EDITOR : PARK HOONWOOTừ sau khi Severus, bạn trai của James phát hiện ra hắn là người sói, cái bệnh đêm trăng tròn của Remus cũng được giải quyết, tuy là không có lang dược có thể trị tận gốc cái chuyện hoá sói này, nhưng ít ra hắn có thể bảo trì thanh tỉnh vào mỗi đêm trăng tròn cho dù có hoá sói hay không.
Bởi vì lo lắng người khác nhìn thấy cái bộ dáng nửa sói của mình, cho nên những đêm trăng tròn Remus vẫn ngốc ở lều hét như cũ.
Hôm nay, Remus uống xong lang dược liền nằm sấp trên cỏ khô, cỏ khô là Sirius và James chuẩn bị cho hắn.
Khai giảng năm nhất, hắn cùng James Sirius và Peter hợp thành một cái tổ nhỏ 4 người, nhưng không biết vì sao Peter lại dần thoát ly nhóm của bọn họ, đi chơi chung với người khác. Hắn đi tìm Peter thì lại nghe cậu ta nói rằng cậu ta không muốn chơi chung với bọn họ nữa, cậu ta cảm thấy tự ti khi đi chung với bọn họ, Remus biết những gì Peter nói là thật, bởi vì từ năm nhất đến năm 4, Peter cứ như một tuỳ tùng mà đi theo bọn họ, đến năm năm thì hoàn toàn thoát ly khỏi nhóm bọn họ. Lúc đầu, James và Sirius có chút tức giận, nhưng sau đó cũng tuỳ Peter, bởi vì bọn họ còn có người quan trọng hơn cần phải bận tâm, mất đi một người bạn, bọn họ càng có thể kết thêm thật nhiều thật nhiều bạn hơn nữa.
Remus miên man suy nghĩ cho đến khi hắn sắp ngủ, lỗ tai ngay đỉnh đầu hắn rung nhẹ, có tiếng bước chân. Nghe nhịp điệu này, đây không phải người quen, thân là người soí, thính giác cùng khứu giác của hắn rất tốt, hắn có thể nhin thấy mọi vật dù xung quanh không có chút ánh sáng nào đi chăng nữa, hắn cũng có thể phân tích âm thanh, tỷ như tiếng bước chân của nhiều người khác nhau.
“ Là ai? Không cần lại đây!” Remus cảnh cáo quát.
Nhưng lúc này người tới đã đến lều hét, Remus vừa ngẩng đầu liền thấy, người bước vào là một nam sinh khoảng năm 5, tóc vàng, cao gần 6 thước anh.
“ A a a a ! Người sói!” Nam sinh sợ hãi kêu một tiếng, sau đó ngất xỉu.
Remus nhảy qua, muốn xem thử tình huống cnủa nam sinh đó, nhưng mà lại thấy bàn tay đầy móng vuốt sắc nhọn cùa mình, vì thế đành phải thôi. Trên người hắn cũng không có độc dược, cũng chỉ có thể để nam sinh đó nằm trên mặt đất như vậy, cũng may hiện tại là tháng 5, thời tiết cũng không quá lạnh, nhưng nếu cứ mặc kệ cậu ta nằm trên mặt đất như vậy, thể nào cũng sinh bệnh.
Remus đem nam sinh đó kéo đến ổ cỏ khô của mình, đem đũa phép trong tay cậu ta để lên trên đầu của nam sinh đó, sau đó rút cái tay khác đang nắm cái gì của cậu ta ra. Ngay khi vừa lấy nó ra, Remus liền nhận ra cái nam sinh đó đang cầm là gì, là cỏ Therra, cái loại cỏ này là tài liệu chế tác độc dược thúc tình, chất lỏng ép ra từ loại cỏ này có tác dụng kí©ɧ ɖụ©.
Remus học thảo dược học không tồi, nhưng hắn lại không học độc dược quá giỏi, cho nên hắn không biết một khi cỏ này trộn với các nguyên liệu trong lang dược, dẽ tạo thành một loại độc dược gây ảo giác cực mạnh, nó có thể kí©h thí©ɧ thần kinh của con người, làm con người lâm vào trong ảo giác.
Remus không hiểu rõ chuyện nà ngồi ở góc tường, nhàn chán nhìn chằm chằm nam sinh nằm trên cỏ khô. Dần dần, khuôn mặt của nam sinh đó trở nên càng ngày càng mờ. Remus lắc đầu, cảm thấy đầu của mình thực trầm, vì thế liền phóng túng mình đi ngủ. Hắn mơ một giấc mơ rất kỳ lạ, torng mơ, hắn thấy có một người nào đó vẫy tay với hắn, khuôn mặt người đó rất mơ hồ, hắn lão đảo chạy qua, đè người đó xuống, đôi tay không nhịn được mà vuốt ve thân thể người đó, chạm phải đồ vật ngăn cản, hắn liền dùng sức xé rách, kết quả trước mặt hắn xuất hiện một người xích loã, cơ thể trắng bóc nằm dưới hắn.
