Chương 40: Kết thúc năm học thứ hai

----------------------------------------------------

Beta: Vũ Minh Nguyệt

----------------------------------------------------

Fawkes, đang bay lượn phía trên cao, trên đầu con rắn khổng lồ. Con Tử Xà giận dữ đớp như điên, miệng há rộng giơ ra những chiếc răng nanh dài và bén như những thanh kiếm sắc.

Fawkes lao xuống. Chiếc mỏ dài bằng vàng của con chim phượng hoàng cắm phập xuống, và thình lình máu đen từ đâu phọt ra, văng tung tóe trên sàn. Con rắn điên cuồng quẫy đuôi, xém chút là quất trúng Ann.

Cả hai con mắt to tướng, lồ lộ, màu vàng khé, đều đã bị chim phượng hoàng mổ lọt tròng ra ngoài. Máu con rắn từ hốc mắt chảy ròng ròng xuống sàn. Con Tử Xà gào rít trong sự đau đớn cùng cực, phát ra tiếng khò khè.

" Không !" Ann và Harry nghe tiếng Riddle hét chói tai "Bỏ mặc con chim đó ! Kệ xác nó đi ! Thằng nhóc ở phía sau mi, mau đánh hơi nó ! Đánh hơi rồi gϊếŧ chết nó đi !"

" Harry, mau lấy vũ khí trong cái mũ ra ! Nếu cậu còn ống gỗ nào mà lần trước tớ đưa thì hãy dùng đi !" Ann một bên vừa ôm Fanny và lôi kéo Ginny né tránh cái đuôi to lớn của con rắn quất trúng, vừa nói.

Harry nghe được Ann nói liền thò tay vào trong mũ, sờ trúng một món đồ lạnh lẽo, cậu bèn rút ra, là một cây kiếm lấp lánh " Ann, là một cây kiếm bằng bạc."

Ann đem hai người đang hôn mê đặt góc phòng phía sau cột đá, rồi nhanh chóng chạy qua một cái cột khác, cầm ống gỗ rút sợi dây trắng ra ném thẳng qua chỗ đuôi rắn và Riddle đang đứng.

Đùng ! Một tiếng nổ lớn vang lên, một phần đuôi con rắn bị nổ tung ra, ở miệng vết thương máu chảy đầm đìa, con Tử Xà càng điên cuồng hơn quơ quào, giãy dụa lên, mà sau khi màn khói tan đi Riddle vẫn không bị gì đứng yên tại chỗ.

Quả nhiên, tấn công vật lí hay những bùa chú tấn công bình thường không thể ảnh hướng tới hồn ma kí ức. Ann chưa xác định được phải giải quyết thế nào, trước tiên dời lực chú ý về con rắn, giải quyết con Tử Xà này trước là được.

Ann vừa né tránh hòn đá bị con Tử Xà đυ.ng rớt xuống, vừa tìm cơ hội tấn công một cú mạnh mẽ vào nó, cô lấy từ trong túi cái bình Xích Diễm Thảo đã được cải tiến thành bình hỏa thiêu.

Con Tử Xà vì được Riddle nhắc nhở, luôn chú ý tấn công Harry. Ann lâu lâu sẽ bị mấy hòn đá vụn rơi xuống. Harry chạy loạn xạ khắp nơi né tránh tấn công, cậu ta tìm mãi cũng chẳng có được cơ hội nào để đâm cây kiếm vào con rắn này cả.

Ann lén lút đi tới sau lưng con rắn, nhắm vào miệng vết thương của nó, ném cái bình hỏa thiêu trong tay, cái bình đập xuống đất, nháy mắt bốc lửa ngùn ngụt, miệng vết thương của con Tử Xà dính không ít nhiên liệu trong bình, không khí bắt đầu lan tỏa mùi thịt nướng.

Tử Xà rống lên một tiếng thống khổ, quay đầu tìm kiếm cái đứa đầu sỏ gây tội. Ann hét lớn " Harry, mau tấn công ! Đâm vào đầu nó !"

