Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Harry Potter ( Từ Quyển 1-7 )

Chương 45: Bản Đồ Của Đạo Tặc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bà Pomfrey khăng khăng bảo là Harry phải nghỉ ngơi trong bệnh thất cho đến hết cuối tuần. Harry không phàn nàn hay tranh cãi gì, nhưng nó nhất định không chịu để cho bà Pomfrey quẳng đi mớ tàn tích của chiếc Nimbus 2000. Nó biết nó làm vậy là ngu ngốc, biết là không trông mong gì sửa chữa vá víu gì được chiếc Nimbus 2000 nữa, nhưng nó vẫn không thể không giữ những tàn tích đó lại; nó có cảm giác như nó vừa mất người bạn thân thiết nhứt.

Khách khứa đến thăm Harry nườm nượp, ai cũng cố làm cho nó phấn khởi lên. Lão Hagrid gởi tặng nó một bó bông sâu tai giống như những cái bắp cải vàng khè. Và Ginny, đỏ mặt thẹn thùa, đến thăm với một tấm thiệp chúc "mau bình phục" mà cô bé tự làm lấy. Tấm thiệp ấy cứ hát lên eo éo trừ khi Harry nhét dưới tộ trái cây. Đội Gryffindor trở lại thăm Harry vào sáng chủ nhật, lần này có Wood đi cùng. Wood nói với Harry bằng một giọng trống rỗng ơ hờ rằng anh không hề chê trách Harry một mảy may nào hết. Ron và Hermione chỉ rời khỏi giường của Harry vào ban đêm. Nhưng không có bất cứ ai nói hay làm điều gì có thể khiến cho Harry cảm thấy khá lên được, bởi vì họ chỉ biết một nửa cái điều đã làm nó điêu đứng.

Nó không nói cho ai nghe về Hung tinh, ngay cả Ron và Hermione, bởi vì nếu biết thì Ron sẽ sợ phát điên lên, còn Hermione thì sẽ chế giễu. Tuy nhiên, thực tế tồn tại là Hung tinh xuất hiện hai lần, và cả hai lần xuất hiện đó đều kèm theo những tai nạn suýt chết; lần đầu, Harry suýt bị chiếc xe đò Hiệp sĩ cán ngang; lần thứ hai, nó té từ trên cây chổi xuống từ độ cao mười sáu thước. Liệu Hung tinh có theo ám nó cho đến khi nó thực sự chết mới thôi? Chẳng lẽ nó cứ sống cho đến hết đời trong nỗi lo ngay ngáy về con ác thú đó?

Và còn những viên giám ngục Azkaban nữa. Cứ mỗi lần nghĩ đến họ là Harry thấy xấu hổ và muốn bệnh. Mọi người đều nói những viên giám ngục Azkaban thật kinh dị, nhưng đâu có ai té nhào mỗi khi đến gần một viên giám ngục... cũng đâu có ai nghe vọng âm trong đầu mình tiếng cha mẹ mình đang hấp hối.

Bởi vì giờ đây Harry đã biết tiếng gào thét mà nó nghe trong đầu là tiếng của ai. Nó đã nghe đi nghe lại những lời ấy, những lời của người đàn bà ấy, trong suốt những đêm nó nằm trong bệnh thất, thao thức nhìn những vệt trăng hắt bóng lên trần nhà. Khi những viên giám ngục Azkaban đến gần Harry, nó đã nghe những giây phút cuối cùng của má nó, sự cố gắng của bà để bảo vệ nó, Harry, khỏi bàn tay của Trùm Hắc ám Voldemort, và tiếng cười của Trùm Hắc ám Voldemort trước khi hạ sát bà... Harry ngủ lơ mơ chập chờn, chìm vào những giấc mơ đầy những bàn tay thối rữa nhớp nháp và sự van lạy như tế sao, để rồi vùng thức dậy và lại quay quắt với tiếng gào thét van xin của người mẹ.

***

Đến ngày thứ hai, Harry đã nguôi ngoai nỗi buồn trong tim khi trở về với sự ồn ào và rộn ràng của ngôi trường, nơi mà khiến cái đầu nó phải nghĩ đến những thứ khác, cho dù có phải chịu đựng sự châm chọc của Malfoy. Chiến bại của Gryffindor làm cho Malfoy vui mừng hí hửng ra mặt. Nó cởi bỏ băng quấn tay, ăn mừng việc được sử dụng cả hai tay bằng cách nhái một cách sinh động cuộc ngã chổi của Harry. Malfoy dành hầu hết thì giờ của buổi học Độc dược tiếp theo bắt chước những viên giám ngục Azkaban đi ngang đi dọc khắp căn hầm; cuối cùng, quá sức chịu đựng, Ron liệng một trái tim cá sấu nhớt nhợt to tướng vào Malfoy, trúng ngay giữa mặt nó, khiến cho giáo sư Snape trừ mất năm chục điểm của nhà Gryffindor.

Khi đi đến lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám sau bữa ăn trưa, Ron nói:

-- Nếu thầy Snape lại dạy lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nữa thì mình sẽ nghỉ bệnh cho coi. Hermione, bồ ngó thử xem ai ở trỏng?

Hermione đi tới cửa lớp, nhìn vào:

-- Tốt rồi!

Giáo sư Lupin đã trở lại bục giảng. Nhìn cũng thấy rõ thầy Lupin đã bị bệnh nặng. Tấm áo chùng cũ kỹ của thầy rõ ràng trở nên rộng hơn, khoác lỏng khỏng trên thân hình thầy, và dưới mắt thầy là những quầng thâm đậm. Tuy vậy, thầy vẫn mỉm cười với cả lớp khi bọn học trò vô lớp ngồi xuống. Bọn chúng lập tức bùng ra một trận tố khổ về cách đối xử của thầy Snape khi dạy thế thầy Lupin bị bệnh.

-- Không công bằng gì hết, chỉ dạy thế tạm thôi mà sao thầy Snape lại bắt tụi con làm bài tập nộp cho thầy ấy?

-- Tụi con đâu có biết gì về người sói đâu?

-- Dài tới hai cuộn giấy da lận!

Thầy Lupin hơi nghiêm lại, hỏi:

-- Các con có nói với thầy Snape là các con chưa học tới chương đó không?

Trận bép xép lại rộ lên nhặng xị:

-- Có chứ, nhưng mà thầy Snape nói tụi con tụt hậu...

--... thầy ấy chẳng thèm nghe...

--... những hai cuộn giấy da!

Giáo sư Lupin mỉm cười trước vẻ phẫn nộ trên gương mặt của lũ học trò.

-- Các con đừng lo lắng quá. Thầy sẽ nói chuyện với giáo sư Snape. Các con khỏi phải viết bài luận văn.

-- Ôi! Khỏi ư?

Tiếng kêu đầy thất vọng đó là của Hermione. Cô bé nói:

-- Nhưng con đã làm xong hết rồi!

Hôm đó tụi nó lại được một buổi học thú vị. Giáo sư Lupin mang theo một cái bồn kiếng đựng con Hinkypunk, một sinh vật nhỏ xíu có một chân luôn làm ra vẻ như mình được chế tạo bằng những lọn khói, chứ không chỉ mong manh và vô hại.

Giáo sư Lupin giảng giải trong khi lũ học trò hí hoáy ghi chép:

-- Nọ dụ dỗ lữ khách vô đầm lầy. Các con có để ý cái l*иg đèn đung đưa trong tay nó không? Nó nhảy tới - người ta đi theo ánh đèn - và rồi...

Con Hinkypunk ré lên một tiếng kinh dị dội vào lớp kiếng chắn bồn để đáp lời thầy Lupin.

Khi chuông reo hết tiết, mọi người lo thu dọn đồ đạc của mình rồi kéo nhau ra cửa, Harry cũng vậy, chen lẫn trong đám bạn, nhưng giáo sư Lupin gọi:

-- Chờ thầy một chút Harry, thầy có điều muốn nói với con.

Harry quay trở lui, nhìn giáo sư đang dùng một tấm vải trùm cái bồn kiếng đựng con Hinkypunk lại. Xong, thầy trở lại bàn giấy, bắt đầu chất cuốn sách vô cái cặp của mình:

-- Thầy có nghe nói về trận đấu và rất tiếc cây chổi thần của con. Có thể còn sửa chữa nó lại được không?

Harry đáp:

-- Dạ, không ạ. Cây Liễu Roi đã đánh nó tan thành trăm mảnh vụn rồi.

Thầy Lupin thở dài:

-- Người ta trồng cây Liễu Roi đó vào đúng cái năm mà thầy đến học ở trường Hogwarts này. Hồi đó học trò thường chơi đùa dưới tán cây, thậm chí còn thử đến gần chạm vào thân nó nữa. Nhưng mà rốt cuộc khi có một thằng nhóc tên là Davey Gudgeon, suýt chột mắt vì giỡn mặt với cây, thì bọn thầy bị cấm đến gần cây đó. Chổi thần cũng không được nương nhẹ hơn là bao.