Remus nhẹ nhàng vuốt ve hai đoiểm đỏ hồng trước ngực người đó, một tay vuốt ve đồng thời dùng môi để lại trên da thịt trắng nõn của người đó vô số dấu hôn, trong chốc lát, trên người người đó đã bị liếʍ mυ"ŧ ra từng khói đỏ nho nhỏ, có chổ còn bị hắn cắn đến chảy máu.
“ Ngoan, đừng cử động!” Remus ngăn chặn người dưới thân, ngược lại hôn lên đôi môi đỏ kiều diễm của người đó, trong lúc đ1o còn không quên dùng lưỡi càn quét khoang miệng người đó, cơ hồ rút cạn không kh1i của người dưới thân.
Tay của hắn vẫn khôn ngừng mà tiếp tục sờ xuống dưới, rất nhanh liền sờ đến một thứ cực kỳ nóng, hắn nhéo nó vài cái, liền nghe được một tiếng rên phát ra từ người dưới thân mình. Hắn không ngừng cố gắng thăm dò người dưới thân mình, thẳng đến khi chạm phải một nơi nào đó rất mềm mại. Hắn vươn ngón tay ra tìm tòi, kết quả nghe được một tiếng kêu đau mỏng manh, trên ngón tay của hắn dính cái gì đó đo đỏ.
Động tác của Remus càng thêm mềm nhẹ, người dưới thân hắn lại bắt đầu dãy dụa, muốn thoát khỏi ôm ấp của hắn. Sau đó, Remus sinh khí, động tác trên tay càng ngày càng thô bạo, hắn đem cái vật đã sớm cương đến phát đau của mình nhét thẳng vào hạ thân người đó, sau đó bắt đầu mãnh liệt trừu động.
Remus đã không còn tâm trí đâu mà bận tâm phản ứng của người dưới thân hắn bây giờ nữa, hắn chỉ lo cho thoải mái cho mình. Lần đầu làm chuyện như vậy, Remus liền phát tiết, sau đó liền ngã xuống cỏ khô hôn mê bất tỉnh, chỉ là cái thứ nửa mềm kia vẫn còn lưu lại bên trong nguời dưới thân hắn.
Nam sinh đó, chỉ là Gilderoy Lockhart, thời điểm ngực cậu bị ai đó hôn thì cậu liền tỉnh, cậu muốn đẩy ngã người đang càn quấy trên người cậu, rất tiếc là sức cậu không đủ, trên đầu hắn ta có hai thứ khác với người bình thường, trên đầu hắn ta có hai cái lỗ tai, tóc tai hỗn độn quấn vào nhua, mà khuôn mặt của hắn làm cậu không khỏi cả kinh, là Remus Lupin! Hắn thế nhưng là người sói! Chỉ vì sự cả kinh của cậu, cho nên cậu liền mất đi thời cơ chạy trốn, sau đó thì hoàn toàn bị áp chế.
Móng tay sắc nhọn của Remus đâm vào cái bộ vị xấu hổ của cậu, sau đó cậu cảm nhận được nơi đó của của cậu chảy máu rồi, cậu cảm thấy không ổn vặn vẹo thân thể, muốn chạy trốn thế mà lại chọc tức hắn ta, hoan nghênh một trận đối đãi cực kỳ thô bạo.Nước mắt của Gilderoy không khống chế được mà chảy ra, một nửa là uỷ khuất, một nửa còn lại là vì đau đớn. Qua hai mươi phút, hắn ta mới tinh bì lực tẫn mà ngã lên người cậu, cậu đỏ mặt đẩ Remus ra, nhẫn đau leo xuống.
Cậu hối hận rồi! Cậu không nên vì đổi lấy vui thích ngắn ngủi mà đi tìm cỏ Therra. Nhưng mà, người cậu thích một tháng nữa là tốt nghiệp Hogwarts, mà cậu và người đó lại chẳng là gì của nhau, thậm chí là bạn cũng không. Vốn dĩ, cậu muốn chuốc cho đối phương độc dược thúc tình, nhưng cậu lại không nghĩ chuyện cậu muốn làm đó lại lấy cái phương thức này mà diễn ra! Cậu biết trước sau gì cậu cũng sẽ bị trừng phại vì cái suy nghĩ không mấy tốt đẹp đó của mình, tuy rằng trước khi nhận lấy trừng phạt thì cậu sẽ có thứ cậu muốn.
