Chương 301: Ngoại truyện 4: Mười chín năm sau

Đẩy cửa sổ ra, hôm nay thời tiết không tồi.

Kreacher vẫn rất giỏi hiểu ý người, biết ta gần đây thích ăn bánh táo. Thuận tay cầm một miếng trong khay nó bưng lấp vào miệng, sau đó lại dùng trà súc miệng.

Kế hoạch hôm nay bay tới trước mặt, hôm nay có chuyện lớn gì sao? Sao bản kế hoạch biến thành màu đỏ?

Nga, ta thiếu chút nữa quên, hôm nay là ngày kỷ niệm tự do, ngày này mười chín năm trước, con đỡ đầu Harry của ta tiêu diệt phù thủy hắc ám Voldemort, ha ha, thằng nhóc đó còn vì chuyện này mà trở thành một tấm trong xấp thẻ chocolate ếch —— hơn nữa là người trẻ tuổi nhất. Ai, kỳ thực ta rất muốn ngủ một giấc, dù sao ngày kỷ niệm này Hogwarts cũng không cần giáo sư như ta vào dạy.

Bất quá, vẫn là câu nói kia, tự mình nêu gương, ta rửa sạch mặt, trong ba phút biến mình thành trạng thái lý tưởng, mặc lễ phục vào, đi ra khỏi phòng.

Ra ngoài, đi qua cầu thang thẳng dốc, sau đó lại một lần nữa bội phục chủ cũ nơi này, Sibyll Trelawney, cô ta hai mươi mấy năm ở đây làm sao có thể không té gẫy cổ? Ngày nào đó có đến bệnh viện thánh Mungo, tiện thể hỏi luôn một cái.

Mục tiêu bây giờ của ta hẳn là nhà kính, ai, thật vô pháp, vẫn không giấu được phong thái, ta phải không chú ý mấy cô bé trốn trong các góc nhìn lén.

Tỉnh táo lại đi, ta cũng đã qua nửa trăm tuổi, chính là có cái mặt gạt người, vô pháp.

“ Neville! Chào buổi sáng, hoa hồng hai màu ta cần tốt không?” Ta chào hỏi người còn vùi đầu mân mê phân rồng kia, hôm nay là ngày kỷ niệm không cần vào học, cậu ta sáng sớm còn loay hoay với thứ này, hồi nữa sẽ mang mùi khử không sạch xuất hiện, chị Alice e rằng sẽ tức giận.

Giúp bạn của Harry khử mùi trên người, ta bưng cây hoa hồng hai màu lam trắng đi tới nghĩa trang gần Rừng Cấm.

Chín giờ sáng là bắt đầu hoạt động kỷ niệm, hiện tại mới bảy giờ rưỡi, sao lại có nhiều người như vậy?

Nga, hóa ra là Harry tới trước, Bộ trưởng Bộ pháp thuật mới nhậm chức đương nhiên là tiêu điểm.

Ta đặt hoa trước phần mộ phải đặt, nhìn Harry phía xa, nó sẽ không làm tiếp cái chuyện như mười tám năm nay nữa chứ? Ở ngày kỷ niệm tự do đi bái tế một ngôi mộ Tử thần thực tử.

Nga, quả nhiên nó làm. Vẫn làm.

Ta tin, nếu không phải nó vẫn cố ý muốn bái tế phần mộ Severus Snape, từ năm năm trước nó cũng đã là Bộ trưởng Bộ pháp thuật, cái gì tuổi nhỏ kinh nghiệm không đủ cho nên rút lui tranh cử? Toàn bộ đều là lời nói bên ngoài. Phần mộ tên nước mũi kết tinh kia có gì tốt để bái tế? Hơn nữa, bậc thầy độc dược danh tiếng tài ba mới của chúng ta —— giáo sư Prince không phải vẫn còn ngon lành đứng trên bục giảng khoa tay múa chân với các học sinh sao?

“ Cứng nhắc, phấn đấu dũng cảm… Hiểu được chân lý yêu thương, không thể nói không phải là người vĩ đại. Chúng ta nên hiểu được tinh thần Slytherin…”

Harry diễn giải trước mộ theo thường lệ, dù tán dương Slytherin làm ta cảm thấy hơi khó chịu, nhưng không thể phủ nhận, khuôn khổ Slytherin kia rất thích hợp với nó bây giờ, Bộ pháp thuật cần một người chủ quản có khát vọng, phấn đấu vì mục tiêu không tiếc mọi thứ như nó, chứ không phải một đám chính trị gia vì việc chính của mình mà làm việc.

Bất quá Harry, nếu con nhấn mạnh Gryffindor cũng không hẳn không xuất sắc. Cha con sẽ…

Ai, không nói nữa! Rất nhiều sự việc không thể nói “nếu”, có một số việc có thể thay đổi, nhưng có vài cái thì sẽ không, vĩnh viễn sẽ là không.

