Sáng hôm sau, tôi thức dậy trong một căn phòng đậm chất Pháp Quốc, với gam màu trắng kem và nâu vàng làm chủ đạo. Hành lý đã để sẵn dưới thảm. Nắng vàng chảy trên vai, mùa hè đã bắt đầu.
Tôi xuống cầu thang với cái bụng trống rỗng. Mò theo bản đồ mà cụ Dumbledore cung cấp, tôi xuống được phòng ăn, cũng là một nơi tràn ngập ánh sáng với kiến trúc lai giữa nhà kính và nhà béton.
Ở bàn ăn dài, bà Jones và bà Olympe đang ngồi trò chuyện (?)
"À, cô Sha-flit" Bà Olympe là một người phụ nữ Pháp cao lớn với phong cách phát âm cũng Pháp luôn. Bà ấy nói tiếng Anh có hơi ngọng, và hình như cũng phát âm sai hẳn tên mới của tôi. "Nhữn người khác đều bận cã rồi, cô biết đấy, đàn ông với nhau tất nhiên sẽ như cây liền cành, chắc là lại đi chén đồ ngọt rồi"
Cam đoan sở thích này là từ cụ Dumbledore lây cho những người khác. Lấy mũi của giáo sư Snape ra cược luôn.
"Từ đêm hôm qua tôi vẫn luôn hoang mang điều này" Tôi nhìn vào đôi bàn tay nổi đầy gân xanh của mình. "Liệu bằng chứng gì chứng minh tôi thật sự là người nhà Shafiq ?"
"Ở công đoạn tiếp cận trang viên này, cô Sha-flit à" Đôi bông tai đính đá mắt mèo của bà sáng lên dưới ánh nắng vàng kim "Cô xuất hiện ở đây tức là cô đã được ma pháp phòng thủ của nhà Sha-flit chấp nhận, kể cả khi chưa là thành viên chính thức của hội Thiên Nhãn"
"À..."
"Chào buổi sáng, các quý cô !" Ông bộ trưởng Anh khoan thai bước vào với một bộ đồ mới màu nâu đỏ "Từ giờ tới năm sau có rất nhiều sự kiện quan trọng, từ cúp Quidditch thế giới đến cuộc thi Tam Pháp Thuật, nó khiến tôi trở nên bận bịu. Khó khăn nhất vẫn là công tác bảo vệ mùa giải khỏi con mắt soi mói của Muggle"
Ông ấy ngồi xuống đối diện tôi, trên mặt bàn hiện lên một bát súp đậu với đủ một bộ dao nĩa óng ánh bạc
"Nói đến Tam Pháp Thuật thì tôi cũn đang cân nhắc xem nên chọn thêm những học sinh nào vào phái đoàn Beauxbatons. Tất nhiên là toàn bộ năm bảy và một vài trường hợp năm sáu sẽ đi rồi, vì cả ba bộ Pháp Thuật Anh, Pháp và Bulgaria chỉ chấp nhận cho những học sinh đủ mười bảy tuổi tham gia"
"Vâng. Chúng tôi muỗn giữ tỷ lệ sống sót cao nhất cho các tuyển thủ" Ông bộ trưởng trả lời, rồi móc túi áo lấy ra ba chiếc vé "À đây, nãy tôi quên khuấy mất, vé tham dự Quidditch thế giới, hàng ghế danh dự, nêu các quý cô có nhã hứng"
"Ồ, thật xin lỗi, nội trong hôm nay thì tôi và cô Olympe phải về nước rồi"
"A, vậy thì cảm ơn ông, tôi xin nhận" Tôi cố gắng vươn tay để lấy một tấm vé qua phía bên kia bàn. Một truy thủ Quidditch ắt hẳn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Số ghế có vẻ khá lớn, hình như là hàng ghế cao nhất.
Ngày 3/8 mới bắt đầu , bây giờ mới là 17/6. Còn cỡ một, hai, ba... năm tuần nữa ! Ông ấy hình như hơi gấp.
Mấy tuần sau trôi qua thật hồi hộp trong nỗi ngóng chờ cúp Quidditch, tới mức mà tôi cắm cung trong phòng máy phủ Shafiq hầu như cả ngày chỉ để tra thông tin về cách người ta đến xem như thế nào, và toét mắt đi tìm bản đồ khóa cảng trong khu vực miền Nam nước Anh, bởi vì ở độ tuổi này thì cách duy nhất để đến là dùng nó.
Cách thức hoạt động của khóa cảng nghe có vẻ hàn lâm quá, chỉ hiểu được sơ sơ là chạm vào một thứ đồ được phù phép và dịch chuyển tới một nơi khác. Thật may là không phải dùng đến bột Floo hay độn thổ.
