Chương 39: Quán Cái Vạc Lủng

Phải mất nhiều ngày Harry mới quen được với sự tự do mới mẻ lạ kỳ mà nó có được. Trước đây nó chưa bao giờ có thể thức dậy vào bất cứ lúc nào nó muốn, hay được ăn bất cứ thứ gì nó thích. Giờ đây, nó có thể đi bất cứ nơi đâu nó thích, miễn là chỗ đó ở trong phạm vi Hẻm Xéo. Và bởi vì con đường lát gạch dài ngoằn ngoèo này đầy ắp những cửa hàng tiệm quán phù thủy thú vị nhứt trên đời, nên Harry cũng không tha thiết gì chuyện cãi lời ông Cornelius Fudge mà đi lêu bêu vào thế giới của dân Muggle nữa.

Mỗi sáng, Harry ăn điểm tâm ở quán Cái Vạc Lủng. Ở đó nó khoái ngồi ngắm những thực khách khác: những mụ phù thủy nhỏ nhắn vui tính ở miền quê ra chợ mua sắm đồ dùng trong ngày, những lão pháp sư trông rất ư đáng tôn kính tranh cãi nhau ỏm tỏi về bài báo mới nhứt trên tạp chí Biến Hoá Thời Nay; những chuyên viên Ngăn chiến ngông nghênh, những chú lùn nói chuyện khào khào, và có lần, một kẻ rất đáng ngờ trông giống như một mụ phù thuỷ cực kỳ xấu xí, trùm đầu kín mít bằng một cái khăn len, đã đến quán kêu một dĩa gan tươi.

Cứ sau bữa điểm tâm là Harry lại đi ra sân sau của quán, rút cây đũa phép của mình ra, gõ lên viên gạch thứ ba tính từ bên trái phía trên thùng rác, rồi đứng lùi lại khi vòm cổng của Hẻm Xéo xịch mở ra từ trong bức tường.

Harry dành nhiều ngày nắng đẹp đi lang thang lùng sục các cửa hàng, rồi ăn tối ở những cái quán trên lề đường, dưới những tán dù đủ màu sắc rực rỡ. Ở đó nó vui lây cái vui của những thực khách khác đang khoe với nhau những thứ họ đã mua sắm được sau một ngày mua bán trả giá. ("Đây là nguyệt kính đấy, ông bạn già ơi, khỏi phải rớ tới cái biểu đồ mặt trăng nữa, biết không?") Hay là nghe lóm những cuộc bình luận về vụ án Sirius Black. ("Cá nhân tôi, tôi sẽ không cho trẻ nhỏ ra đường một mình nếu Sirius Black chưa bị đưa trở về ngục Azkaban!")

Bây giờ Harry không cần phải làm bài tập trong ánh đèn pin giấu dưới cái chăn trùm qua đầu nữa. Giờ thì nó có thể ngồi trong ánh nắng rạng rỡ ấm áp ngoài sân của tiệm kem Florean Fortescue mà làm hết các bài luận văn của nó, đôi khi còn được chính Florean Fortescue mách nước cho nữa chứ. Ngoài chuyện biết rất nhiều về việc hoả thiêu các phù thủy thời trung cổ, Florean Fortescue còn hào hiệp, cứ nửa giờ lại tặng Harry một ly kem trái cây.

Một khi đã nhét đầy túi tiền của mình những đồng Galleon vàng, Sickle bạc, và Knut đồng lấy ra từ kho bạc của ba nó để lại cho nó trong ngân hàng Gringotts, Harry cần luyện tập rất nhiều đức tính tự chủ để không tiêu béng hết tất cả số tiền trong một lúc.

Harry cứ phải tự nhắc mình hoài là nó còn năm năm học nữa ở trường Hogwarts, và nghĩ đến cảnh nếu mà nó phải xin tiền dì dượng Dursley để mua sách giáo khoa thì nó sẽ cảm thấy như thế nào. Nhờ vậy mà Harry tự ngăn được mình không mua bộ bi vàng xinh đẹp Gobstones (một trò chơi hơi hơi giống trò bắn bi, trong trò chơi này, những viên bi xì vô mặt người chơi nào thua điểm một chất lỏng có mùi thúi hoắc). Nó cũng bị nỗi ham muốn giằng xé khi đứng trước cái mô hình thiên hà chuyển động một cách hoàn hảo trong một trái cầu thuỷ tinh khổng lồ. Có trái cầu đó thì chắc là nó khỏi cần học thêm lớp thiên văn học nào nữa. Nhưng cái thử thách đức tính tự kiềm chế của nó nhiều nhứt là cái được trưng bày trong cửa hàng mà Harry thích nhứt: "Trang thiết bị Quidditch Chất Lượng Cao". Cái đó xuất hiện sau khi Harry đến ở trọ quán Cái Vạc Lủng được một tuần.

Lúc đó Harry tò mò chen vô một đám đông đang xúm quanh một cửa hàng để ngó coi thiên hạ đang xem cái gì. Nó chen lấn vô được vòng trong, nhong nhóng giữa đám phù thủy và pháp sư đang trầm trồ xuýt xoa, và rồi nhìn thấy một cái bục mới dựng lên giữa cửa hàng, trên đó trưng bày một cây chổi thần lộng lẫy nhứt mà nó từng thấy trong đời.

Một gã phù thủy hàm vuông nói với bạn đồng hành:

"Mới ra lò đấy... hàng mẫu..."

Một thằng nhóc nhỏ hơn Harry vặn vẹo cánh tay của cha nói giọng eo éo:

"Đây là cây chổi tối tân nhứt thế giới, phải không ba?"

Ông chủ cửa hàng thì rao với đám đông là:

"Đội tuyển Quốc tế Ái Nhĩ Lan vừa mới đặt hàng bảy cây chổi xinh đẹp này đấy! Và đó là đội được yêu thích nhứt của Cúp Thế Giới."

Bà phù thủy đồ sộ đứng trước mặt Harry bỏ đi, nhờ đó nó có thể nhích tới gần hơn để đọc tấm bảng treo cạnh cây chổi:

TIA CHỚP

Cây chổi đua đậm đà tính nghệ thuật này hãnh diện về cái cần thon thả siêu đẹp bằng gỗ tần bì, được đánh bóng bằng nước xi sáng như kim cương và được cẩn bằng tay số đăng ký của riêng từng cây chổi. Mỗi một cây chổi được chọn lựa riêng từ từng nhánh cây bạch dương để làm đuôi chổi và được chuốt giũa để đạt tới sự hoàn hảo khí động học, khiến cho Tia Chớp có được sự thăng bằng không gì qua mặt được, và sự định vị chính xác nhứt. Tia Chớp có thể tăng tốc từ 0-150 dặm một giờ trong mười giây và có cài đặt một lá bùa thắng không đứt. Giá cả thương lượng khi đặt mua.

