Chương 2: Phiên ngoại

Ros: In nghiêng là của tui mạn phép chen ngang nha, tại vì tác giả không có phân cách ra cách tuyến thời gian á, nên đôi khi hơi khó hiểu.

Phiên ngoại 1

Editor: Rosaline

Beta: Lilly

Thời gian trước phần chính văn không lâu lắm!

Hiện tại là lúc phải rời đi. Harry suy tư nhìn chăm chú vào Lời nguyền chết chóc xông tới trước mặt.

Giống như trong tưởng tượng của cậu, chú ngữ của cậu đánh trúng Voldemort. Mà chú ngữ của Voldemort cũng đánh trúng cậu, có lẽ nói là hồn phiến trên trán của cậu.

Harry lúc phát hiện mình vẫn có thể vui vẻ lập tức đi đánh Quidditch như cũ, suy tư không đến ba giây đồng hồ liền ra quyết định, cậu mới không cần nửa đời sau sống dưới danh tiếng của cứu thế chủ, đi tới chỗ nào chỗ đó đều có nhóm người hâm mộ (cuồng nhiệt)!

Vì vậy, Harry cởϊ áσ choàng của mình ra, sau khi hướng về phía nó làm một cái Diffindo liền Độn thổ rời khỏi chiến trường đã không khác một phế tích mấy.

Đang suy nghĩ tốt sau này nên đi nơi nào, cậu muốn trước tiên qua một đoạn cuộc sống tự do tự tại ung dung đã!

...

...

Cho nên, vì sao khi cậu thật vất vả chuẩn bị bắt đầu cuộc sống tự do nửa đời sau, cậu lại phải ở đường Bàn Xoay dùng sức gõ cửa nhà của Snape?

Cậu mới không phải đến tạm biệt!

Được rồi, cậu chính là muốn trước khi rời đi lại liếc mắt nhìn Snape, có thể y sẽ bằng lòng giúp cậu cùng Hermione Ron nói một tiếng? Bất quá cậu nghĩ Snape cũng sẽ không làm như vậy.

Cho dù lúc chiến tranh Snape đối với cậu coi như không tệ, thế nhưng hiện tại đã là sau chiến, có thể cậu phải nhận được một ít lời nói móc châm chọc đi? Nga, cậu không hoài niệm cái này, một chút cũng không.

Có thể, hiện tại cậu lặng lẽ rời khỏi còn kịp?

Nhưng ngay lúc Harry chuẩn bị kéo chân như là như là bị bôi nhựa cao su cường lực rời đi, cửa mở ra.

Snape không nói một lời đứng ở cửa mở, nhìn cậu.

Phía sau Harry tê dại, cậu chú ý tới sắc mặt trở nên vàng vọt của Snape, dưới mắt có quầng thâm sâu đậm, vừa nhìn chính là do làm việc và nghỉ ngơi không tốt, tóc của y nhiều dầu mà quấn bện cùng một chỗ, sẽ không phải là đang chế tác độc dược đi? Harry nghĩ đến mình có thể đã quấy rối Snape cùng tiểu thư vạc tiếp xúc thân mật, xung động muốn rời khỏi bộc phát sôi trào.

"Đã lâu không gặp." Harry lúng túng mở miệng, rốt cục phá vỡ trầm mặc giữa bọn họ.

Đường nhìn của Snape ở trên mặt của Harry dạo qua một vòng, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ gì, y xoay người ý bảo Harry đi vào.

Harry chỉ có thể kiên trì đuổi kịp, đóng cửa nhà Snape lại.

Cậu có thể phải anh dũng hy sinh. Harry nghĩ như vậy.

"Thế nào, sau khi trở thành cứu thế chủ danh xứng với thực đã muốn bồi thường tuổi thơ thật đáng buồn của trò, trói toàn bộ giới phù thủy chơi với trò chơi mới của trò sao?" Snape xoay người nhìn về phía Harry, dùng một loại giọng giễu cợt, tầm mắt của y dừng trên quần áo và trang sức Muggle mới tinh trên người Harry, cùng với vẻ do dự hiện lên trên gương mặt hồng nhuận của cậu. Dáng vẻ dung quang tỏa sáng của Harry cho thấy cậu trôi qua mấy ngày nay vô cùng tốt, cậu cuối cùng cũng thoát khỏi cái l*иg giam trói buộc cậu!

Potter ngu xuẩn đáng chết này đem mọi người đùa giỡn xoay vòng vòng! Y liền biết tên tiểu hỗn đản này giống y như cha nó! Snape ở trong lòng mắng, thế nhưng trái tim vốn dĩ chết lặng của y một lần nữa nhảy lên lại. Harry còn sống, cậu đứng trước mặt y, nội tâm Snape ức chế không được mà vui sướиɠ, thế nhưng y khống chế được mình, y không thể để cho Harry phát hiện tâm tình của mình.

Hiện tại y chỉ cần xác nhận tiểu hỗn đản này khỏe mạnh mà sống.

"Không, em là thật sự quyết định không trở về." Harry hít sâu một hơi, "Em chán ghét cái loại sinh hoạt bị mọi người nhìn chăm chú này, em không muốn làm cứu thế chủ, em muốn một cái cuộc sống bình thản, cho nên cứu thế chủ đã chết."

"Vậy đứng trước mặt ta chính là ai?" Snape hừ lạnh.