Harry lập tức lấy ống gỗ cuối cùng, rút sợi dây trắng ra hướng vào đầu con rắn ném qua. Oanh! Lại một tiếng nổ thật lớn, tiếc là cậu không có ném trúng, con rắn không có chết, đầu bị nổ mất một mảng thịt lớn, nó càng dữ tợn hơn, há miệng thật to hướng tới Harry táp một cái.

Harry không né tránh, cầm chặt thanh kiếm bạc đem nó cắm sâu vào vòm họng của con rắn, sâu thẳng không thấy chuôi kiếm. Tử Xà ngoẻo sang một bên và đổ gục xuống sàn, quằn quại.

Ann cũng không vui mừng vì Harry gϊếŧ được con rắn, vừa nãy nó điên cuồng tấn công đòn cuối, mấy tảng đá bay tới người cô, Ann dùng tay che đầu chạy đi nên cánh tay bị cắt một mảng lớn vết thương, máu không ngừng chảy ra bên ngoài.

" Mày muốn chết Harry Potter !" Riddle đi tới bên cạnh cậu " Ái chà, tuy mày đã gϊếŧ Tử Xà, nhưng răng nó có độc..."

" Hừ" Ann che vết thương đang chảy máu trên cánh tay, đi đến gần Harry, tức giận trào phúng " Cậu ấy không chết được đâu, mày không thấy phượng hoàng đang khóc hả ? Nước mắt phượng hoàng có thể giải độc, tốt nhất là mày nên lo cho bản thân mình đi."

Ann đem nhật kí quăng xuống mặt đất, ngồi xổm xuống, cầm lấy nọc rắn Harry vừa vứt ra, hung hăng trừng mắt nhìn Riddle.

" Mày...mày muốn làm gì ?" Riddle không còn bình tĩnh nữa, trên mặt hắn lộ ra vẻ hoảng loạn, duỗi tay muốn bắt lấy Ann.

Ann giơ răng của con rắn lên, đâm thẳng vào chính giữa cuốn nhật kí. Một tiếng rú chói tai rùng rợn, thảm thiết, vang lên, mực phun ra khỏi quyển sách thành dòng, chảy như suối trào Riddle gập mình quằn quại, vặn vẹo, gào rú, vật vã và rồi hắn biến mất.

Ann thở phào nhẹ nhõm, ngã lăn ra trên mặt đất cảm thán " May quá, xử lí xong hắn rồi !"

Harry lúc này đã có thể từ từ cử động, không giống như bị răng độc đâm trúng làm suy yếu. Ann nhìn qua cánh tay của cậu, miệng vết thương đã khép lại rồi. Cô lại nhìn cánh tay đang đổ máu của mình, trong lòng oán giận, quả nhiên người thường và vai chính không giống nhau. Tuy không bị cắt trúng động mạch, nhưng cứ để máu nó chảy như vậy cũng không ổn. Ann xé phần áo choàng trông còn có vẻ sạch sẽ, băng bó lại cánh tay.

Harry bò dậy, nhân tiện còn kéo Ann lên " Ginny và Fanny đâu ?" Harry hỏi.

Thì ra cậu ta còn nhớ đến hai người họ à, Ann chỉ vào cái cột đá trông nguyên vẹn nhất ở góc phòng " Nơi đó."

Thật ra cũng không cần nói rõ phương hướng, vì phía sau cái cột đã truyền ra tiếng khóc.

" Harry..Em...lúc dùng bữa sáng ....Em định nói với anh... Nhưng mà..." Ginny đã ngồi dậy, có vẻ con bé đã tỉnh được một lúc, con bé thấy được xác của con rắn khổng lồ thì dời mắt qua nhìn Harry và Ann, sau đó bổ nhào vào l*иg ngực Harry, sợ hãi khóc thút thít.

Ann ngồi xổm xuống, đang xem tại sao Fanny còn chưa tỉnh. Vừa ngồi xuống, Fanny liền mở mắt ra, cô nàng mờ mịt nhìn hoàn cảnh xung quanh, sau đó bật dậy ngồi ôm lấy Ann, run rẩy " Ann, tớ bị một hồn ma bắt đi ! Còn có một con rắn khổng lồ !"