Giá cả thương lượng khi đặt mua... Harry không muốn nghĩ xem cây chổi Tia Chớp đó trị giá bao nhiêu đồng vàng. Trong đời nó chưa từng ham muốn điều gì tha thiết đến như thế. Nhưng nó cũng nhớ là nó chưa từng thua trận Quidditch nào khi chơi trên cán chổi Nimbus 2000 của mình. Vậy thì mắc gì phải dốc hết vàng trong kho bạc của nó để mua cây Tia Chớp, trong khi nó đã có một cây Nimbus 2000 xịn vô cùng? Harry không hỏi giá, nhưng mà hầu như ngày nào nó cũng trở lại cửa hàng đó, chỉ để đứng ngó cây chổi thần Tia Chớp.

Tuy nhiên cũng có nhiều thứ mà Harry cần phải mua. Nó đi tới tiệm dược liệu để bổ sung kho nguyên vật liệu cho môn học Độc dược. Và bởi vì cái áo chùng đồng phục học sinh phù thủy của nó bây giờ đã giựt lên cả tấc trên mắt cá chân, nên nó phải đi đến tiệm Trang phục cho Mọi dịp của Bà Malkin để mua vài bộ mới. Quan trọng hơn cả là việc mua sách học, bao gồm cả sách giáo khoa của hai môn học mới của niên khoá tới là Chăm sóc Sinh vật Huyền bí và Tiên tri.

Khi nhìn vào cửa sổ trưng bày của tiệm sách, Harry rất ngạc nhiên. Thay vì trưng bày những cuốn sách bùa chú chạm vàng to bằng phiến gạch lát đường như thông thường, thì lại bày một cái l*иg sắt lớn sau lớp cửa kính, bên trong l*иg chứa hàng trăm cuốn "Quái Thư Về Quái Vật". Bị khóa chặt trong l*иg sắt, lũ sách kỳ quái ấy không ngừng hung hăng cắn xé táp ngoạm nhau trong những cuộc đấu vật triền miên bất phân thắng bại, làm cho những trang sách rách bay tơi tả khắp nơi.

Harry rút cái danh mục sách giáo khoa của mình ra xem. Cuốn "Quái Thư Về Quái Vật" được liệt kê là sách giáo khoa cho môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí. Hèn gì mà lão Hagrid bảo là quyển sách sẽ hữu ích cho nó sau này; bây giờ nó mới hiểu. Nó cảm thấy nhẹ nhõm cả cõi lòng: nó cứ tưởng lão Hagrid muốn nó giúp lão nuôi thêm vài con thú kinh khủng nữa.

Khi Harry bước vào tiệm sách Phú quí và Cơ hàn, ông quản lý tiệm sách bước về phía Harry. Ông ta hỏi ngay:

"Hogwarts hả? Đến mua sách mới hả?"

Harry đáp:

"Dạ, cháu cần..."

Nhưng ông quản lý nóng nảy bảo:

"Tránh ra."

Ông đẩy Harry qua một bên, rút ra một đôi găng tay dày vui đeo vào tay, rồi cầm một cây gậy tổ chảng có mấu sần sùi, đi tới cánh cửa của cái l*иg sắt đựng bọn sách "Quái Thư Về Quái Vật".

Harry vội vàng nói:

"Khoan đã, cháu đã có cuốn đó rồi."

Một vẻ nhẹ nhõm giãn ra trên gương mặt của ông quản lý.

"Vậy hả? Cám ơn trời đất! Nội trong buổi sáng nay tôi đã bị lũ quái thư ấy cắn đến năm lần rồi."

Một tiếng rách toạc vang lên trong không trung, hai cuốn "Quái Thư Về Quái Vật" vừa túm chặt lấy một cuốn thứ ba và ra sức xé đôi nó.

Ông quản lý tiệm sách gào lên:

"Dừng lại! Dừng lại!"

Ông thò cây gậy qua chấn song sắt mà đánh văng hai cuốn sách ra. Ông thề:

"Không bao giờ tôi trữ lũ sách này nữa! Chúng biến kho sách thành cái nhà thương điên! Tôi tưởng hồi tôi mua hai trăm quyển "Ẩn Thư Về Tàng Hình" đã là điều tồi tệ nhứt rồi chứ! Hai trăm quyển đó trị giá cả một gia tài chứ có ít đâu, vậy mà tụi nó tàng hình mất tiêu, kiếm có ra đâu!... À, cậu còn mua gì nữa?"

Harry nhìn xuống tờ danh mục sách của nó, nói:

"Dạ, cháu cần cuốn "Soi Rọi Tương Lai" của Cassandra Vablatsky."

"À, ra cậu bắt đầu học môn Tiên tri hả?"

Ông quản lý tháo găng tay ra và dẫn Harry đến khu vực phía sau của tiệm sách, ở đó có nguyên một góc dành riêng cho thuật bói toán. Một cái bàn nhỏ chất đầy những cuốn sách như "Tiên Đoán Điều Bất Khả Tiên Tri: Tự Phòng Chống Biến Cố Không Ngờ" và cuốn "Những Trái Cầu Bể: Khi Vận May Hóa Trò Xỏ Lá".

Ông quản lý nói:

"Đây, cuốn Soi Rọi Tương Lai."

Ông trèo lên mấy bậc gỗ để lấy xuống một cuốn sách dày, bìa đen.

"Cuốn sách này hướng dẫn rất hay cho tất cả những phương pháp bói toán căn bản - từ coi chỉ tay đến bói cầu thuỷ tinh, xem ruột chim... "

Nhưng Harry không còn lắng nghe ông quản lý nói nữa. Mắt nó vừa bắt gặp tựa một cuốn sách khác, được bày chung trong đống sách trên chiếc bàn nhỏ: "Những Điềm Báo Chết: Làm Gì Khi Biết Điều Xấu Nhứt Sắp Xảy Ra".

Ông quản lý nhận ra cái mà Harry đang nhìn chăm chăm. Ông nói nhẹ nhàng:

"Nếu tôi là cậu thì tôi chẳng đời nào thèm đọc cuốn sách đó. Đọc nó, người ta đâm ra thấy đềm chết chóc ở khắp nơi, chỉ điều đó thôi cũng đủ làm cho người ta phát sợ mà chết luôn."

Nhưng Harry vẫn tiếp tục nhìn vào bìa cuốn sách; trên bìa sách là hình một con chó đen to đùng như con gấu, có đôi mắt sáng quắc. Harry nhìn nó thấy cực kỳ quen...

