Sáng hôm sau Chi mới biết được chuyện Harry trải qua khi tụi nó cùng xuống đại sảnh đường ăn sáng. Nhỏ nhìn chằm chằm Harry hồi lâu, cho tới khi cậu chàng bắt đầu sợ đến mức kéo Thiên Kỳ qua làm lá chắn mới nghiến răng hỏi: "Thế rồi cậu nhảy bổ vào cứu nó? Lỡ con chó không gϊếŧ nó mà gϊếŧ được cậu thì sao?"
"Tớ đã dùng protego cản nó lại rồi, nó đâu có đυ.ng tới tớ được." Harry cãi lại.
"Vấn đề là nguy hiểm! Nguy hiểm! Cậu hiểu không?"
Harry yếu ớt đáp: "Nhưng tớ đâu thể để mặc nó bị con chó gϊếŧ đúng không?"
Chi thở hổn hển mấy hơi, sau đó vùng vằng quay lại bữa sáng của mình, không thèm nói nữa. Harry nhìn nhìn nhỏ, cũng tiếp tục ăn sáng, cậu biết Chi như vậy là đã thừa nhận cậu làm đúng, không tranh luận gì nữa.
"Malfoy hôm nay không xuất hiện, hay là còn nằm ở bệnh thất?" Ron nhìn sang dãy bàn Slytherin tìm kiếm, khoái chí nói.
Thiên Kỳ lắc đầu nói: "Không thể nào, xương gãy mà bà Pomfrey chỉ cần vẫy đũa một cái là xong, loại thương tích trên da thịt thì hẳn một bình thuốc là đủ chứ."
Harry cười hắc hắc nói: "Nó chắc chắn cần nhiều thứ hơn một bình thuốc, cậu không thấy bộ dạng của nó hôm qua đầu, con chó dọa nó khóc nhè luôn ấy."
Mấy đứa còn đang vui sướиɠ nói chuyện Draco Malfoy nhát gan cỡ nào thì một đàn cú bay vào đại sảnh đường, chở một gói hàng đặc biệt khiến cả trường đều dõi mắt theo. Ron là đứa thấy tình cảnh đó đầu tiên, lập tức nhắc mấy đứa bạn nhìn theo.
Và, đám cú thả cái gói đó ngay chỗ tụi nó, Thiên Kỳ nhanh tay lẹ chân đón được gói đồ trước khi nó làm đổ ngã bất cứ món ăn nào trên bàn. Con cú mèo cuối cùng thả một tấm thiệp xuống trước mặt Harry chứng tỏ gói hàng này là gửi cho cậu. Thiên Kỳ và Ron liền châu đầu vào cùng Harry đọc tấm thiệp đó. Đọc xong, ba đứa hưng phấn đưa mắt nhìn nhau.
"Nimpus 2000!" Ron nhỏ giọng trầm trồ.
"Quá xịn, tối nay cho tớ chơi ké với." Thiên Kỳ cũng hâm mộ nói, cậu chưa bao giờ suy xét việc mua một cây Nimpus, bởi vì với cậu chổi bay chỉ là đồ chơi, không cần thiết tốn nhiều tiền như vậy cho nó.
"Đây là một cây chổi bay? Không phải chúng ta không được phép có chổi riêng sao?" Hermione lên tiếng, chuyện Harry được tuyển vào đội bóng chỉ có Ron, Thiên Kỳ và Chi biết mà thôi.
Ba đứa con trai quay mặt nhìn nhau, chưa biết giải thích chuyện này thế nào thì Chi đã đáp: "Cậu lên méc cô McGonagall xem cổ nói thế nào."
Hermione nhìn Chi, sau đó nhìn sang ba đứa con trai đang cùng nhau ôm cây chổi đối diện, cùng vẻ mặt không hiểu gì hết của Neville ngồi kế bên, nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì mà tớ không biết sao?"
Harry nhún vai không nói, Ron học làm theo, con Thiên Kỳ thì làm động tác bịt miệng bày tỏ mình không thể nói.
Vậy nên Hermione cũng nhún vai nói: "Được rồi, chỉ cần nó không phạm quy."
Ba đứa Harry nhướng mày nhìn nhau, bắt đầu rù rì chuyện tối nay ra sân bóng cùng nhau bay vài vòng. Thiên Kỳ còn rủ cả Neville, và vì khuyến khích của cả ba đứa, cậu gật đầu đồng ý cùng đi.
