Bữa trưa hôm đó, khi Harry ngồi ăn cơm ở đại sảnh đường cùng Thiên Kỳ, Ron, Hermione và Neville thì một con bướm truyền tin màu vàng đột ngột hiện ra phía trên bàn ăn, chấp chơi bay quanh đầu cậu. Harry nhận ra đây là bướm truyền tin của Chi liền giơ tay chộp nó kề sát tai mình.
Hermione nuốt thức ăn trong miệng xuống nói: "Nó đột ngột hiện ra?"
"Chắc là Chi cho thêm nó khả năng ẩn thân, chứ nói thật bướm truyền tin bình thường rất dễ bị người khác bắt được." Thiên Kỳ đáp.
"Làm sao làm được như thế?" Hermione kinh ngạc hỏi.
Bùa chú truyền tin bằng bướm này đang là phong trào trong Hogwarts, nơi nào trong trường cũng có thể gặp được những con bướm ánh sáng chấp chới bay, có khi là thành đàn. Rất nhiều học sinh làm ra nó chỉ để chơi đùa chứ không phải truyền tin, nếu ai bắt một con bướm bị thả vô tội vạ ở hành lang, kề tai thử rất có thể chỉ nghe thấy một tiếng cười vui vẻ, và thậm chí một tiếng hét to làm người váng mắt. Đôi song sinh Wes đã làm vài người lùng bùng lỗ tai như vậy, nên bây giờ có thấy bướm truyền tin bay loạn cũng không mấy người bắt thử chơi.
"Chắc là cậu phải đi hỏi giáo sư Flitwick, bởi vì bùa chú Chi dùng không thích hợp với đũa phép." Thiên Kỳ đáp.
Harry đã nghe xong lời Chi nhắn, nói với Ron và Thiên Kỳ: "Chi đã xin phép cô McGonagall, chúng ta được dùng một phòng học trống để luyện tập, nhưng phải có một giáo viên trông chừng."
"Luyện tập cái gì?" Hermione hỏi.
Thiên Kỳ nhìn nhìn nhỏ và Neville kế bên cũng đang dỏng tai nghe, cười nói: "Chắc là cậu cũng thích cái này đấy, Chi muốn tụi này học một ít bùa chú khó."
"Nghe hay đấy, tớ tham gia được không?" Hermione hỏi.
"Tớ.. Tớ nữa được không?" Neville lắp bắp.
"Dĩ nhiên là được rồi, chỉ là cùng nhau rèn luyện thôi." Thiên Kỳ đáp, nhìn sang Harry và Ron dò hỏi.
Harry tươi cười gật đầu, Ron nhìn Hermione một cái cũng nhún vai không có ý kiến.
Vì vậy sau khi ăn cơm xong, tụi nó cùng nhau đi đến phòng học ở lầu ba mà Chi chỉ, ở nửa đường gặp được nhỏ đang vừa đi vừa bàn luận độc dược với thầy Snape, hai người đều ôm một chồng sách và giấy dày trên tay.
"Vậy là thầy Snape sẽ trông chừng tụi mình luyện tập?" Harry nhăn nhó nói.
Thiên Kỳ vỗ vỗ vai cậu an ủi.
Năm đứa chào hỏi giáo sư Snape xong, đoàn người tiếp tục đi phía trước, hai thầy trò kia vẫn tiếp tục vừa đi vừa bàn luận về độc dược. Hermione rất hưng phấn lắng tai nghe, mấy đứa còn lại thì ủ rủ đi phía sau.
Phòng tụi nó được cho phép sử dụng để luyện tập không nhỏ, so với phòng học bình thường lớn gần gấp đôi, bên trong không có bất kỳ vật dụng nào, hoàn toàn trống rỗng.
"Chờ tớ một chút, tớ chuẩn bị đã." Chi nói với cả bọn, sau đó lấy trong túi ra xấp chìa khóa hình lá cây mà Harry từng thấy qua ở biệt viện gần thành Badmudeko, chọn một cái lá có hình tim và dùng nó vẽ gì đó trong không khí. Cái lá vạch ra những vệt sáng màu xanh tạo thành một đồ hình ba chiều phức tạp, và khi nét vẽ cuối cùng hoàn thành, đồ hình sáng lên và giãn ra, các nét vẽ khi đυ.ng đến vách tường, trần và sàn nhà thì dừng lại và in hình ở đó.
"Cái gì thế?" Harry hỏi.
