Chương 421-

Bà Bertha Jorkins được phát hiện mất tích cùng thời điểm với ông Crouch. Trong đó cũng lòi ra thêm rằng ông Ludo Bagman bị tố vận chuyển thông tin cho phe hắc ám. Tình hình chính trị căng thẳng đi luôn vào môi trường học đường, khiến bây giờ nhìn đứa nào đứa nấy đều già thêm chục tuổi.

Jorkins vừa đi công tác ở Albania và mất tích sau đó tầm khoảng hai ba tháng bặt âm vô tín. Cái đáng nghi ngờ là cùng thời điểm bà ấy khởi hành, có vài tin đồn nhảm rằng Voldermort và đồng bọn của gã đang rục rịch ở nơi này. Có thể là bà ta bị bắt cóc bởi thuộc hạ của gã- vài người suy luận như vậy, nhưng tình hình chung thì vẫn là lo lắng về sự trỗi dậy của Voldermort hơn so với ý muốn tìm kiếm bà Jorkins.

Tôi không có cảm giác e ngại Voldermort như trước kia. Gã rõ ràng không thể biết được tương lai, nhưng những gì biến động trong quá khứ cho thấy rằng có kẻ nào đó muốn mượn tay gã trừ khử tôi. Kẻ đó phải là một người biết rõ ít nhất mười lăm năm đầu đời của tôi mới có thể làm được như vậy. Tôi nghĩ đến một trong bảy người ở hội đồng tối cao. Chỉ có họ được biết trước tương lai của tôi, có lẽ vậy. Cũng có thể loại trừ cụ Dumbledore ra vì chính cụ đã thương thảo với tôi về việc tương lai của tôi đang bị can thiệp. Nhưng biết làm sao được, tôi là người theo chủ nghĩa không tin tưởng bất kỳ ai, chỉ có tìm ra được thứ gọi là căn phòng hổ phách thì mới có thể ngăn chặn lại kẻ kia.

Mấy ngày hôm nay tôi không có làm gì nhiều. Giáo sư Snape cho tôi mượn một căn phòng nhỏ vốn là chỗ của câu lạc bộ đấu tay đôi cũ để luyện bùa. Nó nằm khá gần với phòng sinh hoạt chung của Slytherin, chỉ cần đi thẳng rồi rẽ trái là đến nơi. Là một quán quân, tôi được miễn thi cuối kỳ, thế nên thời gian bây giờ vô cùng rảnh rỗi, chỉ cần liệt kê và thực nghiệm sẵn mười ba loại bùa dùng trong thực chiến phòng trừ trường hợp phải dùng đến vũ lực, ngoài ra còn có các bùa dò và mở đường.

Tôi không có nhiều ý niệm về việc giành chiến thắng. Đối với cuộc thi này thì điều tiên quyết là phải sống sót. Bởi vì vậy, so với bốn thí sinh còn lại phần nhiều đều lo lắng căng thẳng cực độ, tôi có lẽ rảnh tay hơn chút ít. Ngoài việc vết sẹo trên tay đôi lúc sẽ nhói lên thì cũng chẳng có gì nghiêm trọng cả.

oOo

Ngày 24/6. Trời mát mẻ dễ chịu. Tôi cam chịu ngồi trên dãy bàn ăn ồn ào quá thể trải khăn màu xanh lá ăn cho xong bữa điểm tâm sánh. Bên cạnh còn có cả Viktor Krum với mái đầu hao hao giáo sư Snape. Bài thi cuối cùng sẽ diễn ra vào tối nay, tất cả học sinh đều có điều muốn hỏi han và bàn tán với nhau, đương nhiên chủ đề chính là về vòng thi cuối. Tôi cũng không kìm nổi cảm giác hồi hộp, đứng ngồi không yên theo đúng nghĩa đen. Lúc này mà được rúc vào lòng ai đó thì may ra còn đỡ, cơ mà cảm giác chạm vào sinh vật khác tôi cũng không nhớ nổi nữa rồi.

"Ăn xong bữa điểm tâm rồi đi vào phòng sau đại sảnh" Giáo sư Snape đi xuống dãy bàn Slytherin, liến thoắng nói. Tôi hơi ngơ ra vì chưa hiểu lắm. Tôi lại đi vào đó để làm gì ?

"Người nhà của quán quân có thể tới xem quán quân thi đấu ở vòng thi cuối" Viktor Krum nhìn tôi. Trông anh ta cũng thân thiện ra phết. "Tôi nghĩ rằng em sẽ có người thân ngoài Hogwarts"

Laura đã qua đời được ba bốn năm. Gia đình Mỹ Tâm thì bặt âm vô tín từ hồi hè. Tôi bây giờ chẳng có bất kỳ người thân thực sự nào cả. Có lẽ trừ đi giáo sư Snape cũng được, tôi không muốn làm phiền ông ấy. Vì thế nên tôi sẽ chuồn chuồn cho rảnh nợ.