Ăn sáng xong Harry và Ron quyết định về phòng cất cây chổi rồi mới đi học, mấy đứa còn lại thì ngồi ở đại sảnh đường chuẩn bị cho lớp học sáng. Harry không biết là, lúc cậu ra cửa đại sảnh đường suýt nữa thì đυ.ng mặt Draco Malfoy, nhưng nó vừa nghe tiếng cậu từ xa đã trốn vào góc, và Harry cùng Ron quá hưng phấn nói chuyện cái chổi nên không hề chú ý tới. Đợi hai đứa Gryffindor đi qua rồi Malfoy mới ra khỏi chỗ nấp, nhìn theo hướng bọn họ cho đến khi không còn nghe tiếng nữa mới quay đầu đi vào đại sảnh đường.
Thứ sáu đó, cả đám tụi nó kéo nhau xuống căn chòi của lão Hagrid chơi, để dành hai ngày cuối tuần để tập luyện bùa chú. Nhóm tụi nó đã tập với nhau hai tuần rồi, và mỗi đứa đều tiến bộ rõ rệt cho nên cả đám đều đồng ý tăng thêm thời gian rèn luyện.
Khi tụi nó xuống đến căn chòi thì phát hiện lão Hagrid không ở trong nhà, chỉ có con Fang đang sột soạt với đám bí ngô trồng trong vườn, thấy tụi nó liền chạy tới mừng.
"Bác ấy không ở nhà, nhưng cửa không khóa, chắc là bác chỉ đi đâu đó gần thôi." Hermione nhìn vào nhà nói.
"Vậy tụi mình vô nhà chờ đi." Neville đề nghị.
Thiên Kỳ bế bổng con Fang lên, cười hỏi nó: "Ê Fang, bác Hagrid đâu rồi? Tìm bác ấy đi."
Con chó gâu một tiếng như thể đáp lại, và khi Thiên Kỳ buông nó ra, Fang liền quay đầu chạy vào rừng.
"Vậy chắc bác Hagrid ở trong rừng." Thiên Kỳ nói.
Hermione nhắc: "Chúng ta không được vào rừng đâu."
"Ừ, tớ lại không ngốc, vụ lần trước còn chưa biết thế nào, bây giờ chạy vào rừng rất nguy hiểm." Thiên Kỳ nói, lấy mấy cây chổi bay trong túi ra chia cho đám con trai cùng nhau lượn vài vòng quanh căn chồi.
"Biết thế tớ sẽ mang cây Nimpus theo." Harry buồn bực.
"Không thì cậu chơi chổi bay đi, lấy cái ván trượt tớ tặng hôm sinh nhật cho Neville mượn." Thiên Kỳ đề nghị.
Ván trượt chỉ bay cách mặt đất có hơn một tấc nhưng tốc độ không thua chổi bay bình thường, Neville cưỡi nó cũng an toàn hơn.
Mấy phút sau, bốn thằng con trai đã ầm ỹ rời khỏi mặt đất bay tán loạn xung quanh.
Chi đi tới khúc gỗ dùng để bửa củi trong sân ngồi xuống, nói: "Thật là, sao đám con trai luôn ầm ĩ thế không biết."
Hermione lắc đầu, kiếm một khúc củi khá lớn ngồi xuống, hỏi Chi: "Cậu đã quen với đũa phép chưa?"
"Tàm tạm, còn cần thêm thời gian." Chi nhàn nhạt đáp.
Hermione đã quen với phong cách của Chi nên không khó chịu với thái độ của nhỏ, nói thật ra Hermione cũng biết tính tình mình cũng không khá hơn bao nhiêu, không tư cách chỉ trích nhỏ cái gì. Nhân lúc không có việc gì, nhỏ lấy đũa phép ra thực hành bùa chú, Chi thấy vậy cũng lấy đũa mình ra, hai đứa vừa luyện tập vừa trao đổi kinh nghiệm, nói chuyện còn rất hòa hợp.