Cái gần đây nhất là ở Devon, gần với một "đường hầm sao"- tức là cái đường hầm đã đưa tôi đến đây, trên thực tế là chúng rải rác khắp nước Anh. Cụ thể là trở lại cái bốt điện thoại ở Liverpool,bấm một dãy số và niệm chú, nó sẽ đưa tôi đến "đường hầm sao"- nếu tôi bấm đúng. Hơi cực một chút, nhưng nếu làm qua loa thì chết chùm mất.
Địa điểm đăng cai tổ chức khá xa đấy, và tôi không chăc chắn rằng mình có thể đến rồi đi ngay như một trận bóng đá bình thường của dân Muggle. Một cái lều sẽ giúp ích- tôi lập tức đi lấy một chiếc lều-siêu-rộng-kèm-nội-thất-cơ-bản của hãng Argentine, nghe rằng có một bãi cắm trại gần đó
Hai giờ sáng ngày khai mạc trận đấu đầu tiên, trong lúc lũ gia tinh còn đang lục đυ.c lau dọn trang viên, tôi xách cái ballot xanh lá mạ được phù phép mở rộng cùng cái bọc dài đựng lều của hãng Argentine ra mở cổng trang viên Shafiq
Rất dễ dàng tìm được cái bốt điện thoại đỏ chót còn sáng đèn giữa bầu trời xam xám còn rải ít sao đêm, tôi mơ màng bấm mấy con số mà suốt mấy tuần qua tìm được trong căn phòng máy hỗn độn của Nelson ở phủ Shafiq-chị ta là nhân viên chính và duy nhất của cái căn phòng ngập trong tài liệu và máy móc này.
Đặt đũa phép lên một chỗ lõm được giấu kín rồi đọc một mật khẩu, sau đó chui qua "đường hầm sao" và ra khỏi một gốc cây cổ thụ lớn ở Ottery St.Catchpole thuộc Devon, lộ trình của tôi diễn ra trong vòng chưa đến một giờ đồng hồ, nhanh và gọn hơn so với tưởng tượng.
Khóa cảng là một chiếc giày cũ trên mỏm đá gần biển, và có lẽ tôi nên chờ cho đến khi có một người thứ hai, ba hoặc bốn nào đó tới sử dụng chung.
Cà phê phù phép làm ấm được gia tinh chuẩn bị mới đây và sẵn sàng để có thể ướp lạnh bất cứ lúc nào, hơi không ăn nhập với bầu trời màu xám nhạt thay vì một buổi sáng tràn ngập nắng vàng. Tôi vừa uống cà phê, vừa ngồi trên chiếc ghế nhựa bé tí hon xếp gọn được cốt chỉ là để mông không chạm đất. Về mặt lý thuyết thì nó không khác gì việc ngồi lên hai quyển sách "Thế Lực Hắc Ám- Hướng Dẫn Tự Vệ" chồng lên nhau cả, nhất là so với chiều cao được gọi là "giò dài tới nách" của tôi.
Mặt trời lên thêm được một chút, hai bóng người cao ráo tiến về phía tôi.
"Irenne ?" Chất giọng trầm ấm đấy lại vang vọng trong khoảng không tĩnh mịch. Thân quen đến lạ
"Cedric ?" Tôi đặt bình cà phê xuống trảng cỏ, vô thức hỏi.
"Em cũng đến tham dự cúp Quidditch ?" Cedric bước nhanh đến , với ballot đầy ụ đằng sau lưng và vài thứ đồ lỉnh kỉnh khác "Anh đã gửi thư mời em, nhưng lại không có phản hồi"
Có lẽ là do ma pháp phòng thủ của trang viên không chấp nhận con cú mang thư của Cedric.
"Vâng, thật trùng hợp rằng lúc đó em cũng có vé rồi" Tôi gấp lại cái ghế và nhét bình cà phê vào một cái ngăn ballot. "Từ đầu hè đến giờ em không ở nhà"
"Ô ! Cô Shafiq" Một người đàn ông hồng hào với bộ ria mép rậm rạp bước theo sau. Ông ấy bắt tay với tôi và nở một nụ cười thoải mái. "Tôi là Amos Diggory, giám đốc bộ Quy Chế Và Kiểm Soát Sinh Vật Huyền Bí. Cedric nhà tôi có nhắc đến cô. Hân hạnh được gặp"
"À vâng, xin hãy xưng hô với cháu như thường" Tôi xốc cái ballot lên, chỉ vào cái ủng cũ mốc đặt trên mỏm đá "Vậy, nếu không nhầm thì chiếc khóa cảng ở kia"
"Cảm ơn cháu" Ông ấy cầm chiếc ủng lên rồi gọi lớn "Arthur ! Ở bên này !"