"Em chỉ là tới tạm biệt thầy, em cũng không biết vì sao, trước khi đi em nghĩ đến nên gặp thầy một chút." Harry thành thật nói, cậu chân thành tha thiết nhìn Snape, "Cám ơn tất cả những gì thầy đã làm."

Snape nuốt xuống ngôn ngữ bén nhọn chưa nói ra khỏi miệng, y biết Harry là một người cố chấp cỡ nào, nếu cậu đã làm ra quyết định, như vậy thực sự liền không có cách thu hồi lại.

"Lúc nào?" Snape giật giật môi, y không cách nào tưởng tượng đến ngày nhìn không thấy Harry, dù cho cậu tùy tiện cùng người nào kết hôn, chí ít Snape biết Harry còn sống, cậu ở chỗ này, có một địa chỉ xác thực, y có thể thường xuyên thấy cậu, biết cậu trải qua tốt hay không tốt.

Có lẽ, hiện tại y cần phải ép mình quen thuộc, tựa như y vẫn làm. Snape thống khổ nghĩ.

Lúc Snape hỏi cậu lúc nào rời đi, Harry sửng sốt một chút, cậu kỳ thật không có nghĩ qua, tuy rằng cậu nói là đến nói lời từ biệt với Snape, mà cậu hiện tại cũng nói hết rồi, thế nhưng cậu phát hiện cậu cũng không phải đặc biệt muốn rời khỏi, hoặc là nói cậu vẫn rất hưởng thụ việc bình tĩnh mà nói chuyện phiếm cùng Snape, cậu thích loại giao lưu hữu hảo bình đẳng của đôi bên này.

Cậu có lẽ có thể đợi thêm một hồi nữa, Harry nghĩ như vậy.

"Kỳ thực em bây giờ còn chưa có nghĩ trạm kế tiếp nên đi đâu, có thể thầy có thể cho em một ít kiến nghị, Severus." Harry rất tự nhiên nói ra tên của Snape, chính cậu cũng có chút vô cùng kinh ngạc, thế nhưng đây không phải là điều cậu cần quan tâm. Ngay cả bản thân Harry cũng không biết mình cần gì, cậu rất mờ mịt, có lẽ Snape có thể nói cho cậu biết. Harry muốn như vậy, sau khi thu được tự do, cậu hiện tại không mục đích, mà cậu cần một chỗ lưu lại, cậu không có khả năng một mực lữ hành ở giới Muggle, cậu thậm chí chưa từng nghĩ tới đi nước ngoài, đối với hoàn cảnh lạ lẫm cậu luôn luôn không cách nào thích ứng tốt đẹp, trừ phi có người làm bạn với cậu.

Như vậy thì lưu lại, Snape không nói ra những lời này, y nhìn chăm chú vào Harry, nội tâm đau khổ, y chưa bao giờ thay Harry làm quyết định, y không xác định tiểu hỗn đản này có thể nghe lời của y hay không, xen vào kinh nghiệm đã qua, Harry chỉ biết một lần lại một lần lướt qua giới hạn của y, tự chủ trương, ngu xuẩn xông vào nguy hiểm.

Nếu như có thể, Snape thật sự hy vọng có thể mang xích chân lên người Cứu thế chủ, chí ít y có thể bảo đảm cậu an toàn, không cần lại vì cậu nơm nớp lo sợ.

Có thể y nên chết dưới nọc độc của Nagini, chí ít trong đầu y hiện tại sẽ không tràn đầy ý niệm đem Harry giam lại. Loại lý trí này vừa vặn hiện lên trong lòng Snape một lần đã bị ý niệm điên cuồng trong đầu đào núi lấp biển vùi lấp, y làm nhiều như vậy không phải là vì một câu cảm ơn chỉ trên đầu môi.

Y chưa bao giờ xa cầu tình hữu nghị của Potter, cái kia cho tới bây giờ không phải là thứ mà y cần.

"Đêm nay ở lại đây đi, chúng ta có thể tham khảo thấu triệt một chút về trò." Chữ "you" cuối cùng ở đầu lưỡi của Snape quanh quẩn, y đột nhiên cảm giác cổ họng có chút khô nóng.

Có lẽ, y có thể trước tiên thu một ít lợi tức. Dù cho chỉ có một lần, quãng đời còn lại của y đều có thể nhớ lại dư vị. Snape nghĩ như vậy, ánh mắt khó hiểu của y nhìn chằm chằm Harry, trực tiếp đem cậu nhìn đến tóc gáy đứng thẳng.

"Được, tốt." Harry theo bản năng cảm giác không ổn, thế nhưng cậu rất nhanh thì ném ra sau đầu, chìm đắm trong vui sướиɠ có thể cùng Snape lại ở chung một đoạn thời gian đi đến một cách khó hiểu.

Cậu hoàn toàn không biết mình sẽ đối diện với cái gì, cũng không rõ chút khát vọng bản thân cậu đối với sự vật khác. Làm một người hoàn toàn theo phái hành động, Harry luôn luôn không bắt được ý nguyện chân chính trong nội tâm mình, mà đây cũng là nguyên do khiến Snape áp lực mình như thế.

Thế nhưng rắn luôn không khả năng đè nén du͙© vọиɠ săn mồi của mình, y thủy chung là động vật ăn thịt.

← Chương trước: Chương 1: CHÍNH VĂN←

→Chương sau: Chương 3: PHIÊN NGOẠI 2→