Sau khi được sơ cứu cơ bản thì vết thương do mấy cái gai cắm trên lưng cũng không quá nặng; chỉ là khi rút ra thì khá đau. Các bó cơ bị thương tổn nhẹ, và hoàn toàn có thể lành lại sau chỉ vài tuần. Giờ tôi có tận ba tháng để tĩnh dưỡng và chuẩn bị cho vòng thi thứ hai.
Lúc về phòng sinh hoạt, nhà Slytherin đã tổ chức nguyên một bữa tiệc khá là hoành tá tràng. Không biết được huynh trưởng Solomou và đồng bọn đã làm gì đế kiếm được một lượng lớn các món ăn như vậy. Hình như là họ cũng đã đầu tư một chút cho cặp sinh đôi nhà Weasley; bằng chứng là có mấy tá bánh kem hoàng yến được bày ngay chỗ đẹp nhất, ai ăn phải sẽ hóa thành chim.
"Irenne, sao không thử mở quả trứng kia đi ?" Blaise chống tay lên ghế , nhìn vào quả trứng lớn bằng vàng, chạm khắc tỉ mỉ đặt trên bàn trà. "Ban tổ chức nói rằng trong đó có manh mối cho vòng thi thứ hai"
Nhìn xung quanh,tôi thấy mọi người đều dồn ánh mắt vào quả trứng.
"Tôi mở nhé ?"
Tất cả gật đầu.
Tôi vặn cái chốt trên đỉnh ra. Lớp vỏ màu vàng kim tách thành ba mảnh, để lộ một quả cầu pha lê lấp lánh hơi đυ.c, kèm theo đó là một tiếng thét chói tai; tất cả mọi người đều bịt tai lại và tản ra, cho tới khi tôi đóng nó lại, âm thanh mới tắt ngóm.
"Cái gì vậy ?" Daphne Greengrass bỏ hai bàn tay ra khỏi tai. Những người khác đều có một câu hỏi tương tự.
Tôi lạc vào dòng suy nghĩ. Tiếng thét xen lẫn than khóc ỉ ổi kiểu này hình như đã được miêu tả trong một cuốn sách tôi từng đọc.
"Có thê là người cá ?"
Huynh trưởng Violet xoa xoa thái dương, bảo: "Chị có đăng ký học môn Phòng Chống Hắc Thuật và đã học qua về người cá. Họ có vẻ ngoài không được ưa nhìn lắm, tuy nhiên lại có giọng hát rất hay"
"Chỉ là ở dưới nước thôi" Một nam sinh năm bảy nói "Giọng hát đó ở trên bờ thì thật kinh khủng"
"Vậy thì thử mở nó ở phòng tắm của huynh trưởng xem ?" Huynh trưởng Dominic thảy chiếc kẹo màu xanh vào tay tôi."Nếu là người cá thì có thể nó sẽ đưa ra manh mối gì đó ?"
"Chỉ nơi đó có mực nước đủ cao và duy trì được nhiệt độ đủ ấm giữa tiết trời khỉ ho cò gáy này" Violet Solomou lấy bút viết ra một tờ giấy "Hành lang tầng năm, gần tượng của ông Boris gì gì đấy. Mật khẩu đây, em có thể lặn ở đó cả giờ"
"Chúng tôi chỉ có thể giúp em được đến đó" Huynh trưởng Dominic đẩy đẩy gọng kính. "Làm gì tiếp theo, là do em quyết định"
oOo
Chiều tối thứ bảy. Trời quang mây tạnh. Học sinh đã đi gần hết.
Ở mạn phải của tượng ông Boris Ngố, tôi móc tờ giấy mà huynh trưởng Violet đưa, đọc lên một câu: "Chỉ có làm thì mới có ăn !"