"Cậu còn nhớ ngày nhập học cụ Dumbledore có nhắc đến ma lực triều tịch không?" Chi hỏi lại.
"Chính là thời gian ma pháp sẽ đặc biệt nhạy đúng không?" Hermione đáp lời.
Chi liếc nhỏ một cái, nhàn nhạt đáp: "Đúng vậy, tớ có thể dùng đặc quyền tạo lập một không gian có phản ứng ma pháp như vậy trong thời gian nhất định, ở đây luyện tập sẽ hiệu quả hơn."
"Đặc quyền?" Thiên Kỳ cười một tiếng hỏi lại.
Chi lườm cậu, không đáp mà nói chuyện bùa chú: "Chúng ta sẽ học bùa khiên trước, một ma chú thông dụng để phòng thủ."
Mấy đứa còn lại nhìn nhau, ăn ý ngậm miệng không hỏi gì nữa. Chi liền lấy quyển sách về bùa chú phòng vệ ra đọc cho tụi nó nghe về bùa khiên, sau đó đưa sách cho Harry, chính mình lấy đũa phép ra bắt đầu tập luyện.
Harry không thấy đọc thêm một lần lý thuyết có gì tác dụng, đưa sách cho Neville rồi cũng lấy đũa phép ra làm thử. Trong lúc đó, thầy Snape đã biến ra một cái bàn làm việc và ngồi xuống phê chữa bài tập, tỏ rõ chỉ ở đây để trông chừng chứ không phải dạy học.
Sự hiện diện của thầy Snape làm buổi luyện tập hiệu suất rất cao, mỗi đứa đều nghiêm túc đứng ở một chỗ niệm thần chú và vẫy đũa, thỉnh thoảng dừng lại giao lưu vài câu rồi lại tiếp tục tập luyện.
Khoảng một giờ sau, Harry là đứa đầu tiên tạo ra được một tấm chắn hữu hình.
"Tớ làm được. Chi, xem nè, tớ làm được nó." Harry vui sướиɠ reo lên.
Những người còn lại trong phòng đều dừng lại quay sang nhìn, Chi thậm chí khó tin mà lầm bầm: "Không thể nào! Cậu.." Chi liếc nhìn đũa phép của mình, hơi nghiến răng.
"Cậu thật là thiên tài đấy, Harry." Thiên Kỳ cười tán thưởng.
"Stupefy." Giọng của thầy Snape lạnh nhạt vang lên, một cái bùa phép bay đến chạm trúng tấm chắn Harry vừa tạo ra và đập nát nó.
Harry há to miệng nhìn cảnh này, quay đầu nhìn thầy Snape.
"Hiển nhiên, trò cần luyện tập nhiều hơn, tấm chắn không đủ mạnh cũng chỉ là một lớp thủy tinh dễ vỡ mà thôi." Snape cười nhạo nói, lại cúi đầu tiếp tục công việc của mình.
"Ít nhất cậu làm ra một lớp thủy tinh chỉ sau hơn một giờ tập luyện. Chi và Hermione còn chưa làm được đâu." Thiên Kỳ liếc Snape một cái, lên tiếng an ủi.
"Vì tớ chưa thích ứng đũa phép thôi, nếu là dùng vòng tay.." Chi cãi lại.
"Cậu đã luyện tập với vòng tay bao lâu? Harry chỉ tốn hơn một giờ mà thôi." Thiên Kỳ không khách khí phản bác.
Chi hừ một tiếng, không nói nữa mà tiếp tục vùi đầu luyện tập. Harry gật đầu với Thiên Kỳ rồi cũng tập luyện tiếp. Cậu nhất định phải thành thạo bùa chú này. Không chỉ bùa chú này, cậu còn sẽ học thật tốt những bùa chú khác, cậu phải cho Snape sáng mắt ra!
"Chắc là cậu có thiên phú đặc biệt với chiến đấu, Harry, cậu học nhanh một cách đáng kinh ngạc." Thiên Kỳ hồ hởi nói.
Ron cũng đồng ý gật đầu: "Đúng vậy, tớ vẫn chưa làm được cái gì ra hồn đâu, cậu đã làm thành bùa khiên hoàn chỉnh."
"Cậu cũng bắt đầu tạo ra hình dạng tấm chắn rồi mà Ron, chỉ cần chịu khó rèn luyện thôi." Harry vui vẻ nói.
