Chương 299: Ngoại truyện 2: Thời gian ngàn năm trước

Salazar, người thân duy nhất của ta, bạn của ta, ta đi, ta phải gả cho vị yêu tinh ngươi cùng Godric đều không thích kia, ngươi sẽ hận ta chứ?

Ta nghĩ ngươi sẽ hận.

Ta là kẻ địch lớn nhất trong cuộc đời ngươi, vật cản đối với toàn bộ hạnh phúc của ngươi.

Ta không xin ngươi tha thứ.

Salazar, ta thật sự không phải cố ý không đến ba tháng sau khi chị họ ta, mẫu thân ngươi chết, liền đính hôn cùng phụ thân ngươi, khiến ngươi lúc đính hôn nhào xuống đất khóc lóc năm sáu tuổi, gián tiếp làm phụ thân đã bệnh nguy kịch của ngươi chịu kích động qua đời. Ta khi đó là một cô bé mười lăm tuổi ngốc nghếch, chỉ biết gả cho phụ thân ngươi, một người huyết thống phù hợp, là quan trọng đến bao nhiêu.

Salazar, ta thật sự yêu Godric, cho nên ta không thể nói với hắn ngươi cũng yêu hắn. Ở phương diện tình yêu, ta là ích kỷ, xin ngươi tha thứ.

Ta bây giờ phải rời khỏi Godric, xin tha thứ cho ta, ta không thể để trái tim hắn lại cho ngươi, bởi vì ta biết hắn cũng yêu ta.

Sinh mệnh của ta, từ trước tới giờ chỉ thuộc về tổ tiên mình, ta phải gả cho yêu tinh mới có thể duy trì chủng tộc của ta, đây là sứ mệnh duy nhất để ta sống tiếp, vì cha mẹ để cho ta sống sót, bị cho là tà giáo mà chết cháy, ta không còn lựa chọn nào khác.

Godric đã không còn trẻ tuổi, ta thấy được, sự cự tuyệt mấy chục năm như một ngày của ta đối với hắn tuy không bào mòn lòng dũng cảm của hắn, nhưng cũng đã làm tiêu hao sinh mệnh hắn, tóc bạc của hắn thậm chí cũng đã nhiều hơn người già Muggle. Ta có tuổi thọ cùng thanh xuân mấy trăm năm có thể tiêu phí, lại không thể chia cho hắn một chút… Nghĩ cách làm Godric hạnh phúc hơn một chút được không? Đây là thỉnh cầu cuối cùng của ta, ta sẽ không trở về nữa.

Nhìn tấm da dê viết ký hiệu lộn xộn trên tay, Salazar Slytherin vẻ mặt nghiêm túc mỉm cười.

Dì Helen, đây là thỉnh cầu của ngươi?

Ta thật sự không biết làm thế nào mới có thể làm Godric đã mất đi ngươi hạnh phúc.

Mấy chục năm làm cố vấn cho hắn để hắn theo đuổi ngươi, ta thấy hắn liên tiếp thất bại, sau đó tự mình an ủi, dù sao ngươi vẫn là bạn bè ở bên cạnh hắn.

Mấy năm nay, hắn còn thường xuyên oán giận nói với ta, mình già quá nhanh mà ngươi vẫn là bộ dạng tuổi thanh xuân, sau đó còn cười viết xuống thư tình mà ngươi chắc chắn sẽ từ chối, lo sợ bất an chờ đợi ngươi trả lời như một thanh niên trẻ.

Ngươi sớm đã là phần quan trọng nhất trong cuộc đời hắn, là trọng tâm trong sinh mệnh gần bảy mươi năm của hắn, mất đi ngươi, ta thật sự không biết còn có thể tìm được điểm tựa nào cho hắn hạnh phúc.

Ta không nói với ngươi, ta có một bí mật nho nhỏ, con gái Sara của ta mà ngươi từng thấy, nó là hậu duệ ta sinh cho Godric. Sự tồn tại của nó bắt đầu từ một việc ngoài ý muốn, nhưng ta giữ lại cái ngoài ý muốn này. Ta sớm đã không còn hy vọng xa vời có một ngày có thể chen vào giữa ngươi cùng Godric, nhưng ta hy vọng tìm được một nơi gửi gắm tình cảm để mình còn có thể sống tiếp. Ngươi đối đãi ta như một trong những tình nhân của Godric là được, ta không cao thượng như ngươi tưởng tượng. Trong mắt Godric chỉ có ngươi, hắn coi lời ta giải thích về Sara là một lời nói đùa, ta cũng nuốt vào lời nói đùa này, dù sao ta là một người tự ý can dự, không xứng đáng được tiếp nhận cùng thông cảm.

Nhưng ta thật sự không ngờ ngươi sẽ có một ngày rời khỏi như vậy, ta đã nghĩ ngàn vạn lý do ngươi cự tuyệt Godric, nhưng không nghĩ đến, chỉ vẻn vẹn vì Godric là một phù thủy nhân loại, chứ không phải yêu tinh ngươi cần để duy trì chủng tộc.