Ann nhất thời không kịp chuẩn bị, bị Fanny đẩy ngã ra ngồi bệt trên đất " Ách... Fanny, bình tĩnh, bình tĩnh, không sao cả rồi, đừng lo, không sao cả."

Ann bị Fanny đυ.ng trúng miệng vết thương, theo bản năng che cánh tay lại, chỉ dựa vào lời nói an ủi Fanny.

Fanny ôm lấy Ann, quay ra sau nhìn thấy Harry và xác của con rắn khổng lồ mới kịp phản ứng " Ann...cậu...cậu tới cứu tớ... Hu...Huhu.." Cô nàng lớn tiếng khóc.

" Đừng, đừng, đừng...." Ann có chút hốt hoảng, cô sợ nhất là khóc.

Một lúc sau, Ann và Harry trấn an cảm xúc của hai người họ xong, cả bốn dắt nhau đi ra khỏi Phòng chứa.

Bọn họ theo đường hầm, đi được vài phút thì Harry nghe thấy tiếng chân truyền từ xa đi tới " Ron." Harry la lên, tốc độ bước chân càng nhanh hơn " Ginny không sao ! Fanny cũng không sao hết ! Tụi mình tìm được họ rồi !"

Bốn người nghe thấy tiếng Ron phát ra cũng thầm mừng.

Bọn họ đi qua khúc cua, liền thấy khuôn mặt của Ron, bên kia cái lỗ cũng khá lớn mà Ron đã ra sức moi xuyên qua đống đá đổ.

" Ginny !"

" Ginny." Ron từ lỗ thủng, thò tay qua kéo Ginny đi qua trước " Em còn sống ! Anh thật không tin nổi, em vẫn an toàn !" Ron định ôm cô bé, nhưng tiếng khóc thút thít không cho cậu tiến lại.

Sau đó ba người cũng lần lượt bò qua, giải thích một chút rồi bọn họ đi ra. Ann chú ý tới Lockhart cứ cười ngây ngốc, cô hỏi lí do thì biết được tên ngu này bị bùa chú của mình ếm ngược lại quên sạch, Ann không thể không cảm thán " Tự làm tự chịu." Fanny cũng không phản bác được lời Ann nói, hình tượng của Lockhart trong lòng cô nàng cũng hoàn toàn bị xé nát.

Khi đi đến cửa đường hầm, nhìn ống nước dài đen ngòm, cũng không nghĩ ra biện pháp nào đi lên.

Nhưng con phượng hoàng Fawkes đã sà xuống trước mặt Harry và vẫy vẫy cánh, đôi mắt như ngọc trai của Fawkes sáng ngời trong bóng tối. Nó ve vẩy cái đuôi dài thướt tha bằng vàng. Harry nhìn con phượng hoàng ngờ ngợ, chưa rõ ý nó ra sao.

" Đúng rồi, nó có thể bay, tụi mình bám theo nó đi lên ?" Ron nói, Fawkes như hiểu tiếng người nhìn Ron gật đầu.

" Oa, không hổ là vật nuôi của cụ Dumbledore, nó thông minh quá." Fanny đứng bên cạnh nói.

Sau đó cả đám bàn bạc, sắp xếp vị trí rồi bám lấy Fawkes đi lên trên. Chờ sau khi bay lên xong, bọn họ đã đứng ở nhà vệ sinh của Myrtle. Mà cái cái bồn rửa mặt sau lưng cũng trượt nhẹ nhàng về chỗ cũ, che khuất đường ống nước bí mật.

" Hơ, cuối cùng cũng trở về." Ann thở dài, cô che cánh tay bị thương lại, miếng áo băng bó đã bị thấm đẫm máu.

Ann vốn dĩ đã trắng, bây giờ nhìn qua giống như trét thêm một lớp phấn dày, cô nói với mọi người " Ờ, tớ đi tới bệnh viện cái... Hai cậu dắt Fanny và Ginny theo sau Fawkes đi tìm cụ Dumbledore đi."