Người bán hàng ấn cuốn "Soi Rọi Tương Lai" vào tay Harry, hỏi:

"Cậu cần gì nữa không?"

Harry dứt mắt khỏi đôi mắt sáng quắc của con chó và bối rối dò cái danh mục sách của mình.

"Dạ... cháu cần cuốn "Biến Hình Lập Tức" và cuốn "Sách Bùa Chú Căn Bản, Lớp Ba."

Mười phút sau, Harry ra khỏi tiệm sách với đống sách mới trong tay, tìm đường về quán Cái Vạc Lủng. Nó đi lơ ngơ, và đυ.ng vô nhiều người mà không để ý.

Trèo lên cầu thang về phòng mình, Harry vô phòng, đặt đống sách lên giường. Cái giường đã được xếp dọn lại ngay ngắn, cửa sổ được mở ra và nắng tràn vào đầy phòng. Harry có thể nghe được tiếng xe buýt chạy trên đường phố Muggle đằng sau quán Cái Vạc Lủng, nhưng nó không thể nhìn thấy. Và nó cũng không thấy được cái đám đông ồn ào đang náo nhiệt trong Hẻm Xéo. Ngồi đây, nó chỉ nghe được âm thanh vọng đến mà thôi.

Vào đến buồng tắm, Harry nhìn thấy mình trong gương. Nó nghênh ngang nói với cái bóng phản chiếu của mình:

"Cái đó nhứt định không thể là điềm báo tử được. Khi mình nhìn thấy "cái đó" trên đường Magnolia Crescent thì mình đang ở trong trạng thái hoảng hốt. Có thể đó chỉ là một con chó lang thang nào đó..."

Nó tự động giơ tay lên cố gắng vuốt cho những sợi tóc chịu nằm xuống ngay ngắn.

Bằng một giọng khò khè, cái gương lên tiếng:

"Mày đang lao vào một trận thua trông thấy..."

oOo

Những ngày cuối hè trôi nhanh, Harry bắt đầu tìm kiếm Ron và Hermione khắp nơi. Giờ thì đã có nhiều học trò trường Hogwarts kéo đến Hẻm Xéo để sắm sửa cho niên học mới chẳng bao lâu nữa sẽ bắt đầu. Harry cũng có gặp mấy đứa bạn cùng chung ký túc xá Gryffindor như Seamus Finnigan và Dean Thomas trong tiệm Trang bị Quidditch Chất lượng cao. Hai đứa nó cũng vô tiệm này để ngó hau háu cây chổi thần Tia Chớp. Harry cũng tình cờ đυ.ng đầu Neville Longbottom "thứ thiệt" ở bên ngoài tiệm Phú Quí và Cơ Hàn; cậu bé có gương mặt tròn quay và chúa là hay quên này dường như bỏ quên đâu mất cái danh mục sách giáo khoa cần có cho năm học tới. Harry không dám dừng lại trò chuyện với Neville vì lúc ấy Neville đang bị bà của mình - một mụ phù thủy trông thật khϊếp đảm - mắng té tát đến nỗi người đi ngang qua thôi cũng tối tăm cả mặt mũi. Harry thấy mà chỉ cầu mong sao cho bà cụ này không bao giờ biết gì đến chuyện nó từng giả danh Neville trên chuyến xe đò Hiệp Sĩ khi tìm cách chạy trốn Bộ Pháp thuật.

Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Harry thức dậy, nghĩ là nếu hôm nay mà nó không gặp được hai người bạn thân thiết Ron và Hermione trong Hẻm Xéo, thì thôi, nó cũng sẽ gặp lại hai đứa trên chuyến tàu Tốc Hành Hogwarts vào ngày mai. Nghĩ vậy mà Harry yên tâm ngồi dậy, thay quần áo, đi vô Hẻm Xéo để ngắm nhìn lần cuối cây chổi thần Tia Chớp. Và trong lúc đang phân vân chưa biết nên ăn trưa ở đâu thì Harry nghe tên của nó bị ai đó gào tướng lên, vang khắp đường phố:

"HARRY! HARRY!"

Harry quay đầu lại và nhìn thấy cả hai đứa bạn đang ngồi bên ngoài hiên tiệm kem Fortescue. Ron thì mặt đầy tàn nhang đến mức không tin nổi, còn da Hermione thì rám nắng đến hóa nâu luôn. Cả hai đứa đang rối rít vẫy gọi Harry.

Harry ngồi xuống cạnh hai bạn, Ron nhe răng cười:

"Rốt cuộc cũng gặp được bồ! Tụi này vô quán Cái Vạc Lủng để kiếm bồ, nhưng họ nói bồ vừa mới đi khỏi. Vậy là tụi này tới tiệm sách Phú Quí và Cơ Hàn, rồi tiệm quần áo của Bà Malkin, rồi đến..."

Harry giải thích với hai bạn:

"Mình đã sắm sửa hết đồ dùng cho năm học mới từ tuần trước lận. Mà làm sao các bạn biết mình trọ ở quán Cái Vạc Lủng?"

"Ba nói!"

Ron đáp hết sức đơn giản. Ông Weasley là viên chức làm việc ở Bộ Pháp thuật, dĩ nhiên ông phải được nghe nói đến toàn bộ câu chuyện về những gì đã xảy ra cho cô Marge. Hermione hỏi lại Harry bằng một giọng hết sức nghiêm túc:

"Có thực bồ đã thổi phồng căng bà cô của bồ không, Harry?"

Harry cố gắng phân bua:

"Mình không cố ý làm vậy. Mình chỉ... mất tự chủ mà thôi."

Ron phá ra cười, nhưng Hermione đanh giọng lại:

"Chẳng có gì đáng cười đâu, Ron à. Thiệt tình mà nói, mình ngạc nhiên là Harry đã không bị đuổi học."

Harry nhìn nhận điều đó:

"Mình cũng thấy vậy. Đừng nói chuyện đuổi học, mình còn tưởng là mình sắp bị bắt nữa kia!"

Nhìn Ron thăm dò, Harry hỏi:

"Ba của bạn có biết tại sao ông Fudge vẫn để mình tự do không?"

Ron vẫn cười khúc khích, nhún vai đáp:

"Có thể là nhờ chính tên tuổi của bồ - Harry Potter lừng danh, đại khái vậy. Chứ mình mà thổi phồng căng bà cô của mình lên thì thật là không dám tưởng tượng coi Bộ Pháp thuật sẽ làm gì mình. Nhưng mà, nói cho mấy bồ biết, trước khi họ định làm gì thì họ phải đào mình lên cái đã, bởi vì chắc chắn là má đã bóp mũi mình chết trước rồi. Dù sao thì tối nay bồ cứ hỏi thử ba mình xem. Tối nay gia đình mình cũng trọ lại quán Cái Vạc Lủng, để sáng mai bồ có thể cùng đi với gia đình mình ra nhà ga Ngã Tư Vua, đặng còn đáp tàu Tốc Hành Hogwarts! Hermione cũng trọ ở đó nữa."