Harry khó khăn lắm mới mở được lời:

-- Thưa thầy, thầy có nghe nói về những viên giám ngục Azkaban không ạ?

Thầy Lupin ngó nhanh Harry một cái.

-- Có, thầy có nghe nói. Thầy tin là chưa hề có ai trong chúng ta từng thấy cụ Dumbledore nổi giận đến như vậy. Đôi khi những viên giám ngục Azkaban đó phát sốt ruột... chúng nổi giận vì bị từ chối cho vô sân trường... Thầy đoán rằng họ là nguyên nhân khiến con té ngã?

-- Dạ.

Harry đáp. Nó ngập ngừng, rồi cái câu hỏi mà nó phải hỏi tự nhiên vuột ra khỏi miệng trước khi nó có thể tự mình kềm chế được.

-- Thưa thầy tại sao như vậy? Tại sao họ có thể ảnh hưởng đến con như vậy? Chẳng lẽ con...

Thầy Lupin nói ngay, như thể thầy đọc được ý nghĩ trong đầu Harry:

-- Chuyện đó không liên quan gì tới sự yếu đuối cả. Những viên giám ngục Azkaban ảnh hưởng đến con tồi tệ hơn đối với những người khác là vì con có những nỗi kinh hoàng trong quá khứ mà những người khác không có.

Một tia nắng mùa đông xuyên qua phòng học, rọi sáng mái tóc muối tiêu trên đầu thầy Lupin và những đường nét vẫn còn trẻ trên gương mặt thầy.

-- Giám ngục Azkaban thuộc về những sinh vật ghê tởm nhứt có mặt trên thế gian này. Chúng tràn vào những nơi bẩn thỉu nhứt, tăm tối nhứt, chúng vinh danh sự thối rữa và nỗi tuyệt vọng, chúng rút cạn sự yên lành, niềm hy vọng và hạnh phúc trong không khí chung quanh. Ngay cả dân Muggle cũng cảm thấy sự hiện hữu của chúng, mặc dù họ không thể nhìn thấy chúng. Người nào quá gần gũi với những viên giám ngục Azkaban thì mọi cảm xúc tốt đẹp, mọi ký ức vui vẻ đều sẽ bị chúng hút kiệt khỏi con người đó. Nếu có thể, những viên giám ngục Azkaban sẽ gậm nhấm kẻ đó cho đến khi chúng thu tóm kẻ đó và biến kẻ đó thành một thứ tưởng tượng như chúng - vô hồn và ác độc. Trong lòng kẻ đó sẽ không còn gì khác hơn là những gì trải qua tồi tệ nhứt trong đời. Và Harry à, điều tồi tệ nhứt đã từng xảy ra cho con đã ám ảnh con khiến con té khỏi cây chổi thần. Con không việc gì phải xấu hổ về chuyện đó...

Harry nhìn đăm đăm cái bàn giấy của giáo sư Lupin, cổ họng nó khô ran cứng đờ:

-- Khi chúng đến gần con... con nghe Voldemort gϊếŧ mẹ con.

Thầy Lupin làm một động tác bất chợt như thể ông muốn đưa tay ôm lấy Harry, nắm chặt vai nó vỗ về, nhưng nghĩ lại không nên. Hai thầy trò yên lặng một lát, rồi Harry cay đắng nói:

-- Chúng đang trở nên háu đói. Cụ Dumbledore không cho chúng vô trường nên nguồn cung cấp nạn nhân người của chúng đang trở nên cạn dần... Thầy cho là chúng không thể kháng cự được sức hút của đám đông lớn tụ tập ở sân đấu Quidditch. Tất cả sự khích động đó... những cảm xúc dâng cao ngất đó... chính là ý tưởng một bữa tiệc dành cho chúng.

Harry lẩm bẩm:

-- Ngục Azkaban ắt là kinh khủng lắm.

Thầy Lupin gật đầu ngay.

-- Pháo đài đó được xây trên một hòn đảo nhỏ ở ngoài khơi giữa biển cả, nhưng thực ra họ cũng không cần đến tường cao hay nước sâu để giam giữ tù nhân. Không cần, một khi những tù nhân đều đã bị mắc bẫy ở ngay trong chính đầu óc của họ, không còn khả năng nghĩ đến một ý tưởng vui tươi phấn khởi nào hết. Chỉ trong vòng vài tuần, hầu hết những tù nhân này đều hóa điên.

Harry chậm rãi nói từng tiếng:

-- Nhưng Sirius Black thoát được chúng. Hắn đã đào thoát...

Cái cặp của thầy Lupin trượt khỏi bàn giấy, thầy phải vội vàng cúi người xuống để chụp lại nó. Thầy nói khi đã đứng thẳng lại:

-- Ừ, chắc là Black đã tìm được cách nào đó chống đỡ bọn giám ngục Azkaban. Thầy không thể tin là điều đó lại có thể... Những viên giám ngục Azkaban thế nào cũng rút cạn sức mạnh của một phù thủy một khi đã bị chúng cận kề kềm cặp quá lâu...

Bỗng nhiên Harry hỏi:

-- Chính thầy đã buộc viên giám ngục Azkaban trên xe lửa phải thối lui, phải không thầy?

Giáo sư Lupin nói:

-- Có những... cách tự vệ nhứt định mà người ta có thể dùng. Nhưng mà lúc đó chỉ có một viên giám ngục trên xe lửa. Chúng càng đông thì càng khó khăn hơn trong việc xua đuổi chúng.

Harry hỏi ngay:

-- Cách tự vệ như thế nào, thầy dạy con được không ạ?

-- Thầy không muốn làm ra vẻ là chuyên gia chống viên giám ngục, Harry à... ngược lại...

-- Nhưng nếu mấy viên giám ngục lại kéo tới một trận đấu Quidditch khác nữa thì con cần có khả năng chống đỡ bọn chúng...

Thầy Lupin nhìn vào gương mặt lộ rõ quyết tâm của Harry, thầy ngập ngừng một thoáng rồi nói:

-- Thôi... được. Thầy sẽ cố gắng giúp con. Nhưng mà thầy e là phải đợi qua học kỳ tới. Thầy có nhiều chuyện phải làm trước kỳ lễ. Nhè đúng lúc bất tiện nhứt mà thầy lại ngã bệnh.

Tinh thần Harry phấn chấn lên thấy rõ nhờ lời hứa hẹn của thầy Lupin sẽ dạy nó cách chống đỡ bọn giám ngục Azkaban, việc này khiến nó tin là nó sẽ không còn phải nghe lại cái chết của má nó nữa; mặt khác, tinh thần nó còn phấn chấn nhờ vào kết quả trận đấu Quidditch vào cuối tháng mười một: đội Ravenclaw đã đè bẹp đội Hufflepuff. Vậy là nhà Gryffindor không đến nỗi mất hết hy vọng, mặc dù tình thế của họ hiện nay là không thể để thua thêm một trận nào nữa. Wood đã lấy lại được sinh lực điên cuồng của anh và bắt đội nhà Gryffindor luyện tập đến khốn đốn như xưa nay ngay cả trong những cơn mưa mù mịt lạnh cóng lì lợm kéo dài đến tận tháng mười hai. Harry càng nhận thấy không còn dấu hiệu gì của bọn giám ngục Azkaban trong sân trường nữa. Cơn giận của thầy Dumbledore dường như đã tống chúng trở lại trạm gác của chúng ở lối ra vào trường.

Hai tuần lễ trước khi học kỳ kết thúc, bầu trời bỗng nhiên sáng lên một màu trắng sữa lóa cả mắt, và khoảng sân lầy lội một buổi sáng nọ hiện ra với lớp sương giá lóng lánh phủ kín. Bên trong tòa lâu đài không khí mừng đón Giáng sinh đã khá chộn rộn. Giáo sư Flitwick, thầy giáo dạy môn Bùa chú, đã trang trí xong lớp học của ông với những bóng đèn lung linh nhấp nháy có thể hóa ra những nàng tiên thật sự bay chấp chới. Tất cả lũ học trò đều hớn hở bàn tính kế hoạch nghỉ lễ của chúng. Cả Ron và Hermione đều quyết định ở lại trường Hogwarts, và mặc dù Ron nói là quyết định ở lại trường của nó là do nó không thể nào chịu nổi Percy đến hai tuần lễ, và vào thư viện trường nghiên cứu; nhưng những điều đó khó mà lừa được Harry, nó biết tỏng là hai người đó ở lại trường là để cho mình có bạn, cho nên Harry cảm động và biết ơn lắm.