Fanny nhìn cánh tay Ann, rất lo lắng " Để tớ đưa cậu đi Ann, nhìn cậu không khỏe tí nào."

" Fanny, vừa rồi cậu cũng nghe nói, cha mẹ cậu và Ginny đã đến trường học rồi. Tớ cảm thấy hiện tại cụ Dumbledore đang cần cậu xuất hiện dập tắt cơn giận của họ..." Ann nghĩ tới gia tộc của Fanny, nếu để họ biết cô nàng bị bắt tới Phòng chứa có một nguyên nhân lớn là do cô. Vừa nghĩ tới Ann đã dựng hết tóc gáy lên, nhưng cô nghĩ lại dù sao cũng đã cứu con gái họ, coi như lấy công chuộc tội vậy."

" Nhưng mà..." Fanny còn muốn nói gì thì Ron đã xen vào " Fanny, cha mẹ cậu đã đến trường rồi, cậu tốt nhất là đi gặp họ trước đi, tớ sẽ dẫn Ann tới bệnh viện." Harry cũng khuyên Fanny.

Fanny nhìn qua Ron, do dự một lát cũng gật đầu, không quên dặn dò cậu " Ron, tớ tin cậu, nhưng nhớ đưa Ann cẩn thận nha."

Lúc Ann tới nơi, giáo sư Sprout đang cùng với bà Pomfrey giải trừ hóa đá cho mấy học sinh. Không ít người nhìn về Ann, thấy bộ dáng thê thảm của cô liền hoảng hốt la lên.

Bà Pomfrey nhìn thấy Ann, liền dừng động tác trên tay lại, xoay người đi lấy băng gạc và thuốc.

Giáo sư Sprout cũng ngưng lại hỏi thăm " Ann, chuyện gì đã xảy ra ?"

Hermione trực tiếp từ giường bệnh nhảy ra, chạy tới trước mặt Ann, trong mắt đều hiện lên sự quan tâm, lo lắng.

Ann cởϊ áσ choàng rách tả tơi ra, chỉ mặc áo sơ mi, thực ra áo sơ mi cũng của cô cũng dơ không kém, bụi bẩn, tro với máu trộn lẫn. Cô ngồi xuống một cái ghế tay vịn, thở dài " Nói ra thì dài lắm giáo sư."

Ron ở một bên tự hào mở miệng, dùng ngôn ngữ linh hoạt, hài hước của mình kể lại cho đám người nghe cậu cùng với Harry, Hermione làm sao tìm được cuốn nhật kí, rồi biết được bí mật của nó, đoán được tại sao trong Phòng chứa là một con Tử Xà, rồi tìm đến giáo sư Lockhart tình cờ gặp Ann đang kiếm Fanny, những gì bọn họ trải qua trong Phòng chứa, kết hợp với lời kể của Harry và tưởng tượng của mình kể ra Ann và Harry kịch liệt chiến đấu với Tử Xà ra sao.

Ann ngồi ở ghế tay vịn, duỗi cánh tay trái đưa cho bà Pomfrey. Bà Pomfrey cẩn thận tháo cà vạt, kéo lộ vết thương trên cánh tay trái của Ann ra, vết cắt dài khoảng sáu, bảy centimet máu thịt lẫn lộn.

Hermione đứng kế bên Ann hít một hơi lạnh.

Bà Pomfrey nhìn kỹ vết thương nói " Coi như trò may mắn, miệng vết thương không sâu lắm, không để lại sẹo. Khoảng chừng năm ngày là có thể lành lại." Nói xong bà Pomfrey lấy cái lọ thủy tinh, mở nắp gỗ ra nghiêng lọ đổ thẳng vào vết thương của Ann.

" A, A, đau, đau quá..." Mắt Ann ngập nước, cực kì đáng thương nhìn bà Pomfrey.

Bà Pomfrey hạ cái lọ xuống, đổ chậm lại, giọng điệu nghiêm túc phê bình Ann " Bây giờ biết đau, sao lúc làm mấy chuyện nguy hiểm không chịu suy nghĩ một chút ..."