Hermione gật đầu xác nhận, mặt mày tươi rói:

"Hồi sáng này ba má mình đã thả mình xuống đây, với tất cả đồ đạc của mình."

Harry vui mừng quá:

"Tuyệt cú mèo! Vậy là mấy bồ đã có đủ hết sách mới và những thứ khác?"

"Coi nè, Harry!"

Ron vừa nói vừa rút ra khỏi túi xách một hộp dài và mở ra:

"Đũa phép mới toanh, đồ gin nhé! Dài ba tấc mốt, làm bằng gỗ liễu có chứa một cái lông đuôi Bạch kỳ mã. Còn sách thì tụi này cũng sắm đủ rồi..."

Nó chỉ vô cái túi bự xự đầy nhóc để dưới chân, nói tiếp:

"Ờ, bồ có biết gì về cuốn sách Quái Vật gì đó không? Lúc nãy tụi này vừa nói tụi này cần mua hai cuốn đó, thì ông bán sách suýt khóc thét lên luôn."

Trên cái ghế, đặt cạnh Hermione không chỉ là một cái túi bự xự như của Ron, mà là có đến ba cái túi to kềnh phồng căng. Harry chỉ tay, hỏi:

"Mấy đống đó là gì vậy Hermione?"

Cô bé đáp:

"À, mình ghi danh học nhiều môn học mới hơn mấy bồ, đúng không? Mấy bao này đựng sách về Số học, Chăm sóc các Sinh Vật Huyền Bí, sách Tiên tri, Nghiên Cứu về những Ký hiệu Thần bí, Muggle-học,..."

Ron vừa đảo mắt qua phía Harry, vừa hỏi Hermione:

"Bồ cần gì học môn Muggle-học chứ? Bồ dư sức biết mọi chuyện về dân Muggle ấy."

Hermione đáp một cách hăng hái:

"Nhưng nghiên cứu họ từ quan điểm phù thuỷ thì hấp dẫn lắm chứ!"

Trong khi Ron cười khẩy, thì Harry hỏi:

"Chứ bộ bồ không định ăn hay ngủ gì hết suốt niên học này sao, Hermione?"



Hermione tỉnh bơ kiểm tra lại cái ví, không để ý đến sự châm chọc của hai người bạn. Cô bé nói:

"Mình vẫn còn 10 đồng Galleon. Đây là tiền ba má mình mừng sinh nhật của mình vào tháng chín tới. Ba má nói đưa trước cho mình để mình tùy ý chọn món quà sinh nhật vừa ý."

Ron nói, ra vẻ ngây thơ:

"Vậy đi mua một cuốn sách đẹp đi!"

Hermione vẫn giữ vẻ bình tĩnh:

"Không, mình thấy không nên. Mình thiệt tình muốn có một con cú. Ý mình nói là Harry thì có con Hedwig, còn Ron thì có con Errol..."

Ron cải chính:

"Nhưng mình đâu có con cú nào đâu, con Errol là cú của gia đình. Mình chỉ có mỗi con Scabbers thôi."

Nó móc con chuột mập ra khỏi túi áo, đặt con Scabbers đó lên cái bàn trước mặt tụi nó, nói thêm:

"Mình phải kiểm tra nó lại mới được. Coi bộ khí hậu Ai Cập không phù hợp với nó lắm."

Con Scabbers trông có vẻ ốm hơn bình thường một tý, và mấy sợi râu của nó bị quặp xuống thấy rõ.

Bây giờ thì Harry đã biết rất rõ mọi ngóc ngách của Hẻm Xéo như thể nó là một thổ công của xứ này. Nó nói:

"Ở đằng kia có một tiệm bán sinh vật huyền bí kìa. Tụi mình tới đó thử coi có thể tân trang con Scabbers lại không, và kiếm cho Hermione một con cú luôn."

Vậy là ba đứa trả tiền kem rồi băng qua đường đến tiệm Cầm thú Huyền bí.

Bên trong tiệm thiệt là chật chội. Mọi ly mọi tấc của các bức tường đều bị chật kín những cái l*иg. Mấy con vật trong l*иg, mạnh con nào con nấy gào thét, rêи ɾỉ, gầm gừ, rít sủa, hót hú... khiến cái tiệm ồn ào hết chỗ nói, lại còn bốc mùi nữa chứ! Mụ phù thủy chủ tiệm đứng sau cái quầy đang bận khuyên bảo một lão pháp sư cách thức chăm sóc những con sa giông hai đầu, cho nên Harry, Ron và Hermione tranh thủ lúc chờ đợi mà ngắm nghía mấy cái l*иg nhốt đủ loại cầm thú.

Một cặp cóc tía khổng lồ đang ngồi nhấm nháp một cách nhễu nhão và ê hề những con ruồi xanh đã chết ngắc. Một con rùa tổ chảng có cái mai cẩn ngọc quí chiếu sáng lấp lánh bên cạnh cửa sổ. Mấy con ốc sên màu cam đầy nọc độc thì vừa chậm rãi bò vừa nhễu bọt lên tấm vách của cái chậu kiếng đựng chúng. Có một con thỏ trắng béo múp míp cứ tự biến mình thành một cái nón bằng lụa, rồi khi nổ một cái bốp thì nó lại hiện lại nguyên hình con thỏ. Mèo thì nhan nhản khắp nơi, đủ màu sắc. Quạ thì cả bầy bị nhốt trong l*иg kêu la quàng quạc. Có cả một rổ những con banh lông màu trứng sữa đang ngân nga ầm ĩ. Và ở quầy có hẳn một cái l*иg rộng mênh mông chứa những con chuột đen lông láng mướt đang dùng mấy cái đuôi dài trụi lủi của mình để chơi trò nhảy dây.

Lão pháp sư sa giông hai đầu đã rời khỏi tiệm, Ron bèn tiến lại gần quầy. Nó nói với mụ phù thủy:

"Con chuột này của cháu. Từ hồi cháu đem nó đi chơi Ai Cập về, lông nó hơi bị bay màu một chút."

Mụ phù thủy bảo:

"Liệng nó lên quầy coi!"