Một lúc sau, cạnh một cây sồi lớn cách căn chòi không xa, bốn đứa con trai tụm lại một chỗ không bay tiếp, vì Harry phát hiện một thứ rất kỳ lạ. Nó giống một khóm cây ký sinh nào đó mọc trên một cành cây gần ngọn sồi, có ba nhánh lá mềm mại như nhánh liễu rũ xuống, màu xanh nhưng mang ánh tím, nhánh dài nhất cũng chỉ một gang tay, không có cái lá nào nhưng trên thân mọc rất nhiều hạt tròn lớn bằng hạt đậu màu trắng, bởi vì màu sắc khá là kỳ dị nên thu hút chú ý của Harry. Bây giờ đã là hạ tuần tháng chín, cây cối đều rụng lá hoặc là phủ sắc vàng hết cả, nhưng cái cây nhỏ này vẫn xanh mơn mởn nhìn rất kỳ quái.
"Đây là cây gì?" Ron tò mò hỏi nhưng không định tới gần nó.
Thiên Kỳ dùng phách phủ một lớp trên tay đề phòng và khống chế chổi bay tới gần quan sát, nói: "Tớ không biết nữa, nhưng nó không giống như một loại cây thuộc thảm thực vật ở đây."
"Hay là một giống ngoại lai mà cụ Dumbledore nói hồi nhập học, tụi mình hỏi bác Hagrid thử xem." Neville ngồi sau lưng của Thiên Kỳ vì tấm ván trượt không bay cao được, có người chở nên cậu chàng không quá sợ hãi, tò mò nhìn khóm cây đưa ý kiến.
Thiên Kỳ nhìn nhìn cái cây, nói: "Nếu là trường hợp đó, nói không chừng Chi biết nó là cái gì." Vừa nói Thiên Kỳ vừa lấy đũa phép ra làm một con bướm truyền tin gọi Chi đến. Bướm truyền tin của Thiên Kỳ có màu tím than mang một chút ánh lửa đỏ rất huyền bí, không phải màu trắng như cậu hy vọng cho nên từ sau lần thành công đầu tiên tạo ra bướm truyền tin, Thiên Kỳ không dùng lại nó lần nào nữa.
"Con bướm truyền tin của cậu ngầu thiệt đó." Harry khen ngợi.
Thiên Kỳ cười cười không nói gì.
Tụi nó lượn vòng quanh cây sồi đợi Chi, Thiên Kỳ sẵn dịp để Neville tập làm quen với việc bay lượn cho đỡ sợ. Khoảng bốn năm phút sau, Chi và Hermione ngồi trên một con diều lớn chậm rì rì bay tới. Harry nhận ra con diều này, lúc đi Badmudeko Chi đã lấy ra để chở hai đứa đến biệt viện của gia tộc.
"Con diều đẹp đó, nhưng mà chậm quá." Thiên Kỳ nhận xét.
Chi lườm cậu ta: "Tớ chỉ cần an toàn là được. Cái cây cậu nói đâu?"
Harry liền chỉ cho Chi khóm cây lạ kia, còn giúp nhỏ vẹt bớt mấy nhánh cây gần nó ra cho nhỏ xem.
"Cậu bị cận thị nặng thế mà cũng tinh mắt nhỉ, nhỏ xíu thế này cũng phát hiện được." Chi điều khiển con diều tới gần khóm cây, không nhịn được khen Harry một câu.
"Cho nên Harry nhất định sẽ là một tầm thủ cừ khôi." Ron xen lời.
Hermione liếc cậu ta một cái: "Trong đầu cậu chỉ có Quidditch thôi sao?"
"Có vấn đề gì không?" Ron đáp trả, sau đó bị Thiên Kỳ gõ đầu một cái.
Trong lúc mấy đứa kia cãi cọ ồn ào, Chi tiến tới nhìn khóm cây kỳ lạ kia, vừa xem vừa lẩm bẩm trong miệng bằng tiếng Việt, sau đó còn lấy sách trong túi ra so thử, cuối cùng hai mắt phát sáng nói: "Là một khóm lóng a, là nguyên liệu luyện ngãi rất xịn, còn rất hiếm. Thật khó tin, thứ này chắc là ở Văn Lang rớt ra, chứ bên ngoài đã không còn cây dại kiểu này đâu."
"Văn Lang là gì?"
"Làm sao nó rớt ở trong cái gì đó ra đây thế?"
"Ngãi là cái gì?
Hermione, Ron và Neville nhao nhao hỏi.
Chi còn đang bận tra thông tin về loại cây này trên sách không đáp lời, cho nên Harry và Thiên Kỳ giải thích cho ba đứa còn lại về Văn Lang và ngãi, nhưng vì sao khóm cây này từ Văn Lang lọt ra thì hai đứa nó cũng không biết.