Hermione nhìn Ann đáng thương vô cùng, cũng đau xót dùm cô, nhưng nàng cũng không còn cách nào khác chỉ có thể an ủi Ann " Ann, cậu chịu khó một chút, rất nhanh sẽ qua đi ..."

Dùng thuốc rửa sạch miệng vết thương, sau đó bà Pomfrey lại nhanh tay băng bó vết thương lại. Sau đó bà lại lấy một cái bình bột màu trắng, thấm chút tăm bông xoa mấy vết thương nhỏ xung quanh người Ann. Những vết xước nhỏ cũng không đáng kể, xử lí rất nhanh tầm khoảng một hai ngày là có thể lành lại. Ann nhớ tới lần trước bị nhánh cây làm xước cũng nhờ loại thuốc bột trắng trắng này chữa khỏi.

Bà Pomfrey xử lí xong liền đưa cho Ann một bộ đồ bệnh nhân " Trò mau thay đi, ta nghĩ đêm nay trò phải ở trong bệnh viện." Ann tuy rằng không muốn lắm nhưng cũng chỉ có thể làm theo, chờ khi cô thay xong Ron đã đem chuyện kể xong, trừ Hermione ra mọi người đều vây quanh cậu hỏi, giáo sư Sprout và bà Pomfrey đã trở về nhà kính.

Ann tùy tiện tìm một cái giường ngồi xuống, nhìn Ron đang bị một đống người vây quanh. Hermione ngồi xuống cạnh Ann nhìn chằm chằm vào cánh tay được băng bó của cô.

Ann bị Hermione nhìn chằm chằm không được tự nhiên, bèn quay qua hỏi " Làm sao vậy ?"

" Cậu, cậu vì Fanny đi mạo hiểm..."Hermione nói.

" Hả, cái này ..." Ann nghe được Hermione nói, lại nhớ tới những lời lẽ đanh thép cự tuyệt bộ ba vai chính ở nhà kính, lỗ tai ngượng ngùng đỏ lên, nhanh chóng giải thích " Cậu ấy là bạn tốt của mình, mình cứu cậu ấy ..."

Hermione nghiêm túc nhìn Ann hỏi " Nếu mình bị bắt đi, cậu sẽ cứu mình chứ ?"

Ann nhìn đôi mắt nâu của Hermione, ma xui quỷ khiến bật nói " Đương nhiên, mình sẽ đi."

Mắt Hermione tràn ngập ấm áp, lộ ra ý cười khiến Ann ngẩn ra.

Hermione ôm Ann một cái, khuôn mặt ửng hồng đứng dậy. Đúng lúc này, giáo sư McGonagall đến kêu gọi những học sinh bị hóa thạch đi tham gia một buổi tiệc chúc mừng.

Bệnh viện nháy mắt trống không. Định thần lại, Ann hối hận mình ngơ ngác nhìn cô bé rồi lung tung hứa bậy bạ. Trời ạ, nhất thời không chú ý liền phạm phải sai lầm. Nhưng mà nghĩ lại, nữ chính có bị Voldemort bắt không nhỉ ? Hình như là không có ? Hermione trừ việc năm hai bị hóa đá sau đó đều rất bình yên, dù sao nàng cũng là vai chính. Nghĩ thông suốt, Ann liền buông lỏng tâm trạng, về sau cũng không đến phiên cô bảo vệ nàng, nàng sẽ cùng Ron ở bên nhau. Một lời hứa không tính là gì.

Đang suy nghĩ lung tung, thì ba người Ron, Harry, Fanny đi tới cửa bệnh viện. Cụ Dumbledore kêu họ đến đây kiểm tra cơ thể một chút. Fanny vừa thấy Ann đã chạy lại ôm mạnh cô một cái, dò hỏi bà Pomfrey về miệng vết thương của Ann sau đó thở nhẹ ra. Bà Pomfrey kiểm tra cơ thể bọn họ, Ginny và Fanny không có sao cả, Harry thì bị giữ lại nằm quan sát một đêm, cánh tay của cậu từng bị răng độc của Tử Xà đâm trúng, trên người cũng trầy xước không ít chỗ.