Tụi nó đang đi đến đại sảnh đường ăn tối sau khi kết thúc buổi tập luyện. Harry đã tạo được tấm chắn đủ để đón đỡ một lần công kích của Thiên Kỳ, khiên của Chi và Hermione cũng đã bước đầu thành hình, Thiên Kỳ thì đã sắp thành công, Ron và Neville cũng đã làm ra được một cái bóng mờ, chỉ cần tập luyện nhiều hơn là được.
"Đó là trong khu vực tăng cường phản ứng ma pháp thôi, ở điều kiện bình thường các cậu không đạt tới trình độ như thế đâu." Chi hầm hừ tạt nước lạnh.
"Nhưng tụi mình còn thời gian để rèn luyện mà, rồi tớ sẽ làm được." Harry tự tin nói.
"Cảm giác luyện bùa trong không gian tăng cường như vậy thật sự rất tuyệt. Cám ơn cậu, Chi, tớ biết cơ hội này cỡ nào quý giá." Neville trịnh trọng nói với Chi.
"Cậu nên cám ơn Harry." Chi lạnh nhạt đáp.
"Ừ, nhờ phúc của Harry." Thiên Kỳ nhịn cười nói, câu lấy cổ Harry.
Sáng chủ nhật, huynh trưởng Percy dán thông báo về lớp học bay lên bảng thông tin trong phòng sinh hoạt chung.
"Học cưỡi chổi bay? Em có thể không học không?" Vẻ mặt Chi tràn đầy ghét bỏ hỏi Percy.
"Đây là môn bắt buộc mà, Chi, cậu không thích chổi bay sao?" Ron không tin nổi hỏi lại.
"Mắc gì tớ phải thích nó?" Chi nhăn nhó.
"Em không cần thích nó, nhưng nên học một chút, đây là truyền thống." Percy nói.
"Được rồi." Chi nhún vai.
Harry cũng vừa xem xong thông báo, chán nản nói: "Tụi mình sẽ học bay cùng tụi Slytherin."
"Ừ, rồi sao?" Chi hỏi lại.
"Tớ chưa biết cưỡi chổi bay bao giờ, tụi nó sẽ cười nhạo tớ cho xem." Harry thở dài.
"Thế nào tớ cũng té từ cán chổi xuống." Neville lo lắng nói.
Chi cười một tiếng không nói gì.
Thiên Kỳ vừa viết xong luận văn môn lịch sử pháp thuật, lấy một tấm giấy da mới ra chuẩn bị làm nốt bài tập môn độc dược, nghe vậy an ủi: "Tớ đoán Harry sẽ học được rất nhanh, còn Neville, tới lúc đó cậu bay cạnh tớ, tớ bảo đảm không để cậu té xuống."
"Nói hay lắm, coi chừng nói trước bước không tới đó." Chi khinh bỉ nói.
"Tớ có té cũng không để Neville té đâu." Thiên Kỳ liếc Chi một cái, nói lẫy.
"Rồi, để coi." Chi đáp.
Harry và Ron nhìn nhau, yên lặng cúi đầu làm bài tiếp. Chi và Thiên Kỳ mỗi ngày đều phải cãi cọ vài câu, nhưng không thấy hai đứa làm mặt lạnh với nhau bao giờ, rất kỳ quái.
Trưa thứ năm trời rất đẹp, hoàn toàn thích hợp cho một buổi tập bay hoàn hảo. Đám Gryffindor chạy vội xuống bãi cỏ bên ngoài lâu đài để học bài tập bay đầu tiên.
Thiên Kỳ như đã hứa chọn vị trí kế bên Neville, mà bên kia Neville chính là Chi mang vẻ mặt chuẩn bị xem kịch vui.
"Giơ tay phải lên trên cán chổi và hô lên." Bà Hooch chỉ huy đám học trò.
Harry giơ tay làm thử và cậu lập tức nắm được cán chổi trong tay. Harry vui sướиɠ nhìn quanh, Thiên Kỳ cũng thành công ngay lần đầu tiên, chắc là do cậu ta đã từng cưỡi chổi ở nhà Ron rồi. Ron hô vài lần cũng bắt được cán chổi. Cây chổi của Hermione vẫn còn lăn lộn chưa chịu lên, còn chổi của Neville hoàn toàn không phản ứng. Chi vẫn chưa động đậy gì mà chỉ nhìn quanh.
"Trò kia, sao không thực hiện động tác đi?" Bà Hooch dùng cái còi trên tay chỉ vào Chi hỏi.
Lúc này Chi mới chậm rì rì giơ tay ra, hô một tiếng "lên", và cây chổi của nhỏ cũng nhảy lên lập tức.
