích thì có phải đã khiến anh mất công không?”
“Ngọc Thuỷ, em không phải là đứa con gái lạ hoắc! Anh đã hứa sẽ ở bên em thì anh phải cứu em!”
“Tú Phong…” – Ngọc Thuỷ xúc động, mỉm cười – “Anh không cần phải như thế vì em…Hãy ở bên ai mà anh cảm thấy xứng đáng với mình nhất.”
Cô gái đứng sau cây dừa đã nghe được lời nói ấy…
“Em biết anh thích chị Hương Ly. Lúc đầu, em tức lắm. Em cảm thấy mình quá thiệt thòi, em thua kém chị ấy. Nhưng đó chỉ là vì em quá tự ti vào bản thân mình. Em nhận ra, chị Hương Ly tốt lắm. Chị ấy cũng có hoàn cảnh trớ trêu, khéo bị thương ở mắt như thế còn đau đớn hơn cả căn bệnh của em, nhưng chị ấy vẫn sống tốt và được nhiều người yêu quý. Vì thế, Tú Phong, anh quay về với chị ấy đi. Hãy học tốt, cố gắng để trở thành một người tốt đối với chị ấy. Đừng tự dối mình, đừng làm chị ấy tổn thương nữa, anh có trốn tránh thì làm sao trốn tránh được chính mình, phải không?”
Tú Phong không kìm được nước mắt, cậu ôm chặt Ngọc Thuỷ vào lòng:
“Ngọc Thuỷ, đừng nói vậy nữa mà…”
“Tú Phong…” – Cô bé dụi đầu vào người cậu, cảm nhận làn hơi ấm áp, mỉm cười khi giọt lệ đã rơi – “Dù cho phải chết, em không hối hận vì đã gặp được anh.”
“Ngọc Thuỷ, em sẽ không chết đâu!” – Tú Phong hét lên trong nước mắt.
“Chết thì chết, làm gì mà cứ níu kéo nhau làm gì?” – Một giọng nói lạnh tanh từ đâu vang lên.
Ngọc Thuỷ và Tú Phong giật mình, cả Thiên Duy cùng Hương Ly cũng ngẩng lên. Đứng ngay cạnh Tú Phong, Ngọc Thuỷ là một nhóm những thanh niên thuộc dạng “ăn chơi” phải nói là BOD cũng chẳng là gì. Mặt mũi tên nào cũng dữ dằn, người thì xăm trổ, mặc áo ba lỗ, quần bò rách, giắt bên sườn mỗi đứa một con dao. Nhưng nổi nhất vẫn là một kẻ đứng giữa. Hắn bịt mặt, mặc đồ đen, cao lớn hơn hẳn những tên khác.
“Hero!?”
Hương Ly suýt nữa thì gọi tên ai kia. Nhưng cô giật mình nhận ra, đôi mắt kia không phải của Hero. Đó là một đôi mắt tàn nhẫn và cay độc, khác hẳn với đôi mắt của Hero, dù cũng lạnh lùng nhưng đôi mắt Hero toát ra sự dịu dàng và chân thành.
Tú Phong nóng mặt nhìn tên cầm đầu đó:
“Mày là thằng nào? Dám ăn nói như thế à?”
“Ồ Tú Phong, không nhận ra giọng nói của tao sao?”
“Hả?” – Tú Phong giật mình. Giọng nói này…Cậu đã nghe bao giờ đâu?
“Có vẻ như cái tài giả giọng khác của mình cũng tuyệt thật!” – Tên đó lẩm bẩm rồi quay lại nhìn Ngọc Thuỷ yếu ớt trong vòng tay Tú Phong – “Con bé này sắp chết rồi hả?”
“Câm mồm! Cấm mày nói thế với em ấy!”
“Tú Phong sao mà mất bình tĩnh thế? Mọi khi mày lạnh lùng và không bao giờ lúng túng như thế này cơ mà!”
“Mày…” – Tú Phong nghiến răng – “Rốt cuộc mày là ai? Muốn gì? Sao lại biết chúng tao?”
“Tao là ai mày không cần biết, tao biết tụi mày thì mày cũng đừng có nên quan tâm, quan trọng là tao cần đứa con gái đó!” – Tên đó hét lên.
“Hả? Mày dám…” – Tú Phong ôm chặt Ngọc Thuỷ – “Tao chẳng quan tâm mày là thằng nào, nếu mày dám đυ.ng vào em ấy mày sẽ lĩnh đòn đấy!”
“Hô hô vậy sao? Chúng bay, bắt đứa con gái đó cho tao!”