Vào cuối tuần của tuần lễ học cuối học kỳ, mọi người lại được dịp vui sướиɠ, ngoại trừ Harry, vì có một chuyến đi chơi ở làng Hogsmeade nữa. Hermione reo:

-- Tụi mình có thể mua sắm tất cả quà Giáng sinh ở đó! Ba má mình sẽ rất thích mấy món kẹo Dây xỉa răng vị bạc hà của tiệm Công tước Mật!

Cam chịu cái thực tế nó lại là đứa học sinh duy nhứt của năm thứ ba bị ở lại trường một lần nữa khi mọi người đều được đi Hogsmeade chơi, Harry mượn của Wood một cuốn sách tựa là Chọn Chổi Thần, quyết định dành trọn ngày để đọc cho hết về sự khác nhau giữa các nhãn hiệu chổi thần. Trong những buổi luyện tập với đồng đội hôm nay, Harry xài đỡ cây chổi thần của trường, một cây Sao Xẹt cổ lỗ sĩ, vừa chậm rề rề vừa ưa cà giựt. Harry đương nhiên là đang rất cần có một cây chổi thần mới cho riêng mình.

Vào buổi sáng thứ bảy đi thăm làng Hogsmeade, Ron và Hermione tạm biệt Harry xong, quấn mình trong lớp áo trùm kín người và quàng khăn quanh cổ mà ra đi. Harry quay trở lại một mình trèo lên cầu thang cẩm thạch, hướng trở về tháp Gryffindor. Tuyết đã bắt đầu rơi bên ngoài cửa sổ, và lâu đài hết sức yên tĩnh vắng lặng.

-- Harry! Suỵt!

Đang đi qua được nửa hành lang ở tầng lầu ba, Harry nghe tiếng kêu, quay đầu lại, thấy Fred và George đang thò đầu ra gọi nó từ sau bức tượng của mụ phù thủy một mắt gù lưng. Harry tò mò:

-- Mấy anh làm gì ở đây? Bộ mấy anh không đi thăm làng Hogsmeade sao?

Fred nói với một cái nháy mắt bí hiểm:

-- Tụi anh tới đây để lên dây cót tinh thần cho em một tý trước khi tụi anh đi. Vô đây...

Fred gật đầu ra dấu bảo Harry đi về phía một phòng học trống ở bên trái của bức tượng gù một mắt. Harry đi theo Fred và George vào bên trong. George nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi quay ra nhìn Harry tươi cười rạng rỡ. Nó nói:

-- Một món quà Giáng sinh sớm dành cho em đây nè Harry!

Fred rút cái gì đó ra từ dưới tấm áo trùm của nó với điệu bộ rất ư màu mè. Nó đặt cái đó lên bàn. Đó chỉ là một miếng giấy da lớn, vuông vức và nhàu nát, và tuyệt không có chữ nào trong đó cả. Harry ngờ vực ngó tấm giấy da, cảnh giác là Fred và George đang chơi mình một vố gì đây.

-- Cái đó là cái gì vậy?

George vỗ nhè nhẹ lên tấm giấy da một cách trìu mến:

-- Harry à, cái này là bí quyết thành công của tụi anh đây.

Fred nói:

-- Đem cho em thì tụi anh cũng xót ruột lắm. Nhưng mà tụi anh đã quyết định vào tối hôm qua là em cần nó hơn tụi anh.

George nói thêm:

-- Với lại, tụi anh đã thuộc nó nằm lòng rồi. Nay tụi anh truyền nó lại cho em. Tụi anh không còn cần đến nó nữa.

Harry thắc mắc:

-- Nhưng mà em cần một miếng giấy da cũ xì để làm gì cơ chứ?

-- Một miếng giấy da cũ xì!

Fred thốt kêu, nhắm mắt lại với một vẻ mặt đau đớn như thể Harry vừa xúc phạm nó một cách ghê gớm cực kỳ. Nó bảo:

-- George, giải thích đi!

-- Ờ... Hồi tụi anh mới vô năm thứ nhứt đó, Harry - cũng trẻ dại, vô tư lự, ngây thơ...

Harry cười khịch khịch. Nó nghi Fred và George chưa từng ngây thơ ngày nào trong đời.

-- Ý là ngây thơ hơn bây giờ - Tụi anh bị rắc rối với thầy Filch.

--... Tụi anh cho nổ một trái Bom-phân trong hành lang và vì một lý lẽ gì đó mà chuyện này khiến ổng vô cùng tức giận...

-- Thành ra ổng tóm cả hai anh lên văn phòng của ổng và hù dọa tụi anh bằng mấy ngón nghề thông thường của ổng như...

--... cấm túc...

--... mổ bụng...

--... và tụi anh không thể nào không nhận thấy có một cái ngăn kéo của một trong mấy cái tủ đựng hồ sơ của ổng được đánh dấu Bị tịch thu và Rất nguy hiểm.

Harry bắt đầu nhe răng cười:

-- Mấy anh đừng nói với em là...

Fred nói:

-- Ừ, nếu là em thì em làm gì? George đánh lạc hướng thầy Filch bằng cách làm rớt một trái Bom-phân khác, còn anh thì hé cái ngăn kéo ra và tóm được cái này.

George nói:

-- Em biết đó, cũng đâu đến nỗi tệ tới vậy. Tụi anh đoán thầy Filch không đời nào khám phá được cách xài cái này. Tuy nhiên, có lẽ ổng cũng nghi ngờ nó là cái gì đó hữu ích, chứ nếu không thì đời nào ổng lại tịch thu.

-- Và mấy anh biết cách xài nó à?

Fred cười hinh hích:

-- Ôi, biết chứ. Cái vật xinh xinh nho nhỏ này đã dạy cho tụi anh nhiều hơn tất cả những ông thầy bà cô ở trường này đó.

Harry ngó cái miếng giấy da cũ xì nhàu nát, nói:

-- Mấy anh làm em hồi hộp quá.

George kêu:

-- Ủa, vậy sao?

Nó rút cây đũa phép ra, chạm nhẹ miếng giấy da và đọc thần chú:



-- Tôi trang trọng thề rằng tôi là đồ vô tích sự.

Lập tức những đường kẻ bằng mực bắt đầu hiện rõ và lan ra dần dần như một mạng nhện từ cái điểm mà George chạm đầu đũa phép vào. Những đường kẻ này nối kết với nhau, cắt lẫn nhau, và xòe ra như nan quạt ở mỗi góc của tấm giấy da; và rồi chữ bắt đầu nở ra như hoa vắt ngang phía trên tấm giấy da; mấy chữ màu xanh lá cây to tướng cong quèo tuyên bố rằng:

Quí ông Mơ Mộng Ngớ Ngẩn, Đuôi Trùn,

Chân Nhồi Bông và Gạc Nai

Công ty cung cấp trợ thiết bị

cho những kẻ phá phách pháp thuật

Hân hạnh trình bày

BẢN ĐỒ CỦA ĐẠO TẶC

Đó là một tấm bản đồ chỉ ra mọi ngóc ngách của lâu đài Hogwarts và sân bãi quanh trường. Nhưng điều thực sự đáng chú ý là những chấm mực nhỏ xíu di chuyển loanh quanh trong bản đồ, mỗi chấm đều mang một cái nhãn tên viết bằng nét chữ li ti. Kinh ngạc quá, Harry cúi xuống nhìn mấy cái chấm đó. Một cái chấm đeo nhãn tên ở góc trái trên cùng cho thấy cụ Dumbledore đang đi qua đi lại trong phòng Hiệu trưởng; một chấm khác cho thấy Bà Norris - con mèo của thầy giám thị Filch - đang rình mò ở tầng lầu hai, và ở trong phòng truyền thông, con yêu siêu quậy Peeves đang vυ"t qua vυ"t lại. Và khi Harry đưa mắt dò lên rà xuống những hành lang quen thuộc thì nó nhận ra một điều:

Cái bản đồ này phơi bày ra một hệ thống lối đi mà nó chưa bao giờ đặt chân tới. Mà nhiều hành lang đó dường như dẫn...

-- Thẳng tới làng Hogsmeade.

Fred dùng một ngón tay dò theo một trong những lối đi đó, nói:

-- Có tất cả bảy lối đi, hiện giờ thì thầy Filch biết được bốn lối.