"Sao cậu làm được như vậy?" Neville mếu máo.
Chi nhìn nhìn cây chổi trong tay với vẻ ghét bỏ, đáp: "Cậu là phù thủy, nhớ kỹ điều đó, cậu là kẻ khống chế nó, cho nên phải ra lệnh và tin tưởng rằng nó hiển nhiên sẽ thực hiện đúng ý cậu, đừng hô như nài nỉ thế."
Hermione đứng kế Chi dừng lại suy tư, sau đó hít sâu một hơi và hô lại lần nữa, và quả nhiên cây chổi của nhỏ cũng bật lên tức thì.
Thiên Kỳ vỗ vai Neville trấn an: "Cậu phải bình tĩnh, tin tưởng chính mình, hít sâu một hơi và làm lại thử xem."
Neville gật gật đầu, hít sâu rồi thử hô lại, sau ba lần thì cái chổi cũng chịu nhảy lên tay cậu. Có mấy đứa xung quanh nghe được Chi và Thiên Kỳ nói cũng thử làm theo, có đứa thành công ngay, có đứa giống Neville làm vài lần mới được.
"Cám ơn hai cậu, Chi, Thiên Kỳ." Neville vui sướиɠ nói.
Chi không thèm phản ứng còn Thiên Kỳ thì cười khích lệ: "Cậu làm được mà thấy không? Nhớ kỹ là phải tự tin, đối với ma pháp thì cảm xúc và ý chí rất quan trọng."
Neville nghiêm túc gật đầu.
Sau mười lăm phút, cuối cùng bọn trẻ đều đã gọi được cây chổi lên, bà Hooch liền bắt đầu dạy tụi nó tư thế cưỡi chổi bay. Sau khi điều chỉnh tư thế cho tất cả rồi thì cho tụi nó bay thử.
"Bây giờ, khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút. Chú ý tiếng còi. Ba.. hai.."
Tiếng còi chưa vang lên thì Neville đã vọt lên không theo chiều thẳng đứng. Thiên Kỳ lập tức đạp chân xuống đất đuổi theo, mà bị cậu ảnh hưởng, Harry ở kế bên cũng theo bản năng bay lên.
"Neville, nắm chặt cán chổi, tuyệt đối đừng buông ra." Thiên Kỳ đã đuổi kịp Neville, dùng một tay giữ cậu ta ngồi vững trên cán chổi, Harry liền chuyển sang bên kia Neville, cũng dùng một tay nắm cán chổi, tay kia giữ Neville. Trong lúc đó, cái chổi của Neville vẫn tiếp tục bay lên ngày càng cao, ba đứa đã cách mặt đất cả chục thước.
Bên dưới, đám học trò vừa hét lên sợ hãi đã bị bà Hooch quát im miệng: "Im lặng, đừng làm tụi nó bối rối." Và bà giật cái chổi của một đưa Slytherin để đuổi theo.
"Hay thật." Chi lầm bầm một tiếng, ném cây chổi trên tay qua một bên và lấy ra một quả cầu thủy tinh nhỏ, múa may hai tay với nó. Quả cậu lập tức tự động tách làm đôi, và một cụm thực vật nhỏ xíu bay ra từ bên trong, nhanh chóng biến lớn thành một cuộn dây leo to bằng bánh xe hơi. Hai tay Chi vẫn nhẹ nhàng múa, và cuộn dây leo nhanh chóng mở ra thành vô số sợi dây leo xanh tốt, chúng vươn mình lên và dừng lại ngay dưới nhóm người trên cao.
Trong lúc Chi khống chế bụi cây làm phòng hộ, bà Hooch đang hướng dẫn Neville hạ xuống: "Không cần hoảng sợ, nắm chặt cán chổi và hơi chồm tới trước một chút. Đúng rồi, cứ làm nhẹ nhàng thôi, không cần gấp."
Sắc mặt của Neville trắng bệch nhưng vẫn cắn răng không khóc, dựa theo hướng dẫn chậm rãi hạ độ cao, trong lúc đó Thiên Kỳ và Harry vẫn kè hai bên cậu, chỉ buông tay để Neville tự mình ngồi.
Mặt đất ngày càng gần, bảy thước, sáu thước..
Rồi đột nhiên, một vật gì đó trong túi Neville rơi ra.
Giống như bản năng sinh ra đã có, Harry phóng theo vật đó, nhanh đến mức chính cậu cũng không hiểu tại sao mình lại làm thế.