Người cậu thích vừa làm chuyện đó với cậu, đây chính là bí mật của cậu, nhưng sau khi lấy cái phương thức này có được người ấy rồi, cậu lại thấy không vui, đồng thời cũng cảm thấy rất không cam lòng, bởi vỉ cậu biết cậu và Remus không có cơ hội bên nhau!
Gilderoy rút đũa phép của mình ra, chĩa thẳng vào nam nhân hô: “Obliviate!” Nhìn Remus run rẩy một chút, Gilderoy yên tâm thu hồi đũa phép, sau đó chịu đựng đau đớn, mặc mới đồng phục gần như chỉ còn là vải vụn vào, nghiêng ngả lão đảo rời khỏi lều hét.
Remus đến tận sáng hôm sau mới tỉnh, hắn kinh ngạc nhìn mớ cỏ khô hỗn loạn, trên mặt còn có vết máu cùng cái vết trắng trắng gì đó đã khô lại, sau đó hắn ngửi được một mùi hương xa lạ, không phải mùi của hắn. Sau đó, Remus phát hiện đang xích loã, nơi đó cũng đính cái gì đó hồng hồng. Hắn lắc lắc đầu, cẩn thận nhớ lại rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng cái gì cũng không nhớ được, đột nhiên hắn sờ đến cái gì đó cưng cứng, đó là trang sức phép thuật Sirius cho hắn, có thể chống được một thần chú thương tổn hắn, hiện tại nó đã vỡ ra thành hai nửa.
Nhìn cái hiện trường trước mặt này, hắn nhất định đã làm cái gì rất cầm thú rồi, Remus hoảng loạn nghĩ. Vì có thể thực hiện được điều hắn mong muốn, hắn nhất định phải tìm được người đó, mới có thể đi bồi thường cho người ta. Đến nỗi cái trang sức đã vỡ thành hai nửa kia của mình hắn cũng chả quan tâm, dù sao hắn đi khi dễ người ta, bị người ta cho một cái ác chú là bình thường.
Remus không nói cho ai biết chuyện này sau khi trở về cả, hắn nhớ kĩ cái mùi hương đó, hắn muốn tự mình tìm được người kia. Chính là, hắn tìm khắp Hogwarts 1 tuần, hắn vẫn không tìm được, nhưng hắn rất may mắn,mấy ngày trước hắn đã nhớ được người tối hôm đó là một nam sinh tóc vàng!
Có manh mối nhất định, Remus bắt đầu tiếp cận mấy nam sinh Hogwarts tóc vàng, nhưng vẫn không có người hắn muốn tìm!
“ Gilderoy, tớ đi tìm chủ nhiệm cái, hẹn gặp lại!” Remus nhìn hai nam sinh trước mặt, nhìn thẳng vào một nam sinh tóc vàng hắn chưa thấy bao giờ.
Sau khi người bạn đó của cậu ta rời đi, Remus thấy rõ ràng cậu ta co rúm người lại khi nhìn thấy hắn, Remus nghi hoặc đi qua, khi đi ngang qua người cậu ta, hắn ngửi được một mùi hương vô cùng quen thuộc.
Là cậu ta! Người đêm đó là cậu ta! Remus quay người lại nhìn thân ảnh muốn chạy trốn của cậu ta, hắn đuổi theo, kéo cậu ta lại!
“ Nói cho tôi biết, cậu là người đó, đúng không?” Remus vội vàng nói, mũi của hắn đã nói cho hắn, hắn tuyệt đối không nhận lầm người.
“ Không, anh buông tôi ra, tôi không biết anh!” Sau khi bị Remus chụp lại, cậu liền biết cái Obliviate của mình đã mất tác dụng, cậu hoảng loạn phủ nhận.
“ Không, chính là cậu!” Remus nói, “ Tôi không có ác ý, tôi chỉ muốn phụ trách. Đêm đó là tôi không đúng, cho nên tôi muốn xin cậu cho tôi cơ hội đền bù!”
Nghe được Remus nói, trong lòng Gilderoy rất kinh ngạc, tuy rằng cậu biết đây là một cơ hội rất tốt, nhưng cậu không chắc là mình có thể làm Remus yêu mình, cậu không thích tình yêu bố thí, hơn nữa cậu cũng không hy vọng Remus sẽ bị hy vọnh hoặc là trách nhiệm vây khốn Remus.