Fanny và Ginny chuẩn bị rời đi tham gia buổi tiệc, Ann không quên dặn dò Fanny " Fanny, cậu phải ...." Fanny nhìn Ann dùng đôi mắt nhỏ nhìn mình liền nói "Tớ biết rồi, mang mấy món ngon trong buổi tiệc tới cho cậu phải không ?" Ann gật đầu như gà mổ thóc, làm cho ba người kia cũng phải bật cười.

Bọn họ đi rồi, Harry và Ann nói chuyện là chuyện sau khi gặp cụ Dumbledor. Ông bà Weasley cùng với cha mẹ Fanny đều rất cảm kích Ann, họ muốn tới thăm hỏi, cám ơn nhưng đã bị cụ Dumbledore ngăn lại, cụ ấy muốn Ann được nghỉ ngơi. Ann nghe vậy liền rất đồng tình với quyết định của Dumbledore, dù sao cô cũng hơi chột dạ, chuyện Fanny bị bắt vào Phòng chứa cũng liên quan tới cô. Harry còn nói cụ Dumbledore đã thưởng cho ba người họ thêm điểm.

Khi Fanny mang đồ ăn tới bệnh viện, Ann đang ngồi trên giường chơi đồng vàng Galleons.

Ann nhìn thấy Fanny thì mắt sáng lên, cất đồng xu vào, nhận lấy túi giấy, duỗi tay lấy miếng bánh tart trái cây ra, há to miệng cắn một cái, ánh mắt cảm kích nhìn Fanny.

Fanny nhìn Ann ăn vội vã, lấy một cái ly từ trong túi giấy ra, mở nắp " Còn có trà sữa nè."

Ann nhận lấy cái ly, uống một ngụm lớn, trà sữa vẫn còn ấm, hơi ấm từ yết hầu truyền thẳng tới dạ dày, quả nhiên đồ ăn vẫn là an ủi lớn nhất của đời người.

Fanny nhìn Ann ăn, liền nói ra lời mà nãy giờ vẫn chưa có cơ hội "Ann, rất xin lỗi..."

Ann xém chút bị Fanny làm nghẹn, cô không nghĩ tới Fanny sẽ xin lỗi mình, nuốt xuống đồ ăn trong miệng vẫy tay với cô nàng " Fanny, thật ra cậu không cần xin lỗi... Chuyện này phần lớn cũng là tớ sai lầm, không phải do cậu ..."

Ann còn chưa nói xong, đã bị Fanny nghẹn ngào ôm chầm lấy " Ann..."

Cảm giác Fanny có xu hướng bắt đầu khóc lớn, Ann nhanh chóng nói với bạn bè tốt này mấy lời an ủi, còn làm trò cười chọc cho Fanny nín khóc, bật cười lên. Ở trong Phòng chứa cô đã từng thấy khả năng khóc của cô nàng, cô không định trải qua một lần nữa đâu, mà nói đi nói lại thì mọi chuyện cũng đã qua rồi.

Chờ đến khi Ann ăn xong, bà Pomfrey cũng bắt đầu đuổi người, bà ấy cho rằng bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi. Chờ Fanny đi rồi, Ann nằm lại trên giường, nhìn trần nhà phát ngốc.

Nhưng lát sau lại nghe tiếng trách móc từ bà Pomfrey, cụ Dumbledore đi vào bệnh viện, cụ ấy cùng Harry mỉm cười chào hỏi đơn giản rồi đi qua chỗ của Ann.

Ann chú ý cụ ấy đang đi tới chỗ mình, liền mau chóng ngồi dậy, khẩn trương nhìn cụ ấy. Dumbledore nhìn Ann cười đi đến giường bệnh của cô, giọng ôn hòa nói " Stokes, đừng khẩn trương, thả lỏng ...."

Giọng nói của Dumbledore như có luồng ma lực nào đó, Ann đã không còn căng thẳng nữa, thả lòng dựa trên giường, ánh mắt nghi hoặc nhìn.