" Tớ từng giải thích về Vùng Ven cho các cậu nghe mà đúng không? Văn Lang và không gian quanh Địa Cầu gần như là chồng lên nhau, và hệ thống phòng thủ mới của lâu đài làm tường ngăn hai bên có một ít lỗ hổng nhỏ, có thể là hạt giống của lóng a vô tình lọt qua khe hở và nảy mầm ở đây. "Chi đóng quyển sách cổ trên tay bỏ vào túi, giải thích cho cả bọn.
" Hệ thống phòng thủ mới quả nhiên có liên quan đến Văn Lang. Cụ Dumbledore cũng thật lợi hại, vừa đi một chuyến Vùng Ven về liền lấy được đồ tốt. Cậu không biết đâu, bất kể là cái gì của Văn Lang lọt ra ngoài, cho dù là một cái lá cây cũng có giá trên trời. "Thiên Kỳ cảm thán nói.
" Cậu không nhìn xem cụ ấy đẳng cấp là gì. "Chi vừa nói vừa thử vươn tay tới gần cái cây nhưng lập tức bị nhánh cây dài nhất quất một cái đau điếng, nhỏ kêu một tiếng vội vàng rút tay về.
" Cậu có sao không? "Harry vội tới gần hỏi.
Hermione cũng bắt lấy tay Chi xem vết thương của nhỏ, chỗ bị quất trúng đã đỏ lên một lằn dài.
Chi nhăn nhó nói:" Không được, tớ không xử lý được thứ này, chắc phải đợi tớ học luyện ngãi một thời gian mới được. "
" Vậy cứ để nó ở đó đi, dù gì nó còn quá nhỏ mà, vị trí này không dễ bị ai khác phát hiện đâu. "Harry nói.
" Cũng chỉ có thể như vậy. Tớ phải kiếm một con que xạo đến trông nó mới được. "Chi buồn bực nói.
" Con mộc linh ấy hả? Để tớ tìm cho, lúc nãy có thấy hai con bên cái cây kia. "Thiên Kỳ lập tức xung phong nhận việc.
Đúng lúc này, lão Hagrid cùng Fang đi trong rừng ra, lập tức nhìn thấy mấy đứa nhóc trên ngọn cây, gọi lớn:" Harry, mấy đứa làm gì ở đó thế? "
Cả đám, trừ Thiên Kỳ chạy đi bắt que xạo, đều đáp xuống đất và kéo nhau vào nhà của Hagrid.
" Có chuyện gì trên ngọn cây thế? "Lão Hagrid vừa hỏi vừa pha trà cho tụi nó.
" Harry phát hiện một khóm thực vật từ Văn Lang lọt sang, nó khá quý, bác dòm chừng giùm con nha, đợi lúc thích hợp con lấy nó về dùng. "Chi nói.
" Được, nhưng bác phải báo một tiếng với cụ Dumbledore mới được. "Hagrid đáp.
" Dạ, bác cứ báo, dù sao con tin cụ ấy sẽ không động đến nó. "Chi tự tin cười đáp.
Harry lên tiếng bẻ sang chuyện khác:" Bác Hagrid, ngày hôm qua con đυ.ng độ với một con chó ba đầu rất to ở trong trường, hình như nó đang canh gác cái gì đó. "
" Cái gì? Con gặp phải Luffy? Con mò đến đó làm gì? "Lão Hagrid nhảy dựng lên.
Harry liền kể lại chuyện Draco Malfoy gây rối rồi bị cậu rượt chạy đến hành lang lầu ba như thế nào, sau đó hỏi:" Con chó tên Luffy hả bác? Nó đang canh món đồ hôm nọ bác mang từ Gringotts về đúng không? ". Nhanh nhấ𝘁 𝘁ại # 𝘁ru𝓶 𝘁ruy𝔢n.Vn #
" Món đồ đó là gì vậy bác? Có người đang muốn trộm nó đúng không? "Ron cũng tham gia dò hỏi.
" Tụi con đoán là một người trong trường, nếu không thì cụ Dumbledore đã phát hiện ngay rồi. "Neville nói ra kết luận của tụi nó.