Cánh cửa cọt kẹt mở ra, để lộ một phòng tắm hoành tráng bên trong. Cây đèn chùm lộng lẫy của dân slavic vẫn sáng rực giữa phòng tắm phải gọi là xa hoa, trong khi bên ngoài đã tối đen như mực. Chiếc bồn tắm- không phải, mà là bể bơi tọa lạc ở giữa phòng, rải rác cả trăm cái vòi nước rối rắm nạm đá quý, lại còn có cả ván nhảy (vẫn mong là nó đủ sâu để không bị vỡ đầu vào mỗi lần nhảy xuống)
Tôi cũng hiểu được phần nào cái cảm giác phấn đấu và mong muốn được làm huynh trưởng của mấy cô cậu học sinh. Dòm cái bồn tắm này cũng gần như bể bơi tiêu chuẩn Olympic và đủ để mở một cái party hồ bơi nếu như bên ngoài trời quá lạnh.
Tôi cởi bỏ quần áo và thả nó vào một cái giỏ đan chuyên dụng, sau đó leo xuống bồn và vặn nước. Cũng không lâu sau thì nước đã đầy bồn, kèm theo những đám bọt trắng li ti và bong bóng nhiều màu. Nước ấm vừa phải, nếu không phải vì ngâm nước quá lâu sẽ làm tổn hại da thì tôi có thể ngâm mình trong đó cả giờ.
Quả trứng vàng giờ đã yên vị trên tay tôi. Lúc này thì cũng đã ở trong phòng tắm huynh trưởng như lời huynh trưởng Violet nói. Tôi mở thử nó, âm thanh chói tai phát ra như thường lệ; nhớ tới lời nói mà nam sinh năm bảy kia nói ra, tôi liền hít một hơi sâu, thử dìm cả bản thân lẫn quả trứng xuống nước.
Ban đầu có hơi khó khăn vì lực đẩy Archimedes làm cho tôi nổi lềnh phềnh trên mặt nước, tuy nhiên khi ngừng thả lỏng thì cũng có thể chìm xuống dễ dàng. Từ quả trứng phát ra một âm thanh líu lo dễ nghe, mặc dù đã bị dìm xuống nước nhưng nghe rất rõ.
“Tìm chúng tôi ở nơi nghe được tiếng chúng tôi
Chúng tôi không thể hát lên trên mặt đất
Và khi tìm kiếm, các bạn hãy cân nhắc điều này:
Chúng tôi lấy đi cái mà bạn sẽ nhớ ghê lắm
Một tiếng đồng hồ dài bạn sẽ phải tìm
Và phục hồi cái mà chúng tôi đã lấy
Nhưng nếu quá một tiếng đồng hồ - viễn cảnh sẽ đen tối
Quá trễ, nó sẽ mất, nó sẽ không trở lại."
Tôi ngoi lên bờ, lấy cây bút bi của muggles và cuốn sổ tay bé tí ra, lại vội vã lau tay bằng cái khăn tắm rồi chép lại bài hát; đôi lúc lại ngụp xuống để nghe xem mình chép có đúng không.
oOo
--/--/1994
Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng lớn hình lập phương, với mấy cái băng rôn treo kín bốn bức tường, ghi "Chúc Mừng Tử Nhật" , dòng chữ đỏ chói giống như vết máu loang lổ trên nền giấy đen, lại có vài chỗ bị bôi đi.Không có bất kỳ gam màu sáng nào ở đây. Tất cả đều là những màu đen đỏ trộn lẫn, hỗn độn khó tả. Mạn trái là một bộ bàn ghế cho năm người ngồi, đặt một cái bánh lớn, nhưng trông thật dị dạngĐứng ngây người một hồi, tiếng gõ cửa và bấm chuông đồng loạt vang lên. Tôi giật mình bước đến, nhìn qua lỗ trên cửa, cũng không thấy gì bên ngoài kia.
Cánh cửa gỗ hiện lên một vết nứt, nó càng mở rộng ra nhờ sự rơi rụng của mấy mảnh gỗ, tạo nên một cái lỗ lớn trên đó.Bóng người từ từ hiện ra, cũng chẳng rõ được là nam hay nữ, lại còn cầm một khẩu súng lớn trên tay"Chúc mừng tử nhật !" Kẻ đó nói, với một giọng điệu vui vẻ đến lạ.Ngực tôi nháy lên một cảm giác đau nhói. Từ tim chảy ra dòng máu đỏ tươi, tạo thành một vũng máu nho nhỏ dưới chân.