Chương 296: Đọc to

“ Harry, đồ ăn cho cá cũng không có gì không tốt.” Cá thần tiên nuốt vụn bánh mì Harry cho cùng với nước trong chậu cá, cháp cháp.

“ Ngươi thật sự lâu như vậy rồi cũng chưa ăn cái gì sao?” Harry tưởng tượng thấy bộ dạng chính y ăn bánh mì với nước trong bể bơi, trong cổ họng liền cảm thấy dày lên, dày đến độ ngay cả không khí cũng nuốt không xuống được, nhưng Tom lại không quan tâm những thứ đó, con cá to cỡ bàn tay một hơi ăn hết vụn bánh mì xé ra từ khối bánh mì kích thước như gối ôm.

Lord Voldemort FISH, hắn không muốn nói với Harry, hắn trên thực tế đã hơn ba nghìn năm cũng chưa ăn bất cứ thứ gì.

Hơn ba nghìn năm, hơn ba nghìn năm không có mặt trời, không có mặt trăng, không thể hô hấp, không thể ăn cơm, không thể uống nước, thậm chí cũng không thể động đậy thân thể, đây là cái giá phải trả để hắn trở về, hắn không muốn nói với Harry những thứ đó. Đó là cái chính hắn phải tiếp nhận.

Harry nói là y gϊếŧ hắn, nhưng Tom không nhớ, hắn ngày đó thậm chí cũng không cảm thấy đau đớn. Hắn là đi đến một nơi tối tăm, sau đó liền cảm thấy sau cổ bị một bàn tay vỗ một cái.

Là Người kia, giọng nói Người kia vang ở bên vành tai. “Đừng xoay đầu ngươi lại!”

Ta đã chết, lẽ ra không có đầu để xoay, nhưng Tom lúc này cảm thấy hắn có đầu, giọng nói Người kia dường như có chứa sức mạnh hắn không thể hiểu, thân thể hắn không thể cự tuyệt mệnh lệnh này.

Tom không quay đầu nhìn, Người kia cũng không đứng trước mặt hắn, mà là ở sau lưng, một bàn tay ấn lên lưng hắn. “Ngươi đã chết, bây giờ ngươi có thể nói với ta cảm thụ hiện tại của ngươi, ngươi cảm thấy mình có mục tiêu nhân sinh chưa? Hoặc nói ngươi có thỏa mãn với kết quả hiện tại mình đạt được không?”

Ta có được mục tiêu, ta hiểu được cái gì là cảm giác yêu, nhưng ta không biết đây có tính là mục tiêu nhân sinh hay không, còn kết quả… Ta thỏa mãn. Nếu ta hoặc Harry, một trong hai phải biến mất ở thế giới được đặt ra kia, như vậy người đó nên là ta, vì nếu người chết chính là Harry, ta gϊếŧ y, ta sẽ lại không tìm được mục tiêu sinh tồn của mình. Thế giới của ta vốn chính là hoang đường hư cấu, ngay cả vận mệnh cũng không là thật, nếu ta còn vì cuộc sống giả tạo mà hủy hoại mục tiêu nhân sinh duy nhất mình có thể chọn, ta thật không biết mình còn có thể có được gì.

“Kiểu nói này của ngươi đã không giống như ngươi lúc ban đầu, nếu về lại trong thế giới kia, người nói như vậy chắc chắn sẽ được xem như anh hùng.” Kỳ thực Tom cũng không mở miệng, nhưng Người kia hoàn toàn nghe được suy nghĩ trong lòng hắn. “Ta cảm thấy không khí trầm lặng của ngươi bắt đầu trở nên thật sự thú vị từ bảy năm trước, ngươi nói ta có phải nên thưởng cho ngươi một vài thứ? Chẳng hạn như cột nhóc Potter ra cho ngươi?”

“ Ta tin ngươi có thể sắp xếp vận mệnh của ta như tác giả bộ tiểu thuyết kia.” Tom cảm thấy thay vì bị đọc ra tiếng lòng, không bằng nói ra ý nghĩ thật sự của mình. “Nhưng xin ngươi đừng nhúng tay làm nhiễu vận mệnh những người không liên quan. Dê con có thể cố gắng ăn cỏ lớn lên là vì chúng không biết mình lớn đủ cân rồi liền phải xuất chuồng lần lượt chịu dao mổ biến thành thịt dê, sinh mệnh nhân vật tiểu thuyết như ta cùng Harry trong mắt những người đọc sách đã là rất bé nhỏ, có thể tùy tiện biến thành đề tài câu chuyện, nếu rút Harry ra từ quỹ đạo cuộc sống của hắn, ta thật sự không nghĩ ra được còn có chuyện gì càng khiến cho người ta khó chịu hơn chuyện này.”

“ Ngươi không muốn làm hắn cũng đến với ngươi sao? Tâm tình đứa trẻ kia hiện tại vô cùng tồi tệ vì đã tự tay gϊếŧ ngươi, không chừng làm hắn chết để đến với ngươi cũng là hợp tâm ý hắn.”

“ Vận mệnh của Harry thuộc về chính hắn.” Quá khứ là như vậy, tương lai cũng sẽ là như thế, ta cùng hắn gặp gỡ cũng chỉ đến đây thôi.

“ Được rồi, ta không nói vận mệnh Harry Potter nữa, ngươi hẳn đã chuẩn bị tâm lý, từ một khắc ngươi có thể trở về kia, vận mệnh của ngươi cũng đã không còn thuộc về chính ngươi.”

“ Phải!”

“ Ngươi hiện tại nếu đã cảm thấy mình đã trải qua một cuộc đời rất viên mãn, như vậy có phải cũng nên công bằng cấp cho người khác một cái viên mãn?”