Nó chỉ ra những lối đi bí mật đã bị thầy Filch phát hiện, nói tiếp:

-- Nhưng còn những lối đi này thì chắc chắn là chỉ có chúng ta biết mà thôi. Đừng mất thì giờ mò vô lối đi đằng sau tấm gương trên tầng lầu bốn. Tụi anh xài lối đó cho đến mùa đông năm ngoái thì thôi luôn, thành hang cụt rồi, hoàn toàn bị bít lối. Còn lối đi này thì tụi anh chắc là chưa ai từng xài tới, bởi vì cây Liễu Roi đứng áng ngay cửa ra vào. Nhưng còn lối đi này đây, lối này dẫn thẳng tới hầm chứa đồ của tiệm Công tước Mật. Tụi anh dùng lối đi này cả tỷ lần rồi. Và có lẽ em cũng nên để ý, cửa vào lối đi này ở ngay bên phải căn phòng này, thông qua bức tượng mụ phù thủy gù một mắt.

George vuốt ve hàng chữ ở đầu bản đồ, thở dài:

-- Mơ Mộng, Ngớ Ngẩn, Đuôi Trùn, Chân Nhồi Bông và Gạc Nai. Tụi mình nợ nần họ nhiều lắm.

Fred trang trọng nói:

-- Những con người cao quí, làm việc không mệt mỏi để giúp đỡ một tân thế hệ những kẻ phá luật.

George nhanh nhẩu tiếp lời:

-- Đúng. Khi nào xài xong thì nhớ lau sạch sẽ đi nhé.

-- Nếu không thì bất kỳ ai cũng có thể coi được đó!

Fred nói giọng cảnh cáo.

-- Chỉ cần khỏ nó một cái nữa và đọc thần chú "Phá luật xong!", thì tấm bản đồ lại trống trơn như ban đầu.

Fred nhái điệu bộ trịnh trọng của Percy, nói:

-- Cho nên, chú em Harry này, hãy liệu mà xử sự đấy nhé!

George nháy mắt:

-- Hẹn gặp lại em ở tiệm Công tước Mật!

Cả Fred và George cùng bước ra khỏi phòng học, cười điệu đàng với một vẻ vô cùng mãn nguyện.

Harry vẫn còn đứng đó, máu chảy rạo rực niềm phấn khích trong người, Harry vẫn nghe văng vẳng từ trong đầu những lời ông Weasley đã có lần nói:

-- Đừng bao giờ tin bất cứ thứ gì có thể tự suy nghĩ nếu mà mình không thể thấy bộ óc nó nằm ở đâu.

Tấm bản đồ này là một trong những đồ vật pháp thuật nguy hiểm mà ông Weasley cảnh cáo là phải coi chừng... Trợ thiết bị cho những kẻ phá phách pháp thuật... Nhưng rồi Harry biện lý rằng nó chỉ muốn xài tấm bản đồ để đi tới làng Hogsmeade mà thôi, chứ nó có ăn cắp cái gì hay tấn công ai đâu... với lại anh Fred và anh George cũng từng xài nó bao nhiêu năm rồi mà có chuyện khủng khϊếp gì xảy ra đâu.

Harry dùng ngón tay dò theo lối đi dẫn đến hầm chứa đồ của tiệm Công tước Mật.

Thế rồi, đột nhiên như thể tuân theo một mệnh lệnh nào đó, Harry cuộn tấm bản đồ lại, nhét nó vô trong áo chùng đang mặc, vội vã đi ra cửa phòng học. Nó hé mở cánh cửa vài phân. Không có ai ở bên ngoài hết. Nó lẻn ra khỏi phòng một cách hết sức cẩn thận, rồi lách ra sau bức tượng mụ phù thủy một mắt.

Phải làm gì nữa đây? Harry lại rút tấm bản đồ ra và kinh ngạc nhận thấy trên bản đồ xuất hiện một chấm mực mới có nhãn tên là "Harry Potter". Cái chấm này ở vị trí ngay bóc cái chỗ mà Harry đang đứng, khoảng giữa hành lang trên tầng lầu ba. Harry cẩn thận quan sát. Chấm mực tí xíu của nó dường như gõ nhẹ lên mụ phù thủy bằng cây đũa phép tí hon. Harry nhanh chóng rút cây đũa phép của mình ra và gõ lên bức tượng. Không có gì xảy ra cả. Nó lại nhìn vào bản đồ. Trong đó hiện ra câu thần chú:

-- Dissendium! (Mở đường thoát lối!)

Harry bèn gõ lên tượng đá một lần nữa và thì thầm:

-- Dissendium! (Mở đường thoát lối!)

Ngay tức thì cái bướu trên lưng bức tượng mở ra, đủ rộng cho một người đủ ốm để chui vào. Harry liếc nhanh đầu trên đầu dưới của hành lang, rồi nhét lại bản đồ vô áo, đu mình lên bức tượng, đút đầu vô cái lỗ trên cái lưng gù trước, rồi sau đó thót mình trườn vô bên trong.

Nó trượt xuống một khoảng khá dài, có vẻ như trên một cầu tuột bằng đá, đáp xuống một nền đất ẩm, lạnh. Harry đứng dậy, nhìn quanh. Tối như hũ nút. Nó bèn giơ cây đũa phép lên, thì thầm:

-- Lumos!

Nó nhận thấy mình đang ở trong một lối đi bằng đất rất hẹp và thấp. Nó lại rút bản đồ ra giơ lên, gõ đầu cây đũa phép lên tấm bản đồ, lầm rầm đọc tiếp:

-- Phá luật xong!

Tấm bản đồ tức thì lại trống trơn. Harry xếp tấm bản đồ lại cẩn thận, giấu kỹ vô trong áo chùng, rồi với trái tim đập bừng bừng trong ngực, vừa hồi hộp vừa lo sợ, nó bắt đầu đi.

Lối đi quanh co khúc khuỷu, giống hang của một con thỏ bự, bự Nhất. Harry hấp tấp đi, thỉnh thoảng vấp té xuống nền đất lồi lõm, tay vẫn nắm chặt cây đũa phép giơ ra phía trước. Đường đi lâu, nhưng nghĩ tới tiệm Công tước Mật là Harry lại hăng hái cắm cúi bước. Sau một hồi tưởng như đã đi cả giờ đồng hồ rồi, lối đi bắt đầu chếch dần lên cao. Tim đập thình thình, Harry bước nhanh lên, mặt thì nóng bừng còn chân cẳng lại lạnh ngắt.

Mười phút sau, Harry đi tới chân của mấy bậc thềm bằng đá đã mòn, dựng lên cao ngất, mất hút phía trên đầu nó. Cẩn thận không gây ra một tiếng động nào, Harry bắt đầu trèo lên. Một trăm bậc, hai trăm bậc, nó hết đếm nổi luôn khi vừa leo vừa ngó chừng dưới chân... Rồi bỗng dưng đầu nó đυ.ng vô cái gì đó cứng lắm.

Có vẻ như đó là một cái cửa sập. Harry đứng lại, tay xoa đỉnh đầu, lắng tai nghe. Nhưng nó không thể nghe được một âm thanh nào phía bên trên hết. Nó bèn hé cửa sập, từ từ, rất chậm rãi, rồi dòm qua kẽ hở.

Nó đang ở trong một cái hầm chứa đồ chất đầy những thùng và sọt gỗ thưa. Harry trèo qua khỏi cái cửa sập, rồi đậy sập lại - cái cửa lập tức nhòa vào với lớp bụi sàn một cách hoàn hảo đến nỗi không thể nào mà nói được ở chỗ đó vừa có một cánh cửa. Harry bò chầm chậm về phía cái cầu thang gỗ dẫn lên tầng trên. Bây giờ thì nó chắc chắn là nghe rõ các âm thanh, kể cả tiếng chuông leng keng và tiếng cánh cửa đóng lại.

Đang tự hỏi xem nó nên làm gì nữa, Harry bỗng giật mình nghe tiếng một cánh cửa mở ra, gần như sát bên mình. Có ai đó sắp sửa đi xuống cầu thang. Và giọng một người đàn bà vang lên:

-- Lấy thêm một thùng Sên Mứt khác nữa, anh ơi, tụi nhỏ làm gần sạch hết món này rồi.

Một đôi chân bước xuống cầu thang. Harry nhảy ra sau một cái sọt gỗ thưa bự tổ chảng, núp ở đó chờ cho tiếng bước chân đi qua. Nó nghe tiếng người đàn ông xê dịch mấy cái thùng vô sát bức tường đối diện. Không thể để lỡ cơ hội này...

Nhanh nhẹn và lặng lẽ, Harry lách mình ra khỏi chỗ đang ẩn náu, trèo ngay lên cầu thang. Ngoái đầu nhìn lại, nó còn nhìn thấy tấm lưng to bè và một cái đầu hói bóng lưỡng đang vùi vô một cái hộp. Harry lên được tới cánh cửa ở đầu cầu thang, lách qua, và thấy mình đứng ngay sau quầy của cửa tiệm Công tước Mật. Nó hụp đầu xuống, bò vòng ra ngoài, rồi đứng thẳng lên.

