Chương 7: Hối lộ tình

CHƯƠNG 7

Editor: Nắng

Hàn Trân nghe toàn bộ những gì hai người nói.

Cô làm MC tại Trung tâm Văn hóa và Văn hóa Đài Ngọc Lan ở thành phố Ngu Sơn, mỗi khi có một buổi thu hút đầu tư, thu hút tiền đầu tư, giám đốc trung tâm luôn tìm Hàn Trân để tiếp khách.

Chỉ vì cô có ngoại hình xinh đẹp, tính cách ngoan ngoãn, nên dùng làm vật trang trí bên cạnh, mà đối với những công việc của cô ở bên ngoài, giám đốc cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Cuộc họp xúc tiến đầu tư có thể tiếp xúc với nhiều nhà tài trợ và các lãnh đạo nhỏ. Hai năm trước, lần đầu tiên cô gặp Chu Tư Khải là khi cô vừa mới thực tập xong, cô chưa nhận ra rằng cô là MC của cuộc họp xúc tiến kiểu này, bên trong nước sâu bao nhiêu thì đυ.c bấy nhiêu.

So với các loại tin tức bôi đen thì cuộc họp này còn dơ dáy bẩn thỉu hơn nhiều.

Cô bị sắp xếp chỗ ngồi ngay bên cạnh một trưởng khoa họ Trần trên năm mươi tuổi, hai bên tóc mai bạc trắng, lão này cực kỳ thích nốt ruồi son trên má cô, uống được vài ly rượu bắt đầu sờ lên eo cô rồi từ từ tiến lên.

Hàn Trân sợ hãi đến nỗi không dám nhúc nhích, sống lưng toát mồ hôi lạnh ngắt, lão trưởng khoa họ Trần đó rất biết cách cảm thụ, nói cô quá ngây thơ, là quả táo xốp, bảo cô đừng câu nệ, phải biết cách bộc lộ bản chất của mình.

Cô lúc đó mới 21 tuổi, bị lóa mắt bởi nghề làm MC, còn đang tràn ngập hoài bão với ước mơ, ngây thơ hỏi bộc lộ bản chất gì.

Lão cười ha ha không ngừng, ghé sát người cô, mùi hương trong miệng lão khiến cô ngạt thở, lão ói muốn cởi hết đồ trên người cô, sự phóng túng tự nhiên càng dữ dội thì càng kí©h thí©ɧ.

Hàn Trân sợ hãi tới mức biến sắc, làm đổ ly rượu lên người lão trưởng khoa, không ngờ lão không những không giận mà còn cười, cởϊ áσ khoác đưa cô đến phòng chuyên dụng dành cho lãnh đạo tiếp khách.

Trong áo còn có một tấm thẻ bí mật.

Ngụ ý rõ ràng, không cần nói cũng biết.

Hàn Trân khi đó không có tiếng nói, chỉ có thể làm theo, vừa mới vào phòng đặt áo xuống, lão đã theo sát phía sau, ôm cô đặt lên giường.

Sau đó cảnh tượng khá rập khuôn, Chu Tư Khải từ trên trời rơi xuống với vầng hào quang chói lọi, một màn anh hùng cứu mỹ nhân.

Việc này rõ ràng là lão già kia muốn cường thủ hào đoạt, da^ʍ ô bất thành nhưng mở mồm ra nói thay đổi hoàn toàn.

Nói Hàn Trần không biết tốt xấu, kỹ nữ còn đòi lập đền thờ trinh tiết.

Trưởng khoa Trần bị Chu Tư Khải đập vỡ trán, tức giận đến mức dựng thẳng râu trừng mắt, lão làm việc ở khoa tuyên truyền của thành phố, có quan hệ chặt chẽ với nhiều đài truyền hình khác nhau, không ít lần giở trò sau lưng, làm khó làm dễ Hàn Trân.

Khiến cho cô bị đình chỉ công việc tạm thời.

Vì chuyện này mà Hàn tân rất sợ những quan chức này, người làm chính trị rất thông minh, họ có thể loại bỏ hàng trăm doanh nhân, họ sử dụng quyền lực để kiểm soát xã hội, khống chế những người dân nhỏ bé, thay đen đổi trắng.

Tiền bạc nhiều bao nhiêu cũng không thể nào so sánh được với quyền lực trong tay họ.



Hàn Trân nghĩ rằng có thể làm quen sơ sơ với anh, bây giờ chút may mắn sót lại đã tan thành mây khói.

Lãnh đạo tỉnh từ cấp sở trở lên luôn được gọi tên kèm theo chức danh, quan uy khó dò…

“Thưa ngài, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi có thể rời đi không, tôi, tôi…chồng tôi có lẽ đang tìm tôi khắp nơi.”

