Bữa sáng hôm sau, tôi bình an xuất hiện tại sảnh đường. Giáo sư McGonnagal thông báo việc này cho toàn trường, khiến cho đám học sinh ngày càng lo sợ. Có thể thấy đám học sinh các nhà khác đều tụ tập như những chú chuột con sưởi ấm cho nhau, như đang e sợ rằng học sinh nhà Slytherin chính là chủ mưu, vì cay cú đợt thua hôm qua mà gây sự, chủ yếu đều là dí mũi dùi về phía tôi.
Ờm, tôi cảm thấy chết trong lòng một tẹo.
Slytherin không nhỏ nhen tới mức đó. Ý tôi là không vì một bàn thua mà đi hóa đá một người để trả thù, đồng ý rằng Slytherin là tụi thù dai nhưng mà ai đời lại làm ra cái trò lộ liễu thấy rõ này ?
Tôi nhớ lại lời nói tâng bốc của mấy cột báo về độ an toàn của Hogwarts, chắc lại là minh chứng của câu nói đùa: "nhỏ không học, lớn lên làm nhà báo" ?
Tiết độc dược lần này lại có kịch hay để xem. Dung dịch sưng tấy tỏ ra là một loại độc dược khó xử lý và kiểm soát, mặc dù không khó pha chế nhưng chỉ cần để dính vào da cũng có thể lãnh phải một cục sưng to chà bá lửa.
Trong khi đang xử lý vạc dung dịch sưng tấy đặc quánh, tôi nghe thấy một tiếng nổ phát ra từ vạc của Goyle, mà trái khoáy thay, tôi lại ngồi sát sàn sạt nó, liền lãnh phải một cục sưng to tướng ở ngón tay và tai do thuốc trong vạc bị bắn tung tóe khắp lớp, kèm theo làn khói dày đặc khiến tôi ho vài cái. Phảng phất đâu đó tiếng giáo sư Snape gào lên :"IM LẶNG ! IM LẶNG! Trò nào bị văng thuốc sưng tấy thì lại đây nà lấy thuốc xì độc ! Ta mà tìm ra đứa nào đầu têu vụ này thì..."
Rõ ràng độc dược Goyle pha ra không phải là loại tầm phào, mà là thuốc sưng tấy loại mạnh cho các thanh niên thích chơi đồ, còn đồ gì thì tôi không biết, nhìn hậu quả tác động lên tụi Slytherin thì đủ thấy nó đáng sợ thế nào, may mắn rằng hôm nay tôi chịu mặc áo chùng mới có đủ sức chặn lại số độc dược bắn ra khỏi vạc.
Đám trẻ túm tụm tại bàn giáo viên, đứa thì không nhấc tay lên nổi vì cục sưng to đùng, đáng cười hơn nữa là Malfoy đang chúi đầu xuống đất vì cái mũi to cỡ quả dưa hấu nho nhỏ của cậu ta. Tác nhân chính của vụ nổ là một quả pháo hoa bung xòe do bạn học sinh mất dạy nào đó thảy vô cái vạc của bạn trẻ ngây thơ vô (số) tội Goyle. Tôi nhớ rằng cặp sinh đôi nhà Weasley có mang pháo hoa vào trường thì phải...
Chưa kịp tra cứu hết, chuông báo hết giờ đã reo lên.
oOo
Nhân sự kiện Creevey cùng bà Norris bị tấn công, Lockhart thành lập câu lạc bộ đấu tay đôi vào lúc tám giờ tối tại đại sảnh đường. Tôi cũng muốn tới để hóng biến.
Bàn ghế tại đại sảnh đường đã được dọn sang một bên, để lại một vũ đài vàng chễm chệ dọc từ dãy bàn giáo ban tới cửa đại sảnh. Ban đầu làm mẫu là Lockhart cùng "trợ lý" Snape. Vị Xà Vương tung một bùa giải giới, hất văng chim công, tạo thành một đường cong parabol đầy tính nghệ thuật và cũng đầy ám ảnh trong sách của học sinh sơ trung. Lũ rắn con cười ồ lên, trái với mấy đứa con gái nhà khác phẫn uất nhìn.
Sau đó giáo sư cho bọn trẻ bắt cặp mà đấu với nhau, trong đó hai kỳ phùng địch thủ Malfoy và Potter lại đối đầu, và tôi cùng thanh mai trúc mã của Malfoy- Pansy Parkinson sẽ có một trận ra trò.