Tiệm Công tước Mật đông đúc học sinh trường Hogwarts đến nỗi không ai buồn để mắt tới Harry đến hai lần. Nó chen lách giữa đám trẻ, nhìn quanh, cố nhịn cười khi tưởng tượng ra cái vẻ trên gương mặt phì nộn như heo của Dudley, phải chi thằng ấy được thấy Harry đang ở đây, vào lúc này, giữa hàng hàng dãy dãy kệ chất đầy các thứ kẹo trông ngon bổ bắt thèm. Những khúc kẹo nu-ga đầy kem, những tấm bánh đúc vừa vuông vức màu hồng lung linh, những viên kẹo cứng màu mật mập ú, rồi hàng trăm loại sô-cô-la khác nhau sắp thành hàng ngay ngắn, lại có cả một thùng tô nô đựng đầy các viên kẹo dẻo Đủ vị, và một thùng to tướng khác đựng Ong Xì Xèo, một loại banh bơm hơi bay lên được mà Ron đã từng nhắc đến. Bày dọc một bức tường khác là kẹo "Hiệu Quả Đặc Biệt" như: Kẹo cao su Thổi Tuyệt Nhứt (những cái kẹo này làm cho căn phòng đầy ắp những cái bong bóng màu xanh hoa chuông không chịu nổ nhiều ngày rồi); Kẹo Dây xỉa Răng vị bạc hà, Bé Hạt Tiêu tí nị (thở ra lửa dùm bạn!), Chuột Băng (nghe tiếng răng của mình đánh bọ cạp và rít lên!), kem bạc hà có hình dạng như những con cóc (thực sự nhảy lóc chóc trong bao tử!), những cây viết lông ngỗng làm bằng đường xay và những viên kẹo nổ bụp bụp.

Harry chen lấn qua một đám đông những học sinh năm thứ sáu và nhìn thấy ở một góc xa nhứt trong tiệm có treo một cái bảng: "Khẩu vị Khác thường". Ron và Hermione đứng dưới cái bảng hiệu đó, đang săm soi một cái khay đầy những que kẹo có hương vị máu. Harry lẻn đến sau lưng hai đứa bạn.

Hermione nói:

-- Ghê quá, đừng mua, Harry không thèm thứ nào trong mớ này đâu, mình đỗ chừng mấy thứ đó dành cho ma cà rồng.

Ron xốc xốc một hũ Chùm Gián dưới mũi Hermione:

-- Còn thứ này thì sao?

-- Dứt khoát là không thèm!

Nghe tiếng Harry, Ron suýt làm rớt hũ kẹo. Hermione ré lên:

-- Harry! Bồ làm gì ở đây? Làm sao... Làm sao mà bồ...?

Ron tỏ ra xúc động mạnh:

-- Ái chà! Bồ học được cách độn thổ rồi hả?

Harry nói:

-- Dĩ nhiên là không rồi.

Nó hạ giọng xuống để không ai trong đám học sinh năm thứ sáu túm tụm đằng kia nghe lọt tai câu chuyện. Harry kể cho hai đứa bạn nghe về tấm bản đồ của đạo tặc. Ron giận điên lên:

-- Làm sao mà anh Fred và anh George lại chưa bao giờ đưa cho mình tấm bản đồ đó chớ? Mình là em trai của hai ảnh mà!

Hermione nói như thể ý tưởng đó hết sức lố bịch:

-- Nhưng Harry cũng sẽ không giữ tấm bản đồ đó, mà sẽ đem nó nộp lại cho giáo sư McGonagall, đúng không Harry?

Harry nói:

-- Không, mình không nộp đâu!

Ron trợn tròn mắt ngó Hermione:

-- Bồ có điên không? Một thứ hay như vậy mà đem nộp?

-- Nếu mình đem nộp nó, mình sẽ phải giải thích là mình lấy nó ở đâu ra! Và thầy Filch sẽ biết là Fred và George đã chôm nó!

Hermione rít lên:

-- Nhưng còn Sirius Black thì sao? Hắn có thể lần theo một trong những lối đi bí mật để vào trong lâu đài! Các thầy cô của mình phải được biết chuyện này chớ!

Harry nói nhanh:

-- Hắn không thể nào đột nhập lâu đài bằng một lối đi bí mật được! Trên bản đồ có bảy lối đi bí mật, đúng không? Anh Fred và anh George cho là thầy Filch đã biết được bốn lối rồi, và ba cái còn lại thì một cái đã bị bít lối, nên không ai có thể đi xuyên qua được, một cái lại bị cây Liễu Roi móc ngay lối ra vào, cho nên cũng không ai có thể thoát được, và lối đi mà mình vừa đi qua... thì... rất khó mà phát hiện được lối ra vào ở tuốt dưới đáy hầm chứa đồ... thành ra, trừ khi hắn biết đích xác cửa ra vào ở tại đây...

Harry ngập ngừng. Ừ, nếu Sirius Black biết có lối đi bí mật để đột nhập vào lâu đài thì sao? Tuy nhiên Ron tằng hắng thật to và chỉ cái thông báo dán bên trong cánh cửa của tiệm kẹo:

THEO LỆNH CỦA BỘ PHÁP THUẬT

Khách hàng được nhắc nhở rằng, cho đến khi có thông báo mới, thì các viên giám ngục Azkaban sẽ tuần hành trên đường phố làng Hogsmeade mỗi tối sau khi mặt trời lặn. Biện pháp này được đặt ra vì sự an toàn của cư dân Hogsmeade và sẽ được bãi bỏ khi bắt được Sirius Black. Vì vậy xin khuyến cáo quí khách nên hoàn tất chuyện mua sắm trước khi trời sụp tối.

Chúc quí khách Giáng sinh hạnh phúc.

Ron nói nhỏ:

-- Thấy không? Mình muốn xem coi Sirius Black gan cỡ nào mà dám xông vô tiệm Công tước Mật trong khi bọn giám ngục Azkaban đang đi lềnh khềnh khắp làng. Với lại, Hermione à, chủ tiệm Công tước Mật thể nào cũng phải biết nếu có vụ đột nhập chứ? Họ sống ngay ở trong tiệm mà!

Hermione dường như đang cố gắng tìm ra một vấn đề khác:

-- Ừ, nhưng mà... nhưng mà... bồ nghĩ xem, Harry không nên đi thăm làng Hogsmeade, bạn ấy đâu có giấy cho phép! Nếu có người nào phát hiện ra, bạn ấy chỉ tổ rước thêm rắc rối mà thôi. Mà bây giờ trời cũng chưa tối, nếu Sirius Black bỗng xuất hiện vào hôm nay thì sao? Hay ngay lúc này thì sao?

-- Hắn sẽ phải vất vả lần theo dấu vết của Harry trong thời tiết này!

Ron nói, hất đầu về phía những khung cửa sổ có chấn song: bên ngoài tuyết đang rơi dày nghịt và xoáy mạnh trong gió.

-- Thôi đi, Hermione, sắp lễ Giáng sinh rồi, Harry đáng được xả hơi lắm chứ!

Hermione cắn môi, dáng vẻ cực kỳ lo âu.

Harry nhe răng cười, nói với cô bé:

-- Bồ có đi mét chuyện mình không đó?

-- Ôi... dĩ nhiên là không rồi... Nhưng mà Harry nè...

Ron túm lấy Harry lôi nó đi về phía mấy thùng kẹo bành ki nái:

-- Thấy Ong Xì Xèo chưa, Harry? Với lại mấy con Sên Mứt nữa? Còn món giải khát a-xit? Hồi mình lên bảy tuổi, anh Fred cho mình một trong mấy món này - nó làm lưỡi mình cháy mất một lỗ. Lúc đó má đét ảnh bằng cây chổi thần của má, mình còn nhớ mà.

Ron nhìn cái hộp Giải khát A-xit với một vẻ oán hận.

-- Bồ nghĩ anh Fred có nhấm một chút Chùm Gián nếu mình xí gạt ảnh đó là đậu phộng không?

Khi Ron và Hermione đã trả tiền xong cho mớ kẹo tụi nó mua, ba đứa ra khỏi tiệm Công tước Mật để chạy chơi ngoài bão tuyết.

Cảnh Hogsmeade trông giống hệt như cảnh trong thiệp Giáng sinh: những mái nhà và tiệm quán đều phủ kín dưới một lớp tuyết dày xốp; trên các cánh cửa treo những vòng hoa thánh và giăng mắc khắp các vòm cây là những cây nến đã được làm phép.

Harry rùng mình, nó không có áo trùm như hai đứa bạn. Tụi nó đi ra đường, đầu cúi xuống để tránh gió, Ron và Hermione hét qua vành khăn quàng cổ:

-- Kia là bưu điện...

-- Tiệm Giỡn của Zonko ở đằng kia.

-- Tụi mình có thể đi tới Lều hét...