Chủ nhân của hoa ta tặng, lão Barty Crouch, lão ba năm trước lúc chết cố ý muốn để mình chôn cất ở đây, vì ở đây gần con trai mình một chút —— con lão cuối cùng vẫn dùng tên giả chôn ở nghĩa trang Tử thần thực tử. Tom của ta thay thế thân phận con của lão, lão đến chết cũng không để lộ chân tướng, chúng ta vĩnh viễn thiếu ân tình lão.

Hoạt động kỷ niệm kết thúc, ta nhanh chóng rời khỏi, ta nói với những người khác ta phải đi về ngủ bù.

Thật ra ta là đang suy nghĩ.

Hàng năm, ta đều cố ý lảng tránh, thậm chí cố ý muốn quên đi ngày này. Nhưng năm nay ta phát hiện, ta thật sự không thể bỏ qua nữa.

Với người biết chân tướng như ta mà nói, thấy mộ của bất cứ ai vào ngày này, dù biết đó là một câu chuyện, nhưng vẫn nhịn không được phải suy nghĩ rất nhiều.

Ta không muốn nhớ tới chị họ chết trong tay ta ngày đó, ánh mắt của cô ta từng làm ta cảm thấy ghê tởm, nhưng lúc cô ta chết đi, lúc cặp mắt kia nhắm lại, ta không cảm thấy vui vẻ gì.

Ta lại càng không muốn nhớ tới Harry ngày đó, nó ngày đó rốt cuộc làm ta cảm thấy nó đã trưởng thành, nhưng cũng từ đó mà càng ngày càng xa lạ.

Đáng tiếc, ta càng muốn quên đi, sự việc lại càng dễ leo lên lại trong lòng.

Ta cảm thấy một cánh tay ấm áp dễ chịu đặt trên vai, sau đó cả lưng đều bị dán sát, Tom của ta ôm lấy ta.

“ Ngươi luôn hỗn loạn như vậy. Ta thật sự muốn xem ngươi suy nghĩ cái gì.”

“ Ngươi biết Chiết tâm trí thuật, ta không phản kháng.” Ta nói với y.

“ Ta biết ngươi nghĩ đến Harry. Nghĩ đến chuyện ngày đó. Harry hiện tại rất hạnh phúc, những thứ cơ bản hắn muốn làm cũng đã làm được, cải cách rất thuận lợi, hắn hiện tại đã là Bộ trưởng Bộ pháp thuật, tiếp qua mười năm nữa, lý tưởng của hắn có thể thực hiện.”

Ta nhất thời cũng tìm không ra được lời nào phản bác.

Harry quả thực thoạt nhìn rất hạnh phúc, của cải khổng lồ, tiền đồ chính trị rực rỡ, có đủ không gian để nó phát huy tài hoa hoài bão, hai năm sau khi Gaunt chết, nó lại có một tình nhân xinh đẹp, còn thêm hai đứa con.

“ Nếu đem mọi thứ mà một người có thể đạt được và người yêu nhất lên để chọn một, ta thật sự không biết chọn bên nào mới có thể hạnh phúc.” Ta cuối cùng nói thế với Tom của ta!

Chỉ mong Harry bây giờ thật sự có thể cảm thấy hạnh phúc —— mười chín năm sau, hẳn là thời điểm rất nhiều sự việc đã bị phai nhạt lãng quên.

Cách đó mấy trăm dặm Anh, thung lũng Godric, biệt thự Potter.

Tiệc rượu chúc mừng Harry Potter thắng cử Bộ trưởng Bộ pháp thuật, ai cũng không chú ý, nhân vật chính kỳ thực đã lặng lẽ rời khỏi, ra khỏi phòng ngủ, y mở cửa sổ, nhìn hoàng hôn bên ngoài.

“ Tom, ngươi ổn chứ?” Mắt xanh lục chợt lóe, người vốn trung niên bỏ đi ngụy trang, biến trở về dung mạo bất lão, nâng rượu đỏ trong tay về phía bầu trời ngoài cửa sổ.

Tà dương xuyên qua rượu đỏ, càng đỏ hơn.

Sau đó, một bóng người leo vào từ ngoài cửa sổ, bổ nhào vào làm chủ nhân mắt lục ngã xuống đất, mang cho y một cái nhẫn.

Nhẹ chút, lên làm Bộ trưởng Bộ pháp thuật cũng không phải là lập tức có thể thông qua dự luật hôn nhân mới, còn rất nhiều hạn chế về kết hôn cùng giới trong phù thủy…

Với lại, ngươi cũng có thể có đứa con thứ ba của chúng ta chứ?





The End