Khi trở về phòng sinh hoạt mà không bị ai bắt gặp, tôi lập tức lôi tờ giấy tráng nhựa nhét trong tủ ra, dùng bùa dán vĩnh viễn dán nó lên tường, rồi viết lại bài hát từ trong cuốn sổ.
"Tìm chúng tôi ở nơi nghe được tiếng chúng tôi
Chúng tôi không thể hát lên trên mặt đất
Và khi tìm kiếm, các bạn hãy cân nhắc điều này:
Chúng tôi lấy đi cái mà bạn sẽ nhớ ghê lắm
Một tiếng đồng hồ dài bạn sẽ phải tìm
Và phục hồi cái mà chúng tôi đã lấy
Nhưng nếu quá một tiếng đồng hồ - viễn cảnh sẽ đen tối
Quá trễ, nó sẽ mất, nó sẽ không trở lại."
Hai câu đầu tôi có thể tạm hiểu được nhờ sự trợ giúp của các học sinh khóa trên, nghĩa là xuống dưới nước tìm người cá. Ở câu thứ tư, họ sẽ lấy cái mà tôi sẽ nhớ ghê lắm. Có thể loại trừ trường hợp là đồ vật vì chúng chỉ mang tính tương đối và không hẳn là quan trọng tới mức phải đánh đổi mạng sống để lấy bằng được. Có thể thay thế vào đó là con người- một người cực kỳ quan trọng đối với từng thí sinh, vì cuộc thi Tam Pháp Thuật đề cao tinh thần trượng nghĩa.
Một tiếng đồng hồ dài, tức vòng đấu diễn ra trong vòng sáu mươi phút. "Phục hồi" có thể được hiểu là lấy lại, nghĩa là tôi phải cứu người đó cho bằng được, nếu không người đó sẽ vĩnh viễn kẹt dưới đó.
Tôi vẽ sơ đồ của một trận đấu. Nơi duy nhất đủ sâu và rộng để có thể mở vòng đấu là hồ Đen. Từ điểm xuất phát, tôi sẽ phải bơi đến chỗ các "con tin", giải cứu họ và đưa lên bờ. Tuy nhiên với đặc tính không quá hung hăng của người cá, thì họ nhiều khả năng sẽ chèn thêm vài loài thủy quái ngáng đường nhằm tăng độ khó cho cuộc thi bơi mang tầm cỡ thế giới này.
Về cơ bản cũng đã được giải mã gần như hoàn toàn. Giải cứu món đồ hoặc người nào đó từ đám người cá và vượt qua đám thủy quái để đưa họ lên bờ. Một phép thử lòng đối với các quán quân, bóc mẽ thứ mà họ đang thương nhớ, giúp họ tỏ tình với crush hoặc là phá vỡ một vài mối quan hệ lặt vặt.
Tôi đã dự đoán được phần nào về nội dung của cuộc thi, nhưng điều chủ chốt là làm thế nào để ngụp lặn dưới nước trong vòng một tiếng đồng hồ khi không có đồ lặn và cũng không đủ thời gian ngoi lên lấy hơi. Nên nhớ là con người chỉ có thể nhịn thở được tối đa ba đến năm phút tùy dung tích phổi của từng người, vì thế phải có phép thuật can thiệp.
Tôi đã móc từng cuốn sách trong thư viện nhưng chưa hề có loại bùa nào giúp tôi thở dưới nước. Có thể đó chỉ là một loại bùa ghi chép trong các văn tự cổ của những gia tộc cổ xưa. Đến khi tôi hỏi Nelson thì chị ta cũng từ chối trả lời, và hóa ra thành bất lực trước những gì diễn ra trong vòng thi sắp tới. Có cỏ mang cá là có thể sử dụng, tuy nhiên nó nằm ở nơi rất khó tìm. Tôi đã hỏi thử thầy Snape- người vừa thừa nhận là anh họ của tôi và giáo sư Sprout- chủ nhiệm nhà Hufflepuff nhưng họ đều có cùng một câu trả lời: "Không có" (thực tình tôi nghĩ rằng giáo sư Snape căn bản không muốn cho tôi )
Trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng: nếu tôi thử hóa thành người cá thì sao ?
Điều này có vẻ rất dễ dàng. Nếu như Animagus hóa thành cá thì hoàn toàn có thể thở dưới nước và bơi rất tốt, thì có thể cũng không lạ gì khi tôi có thể lượn lờ trong hồ đen dưới dạng một người cá.
"Trò Shafiq" Giáo sư McGonnagal cất tiếng gọi tôi. Lúc đó tôi đang xách một mớ giấy và sách vở
"Tôi có điều muốn nói với trò. Sắp tới có một dạ vũ Noel. Hoạt động truyền thống này là một phần của Tam Pháp Thuật và là một cơ hội cho chúng ta giao lưu với các vị khách nước ngoài"
Đám học sinh đi qua đều ngoảnh đầu lại nhìn tôi và giáo sư. Tụi nó đều trông quạu quọ vì đang cố nín cười- không biết là cười vì lí do gì; và đám con trai cứ dán mắt lên người tôi. Giáo sư McGonnagal mặc kệ đám học sinh và nói tiếp:
"Mọi người khi tham dự dạ vũ đều phải mặc lễ phục, và buổi dạ vũ sẽ bắt đầu vào lúc tám giờ đêm Noel ở Đại Sảnh Đường. Vốn dĩ mọi người có thể tìm bạn nhảy khi buổi tiệc bắt đầu hoặc là không tham gia, nhưng trò và các quán quân khác là ngoại lệ.
"Là sao ạ ?"
"Các trò phải có bạn nhảy, vì các trò là người mở màn cho buổi dạ vũ. Và tất nhiên là vẫn phải giữ lại chút quy củ và bộ mặt của Hogwarts. Cứ như vậy đi" Bà nói, và rồi cầm giáo án đi ngay lập tức, để lại một con bé hoang mang cực độ.
Vũ hội á ? Tôi thề là tôi không có biết dăm ba cái vụ nhảy nhót này đâu. Rồi con bé edgy emo như tôi đến chạm vào người khác còn thấy ngại thì liêm sỉ vẫn còn nhiều và dư dả đến già. Nhưng tình thế bây giờ phải gọi là tiến thoái lưỡng nan: không thể trốn dạ vũ và cũng không được đi một mình. Cảm giác rối bời đó trải dài từ hôm đó cho tới tận vài ngày sau, trong đầu chỉ nghĩ cách làm sao mà trốn được buổi dạ vũ, chắc là cáo bệnh ? Nhờ mấy dòng suy nghĩ đó mà tôi đã ăn phải con điểm A đầu tiên trong đời làm phù thủy (A là điểm cỡ trung bình, nghĩa là tạm chấp nhận, đừng nhầm với thang điểm của muggle).
"Đi dạ vũ với tôi không ?" Theodore lấy đuôi cây bút lông ngỗng khều khều lưng tôi trong giờ Bùa Chú, nói thầm.