Hai hàm răng của Ron đánh bò cạp:

-- Hay là vầy, tụi mình đi uống Bia-bơ ở tiệm Ba Cây Chổi Thần không?

Harry không mong gì hơn. Gió đã trở nên dữ dội và hai bàn tay nó đang tê cóng lại. Vì vậy ba đứa băng qua đường và chỉ vài phút sau là cùng bước vào một cái quán nhỏ xíu.

Cái quán này cực kỳ đông đúc, ấm áp, ồn ào, và đầy khói. Bà chủ quán có thân hình eo iếc và một gương mặt xinh đẹp đang phục vụ bữa ăn xế cho một đám thầy pháp ồn ào ở quầy rượu. Ron nói: "Đó là bà Rosmerta. Mình đi mua thức uống nha?"

Khi nói câu sau, mặt Ron hơi ửng đỏ một tý. Harry và Hermione len lỏi đi tới cuối quán, ở đó có một cái bàn nhỏ còn trống, đặt bên cửa sổ, cạnh một cây thông Giáng sinh xinh đẹp đứng cạnh lò sưởi. Năm phút sau Ron trở lại, cầm theo ba ly cối Bia bơ nóng hổi còn đang sủi bọt. Ron giơ ly cối của nó lên, vui vẻ nói:

-- Mừng Giáng sinh hạnh phúc!

Harry uống ực một hơi. Đó là món ngon nhứt mà nó từng được nếm qua, và chất Bia bơ ấy dường như hâm nóng từng lóng xương thớ thịt trong người nó lên.

Một luồng gió thoảng lùa qua mớ tóc của Harry. Cánh cửa của tiệm Ba Cây Chổi Thần lại mở ra, Harry nhìn qua mép của cái ly cối nó cầm trên tay và nghẹn cả họng.

Giáo sư McGonangall và giáo sư Flitwick vừa bước vô quán cùng với một cơn gió lốc đầy bông tuyết. Theo sau hai người đó là lão Hagrid đang mải mê trò chuyện với một người béo tốt đẫy đà đội nón trái dưa màu xanh vỏ chanh và khoác áo trùm sọc: chính là Bộ trưởng Pháp Thuật Cornelius Fudge!

Ngay lập tức, cả Ron và Hermione đều đưa tay lên đầu Harry và ấn nó thụp xuống sau quầy, núp dưới gầm bàn. Chưa kịp chùi bọt Bia bơ dính mép, lại chui rúc khuất tầm nhìn, Harry nắm chặt cái ly cối rỗng không trong tay, ngó mấy cặp giò của các thầy cô và ông Fudge đi về phía quầy rượu, dừng lại, rồi quay ra, tiến thẳng về phía nó.

Đâu đó phía trên, Hermione thì thầm:

-- Mobiliarbus! (Nhúc nhích, cây xích qua đây!)

Cây thông Giáng sinh bên cạnh liền nhấc bổng chân khỏi mặt đất vài phân, xề qua một bên và đáp trở xuống đất một cái ạch ngay trước bàn của tụi nó, che khuất cả ba đứa. Trợn mắt nhìn xuyên qua những cành thông thấp, Harry thấy bốn đôi giò đi tới cái bàn ngay kế bên, rồi có tiếng cằn nhằn và tiếng thở dài của các thầy cô và ông Bộ trưởng Pháp thuật khi họ ngồi xuống.

Kế đến Harry nhìn thấy một cặp giò khác mang giầy cao gót màu ngọc lam lóng lánh và nó nghe tiếng một người đàn bà:

-- Một ly nước suối Gilly nhỏ đây...

-- Của tôi. Tiếng giáo sư McGonagall.

-- Bốn xị rượu mật ong hâm nóng đây ạ...



Lão Hagrid nói:

-- Cám ơn, Rosmerta à.

-- Một ly si rô anh đào với sô đa có đá và dù đây...

Giáo sư Flitwick liếʍ mép:

-- Ừm!

-- Và thưa ông Bộ trưởng, một ly rum pha nước lý, phải không ạ?

Giọng của ông Fudge:

-- Cám ơn em Rosmerta quí mến. Anh phải nói là gặp lại em dễ thương quá. Em cũng làm một ly nhé? Đến đây nhập bọn với tụi anh đi...

-- Dạ, cám ơn ông lắm, thưa ông Bộ trưởng.

Harry ngó theo dõi đôi giày cao gót quay đi rồi trở lại. Trái tim nó cứ nẩy lên cổ họng một cách khó chịu. Tại sao nó đã không nghĩ ra hôm nay cũng là kỳ nghỉ cuối tuần lần cuối trong cả học kỳ của các thầy cô kia chứ? Không biết họ còn ngồi đó trong bao lâu nữa? Nó cần có thời gian để lẻn trở vào tiệm Công tước Mật, nếu nó còn muốn trở về trường Hogwarts tối nay. Chân của Hermione vừa khều chân nó một cách lo lắng.

Giọng của bà Rosmerta lại vang lên:

-- Thế, xin hỏi ông Bộ trưởng, vậy chứ ngọn gió nào đưa ông đến chốn khỉ ho cò gáy này ạ?

Harry nhìn thấy tấm thân đẫy đà của ông Fudge xoay chuyển như thể ông đang kiểm tra xem có ai nghe trộm không? Rồi ông nói bằng giọng trầm nhỏ:

-- Còn chuyện gì khác nữa ngoài chuyện Sirius Black, hả em quí mến. Anh dám cá là em đã nghe biết chuyện xẩy ra ở trường Hogwarts vào đêm Hội Ma rồi?

Bà Rosmerta công nhận:

-- Em có nghe chuyện đồn đãi.

Giáo sư McGonagall cáu tiết bảo:

-- Ông đem câu chuyện rêu rao khắp quán nhậu rồi hả ông Hagrid?

Bà Rosmerta thì thào:

-- Ông Bộ trưởng ơi, ông có cho là Black vẫn còn lởn vởn trong vùng này không?

Ông Fudge khẳng định ngắn gọn:

-- Tôi chắc chắn điều đó.

Bà Rosmerta nói, nghe giọng bà đanh lại một chút:

-- Ông có biết mấy viên giám ngục Azkaban đã lùng soát quán của em hai lần rồi không? Hù khách hàng của em bỏ đi hết... Thiệt là tệ cho chuyện làm ăn, ông Bộ trưởng à.

Ông Fudge nói một cách khổ sở:

-- Em Rosmerta quí mến, anh cũng chẳng thích họ gì hơn em đâu. Nhưng đó là sự phòng xa cần thiết ấy mà... Xui xẻo thiệt, nhưng mà rồi em cũng đâu có bị sao phải không?... Anh vừa mới gặp vài kẻ trong bọn họ. Họ rất tức tối cụ Dumbledore - Cụ nhứt định không cho họ vô bên trong sân trường.

Giáo sư McGonagall lạnh lùng nói:

-- Tôi cũng cho là không nên. Làm sao chúng tôi có thể giảng bài trong khi những nỗi đe dọa hãi hùng cứ lượn lờ chung quanh?

Giáo sư Flitwick bé xíu ngồi vắt vẻo trên ghế, chân đung đưa hổng khỏi mặt đất. Giáo sư rít lên:

-- Đồng ý! Đồng ý!

Ông Fudge phản đối:

-- Cũng đành vậy thôi. Họ có mặt là để bảo vệ tất cả các quí vị khỏi những điều còn tệ hơn nữa... Tất cả chúng ta đều biết Black có thể làm điều gì mà...

Bà Rosmerta nói với vẻ hết sức ưu tư:

-- Ông biết không, em vẫn còn khó mà tin được điều đó. Trong số tất cả những kẻ đã ngả về phe Hắc ám thì Sirius Black là người mà em không ngờ tới nhất... Ý em nói là em vẫn còn nhớ hắn khi còn là một cậu học trò ở trường Hogwarts. Nếu lúc đó mà ông nói với em rằng cậu học trò đó rồi sẽ thành kẻ sát nhân thì em sẽ cho là ông đã uống quá nhiều rượu mật...

Ông Fudge nói cộc cằn:

-- Em mới chỉ biết có một nửa câu chuyện. Điều tồi tệ nhứt hắn đã làm thì ít ai biết.

Giọng bà Rosmerta thốt cao đầy tò mò:

-- Chuyện tồi tệ nhứt à? Ý ông nói còn có chuyện khác tồi tệ hơn cả việc ám sát những kẻ tội nghiệp ấy ư?

Ông Fudge nói:

-- Đúng vậy.

-- Em không thể nào tin nổi điều đó. Còn có chuyện gì có thể tồi tệ hơn được chứ?

Giáo sư McGonagall hỏi nhỏ:

-- Chị nói chị còn nhớ hắn hồi còn học ở trường Hogwarts à? Vậy chị có nhớ ai là người bạn thân nhứt của hắn không?