Một đoàn người khác lúc nhúc đi đến. Nhà Weasley dễ nhận biết nhất vì mấy mái đầu đỏ, Granger và Harry mang bộ tóc xù na ná tôi, và cuối cùng là....
Sirius Black. Ông ấy đã bớt tiều tụy hơn hẳn, ăn mặc rất trẻ trung. Không chừng sẽ có hàng loạt vệ tinh kéo đến nếu Black đột ngột xuất hiện ở khán đài, bởi phong cách và ngoại hình của ông ấy hợp gu của kha khá người
Bỏ qua ánh mắt không thiện cảm của Fred và George Weasley vì lỡ đập tan chiến thắng của Gryffindor vào mùa giải trước cùng vẻ mặt phân-biệt-nhà của em trai họ: Ron, tôi tiến đến trao cho Black một cái bắt tay nữa.
"Chúc mừng ngài, Black" Tôi cúi đầu. Ông ấy là người bị oan trong vụ án với Pettigrew, nhưng rốt cuộc lại phải vào tù, nay lại được giải thoát, là chuyện đáng vui mừng
"Cảm ơn cô, cô Shafiq" Black gật đầu lại. Râu tóc ông ấy vẫn như lúc ở lều Hét, nhưng lại được trau chuốt rất nhiều "Cũng nhờ chiếc máy quay đó mà tôi được tự do. Pettigrew đã bị xử tử rồi"
"Đôi khi sự tình cờ lại cứu được bao người" Hình như ngoài tôi và cụ Dumbledore thì ông ấy cũng biết đến chiếc máy quay. Nhưng thực chất, thì Black cũng có quyền được biết về thứ đã cứu sống mình
Tất cả mười một người cầm lấy cái ủng cũ, nó bốc mùi kinh khủng. Người thì cầm chắc như không có ngày mai, người đơn giản chỉ chạm vào đế giày nhựa, như Black chẳng hạn ?
"Mọi người chuẩn bị nhé...ba...hai..." Ông Diggory đếm ngược "Một !"
Ngay lập tức, tôi như bị cuốn trên không trung. Giống như rốn tôi được xỏ thêm một cái khuyên vòng, và người ta móc cần cẩu vào cái khuyên đó để mà xoay với năm mươi phần trăm tốc độ ánh sáng. Tôi vẫn nắm chặt cái mép ủng, và một tay còn lại thì đang bị ép chặt bởi cái gì đó. Tay của tôi lọt thỏm trong bàn tay lớn của Cedric, vừa đủ để tôi không thể tự mình rút tay ta. Tất cả lao đi trong tiếng gió gào ngàn và những mảng màu sắc hỗn độn trong bảng pha màu của van Gogh.
Tôi đáp uống mặt đất trong hỗn loạn. Có bên tay vẫn bị kẹt bởi bàn tay to lớn của Cedric. Anh dường như đã sử dụng khóa cảng rất nhiều lần, giờ cam đoan rằng chân anh khỏe hơn chân voi. Hầu hết những người còn lại đều ngã dúi dụi vào nhau, chủ yếu là mới lần đầu sử dụng. Black, ông Diggory và ông Weasley đáp xuống rất dễ dàng.
Sau khi ổn đinh đội ngũ, tất cả tản ra đi nhận vị trí dựng trại
Còn duy nhất vài khu đất trống ngay sát chỗ của nhà Diggory và Black, vì tất cả các chỗ khác đều được thuê từ trước. Ông quản lý lấy làm lạ về điều này lắm, vì trước giờ người ta chỉ đến rồi mới thuê, nhưng dường như có một mình tôi làm vậy. Và cũng có vài vị phù thùy ngáo ngơ đi đưa mấy đồng Galleons cho một Muggle chỉ biết tới euro và bảng Anh, thành ra bộ Pháp Thuật còn phải lao lực dài dài.
Quá trình dựng lều của tôi xem ra dễ dãi hơn của những phù thủy khác đôi chút, vì đã có sẵn hướng dẫn, và kiều lều này thì khá là đơn giản. Trái một lớp bạt nền rồi gắn khung sắt, sau đó mới phủ lên khung một lớp bạt khác. Rất nhanh, và cái lều đã xong. Quảng cáo tiếp thị của hãng Argentine quả thực không sai, trong này có đủ các nội thất cơ bản, thậm chí là cả phòng tắm. Nó được chia ra làm vài phòng nhỏ, tràn ngập ánh sáng.
Tôi bước ra ngoài lều, treo cái bảng: "Không phận sự, miễn vào" để cho có tương quan với mấy lều khác.