" Thôi được rồi, dừng lại! Bác sẽ không trả lời câu hỏi nào hết, đây không phải chuyện mà tụi bây nên biết. Cho dù có người muốn trộm nó thì kẻ đó sẽ phải bỏ cuộc thôi, viên đá đang được bảo vệ rất cận thận. "Lão Hagrid gạt phăng tất cả câu hỏi.
" Viên đá? "Hermione lặp lại.
Lão Hagrid cứng lại, sau đó hầm hừ đi lấy đĩa bánh ra chiêu đãi tụi nó.
Đám nhóc vẫn không biết sợ mà tiếp tục bàn tán.
" Cậu biết viên đá nào quý giá như vậy không Ron? "Thiên Kỳ hỏi một trong hai đứa thuộc dòng dõi phù thủy thuần chủng trong nhóm.
Ron và Neville suy nghĩ một lúc vẫn không nhớ được cái nào có khả năng nhất, đành lắc đầu.
" Mặc kệ là xâm nhập Gringotts hay lẻn vào Hogwarts đều rất nguy hiểm, cho nên món đồ đó phải rất rất quý. "Chi bình luận.
" Tụi mình có thể tra cứu những món đồ phép thuật quý hiếm có dạng viên đá thử xem. "Hermione đề nghị.
" Ta nói này, mấy đứa còn chưa chịu thôi sao? Việc này liên qua gì tụi bây đâu, cứ để đó cho cụ Dumbledore lo không được sao? "Lão Hagrid bực mình cắt ngang.
" Nhưng tụi con tò mò mà, nếu bác nói cho tụi con biết nó là cái gì thì tụi con sẽ không hỏi nữa. "Harry phân trần.
" Không được, bác sẽ không nói gì đâu. Ăn bánh đi Thiên Kỳ, bác nhớ con thích món này lắm mà. Tuần này mấy đứa học hành sao rồi? "Lão Hagrid đưa bánh cho Thiên Kỳ và thuận tiện đổi chủ đề sang chuyện khác.
Đám Harry cũng không gặng hỏi gì nữa, dự định rảnh rỗi sẽ kiếm thông tin về mấy viên đá quý giá thử xem sao, còn bây giờ thì tụi nó vui vẻ uống trà và trò chuyện với Hagrid về mấy lớp học trong trường.
Lúc Harry uống đến tách trà thứ hai, cậu còn đang nheo mắt thổi trà cho nguội thì đột nhiên mọi thứ trong tầm mắt biến mất, cậu chỉ nhìn thấy được bóng tối đen đặc bảo phủ lấy mình.
" Chuyện gì thế này? Tớ không thấy gì cả. "Harry nghe tiếng Neville la lên ngay bên cạnh.
Một bàn tay chụp lên vai cậu, và giọng của Thiên Kỳ vang lên:" Bình tĩnh, chúng ta vẫn ngồi ở tại chỗ, các cậu còn cảm nhận được mọi thứ xung quanh không? "
" Mấy đứa cứ ngồi yên nào. Harry con nghe thấy bác không? "Lão Hagrid lên tiếng, nghe âm thanh thì lão vừa đứa dậy.
Harry vội đáp:" Con vẫn ở đây ạ. "
" Chi? Con ở đâu? "Lãi Hagrid lại hỏi.
" Đây ạ. "Chi đáp.
Sau đó lão Hagrid lần lượt xác định vị trí của từng đứa, và rõ ràng tất cả đều còn ở nguyên vị trí quanh bàn trà vừa nãy.
" Chúng ta rơi vào ảo giác sao? "Thiên Kỳ hỏi, cậu không cảm thấy xung quanh có gì nguy hiểm, cho nên rất hoang mang.
" Tớ biết là chuyện gì rồi, chờ chút. "Chi lên tiếng.
Ánh sáng đột nhiên bừng lên từ chỗ Chi, và Harry lại có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh. Chi đang ôm quả cầu tròn phát ánh sáng màu vàng cam mà nhỏ từng dùng vào ngày đầu tiên tới trường, ánh sáng của nó tản ra rất ấm áp. Mà bên ngoài tầm chiếu sáng của quả cầu, mọi thứ vẫn đen kịt.
" Đây là chuyện gì? "Thiên Kỳ nhìn quanh hỏi, căn chòi của lão Hagrid vẫn y như trước đó, chỉ là bị bóng tối bao trùm mà thôi.
Chi cười khẽ đáp:" Không có gì lớn đâu, là ma lực triều tịch đến mà thôi."