Ngũ cốc giòn rụm đã vào bụng hết cả, quà cáp các kiểu cũng nhận đủ. Chỉ cần mấy bước nữa là tôi sẽ phóng thẳng về phòng nhanh hơn tốc độ trộm chó của mấy tay tổ lái người châu Á. Kế hoạch là thế, nó sẽ diễn ra hoàn hảo nếu Cedric không lôi tôi vào chung với anh như kiểu xách lợn vào lò mổ... lộn, tạm biệt cái suy nghĩ đó đi.

Bên trong có các quán quân khác cùng cha mẹ của họ. Trong đó ngoài Fleur, Grabielle Krum ra thì chỉ có một người tôi biết là ông Amos Diggory. Tôi gặp ông ấy lần cuối hồi cúp thế giới, lúc đó chỉ có ông và Cedric đi cùng nhau. Liếc qua chỗ lò sưởi thấy có gia đình Weasley, Fleur cứ đánh mắt nhìn một anh chàng trông lớn nhất trong đó. Ông bà Krum thì cũng thuộc kiểu lực điền như con của họ, đều có mái tóc đen dài và khuôn mặt góc cạnh. Người thân của Fleur đều cực kỳ đẹp, đặc biệt là bà Delacour với mái tóc tỏa sáng y như con gái bà, không biết bà ấy có tuyển vợ thứ không- khụ...

Quay trở lại ông bà Diggory. Bà Diggory cũng sở hữu xương gò má vi diệu cực kỳ, trông bà ấy có vẻ gì đó thích thú ở tôi. Mong vừa nãy là tôi nhìn nhầm, để người khác nhìn như vậy làm tôi có chút không an tâm.

"Cháu đó hả ?"

Ông Amos nhìn tôi.

"Bác vẫn chúc mừng cháu khi đứng đầu bảng, người nhà Shafiq quả thực đều rất tài giỏi"

Cedric vẫn nói chuyện với mẹ anh ấy. Trong không gian tươi mát của buổi sáng, tiếng nói chuyện hỏi han vang lên từng lúc trong khi tôi chẳng biết nói gì cả. Nếu như cha mẹ tôi còn sống thì sao ? Nếu như kẻ đó- cái kẻ đã cả gan thay đổi thời gian để mượn tay Voldermort gϊếŧ họ biết an phận thì bây giờ tôi sẽ như thế nào ? Tôi nhìn sang Harry, Lily và James Potter cũng bị Voldermort hạ thủ sau cha mẹ tôi vài ngày. Có lẽ cậu ấy cũng có cảm giác gì đó giống tôi chăng ? Có lẽ không, vì cậu ấy vẫn còn có gia đình Weasley coi mình như con ruột. Bác Amos nhìn tôi, còn tôi đang cố giữ cho nước mắt nước mũi không trào ra ngay trước mặt cả tá người. Ê Irenne, mày bảo mày không còn gì để khóc nữa mà ? Sao mày tự nhiên yếu đuối thế ?

Tôi vờ lấy tay dụi dụi mắt, lấy cớ đi ra ngoài, chạy thẳng về ký túc xá. Không có ai trong đó cả, ngay cả Theodore cũng còn phải đi thi. Thay vì ngồi nghĩ lại xem trong gần một năm qua đã học được những bùa chú gì, tôi nằm xuống giường, nghĩ chuyện nhân sinh. Cụ Dumbledore từng phỏng đoán rằng kẻ muốn hại tôi có thể có dã tâm lớn hơn nhiều. Vòng thi cuối cùng là cơ hội dễ dàng nhất để có thể ám toán tôi một cách "hợp pháp". Chưa kể còn mối lo ngại về Voldermort và bè lũ của hắn, hành vi của hội Thiên Nhãn,... Lỡ tôi không toàn mạng trở về thì sao ? Tôi là đứa thực dụng, tôi vẫn muốn sống chứ ?

Từ lúc đó đến tận chiều, tôi lặn lộn trên giường, trong lòng tức tức, thiếu điều muốn dùng tay bóp nát cột giường, nước mắt nước mũi tèm lem. Tôi không nói là tôi khóc đâu, thề.

oOo

Bữa chiều ăn sớm hơn một hai tiếng. Có nhiều món hơn thường ngày, nhưng tôi chẳng buồn ăn. Ông Cornelius Fudge từ trên bàn ăn ngó xuống nhìn tôi cũng có đến bảy phần xa lạ, khác xa cái lần cuối cùng tôi gặp ông ở cúp Quidditch thế giới. Đám nhà Slytherin ngoài bàn tán về đề thi cuối học kỳ thì phần nhiều cũng vây quanh tôi hoặc ngó sang các quán quân khác.

Bầu trời trên đỉnh đầu tôi chuyển dần từ xanh lơ xanh xanh tím. Chừng năm phút sau, cụ Dumbledore thông báo với mọi người, các quán quân vào phòng để rà soát một số tư trang và thay quần áo phù hợp. Sau đó thì tất cả tập trung ở sân Quidditch, nơi hiện tại đã trở thành cái mê cung rộng thôi rồi tổ quốc ta ơi.

----

Writeblock nên chương này nhảm vãi bu milaxan ạ