Mấy chục tên đồ đệ nghe lệnh lập tức xông tới. Tú Phong đặt Ngọc Thuỷ xuống, quay ra lũ “đầu trâu mặt ngựa” kia. Võ của cậu không đạt tới mức tuyệt đỉnh như cậu bạn Hoàng Vũ, nhưng với cú đá thần tốc cộng với sức khoẻ dẻo dai vốn có, tên nào tên nấy ngã chổng võ dưới sức mạnh của Tú Phong. Nhưng Tú Phong chỉ có một, lại đánh tay không, còn lũ kia đông như kiến, mang cả dao, gậy theo người, cậu vất vả lắm mới tránh được đòn nhưng cũng phải lĩnh vài quả. Rốt cuộc thì kẻ kia là ai? Và tại sao hắn muốn bắt Ngọc Thuỷ!?
Mải chống lại mấy thằng đệ tử quèn, Tú Phong quên mất Ngọc Thuỷ. Lợi dụng lúc đó, một thằng to béo chạy đến bế xốc Ngọc Thuỷ đi. Cô bé hoảng hốt nhưng vì đang quá yếu nên không thể hét gọi Tú Phong được. Cô không hiểu gì cả, nhưng cô sẽ không để mình rơi vào tay kẻ ác! Người được ở bên cô chỉ có thể là Tú Phong thôi! Ngọc Thuỷ dùng hết sức cắn mạnh vào tay thằng béo khiến hắn giãy nảy lên buông cô ra. Cô vội vã bỏ chạy, nhưng thằng béo đó đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, rút dao ra quát:
“Mày không đứng lại, tao đâm mày thật đó!”
Tiếng quát của hắn làm cho Tú Phong giật nảy mình quay ra:
“Ngọc Thuỷ, mau chạy…”
Không để cho cậu nói hết, mấy thằng đệ tử đã thừa thắng xông lên đánh, đạp Tú Phong túi bụi khiến cậu không kịp trở tay, ngã dập người xuống đất. Ngọc Thuỷ hoảng sợ quay ra nhìn cậu, nước mắt giàn giụa nhưng cậu không động lòng, bắt cô phải chạy:
“Chạy đi, đừng lo cho anh!”
Tiếng hét của cậu làm cô run sợ, cô buộc phải chạy, vừa chạy vừa khóc oà. Càng chạy cô càng yếu đi, thằng béo đó không phải là Bảo Nam – béo mà chạy nhanh, hắn chạy rất chậm nhưng nhận ra cô càng lúc càng đuối sức thì hắn mừng rỡ xông ngay tới.
Hương Ly hét lên:
“Ngọc Thuỷ!!!!” – Cô vội vã chạy ra.
“Để tôi!” – Thiên Duy nhảy ra, chuẩn bị cho gã béo một quả đấm.
Nhưng đã quá muộn!
Tên béo đó đã chạy gần sát Ngọc Thuỷ, bỗng nhiên do hắn chạy quá hấp tấp, hắn vấp phải một hòn đá. Mất đà, hắn chúi xuống, kéo theo cả cánh tay đang cầm con dao của hắn…
PHẬP!
Con dao lạnh lùng, tàn nhẫn nhờ có cánh tay dài của gã béo đã đuổi theo Ngọc Thuỷ, nhanh hơn cả Thiên Duy và Hương Ly, nó cắm phập vào tấm lưng bé nhỏ của Ngọc Thuỷ.
Máu…
Máu chảy xối xả, thấm đẫm con dao. Máu rơi xuống biển, hoà với nước thành một màu đỏ đắng cay…
Hoàng hôn đang tắt nắng, cũng đỏ rực như một màu máu…
“NGỌC THUỶ!!!!!!!!!!!!” – Tiếng cậu thiếu niên hét vang vọng đến chân trời.
Thiên Duy và Hương Ly bàng hoàng trước những gì họ nhìn thấy.
Cô bé đó, ngã quỵ xuống trong vũng máu đầy trên cát. Cô khóc. Khóc vì đau. Mà cũng là vì cậu thiếu niên đó đã quá lo lắng cho cô nhưng cô đã khiến cậu mất đi công sức một cách vô ích. Cô quay ra nhìn cậu đang cố thoát khỏi đám người hung tợn, chạy về phía cô. Đau quá! Vết thương, và căn bệnh hành hạ cô…Máu chảy ra từ miệng cô, từ vết thương trên lưng cô, cứ nhuốm đỏ cả một vùng cát trắng. Nhưng cô quên hết cả đau, cô chỉ nhìn con người ấy mà thôi…
“TRỜI, thằng kia, tao bảo mày doạ nó thôi mà mày đâm nó thật à!!??” – Có tiếng hét.
Thằng béo run run tay:
“Đại…đại ca, em…em bị ngã, nên em đâm nhầm nó luôn…”
“Thằng ngu!!!! Nó chết chưa đó!? Tao dám cá với mày là nó chết rồi, đã bị bệnh chuẩn bị chầu trời đến nơi lại còn bồi thêm cú này nữa.” – Hành động của tên đại ca khiến ai cũng phải ngạc nhiên.