Mụ rút trong túi ra một cặp kiếng đen nặng cᏂị©Ꮒ. Ron nâng con chuột của nó từ trong túi ra đặt cạnh bên cái l*иg những con chuột, lũ chuột này bèn ngừng trò nhảy dây đuôi, ùa tới sát các thanh chắn của cái l*иg, xô đẩy nhau giành chỗ nhìn cho rõ hơn.

Giống như mọi thứ sở hữu khác của Ron, con chuột Scabbers là đồ cũ được nhượng lại cho Ron, (nó vốn thuộc về ông anh Percy) nên trông nó có phần xác xơ. Đặt bên cạnh lũ chuột láng e còn trong l*иg, trông con Scabbers thiệt là thảm hại.

Mụ phù thuỷ bốc con Scabbers lên xem:

"Hừm, con chuột này mấy tuổi rồi?"

Ron đáp:

"Ai mà biết được! Nhưng chắc hơi già, hồi xưa nó là của anh cháu mà."

Mụ phù thủy xem xét con Scabbers kỹ lưỡng hơn:

"Nó có tài năng gì?"

"Ơ..."

Ron ú ớ. Sự thật là con Scabbers chưa từng trổ ra một ngón nghề cỏn con nào để gọi là tài năng cho đáng. Đôi mắt của mụ phù thủy săm soi từ cái tai trái bị tét của con Scabbers đến cái chân trước bị cụt một ngón, rồi tặc lưỡi rõ to:

"Chà, con vật này đã từng kinh qua gian khổ và thử thách gay go đây!"

Ron chống chế:

"Hồi anh Percey cho cháu thì nó đã thân tàn ma dại như vậy rồi mà."

Mụ phù thủy vẫn nói tiếp:

"Một con chuột tầm thường, thông thường, hay cỡ như con chuột vườn này thì không trông mong gì sống nổi quá ba năm, hoặc cỡ đó là cùng. Bây giờ nếu cháu muốn kiếm một con khác thọ hơn một chút, thì ắt là cháu sẽ phải khoái mấy con này..."

Mụ phù thủy chỉ mấy con chuột đen, lũ này lập tức tái lập trò chơi nhảy dây đuôi. Ron lầm bầm:

"Bọn khoe mẽ!"

Mụ phù thủy bèn thò tay xuống dưới quầy lấy ra một cái chai nhỏ màu đỏ, nói với Ron:

"Nếu cậu không muốn đổi chuột thì cậu có thể thử món thuốc Bổ Chuột này xem sao."

Ron nói:

"Được. Bao nhiêu ạ? -- UI DA!"

Ron thụp xuống khi có một cái gì đó to tướng màu hung phóng từ trên nóc cái chuồng cao nhứt, đáp xuống ngay đầu Ron, rồi chồm tới gầm gừ một cách điên cuồng, nhắm vào con Scabbers.

Mụ phù thủy quát lên the thé:

"ĐỪNG! CROOKSHANKS, ĐỪNG!"

Nhưng con Scabbers đã kịp thời bắn vọt đi, y như một cục xà bông vuột khỏi đôi tay của mụ phù thủy, rớt xuống đất trên bốn chân chè bè ra của nó, và nhanh nhẩu chạy thoát ra cửa.

Ron kêu:

"Scabbers!"

Nó chạy ra khỏi tiệm, rượt theo con chuột. Harry cũng chạy theo. Hai đứa mất mười phút mới tìm được con Scabbers, lúc ấy đang tỵ nạn dưới cái thùng rác bên ngoài tiệm Trang bị Quidditch Chất lượng cao. Ron bưng con vật còn đang run rẩy bỏ trở vô túi áo. Khi đứng thẳng lên, Ron xoa đầu mình hỏi Harry:

"Hồi nãy là con gì vậy?"

Harry nói:

"Một con mèo cực kỳ lớn, hoặc là một con cọp hơi hơi nhỏ."

"Hermione đâu rồi?"

"Có lẽ còn đang mua cú."

Hai đứa bèn đi ngược con đường đông đúc, trở lại tiệm Cầm thú Huyền bí. Hai đứa tới nơi vừa đúng lúc Hermione bước ra. Nhưng cô bé không xách theo cái l*иg cú như tụi Ron và Harry tưởng, mà ôm chặt trong tay một con mèo lông màu cam hung đang có vẻ rất phấn khích.

Ron há hốc miệng ra:

"Bồ mua con quái vật đó hả?"

Mặt mày Hermione rạng rỡ:

"Bồ không thấy nó đẹp lộng lẫy sao?"

Harry nghĩ âu đó cũng là một kiểu quan niệm. Bộ lông hung hung của con mèo quả thực vừa dày vừa xù, nhưng chân cẳng nó hơi bị vòng kiềng, và mặt nó hơi cục cằn, lại tẹt bẹt một cách kỳ cục, như thể con mèo này vừa mới đâm sầm mặt vô một bức tường gạch vậy. Tuy nhiên, không thấy mặt mũi con Scabbers, con mèo đang kêu rừ... rừ... một cách mãn nguyện trong vòng tay của Hermione.

Ron kêu:

"Hermione ơi, cái con vật đó suýt nữa làm tróc da đầu mình!"

Hermione bảo:

"Nó đâu có cố ý. Phải hông, hở Crookshanks?"

Chỉ tay vô cái cục cồm cộm trong túi áo mình, Ron hỏi:

"Rồi đây con Scabbers sẽ ra sao? Nó cần được nghỉ ngơi và thanh thản. Làm sao mà nó có thể yên thân được khi cái con quái đó vờn bên cạnh?"

"Ờ, chuyện đó làm mình sực nhớ ra. Hồi nãy bồ bỏ quên chai thuốc Bổ Chuột này."

Hermione dúi vô tay Ron một cái chai nhỏ màu đỏ. Cô bé nói thêm:

"Thôi đừng lo lắng nữa. Crookshanks sẽ ngủ trong phòng ngủ của mình, còn con Scabbers thì ở trong phòng ngủ của bồ, thì có chuyện gì đâu là lo? Tội nghiệp con Crookshanks, bà chủ tiệm nói nó đã bị đày ở đó mấy đời rồi mà không ai chịu mua nó hết."

Ron giễu cợt:

"Tại sao vậy kìa?"

Rồi cả ba đứa cùng đi về phía quán Cái Vạc Lủng.

Ở trong quán, tụi nó gặp ông Weasley đang ngồi đọc tờ Nhật báo Tiên tri. Ông ngước lên, nhìn Harry, mỉm cười:

"Cháu Harry! Cháu khỏe không?"

"Dạ, cháu khỏe ạ, cám ơn bác."

Cả ba đứa nhỏ cùng ngồi xuống bên cạnh ông Weasley, đặt những thứ chúng mua sắm xuống bên cạnh.