“ Phải” Nhưng “người khác” kia là chỉ ai? Tom còn chưa hiểu được, một quyển sách dày lóe hào quang liền xuất hiện trong bóng đêm vô tận, sau đó rơi vào trong tay.

“ Ngươi hãy ở đây! Trong cuốn sách này ghi lại nỗi đau của tất cả những sinh mệnh ngươi từng thương tổn và bi thương mà người thân họ đã chịu. Ngươi phải ở đây đọc to quyển sách này, cho đến khi bản thân họ, cho đến khi con cháu họ cũng không còn cảm thấy cõi lòng đau xót.”

“ Ta hiểu rồi!”

“ Không, không, ngươi còn chưa hiểu hết toàn bộ.” Câu cuối cùng của Người kia gây cho Tom cảm giác vô cùng xấu.

Trong bóng đêm không thể tính thời gian, ước chừng một phút sau, Tom liền hiểu được hơn phân nửa, mà qua hai ba giờ sau, Tom gần như hiểu ra toàn bộ, ước chừng vài ngày sau, Tom hiểu hết toàn bộ.

Lúc một phút, Tom hiểu được, hắn đọc đến tất cả thương tổn trên người nạn nhân đầu tiên, từ tay đấm chân đá của Tử thần thực tử cho đến lời nguyền tra tấn, tất cả ập lên người hắn ngay khoảng khắc hắn đọc to đến, nhưng lại có một sức mạnh bí ẩn cản trở hắn ngừng đọc.

Hai ba giờ sau đó, Tom hiểu được hắn chẳng những không thể ngưng đọc to, hơn nữa cũng không thể thả chậm tốc độ, trong cổ họng bắt đầu phát đau, trong cái bụng lẽ ra đã mất đi sinh mệnh cảm thấy đói khát, thân thể lại không thể làm ra động tác gì khác ngoại trừ chuyển mắt lật sách đọc.

Vài ngày sau, Tom hiểu ra toàn bộ, trên người tiếp nhận đau đớn cũng không phải chuyện quan trọng nhất, cổ họng đã chảy máu, hơn nữa dường như sẽ không ngưng chảy máu, nuốt ngược máu lại có thể vơi bớt đói khát, nhưng hắn đột ngột phát hiện vì lâu ngày đặt tinh lực ứng phó đau đớn, bản năng trở nên tê liệt, kết quả trong đầu dần trì độn, chỉ lặp đi lặp lại bỏ thêm vào đau đớn, vị trí ký ức về Harry chiếm giữ đã càng lúc càng thu hẹp, cùng với đọc to không điểm cuối, một ngày nào đó Harry sẽ bị hắn lãng quên.

Thứ duy nhất tình cảm không chiến thắng được, là thời gian.

Lúc đọc xong quyển sách kia lần thứ nhất, dù Tom rất cố gắng, một vài sự việc lúc ở chung với Harry vẫn đã bị phai nhạt.

Đến khi nào thì con cháu những nạn nhân này cũng không cảm thấy đau xót cõi lòng nữa?

Đến lúc đó, ta có phải sẽ quên mất cả tên Harry?

Miệng đọc lặp đi lặp lại, nhiều đợt đau đớn ập vào thân chết đi sống lại, đầu óc tê liệt thân thể lại không biết tê liệt.

Lúc Tom lần thứ hai đọc đến thời điểm gϊếŧ chết cha mẹ Harry, trong đau đớn kịch liệt của lời nguyền chết chóc, nội tâm hắn đột ngột xuất hiện một ánh lục quang, lục quang chậm rãi tối xuống, là ánh mắt xanh lục của Harry.

Vận mệnh của Harry thuộc về chính hắn.

Tom nhớ tới lời mình từng nói với Người kia, nhưng vẫn còn một câu nói giấu ở trong lòng. “Vận mệnh của ta phải thuộc về bản thân ta!”

Quyển sách trên tay đột ngột trở nên nặng nề, đây là cái giá mình phải trả, nếu mình thật sự muốn nghiêm túc đối mặt vận mệnh, thì phải nghiêm túc tiến hành đọc to, có lẽ sẽ bởi vậy mà quên đi ký ức về Harry, có lẽ sẽ vĩnh viễn như bây giờ, còn khó chịu hơn tử vong…

“ Harry, thật sự ta đã quên ngươi! Người kia lúc đưa ta ra nói ta đọc quyển sách kia hơn ba nghìn năm.” Con cá nào đó nghiêm túc gặm vụn bánh mì nói.

“ Như vậy ngươi làm sao biết ta là Harry Potter chứ không phải một người xa lạ?” Bàn tay xé bánh mì thô bạo kéo xuống một khối to, vo thành một cục cứng kích thước hột đậu phộng, ném vào chậu cá.

“ Ngươi cho cá ăn như vậy là mưu sát.” Né tránh quả cầu bánh mì rơi vào vào nước lăn như tảng đá.

Vì Người kia lấy đến một tá chân dung bất đồng, ta đã tê liệt mất đi ký ức lúc thấy bức tranh của ngươi, rơi lệ.

Ký ức đã bị mài mòn, nhưng có vài thứ vĩnh viễn không thể quên được.

Một khắc ngươi mở thùng ra, trong ký ức của ta, cái tên kia lại trở về.

Harry Potter.

“ Gϊếŧ cá không tính là mưu sát.” Harry tiếp tục dùng bánh mì thả thủy lôi. “Ngươi quên ta còn chưa tính, tại sao lại biến thành cá?”



“ Vì trạng thái dùng thân thể người chung quy vẫn cảm thấy khó chịu, đau đớn hơn ba nghìn năm cũng có phản xạ có điều kiện, Người kia đề nghị ta biến thành cá thích ứng trước, kết quả hình như xảy ra chút vấn đề.” Tom vội vàng chuyển hướng đề tài…