Chương 2-4: Bóng

Tôi vừa trốn ra ngoài lớp thảo dược, một phát liền bị ai đó gô cổ.

"Trốn học hả ? Chơi lớn đấy" Được rồi, với kiểu nói chuyện bố láo như thế thì là Marcus Flint. Ổng đang tính bắt tôi đi tập Quidditch. "Chiều nay có trống tiết không ?"

"Có, tuyển thành viên cho Quidditch hả đội trưởng ?" Tôi thầm tiếc thương cho đôi giày bị kéo đi xềnh xệch theo phần cơ thể còn lại, nhất là phần cổ đang nằm trong một cánh tay của Flint. Cỡ mấy tháng trước thôi, Aldous Yaxley đã ném cho tôi cả chục tờ đơn xin tham dự đội Quidditch kèm theo một nùi tài liệu, tới giờ tôi vẫn chưa đọc hết.

"Về căn bản là vậy" Flint kẹp cổ tôi xách qua hành lang gần lớp biến hình, rồi cả sân tập cũ hồi năm nhất, theo một lối đường mòn tới mảng sân to đùng.

Ở đó có kha khá người, chủ yếu là thành viên đội Quidditch cũ, còn có vài người nhà Slytherin khác. Huynh trưởng Yaxley xem ra khá đắc ý khi tôi chấp nhận tham gia mô hình đa cấp- nhầm, đội Quidditch của ổng với Flint một cách bắt buộc, vì hai ổng luôn cố xách tôi vào đội cho bằng được.

Đồng phục thể thao của nhà Slytherin ngoài màu sắc thì cũng không khác gì so với đồng phục các nhà khác. Có ba người tham gia ứng tuyển vị trí truy thủ, bao gồm tôi, Adrian Pucey và Graham Montague. Tùy trường hợp mà người bị thừa ra có thể sẽ bị sút ra khỏi đội, hoặc là lùi về hàng dự bị, bởi vì riêng Marcus Flint cũng đã chiếm một vị trí truy thủ chính.

Đội trưởng sử dụng một kế hoạch tuyển chọn để rút ngắn thời gian, tức là tái mô phỏng một trận Quidditch theo một cách mới lạ: các thủ quân tham gia ứng tuyển thay phiên bảo vệ ba cột gôn của một nửa sân đấu, ba truy thủ tranh bóng để giành lấy điểm, tầm thủ bay xung quanh kiếm bóng Snitch, hai tấn thủ chọn người mình muốn bảo vệ và sử dụng gậy đánh bóng để thực hiện công việc của mình. Hai trái Bludger được thay bằng hai quả cầu bằng cao su lơ lửng, cầu thủ ứng tuyển dùng chổi Sao Xẹt có sẵn ở trường, còn lại đều vẫn giữ nguyên như cũ.

Chỉ từng ấy thì vẫn bình thường, nhưng cái khó là Flint bắt các truy thủ lặp đi lặp lại các trận đấu với từng thành viên ứng tuyển khác nhau. Vì thế nên dù có hăng sức đến mấy thì thể lực của các cầu thủ đều nhanh chóng bị bào mòn, tôi lấy râu của cụ Dumbledore ra thề rằng đó hoàn toàn là kế sách của Flint, dùng để thử sức với sự bển bỉ của từng người.

Tôi là con gái nên có vẻ hơi lép vế so với hai ứng viên còn lại, đều là nam và còn học trên tôi một năm. Flint chọn thủ quân là Bletchey, tức là vẫn giữ nguyên như năm ngoái. Tấn thủ mới là Lucian Bole và Pegerine Derrick, vì huynh trưởng Yaxley cùng bạn chí cốt của ổng đã lùi về hàng dự bị. Tầm thủ năm nay lại là Draco Malfoy, cậu ta dường như sắp trở thành stalker của Potter rồi.

Truy thủ của Slytherin đã định sẵn một người là Marcus Flint, sau đó là Graham Montague, cuối cùng là tôi. Adrian Pucey về chung hội với Yaxley, Flint còn có ý định tìm thêm một người nữa.

Về căn bản cũng đã xong, chúng tôi rời sân đấu trước khi đội Hufflepuff đến.

oOo

Trước Halloween, đội còn có thêm một buổi tập nữa, kết hợp với thời tiết dở hơi của nước Anh và dịch cúm A cúm B vừa càn quét qua Hogwarts khiến cho nhiều người phát chán, cơ mà cũng hóa thành cảm giác vui tươi không tả nổi vì phú ông Lucius Malfoy, cha của Draco đã đầu tư mua hẳn chục cái chổi Nimbus 2001 mới cóng. Và thế là cả đội ngay tức tốc chuyển buổi tập về ngay chiều hôm đó dưới sự ân chuẩn của giáo sư Snape. Tôi cảm thấy ông ấy đối với nhà khác giống như mẹ kế với Cinderella, còn với Slytherin thì như cha đỡ đầu với đàn con, mặc dù cách đối xử không quá lộ liễu.

Tụi cầu thủ húp vội tô cháo yến mạch rồi phi thẳng ra ngoài sân, tay nâng niu bảo bọc cây chổi còn chưa có lấy một vết xước.

Marcus Flint trong lúc háo hức với cây chổi mới cũng không để ý rằng đội nhà Gryffindor đã đăng ký sân tập, còn chính giáo sư Snape thì cố tình bỏ qua. Vì vậy bây giờ, trên sân tập đã có cỡ bảy tám người mặc đồng phục màu đỏ đang dàn xếp đội hình, vài người còn ở trên cao.

Tranh chấp tất nhiên diễn ra, bởi vì xưa nay Gryffindor và Slytherin có quan hệ không tốt, thêm cả khúc mắc ngày hôm nay thì đã tạo ra tranh cãi rất lớn. Draco sỉ nhục Granger là "máu bùn", nhưng về căn bản đối với tôi, một con bé mặt chai như đá, theo chủ nghĩa "trust no one, even yourself" thì cái cụm từ đó nó cũng chỉ như nước chảy qua túi nilon mà thôi. Nhưng cụm từ đó cũng không có tác dụng tương tự với người khác, vì chính Weasley đã nổi đóa, trong phút bốc đồng định nguyền Malfoy. Cây đũa phép gãy của cậu ta phản tác dụng khiến cho chính Weasley nôn thốc nôn tháo, không phải nôn ra cái này cái nọ mà là nôn ra sên (ít nhất Weasley không nôn ra bữa trưa của cậu ta, nếu không tôi sẽ nôn theo đó). Cả đội Gryffindor buộc phải rời sân tập để xách Weasley vào bệnh thất, đằng sau là tụi Slytherin đang cười rất to.