“ Cho tôi một cơ hội được không?” Remus để tay lên vai Gilderoy hỏi.
Gilderoy miễn cưỡng cười một cái, qua một phút mới gật đầu đáp ứng Remus. Tham niệm của cậu không cho pháp cậu buông cơ hội này.
Sở dĩ cậu yêu Remus cũng là do vô tình, khi đó cậu mới vào Hogwarts, vừa nhát gan, lại vừa yếu đuối, bị người khác khi dễ cũng không biết phản kháng lại, mà Remus lại chạy đến cứu cậu. Sau đó, cậu lại chú ý đến học trưởng Gryffindor này, hắn ôn nhu, hắn khiêm tốn, hắn rất có trách nhiệm, cậu nhớ rõ hắn còn là huynh trưởng khi hắn học năm thứ 5. Cho đến bây giờ, tình cảm của cậu đối với Remus càng ngày càng lớn, cậu chỉ nghĩ muốn cho mình một cơ hội phóng túng. Tuy rằng chuyện Remus là người sói làm cậu rất kinh ngạc, nhưng cậu cũng không để ý thân phận của hắn lắm, cậu đã từng học thế nào là người sói, đêm đó Remus giống như rất thanh tỉnh, cũng không tàn bạo giống như trong sách nói, tuy rằng hắn làm cậu đau, nhưng cậu cảm thấy Remus bị cái đó gì kí©h thí©ɧ nên mới làm như vậy.
“ Thật tốt quá!” Remus cười nói, sau đó quan tâm hỏi: “ Thân thể của em thế nào? Em tên gì? Hình như anh chưa bao giờ gặp em ở tháp Gryffindor.”
Lỗ tai của Gilderoy nóng lên, cậu nhớ đến chuyện tối hôm đó, sau đó lắc đầu nói: “ Tốt hơn rồi! Em tên là Gilderoy Lockhart, là học sinh của Hufflepuff, không phải Gryffindor.”
“Gilderoy, chuyện đêm hôm đó đều là anh sai, anh sẽ phụ trách em. Tuy rằng anh rất nhanh liền sẽ tốt nghiệp, nhưng trước khi em tốt nghiệp, anh sẽ nỗ lực chờ em, chờ đến khi em tốt nghiệp chúng ta sẽ kết hôn!” Remus không phải người mà sẽ nói mấy câu hay ho, hắn chỉ thật lòng đem tất cả những gì mình nghĩ nói ra.
Gilderoy yên tâm, cậu biết Remus là một người rất giữ chữ tín, vì thế gật đầu, “ Em năm nay là năm thứ 5.”
“ Uhm, còn hai năm, anh sẽ cố gắng.” Remus cười ôm Gilderoy, “ Tuy rằng bây giờ chúng ta vẫn chưa biết gì về nhau, nhưng về sau chúng ta còn rất nhiều thời gian, anh sẽ đối xử tốt với em!”
Remus không phải không suy xét đến chuyện mình là người sói, nguyên bản hắn tính độc thân đến hết đời, lại không nghĩ rằng có lần ngoài ý muốn này. Bởi vì có lang dược của Severus, Remus liền đối với tương lai rất có tin tưởng, hắn có thể mang lại hạnh phúc cho Gilderoy.
Sau đó, Rumus nói cho Gilderoy biết thân phận của hắn, nhưng những gì hắn đoán, Gilderoy không cảm thấy có bất kỳ vấn để gì với chuyện hắn là người sói, ngược lại còn nói sẽ cố gắng bồi hắn vào mấy ngày trăng tròn. Gilderoy ngoan ngoãn hiểu chuện như vậy làm cho Remus có cái xúc động muốn đem cậu sủng hư!
Tương lai của bọn họ cũng giống như kế hoạch của bọn họ vậy, thuận lợi tiến hành, sau khi Remus tốt nghiệp, hắn liền đến phòng luyện kim của Hogair làm việc, tiềm kiếm được cũng đủ cho hai người sinh hoạt, mà Gilderoy sau khi tốt nghiệp lại bắt đầu viết tiểu thuyết, mà tiểu thuyết của cậu ấy viết lại còn cực kỳ ăn khách, tuy rằng Gilderoy thanh minh mình viết truyện thám hiểm phiêu lưu gì đó, nhưng hắn biết phần lớn đều là cậu tự tưởng tượng, không thì cải biên mấy cái chuyện xưa cậu nghe được.
Vài năm sau, bọn họ có được một bảo bảo tóc vàng khoẻ mạnh, bọn họ vẫn cứ như vậy, và chắn chắn là vẫn sẽ cứ như vậy cho đến khi chết đi.