Cô muốn rời đi cho nên nói đại, Chu Tư Khải cũng uống cả một ly rượu đầy, hắn đúng là đồ ác độc, hạ thuốc mạnh như vậy chỉ để buộc hai người chung một thuyền.

Tình thế hiện tại chắc chắn cũng không khá hơn cô là bao, tìm Hàn Trân để phát tình chắc chắn là không thể nào, nếu để cấp dưới nhìn thấy thì danh tiếng của hắn sẽ bị hủy hoại.

Hàn Trân cũng không chắc chắn là hắn sẽ tìm phụ nữ hay đàn ông để giải tỏa du͙© vọиɠ.

Chu Tư Khải không ghét phụ nữ, cũng tạm được coi là phú nhị đại, tướng mạo đoan chính tuấn tú, trước khi kết hôn phụ nữ vây quanh hắn ta cũng không ít, sau lưng còn gọi hắn bằng cái tên mỹ miều “Tiểu Ngọc Phật”.

Cách hắn miêu tả phụ nữ là thanh tao thì không ham muốn, phải thoát tục gợi cảm, Hàn Trân phát tởm với hắn.

Tất nhiên hắn không nảy sinh ham muốn đối với phụ nữ, hắn là gay 100%.

Quý Đình Tông khóa cửa, gương mặt bình tĩnh: “Người đàn ông của cô cho phép cô làm ra loại chuyện này?”

Cô kinh ngạc: “Loại chuyện gì?”

Người phụ nữ này thật biết giả bộ.

Ngón chân đυ.ng phải cạnh bàn của cô thâm tím, cô ngồi trên ghế co một chân lại, dùng lòng bàn tay xoa xoa ngón chân.

Tà sườn xám xẻ cao, phần dưới váy lại lộ ra lần nữa, bộ đồ lót ren ướŧ áŧ trong suốt, nơi riêng tư của cô lông mọc thưa thớt, mới bị nhét vào hơn chục lần hai môi âʍ ɦộ đầy đặn đã hơi sưng đỏ.

Ánh mắt của Quý Đình Tông u ám, bình tĩnh rời đi. Hiện tại chính sảnh đang đợi anh về khai tiệc, anh không có thời gian để lãng phí ở đây, anh xoay người cởi cúc áo, chuẩn bị thay trang phục.

“Cô chờ ở đây, lát nữa cấp dưới của tôi đến.”

Hàn Trân sững sờ: “Cấp dưới của anh đến làm gì?”

Quý Đình Tông cởϊ qυầи áo trong, lấy ra bộ đồ mới tinh đã được là phẳng phiu mặc vào, cơ lưng rắn chắc của anh vừa thô vừa gợi cảm, mang theo hương vị của đàn ông đích thực.

Anh đóng cúc áo, thờ ơ trả lời: “Bắt cô.”

Hàn Trân kinh ngạc đứng bật dậy, giọng nói cũng cao thêm vài tone: “Tôi không có phạm pháp!”

“Cô hối lộ tôi.”

Cô luống cuống, đôi mắt đỏ hồng lên: “Tôi…tôi không biết anh là quan chức, có cấp vị, với cả…với cả tôi không đưa tiền cho anh, trong thẻ của tôi cũng không có tiền.”

Quý Đình Tông bật cười, nhét áo sơ mi vào trong quần: “Hối lộ tình cũng là hối lộ.”

Trái tim Hàn Trân hoàn toàn đông lạnh, ngã xuống ghế sô pha.

Quý Đình Tông không để ý tới cô đang mất hồn mất vía, thay quần áo xong vặn tay nắm cửa đi ra.

Mân Thanh bị Cố Ngạn Bình gọi tới, đứng chờ ngoài cửa một lúc, cậu đã làm trưởng phòng ở văn phòng tỉnh ủy, là cấp dưới và cũng là tâm phúc của Quý Đình Tông.

Cậu biết rõ bên trong không chỉ có một mình thủ trưởng, ngay cả cửa cũng không dám gõ.

“Bí thư, ngài đã sẵn sàng đi chưa ạ?”

Quý Đình Tông ừ một tiếng, anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Bên trong có người, nhờ lính của trưởng phòng Cố hỏi thăm xem, hỏi lai lịch và mục đích, không sao thì thả ra.” Một lúc lâu sau anh châm thêm một điếu thuốc, bổ sung thêm: “Ý tôi là hỏi, không phải thẩm tra.”

Mân Thanh gật đầu: “Chỉ thị của ngài tôi đã nhớ rõ.”

—----------------------

Tác giả:

Hối lộ tìиɧ ɖu͙© không phải tội hối lộ, không thấy tiền thì không tính.

Chỉ là bí thư Quý muốn trêu chọc em Trân thôi.