Ông Weasley đặt tờ báo xuống, và Harry nhìn thấy ngay một gương mặt bây giờ đã trở nên khá quen thuộc với nó: Sirius Black. Ảnh của Black đang trừng mắt nhìn Harry. Harry hỏi:

"Họ vẫn chưa bắt được hắn hở bác?"

Vẻ mặt ông Weasley trông cực kỳ nghiêm trọng:

"Chưa. Người ta lôi bọn bác ra khỏi mọi công việc hàng ngày ở Bộ Pháp thuật để tập trung tìm bắt hắn, mà cho đến giờ vẫn chưa tới đâu."

Ron hỏi:

"Nếu tụi con bắt được hắn, liệu tụi con có được thưởng không ba? Có thêm được chút tiền nữa thì tốt quá..."

Ông Weasley lắc đầu:

"Đừng có nói chuyện khôi hài, Ron."

Nét mặt ông Weasley nhìn kỹ thấy rất căng thẳng. Ông nói:

"Sirius Black sẽ không bao giờ lại để cho một phù thủy mười ba tuổi tóm được. Con hãy nhớ lấy lời cha, chính những cai ngục Azkaban mới là những người đem nổi hắn trở về chỗ đó."

Lúc đó bà Weasley bước vào quán, tay xách nách mang đủ thứ hàng vừa mua sắm. Theo sau bà là hai anh em sinh đôi Fred và George. Hai anh chàng này sắp vào học năm thứ hai ở trường Hogwarts. Tiếp đến là tân Thủ lĩnh Nam Sinh Percy và cô em út đồng thời là cô con gái duy nhứt trong gia đình Weasley, cô bé Ginny.

Cô bé này luôn luôn e lệ trước mặt Harry, nay lại càng tỏ ra vô cùng bối rối hơn bao giờ hết khi gặp lại Harry trong quán. Có lẽ vì cô bé cảm thấy nợ Harry ơn cứu mạng hồi cuối niên học vừa rồi ở trường Hogwarts. Cô bé đỏ bừng mặt mũi và lí nhí nói tiếng "Chào anh" mà không ngước nhìn Harry. Tuy nhiên Percy lại giơ tay ra bắt tay Harry một cách trang trọng như thể mới quen nó lần đầu. Anh nói:

"Chào Harry, rất mừng được gặp em."

Harry cố nhịn cười:

"Chào anh Percy."

Percy bắt tay Harry với vẻ vênh vang như thể bắt tay ông thị trưởng:

"Hy vọng là em vẫn khỏe chứ?"

"Rất khỏe, cám ơn anh."

Fred thúc cùi chỏ vô Percy để gạt anh ta ra, rồi làm động tác cúi chào thật thấp:

"Thiệt là tuyệt đỉnh được gặp chú mày..."

Nó chưa dứt câu thì đã bị George đẩy qua một bên, George chụp tay Harry lắc lấy lắc để:

"Tuyệt diệu! Cừ khôi hết chỗ nói!"

Percy cau có quắc mắt nhìn hai em. Bà Weasley bèn bảo:

"Thôi, đủ rồi."

Nhưng Fred kêu:

"Má!"



Như thể nó chỉ vừa mới phát hiện ra bà Weasley, và nó chụp luôn lấy tay bà mà lắc:

"Thiệt là kinh dị được gặp má..."

Bà Weasley nhắc lại bằng giọng cứng hơn:

"Má nói đủ rồi nghen!"

Bà đặt các thứ đồ bà mua sắm lên một cái ghế trống:

"Harry cưng, bác chắc là cháu biết tin tốt lành của gia đình bác rồi hả?"

Bà chỉ vào cái huy hiệu bằng bạc mới toanh đang sáng lấp lánh trên ngực áo Percy:

"Thủ lĩnh Nam sinh thứ hai trong gia đình đó cháu!"

Bà cười rạng rỡ, nở cả mặt mũi vì niềm tự hào.

Fred làu bàu nho nhỏ:

"Và là người cuối cùng."

Bà Weasley lập tức cau mày nghiêm nghị:

"Má không nghi ngờ gì về điều đó đâu. Má đã để ý thấy người ta không cho hai đứa bây làm Huynh trưởng nữa kìa, đừng nói gì tới..."

Nhưng George có vẻ muốn nổi loạn trước ý tưởng trở thành Huynh trưởng:

"Làm Huynh trưởng để mà làm gì? Chỉ tổ mất hết niềm vui thú trong cuộc sống."

Ginny khúc khích cười. Bà Weasley bèn quát:

"Con muốn nêu tấm gương tốt cho em gái con đó hả?"

Percy nói với vẻ cao thượng:

"Ginny còn có những người anh khác để noi gương, má à. Con xin phép đi thay đồ để ăn tối..."

Percy vừa đi khỏi là George thở phào ra một cái. Nó nói riêng với Harry:

"Tụi này đã ráng nhốt ảnh vô một cái kim tự háp. Nhưng xui xẻo là tụi này bị má bắt gặp."

Bữa ăn tối hôm đó đúng là một dịp vui ra trò. Ông chủ quán Tom kê ba cái bàn sát với nhau trong phòng ăn để đủ chỗ cho bảy người trong gia đình Weasley, thêm Harry với Hermione cùng thưởng thức bữa tiệc năm món ê hề. Khi chén tới món bánh sô-cô-la xả xỉ, Fred hỏi:

"Ngày mai mình đi ra nhà ga Ngã Tư Vua bằng cách nào hở ba?"

Ông Weasley đáp:

"Bộ Pháp Thuật cấp cho chúng ta hai chiếc xe con."

Mọi người đều ngước nhìn ông. Percy tò mò hỏi:

"Sao mình được cấp vậy?"

George bèn biểu diễn một bộ mặt nghiêm trang:

"Đó là vì anh đấy, Percy. Và sẽ có cả những lá cờ nho nhỏ trên những cái nơ, kèm theo phù hiệu TLNS..."

Fred tiếp lời:

"... dành cho đức ngài Thủ Lĩnh Nằm Sình."

Mọi người, ngoại trừ Percy và bà Weasley, đều sặc ra món bánh sô cô la.

Percy vẫn hỏi lại, bằng giọng rất nghiêm trang:

"Thưa ba, tại sao Bộ Pháp Thuật lại cấp xe cho mình?"

Ông Weasley nói:

"À, bởi vì mình đâu có chiếc xe nào nữa để đi... và bởi vì ba làm việc ở đó, nên họ giúp đỡ..."

Giọng của ông Weasley vẫn tự nhiên, nhưng Harry không thể đừng nhận thấy hai tai của ông đang ửng đỏ, y như tai của Ron mỗi khi Ron bị một áp lực nào đó.