Bà Rosmerta mỉm cười nụ, nho nhỏ đáp:

-- Dĩ nhiên là nhớ rồi. Còn ai mà không thấy họ luôn luôn ở bên nhau, phải không? Vô số lần họ đã vô quán tôi, và ôi, họ thường làm tôi cười đến chết được. Đúng là một cặp bài trùng: Sirius Black và James Potter.

Harry làm rớt cái ly cối rỗng trong tay, gây nên một tiếng kêu loảng xoảng. Ron đá nó một cái. Giáo sư McGonagall nói:

-- Đúng vậy. Black và Potter. Hai tên cầm đầu cái băng đảng nho nhỏ của chúng. Dĩ nhiên là cả hai đều rất thông minh, thông minh xuất chúng nữa là đằng khác. Tôi nghĩ trường ta chưa từng có một cặp quậy nào ngang cơ được với tụi nó.

Lão Hagrid khoái trá ra mặt:

-- Tôi hổng chắc. Fred với George thì cũng dám được gọi là đáng mặt tổ quậy với những trò chúng bày ra.

Giáo sư Flitwick phụ họa:

-- Người ta có thể lầm Black và Potter là hai anh em! Không thể nào chia lìa được!

Ông Fudge nói:

-- Dĩ nhiên là tụi nó thân nhau lắm. Potter tin cậy Black hơn bất cứ người bạn nào khác. Không có gì thay đổi kể cả sau khi hai người đó tốt nghiệp ra trường. Black là phù rể khi James kết hôn với Lily. Rồi họ nhờ Black làm cha đỡ đầu cho Harry Potter. Dĩ nhiên là Harry không hề biết chuyện này. Quí vị có thể hình dung được điều đó sẽ dày vò thằng nhỏ khốn khổ đến dường nào.

Bà Rosmerta thì thầm:

-- Có phải bởi vì Black hóa ra là kẻ đồng hội đồng thuyền với Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy không?

-- Còn tệ hơn thế nữa, em yêu ạ.

Ông Fudge hạ giọng lần nữa và nói tiếp bằng những tiếng rù rì:

-- Không mấy người biết rằng vợ chồng Potter biết là Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy đang truy lùng họ. Cụ Dumbledore, đương nhiên là người chiến đấu không mệt mỏi chống lại Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy, cụ có một số gián điệp lợi hại. Một trong những gián điệp đó mách cho cụ biết và cụ lập tức báo động cho James và Lily cảnh giác. Cụ đã khuyên họ đi trốn. Chà, dĩ nhiên là đâu có dễ gì mà trốn được Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy. Cụ Dumbledore bèn chỉ ra cách tốt nhứt cho họ là dùng Bùa Trung Tín.

Bà Rosmerta chăm chú nghe đến nín cả thở:

-- Bùa đó ra làm sao?

Giáo sư Flitwick tằng hắng rồi nói bằng giọng chít chít như chuột kêu:

-- Đó là một thứ bùa phức tạp cực kỳ gồm có chỗ ẩn giấu đầy ma thuật của một điều bí mật bên trong một tâm hồn sinh linh đơn độc. Thông tin được cất giấu bên trong một người được chọn nào đó, gọi là Người giữ Bí mật, và do vậy mà không thể nào bị lộ ra - dĩ nhiên, trừ khi Người giữ Bí mật định tiết lộ ra. Cho đến khi nào Người giữ Bí mật còn giữ kín bí mật, thì cho dẫu Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy có lục tìm khắp ngôi làng mà James và Lily sống trong nhiều năm cũng không thể nào tìm được họ, thậm chí hắn có in mũi lên cửa sổ phòng khách nhà Potter cũng không thể nào tìm thấy họ.

Bà Rosmerta thì thào:

-- Vậy Black là Người giữ Bí mật của gia đình Potter?

Giáo sư McGonagall nói:

-- Đương nhiên. James Potter đã nói với cụ Dumbledore rằng Sirius Black thà chết chứ không đời nào tiết lộ chỗ họ ở đâu, rằng chính Sirius Black cũng đang dự định ẩn thân... vậy mà cụ Dumbledore vẫn không yên tâm. Tôi còn nhớ cụ đã đề nghị chính cụ làm Người giữ Bí mật cho gia đình Potter.

Bà Rosmerta há hốc miệng ra:

-- Cụ nghi ngờ Sirius Black à?

Giáo sư McGonagall nói với vẻ u ám:

-- Cụ biết chắc là có ai đó rất thân cận với gia đình Potter vẫn thường báo cáo cho Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy nhất cử nhất động của họ. Thực ra cụ đã có lúc nghi ngờ rằng ai đó ở bên phe ta đã phản bội và chuyển lén thông tin của phe ta cho Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy.

-- Nhưng mà James Potter cứ khăng khăng tin cậy Sirius Black à?

Ông Fudge nói một cách nặng nề:

-- Đúng vậy. Và rồi, chỉ non một tuần lễ sau khi dùng Bùa Trung Tín...

Bà Rosmerta thở phập phồng:

-- Black phản bội họ?

-- Đúng vậy. Black đã chán vai trò điệp viên nhị trùng rồi, hắn sẵn sàng tuyên bố sự ủng hộ công khai của hắn đối với Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy, và hắn dường như định làm điều này nhân cái chết của gia đình Potter. Nhưng, như tất cả chúng ta đều biết, Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy đã sa cơ trước đứa bé sơ sinh Harry Potter. Mất quyền lực, bị suy yếu khủng khϊếp, Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy đã phải chạy trốn biệt tăm. Và điều này quả thực đã khiến cho Sirius Black rơi vào một tình thế rất khó khăn. Ông chủ của hắn đã tiêu tùng đúng vào thời điểm mà hắn, Sirius Black, để lộ bộ mặt kẻ phản bội. Hắn không thể làm gì khác hơn là chạy trốn...

Lão Hagrid nói lớn đến nỗi một nửa quán bỗng dưng trở nên im bặt:

-- Một thằng trở mặt bẩn thỉu tồi tệ!

Giáo sư McGonagall nhắc:

-- Suỵt!

Lão Hagrid gầm gừ:

-- Tôi đã gặp hắn! Hổng chừng tôi là người cuối cùng nhìn thấy hắn trước khi hắn ra tay hạ sát bấy nhiêu người! Chính tôi là người đã cứu thoát Harry Potter ra khỏi căn nhà đổ nát của ba má nó sau khi họ bị gϊếŧ! Tôi vừa mới đem nó ra khỏi đống tiêu tàn, thiệt... đứa bé đáng thương hết sức, trên trán hằn một vết sẹo, ba má thì đã chết... Lúc đó Sirius Black xuất hiện, trên chiếc xe mô-tô bay mà hắn thường cỡi. Tôi không bao giờ nghĩ ra được hắn làm gì ở đó. Tôi đâu biết hắn là Người giữ Bí mật của gia đình Potter! Tôi cứ tưởng hắn vừa mới nghe tin Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy tấn công gia đình Potter nên chạy đến để xem hắn có thể làm được gì giúp họ. Thiệt tình lúc đó toàn thân hắn run rẩy, mặt mày thì trắng bệch ra. Và rồi, mấy vị có biết tôi đã làm gì không? TÔI ĐÃ AN ỦI TÊN PHẢN BỘI Gϊếŧ NGƯỜI!

Lão Hagrid rống lên. Giáo sư McGonagall lại nhắc:

-- Anh Hagrid ơi, làm ơn nói nhỏ nhỏ thôi!

-- Làm sao mà tôi biết được hắn chẳng mảy may đau buồn về cái chết của vợ chồng Potter chứ? Hắn chỉ bận tâm đến mỗi Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy. Và hắn bảo tôi: đưa Harry cho tôi, Hagrid, tôi là cha đỡ đầu của nó, tôi sẽ nuôi nấng chăm sóc nó. Cha chả! Nhưng tôi đã nhận được lệnh của cụ Dumbledore, nên tôi bảo Black: không, cụ Dumbledore nói là nó sẽ đến ở với gia đình dì dượng của nó. Black quyết liệt phản đối, nhưng cuối cùng hắn đành chịu thôi. Hắn bảo tôi cứ lấy chiếc xe mô tô bay của hắn mà đem Harry tới chỗ dì dượng nó. Hắn nói: Tôi chẳng cần xài đến nó nữa

-- Lẽ ra tôi phải biết có chuyện gì đó ám muội đang diễn ra lúc đó chớ... Hắn vốn khoái cái xe bay của hắn lắm mà, vậy sao hắn đem giao cho tôi? Tại sao hắn không cần xài tới nó nữa? Thiệt tình là cũng dễ lật mặt nạ hắn thôi. Cụ Dumbledore biết hắn là Người giữ Bí mật của gia đình Potter. Hắn phải cao bay xa chạy ngay đêm đó, hắn biết chỉ vài giờ nữa là Bộ Pháp thuật sẽ truy lùng.