Có mấy đứa con gái hét lên sợ hãi.
Chi vung tay cho đám dây leo nhào hướng bóng người đang lao thẳng đến mặt đất.
Neville run rẩy một chút, sau đó rơi khỏi cây chổi.
"Neville." Thiên Kỳ la lớn, đưa hai tay chụp cậu ta, nhưng bởi vì vừa rồi dời chú ý sang Harry, cậu ngồi cũng không rất vững, vì vậy chụp được Neville rồi thì bị sức nặng của cậu ta kéo khỏi cán chổi.
Mọi thứ diễn ra rất nhanh, không tới hai giây, Harry bắt được quả cầu gợi nhớ của Neville cách mặt đất ba tấc và an toàn đáp xuống mặt cỏ mà không sợi dây leo nào kịp cản lại. Đa số dây leo của Chi đều lao đến bắt Harry, chỉ còn hai dây ở vị trí cũ, một dây bắt được Neville ở giữa không trung, nhưng dây còn lại bắt hụt Thiên Kỳ, và cậu ta rớt cái rầm xuống đất.
Đám học trò hét ầm lên, đứa nào sắc mặt cũng trắng bệch.
"Im lặng, mau tránh ra." Tiếng của cô McGonagall đột nhiên vang lên từ cách đó không xa, và cô lao về phía tụi nó thiệt nhanh, vạch đám học trò ra để xem Thiên Kỳ.
Harry vẫn còn sững sờ với quả cầu trong tay, mà hai tay Chi cũng cứng đờ giữa không trung.
Bà Hooch đã đáp xuống đất, mặt mũi xanh mét ném cây chổi đi để chạy đến chỗ Thiên Kỳ.
"Con không sao." Thiên Kỳ giãy giụa một chút, muốn ngồi dậy.
"Nằm im, trò bị gãy xương rồi, đừng nhúc nhích." Cô McGonagall đanh giọng quát. Cô móc đũa phép ra, biến một cây chổi nằm trên cỏ thành một cán cứu thương và vẫy đũa phép dời Thiên Kỳ lên đó.
Cùng lúc đó..
"Harry Potter!" Chi gào lên, một tay khống chế dây leo thả Neville xuống đất, tay kia điều khiển số dây còn lại nhào về hướng Harry.
Trong cơn kinh hoàng, Harry nhanh nhẹn ném cây chổi đi, rút đũa phép ra và dùng Protego tạo lớp phòng hộ trước mặt, cậu hoàn thành ba việc đó nhanh đến mức đầu óc vẫn chưa kịp hiểu Chi vì sao tức giận.
"Cậu muốn chết đúng không? Lao thẳng xuống mặt đất! Lần đầu tập bay! Cậu muốn tự sát thì đừng có làm nó trước mặt tớ! Não cậu là để trưng bày đúng không? Có bao giờ cậu chịu suy nghĩ dù là một giây trước khi làm không? Hả?" Chi vừa tức điên mắng vừa dùng dây leo quật ầm ầm lên tấm khiên Harry vừa triệu ra.
"Xin lỗi! Tớ.. Tớ cũng không biết tại sao mình làm vậy nữa. Cậu bình tĩnh, đừng tức giận! Chi, bình tĩnh một chút, cậu không thể tức giận!" Harry vừa nắm chặt đũa phép duy trì bùa khiên vừa lớn tiếng xin lỗi.
Cô McGonagall nghe Harry nói mới chú ý đến Chi đang thở dốc rất nặng nhọc, vội ngăn nhỏ lại: "Dừng lại! Chi, trò bình tĩnh."
Chi dừng điều khiển đám dây leo, đứng tại chỗ thở hổn hển mấy hơi rồi như không thở nổi nữa, ngã ra ngất lịm.
Hermione đứng gần Chi nhất chạy đến đỡ lấy nhỏ, Harry và Ron cũng liền xúm lại xung quanh, sau đó là đám Gryffindor.
"Chi, chi, cậu có sao không? Tớ xin lỗi!" Harry nức nở nói.
"Các trò tránh ra, Chi cần phải đến bệnh thất ngay." Cô McGonagall vẹt đám học trò ra để xem Chi rồi biến ra thêm một cái cán nữa để chở nhỏ, sau đó dặn bà Hooch quản lý đám nhóc, còn mình thì nhanh chân đưa hai học trò bị thương đi bệnh thất.
Harry, Ron, Hermione và Neville không nói lời nào vội vàng chạy theo.