Bà Weasley nhanh nhẩu nói:

"Cũng là việc tốt. Các con có biết chúng ta có bao nhiêu hành lý cả thảy không? Cứ tưởng tượng cảnh các con khệ nệ khiêng vác hành lý xuống ga xe điện ngầm của dân Muggle... mà ngán. Mà các con thu xếp đóng gói đồ đạc hết rồi chưa?"

Percy nói bằng giọng nín nhịn lâu rồi:

"Ron chưa chịu bỏ những thứ mới mua sắm vô rương của nó. Nó còn để đồ vung vãi đầy trên giường của con."

Bà Weasley lập tức nói vọng xuống cuối bàn:

"Ron, con nên mau đi sắp xếp gọn gàng hành lý ngay đi, bởi vì sáng ngày mai chúng ta sẽ chẳng có nhiều thì giờ đâu."

Ron quắc mắt nhìn Percy đang cau có.

Sau bữa ăn tối ai ai cũng cảm thấy no nê và buồn ngủ. Từng người một đi lên cầu thang về phòng mình để kiểm tra đồ đạc cho ngày hôm sau. Phòng Ron và Percy ở sát bên phòng Harry.

Harry vừa mới đóng cái nắp rương lại và bấm khóa xong thì chợt nghe có những giọng nói giận dữ vang qua bức vách ngăn hai phòng. Nó bèn chạy qua phòng kế bên để xem chuyện gì.

Cánh cửa phòng số 12 hé mở và tiếng Percy vọng ra:

"Lúc nãy nó ở đây, trên cái bàn cạnh giường ngủ. Anh đã tháo nó ra để đánh bóng..."

Giọng Ron gào trả:

"Em không hề đυ.ng tới nó, anh nghe không?"

Harry hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

Percy quay lại nói với Harry:

"Cái huy hiệu Thủ lĩnh Nam sinh của anh biến mất rồi."

Ron quăng đồ đạc trong cái rương của nó ra tứ tung, phàn nàn:

"Chai thuốc Bổ Chuột cho con Scabbers cũng biến mất! Mình nghĩ chắc là mình bỏ quên dưới quán..."

Percy thét:

"Em phải tìm cho ra cái huy hiệu của anh đã rồi mới hòng đi đâu thì đi."

Harry bèn nói với Ron:

"Mình thu xếp hành lý xong rồi, để mình đi kiếm chai thuốc Bổ Chuột cho."

Harry đi xuống cầu thang. Lúc này rất tối, vừa mới đi được nửa hành lang dẫn đến quầy rượu thì nó lại nghe hai giọng nói đầy tức giận khác vang ra từ phòng ăn. Chỉ một hai giây sau là Harry nhận ra được ngay đó là giọng của ông bà Weasley. Nó ngập ngừng, không muốn họ biết là nó lỡ nghe thấy họ cãi vã nhau. Nhưng rồi cái tên của nó được hai người đó nói đến khiến cho nó phải đi tới gần cánh cửa phòng ăn hơn:

"... không nói cho nó biết thì thiệt chẳng khôn ngoan chút nào hết." - giọng ông Weasley nghe rất nóng nảy:

"Harry có quyền được biết. Anh đã thử thuyết phục ông Fudge, nhưng ông ta cứ khăng khăng đối xử với Harry như một đứa trẻ con. Nó nay đã mười ba tuổi và..."

"Anh Arthur, sự thật sẽ làm cho thằng nhỏ sợ chết đi mất!" - giọng the thé của bà Weasley,

"Bộ anh thiệt tình muốn Harry đến trường học với nỗi sợ hãi đe dọa lơ lửng trên đầu sao? Anh làm ơn làm phước, nó không biết gì chuyện đó thì nó mới được vui vẻ."

Ông Weasley cãi lại:

"Anh không muốn làm cho thằng nhỏ khốn khổ, anh chỉ muốn nó có được sự cảnh giác tốt! Em thừa biết Harry và Ron là loại trẻ gì: một mình đi lang thang trong đêm - Tụi nó đã vô khu Rừng Cấm đến hai lần rồi đó! Mà năm nay thì Harry tuyệt đối không được làm chuyện đó nữa! Anh cứ nghĩ lại chuyện gì có thể xảy ra cho nó vào cái đêm nó bỏ nhà trốn đi mà anh rùng mình! Nếu chuyến xe đò Hiệp Sĩ không đón được nó về đây, thì anh dám cá là nó đã chết ngoẻo trước khi ông Bộ trưởng Pháp thuật tìm được nó rồi."

"Nhưng mà nó đâu có chết! Nó vẫn khỏe re, vậy ý anh muốn nói gì?"

"Molly, anh đã nói với em rồi đó, Sirius Black là đồ điên. Và mặc dù hắn điên, hắn vẫn đủ khôn ngoan để trốn thoát khỏi nhà ngục Azkaban - một chuyện tưởng như không thể nào xảy ra được. Đã ba tuần lễ trôi qua rồi mà không ai thấy được một cọng tóc của hắn. Anh chẳng hơi đâu mà nghe những điều ông Fudge lải nhải với Nhật báo Tiên tri. Chuyện bắt được Sirius Black coi bộ còn xa vời hơn chuyện phát minh ra cây đũa phép tự đọc thần chú. Điều duy nhứt mà bây giờ chúng ta biết chắc được là Sirius Black đang theo đuổi..."

"Nhưng Harry ở trường Hogwarts thì được an toàn tuyệt đối."

"Chúng ta đã tưởng ngục Azkaban là an toàn tuyệt đối. Nhưng nếu Sirius Black có thể phá được ngục Azkaban thì hắn cũng có thể đột nhập Hogwarts."

"Nhưng đâu có ai thực sự biết chắc là Sirius Black đang theo đuổi Harry..."

Lúc đó vang lên một tiếng "ình" của vật gì đó chạm mạnh vô gỗ, và Harry tin chắc là ông Weasley vừa nện nắm đấm của ông xuống mặt bàn:

"Molly, anh phải nói với em bao nhiêu lần em mới chịu hiểu hả? Người ta không tường thuật điều đó trên báo là vì ông Fudge muốn điều đó được giữ kín. Nhưng ngay cái đêm mà Black vượt ngục, ông Fudge đã đến ngay nhà tù Azkaban. Cai tù đã báo cáo với ông Fudge là vào những ngày trước đó Black thường nói lảm nhảm trong lúc mê ngủ. Luôn luôn là những lời mớ giống nhau: "Nó ở trường Hogwarts... Nó ở trường Hogwarts!" Molly, em nhớ cho, thằng Black bị loạn trí mà, nó chỉ muốn cho Harry chết. Nếu em hỏi anh thì anh nói cho mà nghe, hắn tin rằng gϊếŧ được Harry thì sẽ giúp cho Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy trở lại nắm quyền lực. Sirius Black đã bị mất tất cả vào cái đêm mà Harry làm tiêu tán sức mạnh của Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy. Nó đã ngậm mối căm hờn ấy trong cũi sắt nhà ngục Azkaban suốt mười hai năm qua..."