Tôi đi về phía cuối vũ đài, quay phắt ra đằng trước, đặt đũa phép trước mũi, mùi trầm hương vẫn chưa phai đi chút nào. Lockhart yêu cầu chúng tôi chỉ cần dùng bùa giải giới, nhưng chắc là Parkinson cũng dẹo quan tân đâu. Thế nên là có dùng Protego Diabolica cũng được, tôi chẳng ngán bố con thằng nào.
Người ta nói những phù thủy nguy hiểm nhất khi họ có khả năng của một rapper, ừ đúng vậy. Bởi vì ngay khi đếm ngược xong, tôi dùng một bùa Stupefy đưa Parkinson về với giấc mộng ngàn thu- khụ- giấc ngủ tạm thời. Giáo sư Snape đánh một phát vào đầu tôi rồi đến giải bùa cho Parkinson. Học sinh năm hai sử dụng bùa của năm năm cũng bị đánh hả giáo sư ơi ?
Sau khi được vực dậy thì Parkinson khí thế hơn hẳn- có lẽ giáo sư Snape đã động đến bùa hưng phấn. Cô ấy nhanh chóng tạo thêm một bùa chú mới, là Expelliarmus.Đũa phép của tôi rơi ra, còn bản thân tôi thì bị đánh lùi lại. Gần như ngay lập tức, tôi trả đũa bằng bùa phép tương tự. Cảm giác kiểu như một cục photon bị hai nữ sinh ném qua ném lại, đôi khi cục photon đó có thể to và sáng hơn mà không hề giảm đi tẹo nào.
Dường như mấy cục photon đó mất hút khi Parkinson triệu hồi ra một con rắn. Dăm ba loại rắn chứ loại này là rắn đầu tròn, màu đơn giản, mắt tròn đen đen, tư thế hiền lành, đem ngâm rượu thì còn được, có vẻ như năng lực của bản thân Parkinson cũng không được tốt. Chính vì thế nên tôi mới chơi lớn, cầm còn rắn lên. Nó giãy dụa và quằn quại không rõ nguyên do, nhưng tôi lại nghe tiếng rít rít thì thầm lạ tai: "
Thả ta ra !"
Chắc đứa nào nói bậy thôi, chứ rắn mà biết nói thì tôi sẽ cầm dây ra cây liễu roi của trường treo cổ tự tử, bởi vì cấu tạo khoang miệng, vâng, cấu tạo khoang miệng của nó không đủ phức tạp như con người.
"
Chỉ có ngu mới thả mày ra thôi con ạ" Tôi trả lời một cách vu vơ, cũng không để ý rằng có nhiều người đang nhìn mình. "Petrificus Totalus !"
Con rắn trở nên cứng đờ, ngay cả khi tôi lắc lắc nó không ngừng thì nó cũng như cái que khô, ở những sàn đấu bên cạnh còn xảy ra nhiều chuyện tức cười hơn nữa. Tôi đưa con rắn cho giáo sư Snape, bỏ mặc đám Slytherin đang cực kỳ kích động cùng học sinh các nhà khác kinh hãi. Cảm giác làm phản diện khá vui đấy, nhưng phần cốt yếu là tôi không hiểu là vì sao tụi nó sợ tôi.
Tôi rời sàn đấu dựa người vào cái cột xa nhất để hóng biến. Draco nối tiếp Parkinson triệu hồi ra một con rắn, chỉ có điều đây là rắn san hô, một loài rắn độc. Nhưng cũng có thể có một trường hợp khác là rắn vua hoặc rắn sữa, là loài an toàn. Đó là hậu quả của một quan niệm lạ lùng xuất hiện trong cái đầu cỏn con của tôi: không tin vào bất cứ thứ gì, kể cả chính bản thân . Học sinh bên sàn đấu đều sợ hãi dạt qua một bên, Potter tiến về phía trước, nói gì đó đại loại như "dừng lại" khi con rắn đang nhăm nhe một đứa học sinh bên Hufflepuff.
Con rắn dù độc và có vẻ dữ tợn nhưng nhanh chóng cuộn mình lại một cách nhún nhường trước lời nói của Potter, khi gặp cái này tôi có cảm giác Deja Vu, nhưng tôi sẽ không đào sâu vào nữa vì tôi gặp trường hợp này quá ư là thường xuyên, và khi xuất hiện thì nó cũng chẳng giúp gì cho tôi. Giáo sư Snape lại là người thu dọn chiến trường khi phóng một bùa Evanesco vào chú rắn xấu số, tôi cảm thấy hơi tội cho ông ấy.