Dumbledore ngồi vào cái ghế gần giường bệnh của Ann, không nhanh không chậm nói " Đôi mắt rất xinh đẹp, màu hổ phách rất hiếm có phải không ? Nhìn đến nó, ta lại nhớ về mẹ của trò, là một nữ phù thủy xuất sắc..."

Ann không biết Dumbledore muốn nói gì, đành trả lời " Ờm, kì thật con không nhớ rõ dáng vẻ bà ấy... Ý con là trong kí ức, nhưng con có ảnh chụp của bà ấy."

" Ảnh chụp rất hữu ích, có thể lưu lại những hồi ức tốt đẹp..." Dumbledore nói xong lại nhìn tay Ann " Bà Pomfrey đã giúp trò băng bó miệng vết thương lại ..."

Ann giơ tay trái lên gật đầu " Đúng vậy, bà lấy là một vị bác sĩ giỏi."

" Slytherin hiếm có người dũng cảm như con vậy, bé con, ta không thể không tán dương hành động của trò."

Ann nghe được lời khen chân thành của Dumbledore, lỗ tai ửng hồng, lắp bắp nói " Thật ra... Lí do Fanny bị bắt cũng một phần là do con ..."

" Nhưng trò vẫn có thể lựa chọn đi hay không đi không phải sao ?"

" Có thể... Fanny là..."

" Là bạn bè... Khi lựa chọn, trò đã nghĩ tới điều này phải không."

Ann theo bản năng gật đầu, ánh mắt cụ Dumbledore lộ ra dưới cặp kính hình bán nguyệt " Cuối cùng thâm tâm trò đã đưa ra lựa chọn... Stokes, hành động của trò làm nên con người trò."

Ann nghe Dumbledore nói xong đầu óc cũng mơ hồ, rốt cuộc cụ ấy tới đây làm gì ?

" Có ngại hay không nói với ta một chút, làm sao trò lại dùng răng độc của Tử Xà để gϊếŧ chết kí ức của Riddle ?" Giọng nói của Dumbledore vẫn ôn hòa như cũ, giống như đang hỏi Ann hôm nay đã ăn chưa.

Ann phỏng đoán đây mới là trọng tâm câu chuyện, nghĩ ngợi rồi cô trả lời thật "Hiệu trưởng, chắc là Harry đã kể cho cụ nghe về quá trình chúng con chiến đấu trong Phòng chứa làm sao đánh thắng được con Tử Xà, Riddle là một kí ức, bùa chú không có tác dụng với hắn, món đồ nổ mạnh con chế tác cũng không làm hắn bị thương được, hắn nói hắn là kí ức được lưu giữ trong cuốn nhật kí, mà một cuốn nhật kí có ma lực nên không thiêu đốt được. Như vậy lựa chọn có thể là răng độc của Tử Xà, không ngờ con lại thật sự đoán trúng..."

" Ừm, cẩn thận, tỉ mỉ quan sát... Nhưng mà ? Ống gỗ và bình hỏa thiêu ?" Dumbledore chớp mắt nhìn Ann.

" ..." Ống gỗ phát nổ không phải là đồ vật mà ở độ tuổi này cô được sử dụng, không nghĩ tới Dumbledore liếc mắt đã nhìn ra, cô đành im lặng ngại ngùng.

" Ta sẽ không vì một ít ý tưởng của học sinh thông minh làm ra mà phê bình người đó." Dumbledore nói " À, đúng rồi, ta còn chưa báo cho trò, kì thi cuối kì của trò đã được hủy bỏ."

" Thật sao ? Vậy là con không cần kiểm tra môn Biến hình hả ?" Ann vui vẻ.

GIọng Dumbledore mang theo ý cười nói " Ta nghĩ giáo sư McGonagall nghe thấy cái này sẽ không vui đâu..." Dừng lại một chút, Dumbledore xoa đầu Ann " Ta phải đi, nếu không bà Pomfrey sẽ tức giận... Ừm, Eren nói về trò không sai biệt lắm."

"... Người cùng với chú Eren viết thư ?"