Harry vẫn đứng dán sát tai vào cánh cửa, tha thiết được nghe ngóng thêm điều gì nữa. Nhưng nó chỉ còn nghe được sự im lặng...

"Thôi, anh Arthur à, anh thấy cái gì đúng thì anh cứ làm. Nhưng anh quên mất giáo sư Dumbledore rồi sao? Em không tin là có cái gì có thể làm hại Harry ở Hogwarts một khi cụ Dumbledore còn là Hiệu trưởng của trường. Em chắc là cụ Dumbledore biết hết tất cả chuyện này."

"Dĩ nhiên là cụ biết. Bọn anh đã phải xin phép cụ để cho các cai ngục Azkaban đặt trạm thám sát xung quanh lối ra vào trường Hogwarts. Cụ chẳng vui lòng chút nào về chuyện đó, nhưng cũng phải đồng ý."

"Không vui à? Sao cụ lại không vui khi mà các cai ngục đến đó để bắt Black?"

Giọng ông Weasley nặng nề:

"Cụ Dumbledore không ưa mấy tay cai ngục Azkaban. Anh cũng không ưa, nếu phải dây dưa với bọn họ... nhưng khi phải đối phó với một phù thủy điên rồ nguy hiểm như Sirius Black thì mình cũng phái liên kết với những lực lượng mà bình thường nếu tránh được thì tốt."

"Nếu họ cứu được Harry..."

"... thì anh không bao giờ nói lời gì chống đối họ nữa."

Giọng ông Weasley nghe ra chiều mệt mỏi:

"Khuya rồi, Molly à, chúng ta lên phòng ngủ thôi..."

Harry nghe tiếng ghế bị đẩy ra. Nó lẹ làng và êm ru rời khỏi hành lang dẫn đến quầy rượu và trốn vào đó. Cửa phòng ăn mở ra, và vài giây sau, tiếng bước chân cho nó biết ông bà Weasley đang bước lên cầu thang.

Chai thuốc Bổ Chuột nằm dưới cái bàn mà hồi tối bọn Harry đã ngồi. Harry chờ cho đến khi nghe tiếng cánh cửa phòng ngủ của ông bà Weasley đóng lại rồi mới cầm chai thuốc đi lên lầu.

Fred và George đang thập thò trong hành lang tối, ráng nín cười khi rình nghe Percy lục tung căn phòng của anh và Ron để kiếm cái huy hiệu Thủ lĩnh Nam sinh.

Fred thì thào với Harry:

"Tụi này đang giữ nó. Tụi này đang cải biên cái huy hiệu ấy."

Cái huy hiệu với hàng chữ Thủ Lĩnh Nam Sinh bây giờ đã thành ra Thủ Lĩnh Nằm Sình.

Harry ráng phì cười, rồi đem chai thuốc Bổ Chuột vô phòng cho Ron, sau đó tự giam mình trong phòng, nằm dài trên giường.

Vậy là Sirius Black đang săn đuổi nó. Vậy là Harry đã hiểu ra rồi: ông Fudge tỏ ra khoan dung với nó bởi vì ông ấy đã nhẹ nhõm biết bao khi tìm được nó vẫn còn sống. Ông đã buộc Harry hứa là chỉ chơi trong khu Hẻm Xéo mà thôi, vì ở đây có nhiều phù thuỷ và pháp sư để mắt trông nom nó. Và ông Fudge còn phái hai chiếc xe tới để chở cả đám nhà Weasley và Harry đến nhà ga Ngã Tư Vua vào ngày mai, để yên chí là gia đình nhà Weasley sẽ chăm sóc Harry cho đến khi nó được an toàn trên tàu Tốc hành Hogwarts.

Harry nằm yên nghe những tiếng cãi cọ bị hãm thanh ở phòng bên, tự hỏi tại sao nó vẫn không hề thấy sợ hãi hơn chút nào. Sirius Black đã gϊếŧ chết 13 người chỉ bằng một lời nguyền. Ông bà Weasley hiển nhiên cho rằng Harry sẽ hoảng kinh hồn vía nếu nó biết sự thật. Nhưng Harry "ngẫu nhiên" hoàn toàn đồng ý với bà Weasley rằng nơi an toàn nhứt trên trái đất này chính là nơi nào có cụ Dumbledore. Chẳng phải lúc nào người ta cũng nói cụ Dumbledore là người duy nhứt mà Chúa tể Hắc Ám Voldemort biết sợ sao? Đương nhiên là hạng tay chân của Voldemort như Sirius Black thì cũng phải biết sợ theo chủ hắn chứ!

Lại còn những cai ngục Azkaban mà ai cũng nhắc tới nữa. Có vẻ như ai cũng bị họ làm cho sợ té khói. Nhưng nếu họ có bám trụ thám sát quanh trường thì Sirius Black còn khuya mới có được cơ hội lọt vô bên trong lâu đài.

Không, trong tất cả mọi chuyện, chuyện mà làm Harry khổ tâm nhứt là cơ hội đi thăm làng Hogsmeade của nó trong niên học tới cầm bằng như con số không tổ tướng. Chắc là sẽ không ai muốn cho nó ra khỏi tòa lâu đài an toàn để đi rong rễu đâu đó khi Sirius Black còn chưa bị bắt. Không những thế, thật ra còn nghi ngờ là nhứt cử nhứt động của nó đều bị giám sát cho đến khi nào người ta tin là mối nguy hiểm không còn nữa.

Harry sụ mặt ngó cái trần phòng đen thui. Người ta không tin là Harry có thể tự lo lấy thân mình hay sao chứ? Nó đã từng ba phen thoát được bàn tay của Chúa tể Hắc Ám Voldemort, chứ nó đâu phải là đứa vô tích sự...

Bỗng nhiên, trong đầu Harry tự động hiện ra hình ảnh những bóng đen quái vật mà nó đã gặp ở trên đường Magnolia Crescent. "Bạn phải làm gì khi biết điều tồi tệ nhứt sắp xảy ra."

Harry buột miệng nói to:

"Tôi sẽ không bị gϊếŧ chết đâu."

Tấm gương trong phòng ngái ngủ đáp lại:

"Đó mới là ý chí thôi, chú em à."