- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- [Harry Potter] Tự Do Quay Trở Lại
- Chương 300: Ngoại truyện 3: Mèo là mẫn cảm
[Harry Potter] Tự Do Quay Trở Lại
Chương 300: Ngoại truyện 3: Mèo là mẫn cảm
Mở ra lịch sử Hogwarts, từ hiệu trưởng đời thứ nhất ngàn năm trước cho đến Albus Dumbledore, mỗi người đều có chút sở thích cổ quái, thậm chí một nửa trong đó đều có vẻ điên điên khùng khùng. Mà thú cưng các hiệu trưởng đó nuôi cũng đặc biệt như bản thân bọn họ.
Mọi người đều biết, thú cưng Albus Dumbledore nuôi là một con phượng hoàng, thậm chí một tổ chức không lớn không nhỏ nhưng rất quan trọng mà Dumbledore thành lập cũng được gọi là Hội phượng hoàng.
Bất quá, theo phân tích của người nào đó, Dumbledore từ đáy lòng là thích mèo. Đương nhiên, có một câu ngạn ngữ là: chết không đối chứng.
Dumbledore qua đời tròn mười năm, mà lúc sắp gần chín năm sau khi Chúa tể bóng tối Lord Voldemort đền tội, thung lũng Godric tụ tập rất nhiều du khách phù thủy tiến hành nghi thức tưởng niệm Dumbledore.
Không ai biết tại sao Dumbledore chọn nghĩa trang của mình ở thung lũng Godric, an trí ở cùng mẹ và em gái chết trẻ của mình, hơn nữa mấy tháng trước khi chết còn bán đi nhà chính dòng họ mình.
“ Ta không muốn nhà mình trở thành “Nhà cũ Dumbledore” cho người ta tham quan.” Thanh niên thị lực rất tốt nhưng vẫn mang mắt kính trăng lưỡi liềm ra tay tăng thêm bùa cách âm cho cửa sổ nhà mình, chặn lại tiếng ồn ào của du khách bên ngoài.
“ Nhưng ngươi cũng không chấp nhận đề nghị của ta, chỉ cần gắn còi báo cùng camera Muggle là được, hàng năm đều có một vài kẻ không có khái niệm lãnh địa của người khác y như quỷ lùn, nhảy rào vào thương tiếc Dumbledore vĩ đại của họ.” Thanh niên tóc vàng tay cầm một cuộn giấy đi tới. “Đồ của Muggle sẽ không phá hỏng truyền thống phù thủy giống như ngươi nghĩ. Đây là sản phẩm đời thứ hai, giấy Muggle cải tiến hiện tại đã có thể có hiệu quả ghi chép pháp thuật như giấy da, vô cùng tiết kiệm nguyên liệu.”
“ Ta không phủ nhận, nhưng Muggle cũng thừa nhận phải bảo trì phong thái truyền thống.” Nhẹ nhấp một ngụm trà sữa, trong mắt lam lóe ra ánh sáng. “Ngươi để giấy xuống đi, hôm nay ta còn muốn nói về đề tài kia với ngươi.”
“ Nói cái gì?” Thanh niên tóc vàng lờ mờ, không dấu vết đặt một bàn tay lên bả vai thanh niên mắt lam, vuốt nhẹ từ cổ áo sơmi tơ lụa.
“ Ngươi luôn nhìn cái gì? Ta nghĩ ta vẫn có thể thấy dấu vết pháp thuật trong chậu tưởng ký.”
“ Cái kia… Al, ngươi muốn ăn cái gì? Ta cùng Clara hôm nay ra ngoài mua đồ ăn.”
“ Là ký ức lâu năm? Ký ức gì không thể cho ta xem? Ngươi tại sao sau khi ra khỏi luôn biến thành mèo?”
Thanh niên tóc vàng không nói gì, vẻ mặt ngoan cố.
“ Triệu chứng động dục của mèo cũng không phải khó phán đoán.” Thanh niên mắt lam điềm nhiên như không, sau đó thỏa mãn thấy thanh niên tóc vàng cụp tai xuống đầu hàng.
Một đoạn ký ức thôi, không quá mấy tiếng, nguồn gốc: đầu Ron Weasley.
Ôm một con mèo trắng toàn thân ướt sũng, thiếu niên tóc vàng không quá mười sáu mười bảy tuổi chạy vào một căn phòng của Hogwarts —— phòng hiệu trưởng.
Sau đó, mèo trắng mắt lam đối diện thiếu niên biến thành mèo đốm màu bơ.
Cắn xé nhau, hai con mèo.
Thanh niên mắt lam đứng ngoài quan sát bất giác thở không đều, trong đầu căn bản không nhớ rõ thời khắc kia, nhưng sau khi trông thấy, ký ức thân thể vốn đã mơ hồ lại trở về.
Hai con mèo vật lộn kịch liệt, nhưng còn lâu mới tính là đánh lộn.
Một khắc kia, thân thể bị đau đớn rất nhỏ kích động, thể lực tiêu hao do thăm dò cùng truy đuổi đối phương, đầu óc càng lúc càng nóng. Thanh niên mắt lam nuốt một ngụm nước bọt.
Ký ức có gián đoạn, mấy giây sau bóng tối, hai con mèo đã song song đình chiến ngã xuống đất.
Đột ngột, mèo đốm bò dậy từ trên mặt đất, bổ nhào lên thân thể mèo trắng mệt mỏi. Thanh niên mắt lam đã không thể nhịn được nữa, nhảy ra khỏi ký ức, bắt lấy cổ áo thanh niên tóc vàng đang muốn chạy trốn, hắn biết nếu nhìn tiếp sẽ thấy cái gì.
Ký ức đã bị đánh thức.