-- Này, lúc đó tôi mà giao Harry cho hắn thì sẽ ra sao hả? Tôi cá là hắn sẽ quăng thằng nhỏ ra tuốt giữa biển cho coi! Đó là con trai của người bạn thân nhứt của hắn! Nhưng khi một phù thủy mà ngả về phe Hắc ám rồi thì không còn gì và không có ai có nghĩa lý gì đối với hắn nữa...

Sau câu chuyện của lão Hagrid là cả một sự im lặng kéo dài. Rồi bà Rosmerta nói với giọng thỏa mãn:

-- Nhưng mà rốt cuộc hắn đâu có chuồn mất tiêu hả? Bộ Pháp thuật đã tóm được hắn ngay vào hôm sau mà!

Ông Fudge kêu lên cay đắng:

-- Chu choa! Giá mà chúng tôi làm được điều đó! Không phải chúng tôi là những người đã tìm ra Sirius Black. Mà chính là Peter Pettigrew nhỏ thó, một người bạn khác của gia đình Potter. Hẳn nhiên là đau buồn đến phát điên và khi biết được Sirius Black là Người giữ Bí mật của gia đình Potter, Peter Pettigrew đã tự mình đi tìm Black.

Bà Rosmerta hỏi lại:

-- Pettigrew à... Có phải là thằng nhóc mập ù luôn luôn theo đuổi cặp bài trùng Black - Potter khắp nơi ở trường Hogwarts không?

Giáo sư McGonagall nói:

-- Nó là kẻ tôn thờ Black và Potter như bậc anh hùng. Nó chưa hẳn là chung nhóm với Black và Potter về mặt thông minh. Tôi thường hơi khe khắt với nó. Các anh chị có thể hiểu là bây giờ tôi... tôi thấy hối hận như thế nào...

Nghe giọng giáo sư McGonagall có cảm tưởng như bà vừa bị một chứng nhức đầu khủng khϊếp.

Ông Fudge ân cần nói:

-- Kìa, Minerva. Pettigrew đã chết một cái chết anh hùng. Những nhân chứng Muggle - dĩ nhiên là sau đó chúng tôi phải xóa ký ức họ đi ngay - họ kể với chúng tôi về Pettigrew đã dồn Black vô thế cùng đường như thế nào. Họ nhìn thấy Pettigrew thổn thức: Lily và James; Sirius! Sao mày có thể...? Và rồi Pettigrew rút cây đũa phép ra. Nhưng mà, dĩ nhiên, Black nhanh tay hơn. Pettigrew bị nổ tung, nát vụn như cám...

Giáo sư McGonagall hỉ mũi và nghẹn ngào nói:

-- Thằng nhỏ ngốc nghếch... Thằng nhỏ khờ dại... Nó chưa bao giờ có chút xíu hy vọng nào trong môn đấu tay đôi... lẽ ra nó nên để cho Bộ Pháp thuật xử lý...

Lão Hagrid lầm bầm giận dữ:

-- Tôi nói cho mà biết, tôi mà tóm được Sirius Black trước thằng nhóc Pettigrew thì tôi chẳng hơi đâu mà rút đũa phép với đũa thần - tôi sẽ bẻ từng cẳng chân, từng cánh tay của hắn.

Ông Fudge ngắt lời:

-- Anh không ý thức được anh đang nói gì đâu, anh Hagrid! Một khi Sirius Black bị dồn tới góc đường rồi, thì không ai mong gì đương đầu nổi với hắn, ngoại trừ những Pháp sư Thủ tiêu được huấn luyện cẩn thận của đội đặc nhiệm Thi hành Luật pháp Pháp thuật. Tôi lúc đó là Thứ trưởng Bộ Tai ương Pháp thuật, và tôi là một trong những người đầu tiên có mặt tại hiện trường sau khi Black đã gϊếŧ chết mười mấy người ấy. Tôi... tôi không bao giờ quên được. Thỉnh thoảng tôi vẫn còn chiêm bao thấy lại cảnh tượng đó. Giữa đường là một cái hố khổng lồ, sâu đến nỗi làm bể cả ống cống bên dưới. Xác người vung vãi khắp mọi nơi. Dân Muggle thì gào khóc thảm thiết. Còn Black thì đứng đó mà cười, với cái có thể coi là di thể của Pettigrew trước mắt hắn... một mớ áo chùng đẫm máu và... và vài... mẩu vụn...

Giọng ông Fudge ngừng ngang đột ngột. Có tiếng năm cái mũi được hỉ sồn sột. Rồi ông nói tiếp nghẹn ngào:

-- Đấy, em đã nghe câu chuyện rồi đó, Rosmerta. Hai mươi nhân viên của đội Tuần tra Thi hành Luật pháp Pháp thuật đã giải Black đi. Còn Pettigrew thì được truy tặng Huy chương Merlin Đệ nhứt đẳng, điều này tôi nghĩ cũng là một niềm an ủi lớn cho bà mẹ của Pettigrew. Từ đó Black bị giam trong nhà ngục Azkaban cho tới...

Bà Rosmerta thở ra một hơi dài.

-- Thưa ông Bộ trưởng, có đúng là hắn điên không?

Ông Fudge nói chậm rãi:

-- Tôi ước gì tôi có thể nói là hắn điên. Tôi chắc chắn là thất bại của ông chủ của hắn đã làm cho hắn mất phương hướng một thời gian. Hành động gϊếŧ Pettigrew và mười mấy thường dân Muggle là hành động của kẻ cùng đường tuyệt vọng - tàn bạo... vô nghĩa... Nhưng mà tôi có gặp hắn ở nhà ngục Azkaban trong lần mới đây nhứt khi tôi đi thanh tra nơi đó. Quí vị biết đấy, hầu hết tù nhân ở đó chỉ ngồi trong bóng tối mà rì rầm tự trò chuyện với mình, lũ chúng chẳng còn ý thức gì cả. Nhưng mà tôi kinh ngạc thấy Black vẫn tỏ ra bình thường biết bao. Hắn nói chuyện với tôi nghe ra sáng suốt tỉnh táo lắm. Thiệt là nản. Người ta cứ tưởng hắn chỉ buồn chán mà thôi. Hắn hỏi tôi đọc tờ báo xong chưa, rất là bình tĩnh và lịch sự, nói là hắn sót trò chơi ô chữ. Ừ, tôi rất kinh ngạc thấy rằng những viên giám ngục Azkaban dường như không có ảnh hưởng gì nhiều đối với hắn - và hắn bị giam ở một trong những nơi được canh giữ kỹ càng nhứt, như quí vị biết đấy. Bên ngoài cửa xà lim của hắn luôn có giám ngục, bất kể ngày hay đêm.

Bà Rosmerta lại hỏi:

-- Nhưng mà ông Bộ trưởng à, hắn vượt ngục ra ngoài là để làm gì chứ?... Ôi, ghê quá, ông Bộ trưởng ơi, hắn có vượt ngục ra để hiệp lực với Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy không?

Ông Fudge lảng tránh câu trả lời trực tiếp:

-- Tôi dám nói đó là.. ờ... kế hoạch sắp tới của hắn. Nhưng chúng tôi hy vọng sớm bắt được Sirius Black trước khi hắn thực hiện được mưu đồ. Tôi phải nói rằng khi Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy đơn độc không bạn bè là một chuyện... nhưng khi hắn tụ tập lại đám tay chân thân tín thì... tôi phát rùng mình khi nghĩ đến việc kẻ đó sẽ nhanh chóng nổi lên hùng mạnh như thế nào.

Có tiếng loảng xoảng trên sàn gỗ, ai đó đã làm rớt cái ly của mình. Giáo sư McGonagall nói:

-- Ông biết đó, ông Fudge, nếu ông sắp dùng bữa ăn tối với ngài Hiệu trưởng thì chúng ta nên sớm quay trở về tòa lâu đài thôi.

Từng cặp giò một trước mắt Harry đứng lên để một lần nữa chống đỡ sức nặng cơ thể của chủ nhân chúng; những tà áo trùm phất qua mắt bọn trẻ, và đôi gót giày cao lóng lánh của bà Rosmerta khuất sau quầy bia. Cánh cửa của quán Ba Cây Chổi Thần lại mở ra, một luồng gió tuyết lại ùa vào phòng, rồi các thầy cô đi khuất.

-- Harry ơi?

Ron và Hermione thò đầu xuống dưới gầm bàn. Cả hai đứa tụi nó cùng chăm chú nhìn Harry, không thốt được một lời nào.
« Chương TrướcChương Tiếp »