Ta không nghĩ tới, cho nên ta bây giờ cũng kiếm không ra biện pháp làm Godric hạnh phúc tiếp.

Godric có nói với bạn tốt là ta rằng, hắn biết giới hạn sinh mệnh bản thân ở đâu, vì lấy được vùng đất Hogwarts từ trong tay yêu tinh, hắn nhiều năm tâm lực lao lực quá độ, vì bảo vệ phù thủy vị thành niên nhỏ yếu, hắn hết lần này đến lần khác đàm phán với Muggle, vì ngươi, hắn hao tổn tâm lực cùng tình cảm.

Hắn đã không còn nhiều thời gian như vậy, thậm chí đã không đến mười năm, Helen, nếu ngươi đợi thêm mười năm nữa, để Godric nhìn ngươi mà bình yên rời khỏi thế giới, coi như là cho hắn một kết cục hạnh phúc.

Ta thật sự bất lực, tình yêu của hắn ở đâu, hạnh phúc của hắn liền ở đó.

Ta thậm chí không thể làm hắn quên ngươi đi, vì thần chú cắt bỏ ký ức không có hiệu quả với hắn, mà hắn lại là cao thủ độc dược cuộc đời ta ít thấy, nếm được tất cả mùi độc dược ta có thể phối chế.

Tình yêu của ta đối với Godric đã không phải một liều thuốc hữu dụng.

Lão già Trelawney kia đã tiên đoán về tình yêu của ta, nói cho ta biết cuộc đời này đã định không có duyên phận cùng Godric, thật giống như ta sẽ có duyên phận cùng hắn ở kiếp sau.

Dì Helen, ngươi biết không?

Ngươi rời khỏi mấy ngày nay, đám yêu tinh vì ngươi mới cam tâm tình nguyện nhượng bộ lại tìm tới cửa đòi lại quyền sở hữu vùng đất Hogwarts, hoàn cảnh nguy hiểm phảng phất như lại về tới lúc vừa mới lập trường bốn mươi năm trước, xung đột cùng ám sát lại lần nữa trở về.

Godric lại xông lên phía trước, nhưng tuổi của hắn đã không đủ để hắn thành thạo ứng phó tất cả những cuộc tấn công trường học như năm đó.

Dì Helen, hiệu trưởng đời thứ nhất không có trách nhiệm kia ơi, Hogwarts đã trả giá cực đại vì ngươi không từ mà biệt, Godric đã chuẩn bị hy sinh. Ngươi muốn ta làm sao mới có thể cho hắn hạnh phúc?

Ta bây giờ chỉ có thể làm hai chuyện ta cho rằng vẫn có thể giúp được một chút.

Cấp cho Godric nhiều thời gian một chút.

Như vậy sau khi loại trừ tất cả kẻ địch của trường học, Godric vẫn có thể có thời gian đi tìm ngươi.

Ta để lại cho mình bảy năm, sau đó chuyển sức mạnh sinh mệnh còn lại của mình cho Godric, ta mừng vì huyết thống bản thân giúp ta có thể làm được cái này mà không bị Godric phát hiện.

Helen, nếu một ngày nào đó Godric đột ngột tìm thấy ngươi, xuất hiện trước mặt ngươi, xin đừng cự tuyệt hắn nữa, tin ta, hắn chỉ cần nghe lời nói thật của ngươi: “Yêu ngươi”.

Còn nữa, thật ra ngươi không cần ghi cái câu ở dưới cùng: “Ta thật lòng dùng di vật cha mẹ ta để lại cầu nguyện, cầu vị thần tối cao của sinh mệnh —— tín ngưỡng của ta, cầu cho ngươi cùng Godric được hạnh phúc.”

Ta chỉ không tin cầu nguyện sẽ có tác dụng gì. Nếu không phải biết bản tính của ngươi khiến ngươi chắc chắn sẽ không nói dối vào lúc này, ta thật sự muốn mắng to ngươi dối trá.

Da dê chậm rãi bị châm lửa. Sau khi thiêu hủy một góc, Salazar lại đột ngột dùng tay dập tắt, cẩn thận bỏ vào ngực.

Một đêm ngàn năm sau đó, trong một căn phòng ngủ bình thường ở Đường Bàn Xoay của Snape, tay vuốt ve cái trứng thành hình không lâu trong bụng, nghe người bên cạnh thở đều đều ngủ say.

Một tấm da dê đã trải qua tang thương năm tháng mở ra trên tay hắn, chậm rãi bị ăn mòn biến mất.

Helen, thỉnh cầu cuối cùng của ngươi, ta đã làm được.

Nhưng cuộc đời này ta không phải vì ngươi, cũng không phải vì Godric.



Mà là vì tình yêu đơn thuần. Có được một hạnh phúc đơn thuần.