“ Ta không phải cố ý.” Thanh niên tóc vàng đột ngột ôm lấy thanh niên mắt lam, kết quả ôm trúng một khoảng không, đối phương biến thành mèo trắng trượt ra ngoài từ vòng tay y. “Al!” Một con mèo đốm lập tức xuất hiện, đuổi kịp.
Ngay sau đó, mấy phù thủy lén lẻn vào tham quan phát hiện có hai con mèo lăn lộn trong bãi cỏ ở nhà cũ Dumbledore, truy đuổi lẫn nhau, cuối cùng lại về tới trong phòng.
Trên thảm lông dày bên lò sưởi, mèo đốm nhẹ nhàng trấn an mèo trắng, mèo trắng thể lực có chút không tốt dùng ánh mắt tỏ vẻ bất mãn.
Mèo đốm nhẹ cắn cổ cùng cằm mèo trắng một cái, khẽ cúi người, dùng thân thể cọ xát mèo trắng.
Dây lý trí sớm đã đứt, mèo trắng vẫn chưa tự biết. Hồi ức thân thể cùng ký ức vừa mới thấy đều đang chỉ huy hành động của mình. Nguồn nhiệt sau lưng cọ xát làm mèo trắng cảm thấy dễ chịu, cho đến khi cảm giác hơi căng đau ập đến.
Mèo trắng biết mèo đốm trên người mình đang làm cái gì, nhưng cũng biết, mức độ mẫn cảm của mình sau khi biến thành mèo sẽ tăng gấp trăm lần, căn bản vô lực phản kháng nhu cầu bản năng.
Đại não dùng sức cự tuyệt, thân thể lại chậm rãi thả lỏng tiếp nhận. Vật thể khác biệt cực độ so với thời khắc bình thường chậm rãi xâm lấn, cảm giác móc ngược cọ xát trong cơ thể làm mèo trắng nhịn không được muốn vặn vẹo kêu ra tiếng, nhưng chỗ cổ đã bị một cái miệng gắt gao ngậm lấy. Nhiệt độ sau lưng một lần nữa dâng cao, nhưng không nóng bỏng như trong cơ thể, mèo trắng bất đắc dĩ nhắm mắt.
Vô lực đứng thẳng hoàn toàn, chỉ có thể run rẩy, chân sau quật cường chống chịu chỉ có thể làm mèo đốm càng dễ va chạm. Mỗi lần trong cơ thể bị cào nhẹ, đều không tự giác co rút đáp lại.
Sớm đã quen thuộc hiểu rõ, thay đổi ngoại hình phát ra, mang mùi nhạt nhạt, răng sớm đã quen thuộc, mang góc nhọn của mèo, dù bất động cắn sau cổ, nhưng vẫn đánh vào chấn động kích động thần kinh mẫn cảm ở cổ.
Một lần, không đủ, luồng nhiệt phun ra làm ấm khoang bụng, móc ngược lại gắt gao móc vào bên trong, bắt đầu đợt thứ hai. Móng vuốt sắc nhọn chỉ có thể ấn xuống thảm lông dày, mà trên thảm đã nhiễm chất lỏng dính dính ở bụng, mẫn cảm, chất lỏng không kìm được.
“ Al thật đáng yêu, sau khi biến thành mèo lại nhạy cảm muốn chết, chỉ tiếc hắn không muốn tùy tiện làm như vậy.” Trong đầu nghĩ thế, mèo đốm đã không rảnh nói ra.
Cuối cùng, lông trên người hai con mèo đều bị mồ hôi làm ướt nhẹp, nói cho cùng, họ cũng không phải mèo thật.
Rốt cuộc ngưng lắc lư như đánh đu trên diện rộng, mèo trắng quay đầu tỏ vẻ kháng nghị với nguồn nhiệt móc ngược vẫn kẹt trong cơ thể. Mèo đốm lười biếng ngáp một cái, nhẹ gặm lưng mèo trắng mấy cái, hưởng thụ một chút run rẩy sảng khoái của tri kỷ, sau đó tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi tỏ vẻ không thể tự thoát ra được.
“ Papa! Daddy!” Âm thanh bé gái năm tuổi từ bên ngoài đến càng lúc càng gần. Năm giây sau, nó thấy bên lò sưởi trống không.
“ Papa! Chú Potter nói hôm nay muốn mời mọi người ăn cơm chiều!”
“ Nói với chú Potter của con, papa hôm nay có chuyện phải bàn bạc với daddy, ngày mai đến ăn cơm chiều!” Giọng nói thanh niên mắt lam như phát ra từ trong tất cả các góc của phòng, như có như không, có chút yếu ớt, nhưng mang ý không thể cãi.
Cô bé đi ra, hai thanh niên từ trên thảm hiện thân, thanh niên mắt lam xoay người bò lên, từ trong tủ lục ra một lọ gì đó rót hết ra, bắt lấy thanh niên tóc vàng đang muốn chạy trốn, gắt gao ấn xuống thảm…
Mèo, mẫn cảm gấp trăm lần, tính tình tốt biến thành có thù tất báo.
“Ông ấy là hiệu trưởng vĩ đại nhất, sức mạnh tình yêu thương làm ông ấy…” Tiếng đọc bài diễn thuyết được pháp thuật phóng đại, nhưng bị hoàn mỹ ngăn cách ngoài cửa sổ. Bất quá dù có truyền vào được, cũng sẽ bị tiếng kêu thảm thiết của thanh niên tóc vàng che lấp. “Van cầu ngươi! Ahh!”
Ngay sau đó, có vài người phát hiện giáo sư Student môn biến hình đến cuối cùng cũng không tham gia nghi thức tưởng niệm tiền hiệu trưởng Dumbledore.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- [Harry Potter] Tự Do Quay Trở Lại
- Chương 300: Ngoại truyện 3: Mèo là mẫn cảm