“Nó…nó chưa chết đâu, đại ca…” – Thằng béo nhìn Ngọc Thuỷ.
“Nó chưa chết thì mày sẽ chết!!!” – Tú Phong gào thét lên, xông tới tên béo.
Hắn luống cuống không biết chạy đằng đâu trước cơn thịnh nộ của Tú Phong, tưởng rằng đã chết đến nơi nhưng tên đại ca đã ra lệnh:
“Chúng mày đâu, ra giúp thằng béo chặn Tú Phong lại, mang con bé đó về đây!”
Lũ đệ tử nghe răm rắp. Tú Phong vì sức đã kiệt, bị thương đầy mình, không thể chống đỡ nổi bọn chúng. Mấy thằng đã nhanh chóng mang Ngọc Thuỷ đến chỗ tên đại ca. Hắn nhìn cô, thấy cô còn cố mở mắt thì hắn khẽ cười như yên tâm một điều gì đó. Hắn lập tức bế cô quay đi.
“Thằng hèn hạ, trả em ấy lại đây!!!!” – Tú Phong gào lên.
“Ồ xin lỗi nhé, nhưng tao cần con bé này.”
“Mày đã gián tiếp gϊếŧ em ấy, mày còn muốn em ấy? Mày là ai!!??”
“Ồ tao đâu muốn gϊếŧ nó, nó chết thì đó là số phận của nó thôi. Tao đi đây!” – Tên đại ca cười khinh bỉ đi ra phía một chiếc xe ô tô đang đợi.
“KHỐN!!!!!!!!!!”
Tú Phong không thể nhịn được, đẩy tung bọn đệ tử ra lao về phía thằng đại ca đó, tung cho hắn một cú đá huyền thoại của mình. Cú đá của cậu đã đá thì chỉ có trúng, nhưng tên đại ca này đã nhanh chóng né được, hắn không làm sao ngoại trừ…
…từ người hắn rơi ra một tờ giấy nhỏ…
Hắn lạnh lùng bước đến xe ô tô, quay lại ra hiệu cho lũ đàn em. Tú Phong không còn sức nữa, bị chặn lại. Cậu tuyệt vọng nhìn theo chiếc ô tô xa dần, muốn hét gọi cô, nhưng cô bé đã không còn nữa, không còn…
“Chúng mày chết đi!!!!”
Lũ đàn em giật mình quay lên. 3 chàng trai còn lại của BOD đã xuất hiện kịp lúc cùng với Thiên Duy. Họ lao đến mấy thằng đệ tử bằng một tốc độ kinh hồn. Chỉ với sự hợp sức của 4 người, lũ đàn em đã hoảng sợ, đứa thì ngất xỉu đứa thì co giò chạy mất dép.
Còn Hương Ly, cô vội vã chạy đến bên Tú Phong đang bị thương.
“Tú Phong, cậu không sao chứ?”
“Buông tôi ra!” – Cậu đẩy Hương Ly ra, lấy hết sức đứng lên. Cậu nhìn về phía chiếc ô tô đó, căm hận đến tột cùng, cậu hận không thể bay tới mà xé xác cái thằng đó ra – người đã bắt cóc Ngọc Thuỷ, người đã khiến cô bé đau đớn.
“Dù cho phải chết, em không hối hận vì đã gặp được anh.”
Lời nói trong trẻo ấy vẫn hiện về ở trong tâm trí cậu. Nước mắt Tú Phong trào ra, cậu gào lên:
“Ngọc Thuỷ!!!!!!!!! Là tôi đã gϊếŧ em! Đều là do tôi hết!”
“Tú Phong, không phải lỗi của cậu, cậu đừng đổ tội ình. Là do mấy người đó mà.” – Hương Ly cố khuyên bảo.
“Tôi không quan tâm!!! Tôi thề tôi phải bắt được thằng khốn đó. Dù hắn ta là ai, tôi cũng phải phanh thây hắn ra!” – Tú Phong mất cả bình tĩnh.
Cô bé ấy, mới nửa giờ trước còn ngồi đây bên cậu…
Sáng nay cậu vẫn được nhìn thấy cô đang mỉm cười vui vẻ…
Vậy mà giờ đây, những con người hèn hạ không bằng súc vật đó đã khiến cô rời xa cậu!
Tú Phong ngã quỵ xuống, cậu kiệt sức rồi.
Bỗng có tiếng của Hương Anh:
“Cái giấy gì rơi ở đây đây?”
“Nhường anh cho yêu thương khác ấm áp hơn em được không con tim ơi trả lời đi!?
Hay em cứ trẻ con và giữ anh riêng mình…?
Giờ nếu em có thể khóc thành tiếng đến khi nào cơn đau trong tim em vơi đi
Em đã chẳng vùi mình vào lặng câm…”