" Tại sao không chứ ?" Dumbledore cười xong rời đi.

Cho nên Eren biết chuyện ở trường của cô là do cụ ấy ? Về nhà nhất định phải nói chuyện đàng hoàng với chú ấy, không thể để chú ấy lừa gạt như vậy được. Nhưng Ann không biết Eren đã về nhà, chú còn gặp phải một phiền phức lớn, mà phiền phức này có liên quan tới cô.

Thời gian mùa hè của học kì còn lại một quãng ngắn ngủi, ánh mặt trời lóe lên một cái liền trôi qua. Hogwarts trở lại bình thường, cũng chỉ có vài thay đổi nhỏ chẳng hạn như môn học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám bị hủy bỏ, còn Lucius Malfoy bị cắt chức vị ở Hội đồng quản trị.

Chớp mắt một cái, bọn họ lại lên đoàn tàu Hogwarts trở về nhà, vì chuyện ở Phòng chứa Bí mật mà Fanny không được phép đi tàu lửa về nhà nữa. Lúc Ann gần đi cô nàng còn oán giận nói " Tớ không hiểu, chuyện này với việc đi xe lửa liên quan gì chứ." Ann cũng chỉ cười cười không trả lời.

Bộ ba lúc về nhà rất vui vẻ, không chỉ vì sau sự kiện ở Phòng chứa Bí mật bọn họ trở nên nổi tiếng, mà còn do cụ Dumbledore thưởng cho Ron và Harry mỗi người 100 điểm, làm Gryffindor hơn kém 10 điểm giành được Cúp Nhà.

Ann tuy là cũng được thưởng 100 điểm nhưng vẫn không bằng Gryffindor. Tuy nhiên đối với mấy chuyện này cô cũng không để ý lắm, chỉ có giáo sư Snape trông rất không vui.

Trên đoàn tàu Hogwarts, Ann bị hai anh em Geogre và Fred của Gryffindor quấn lấy, bọn họ từ Harry biết được ống gỗ Ann làm liền rất hứng thú, sau đó lại nghe từ Hermione về quả cầu pha lê độc đáo, càng không chịu được nhao nhao hỏi cô bí mật.

Chờ đến khi Ann nói ra quả cầu pha lê và ống gỗ là do tính chất hóa học và vật lí của thế giới Muggle , thì hai người họ bàn tính xem khi nào thì đến đó đọc thử sách, cũng nói với Ann lần sau nếu có phát minh hay chế tạo cái gì thì cứ gọi bọn họ, bọn họ sẵn lòng hỗ trợ.

Um xùm cả một đường đi, lúc xuống xe coi như là thở phào nhẹ nhõm. Lại một kì nghỉ nhàn nhã, hoàn mỹ đến rồi, Ann nóng lòng được về nhà.

---------------------------------------------------------------

Một vài lời của Editor:

Vậy là kết thúc hai phần ngắn nhất theo mạch của bộ truyện gốc Harry Potter, còn 6 phần nữa. Nói chung là chắc có lẽ sẽ long nhong một tuần trước khi bắt đầu phần ba, hoặc rảnh rỗi thì mình sẽ ra sớm hơn.

Cám ơn mọi người đã theo dõi xuyên suốt hai bộ, bình chọn và bình luận cho mình có thêm động lực nha, chu cà moa.

Nói về tuyến tình cảm thì hơi chậm nhiệt, nhưng chậm nhiệt lại khá đúng vì nhân vật chính của chúng ta là Ann không quá xen và thay đổi cốt truyện của Harry Potter như những bộ đồng nhân khác làm mình rất ưng ý. Hermione cũng bắt đầu có tình cảm với Ann rồi, đọc lâu lắm rồi cũng chả nhớ tới đoạn nào thì hai người mới về chung một nhà nữa.

Nhân tiện thì dịch hai chương cuối mình rất thích tính cách này của Ann, cô không bao giờ có suy nghĩ là do Fanny không chịu nghe lời hay cãi ý cô nên mới bị họa, mà ngược lại đều mang lỗi ở phần mình, tính cách này rất tốt.