Chương 288: Chạy mau



Bất cứ loại độc dược nào sau khi bị cố ý tăng cường hiệu quả đều có tác dụng phụ, Lucius chậm rãi xoa xoa hai tay, ngón tay hơi run lên, thuốc Đa dịch hiệu quả lâu trước đó vẫn chưa thể thay đổi sóng pháp thuật, biến thành đồng dạng với nguyên bản, y không thể không chọn loại độc dược phiên bản chưa hoàn chỉnh, thứ làm nhiệt độ cơ thể giảm xuống, đầu tứ chi run lên. Xem ra mình vẫn coi thường tác dụng phụ của độc dược, Lucius biết nhiệt độ cơ thể mình lúc này so với người bình thường ít nhất phải giảm xuống ước chừng… 10 độ F (18 độ C), vận động kịch liệt lúc chạy trốn vừa rồi không tốt với mình.

Chậm rãi dịch bước về lại phòng tử hình chờ Tom, Lucius tự tin mình làm rất cẩn thận. Nhưng y sai. Phòng tử hình ngày thường chỉ có nhân viên vệ sinh nửa năm quét tước một lần, nhưng hiện tại trong đó có mười mấy người.

Lucius trừng lớn mắt mình, tuyệt đối không muốn tin thứ mình thấy.

Nơi này không phải thế giới hai năm trước sao? Tại sao hiện tại lại xuất hiện Tử thần thực tử? Trong đó còn hai ba người mình rõ ràng biết lúc này vẫn còn bị nhốt trong ngục giam Bộ pháp thuật.

Rất rõ ràng, mười mấy Tử thần thực tử vẻ mặt hơi ngẩn ngơ, giống như vừa thông qua khóa cảng tiến hành lữ hành đường dài trời xoay đất chuyển, mà cái cổng mình vượt qua vừa rồi vẫn còn một người từ thế giới khác đang đạp chân tiến vào.

Một phụ nữ mặc áo phù thủy màu mực lam nhẹ trông thấy Lucius đi vào cửa trước hết —— Lucius quá mức yên tâm với nơi này, bùa tan ảo ảnh của y không đủ để giấu được mọi người.

“ Nó! Bắt lấy nó!” Màu lam trầm làm nền, khiến khuôn mặt ủ dột của Bellatrix có chút khủng bố, Lucius lần đầu tiên thật sự mở mang tầm mắt thấy được một mặt khác của chị họ đoan trang nhà vợ mình, trước giờ mình vẫn chưa bao giờ tinh tường mặt đối mặt giao thủ với cô ta. Người phụ nữ này sùng bái sức mạnh, sùng bái Chúa tể bóng tối, người có thể mang đến lý tưởng quý tộc huy hoàng mà cô ta và gia tộc tín ngưỡng, nhưng cô ta cũng từng nghĩ cách bảo vệ cháu trai, bảo vệ hậu duệ quý giá của gia đình quý tộc.

Lucius không biết cô ta làm sao đuổi đến được, nhưng y biết mình hiện tại không thể ở lại chỗ này chờ Tom kia đến, mình chỉ biết là có thể nhìn thấy Tom thời không này ở đây, sau đó giao cho hắn ta thứ này. Nhưng hiện tại có một đám Tử thần thực tử vốn không nên xuất hiện ở đây lúc này, một đám Tử thần thực tử biết hướng đi lịch sử lại đuổi đến hai năm trước – thời điểm rất nhiều người đều không đủ phòng bị, hy vọng cứu vớt Draco lại càng xa vời. Nhìn tình huống, những Tử thần thực tử đó cũng không biết nơi này là thời không hai năm trước, mình còn cơ hội vãn hồi, mình có thể dẫn họ trở về, kéo đến cửa ra rồi đóng cửa, sau đó tìm cơ hội chạy về, thời gian hẳn còn. Lucius nhẹ ấn gói trong ngực, thứ này trước một khắc giao cho người kia cũng không thể rời khỏi tay mình, mình không thể mạo hiểm sinh mệnh Draco.

Đến lúc này, Lucius chỉ có thể lấy “lịch sử” an ủi bản thân, ít nhất bằng hữu Snape nói với mình, đưa thứ này trở về hẳn là thành công.

Lucius hồi tưởng, lúc mình xuyên qua cái cổng màn kia cũng không chịu lực cản gì, mà những Tử thần thực tử đó lại có chút bệnh trạng chóng mặt, như vậy cái cửa này hẳn đã có dấu hiệu khép kín, mình không thể phán đoán tốc độ đóng cửa của nó, nhưng mình phải mau hành động.

Lúc hơn phân nửa Tử thần thực tử đã khôi phục thanh tỉnh bắt đầu ra tay phóng bùa chú về phía Lucius, Lucius đã hành động. Một người muốn đào thoát trong một đám người không nhỏ yếu hơn mình, nhất định phải có đủ điểm tựa. Trên người Lucius Malfoy mang theo một hộp có hơn mười ống độc dược, y thuận tay ném ra ba ống đặt ở mặt cao nhất, dùng đũa phép chỉ, Diffindo (chia năm xẻ bảy), ống nghiệm lập tức lóe ra tia sáng xanh lục, sau đó mây đen kéo ra từng khối —— trong khối mây còn mang vô số ngôi sao màu đen xoay tròn với tốc độ khiến người ta đầu choáng mắt hoa, tràn ngập cả phòng.

Độc dược thứ nhất làm mất đi cảm giác phương hướng của mọi người, ngoại trừ Lucius, mây đen độc dược trong bình thứ hai làm cho bọn họ không nhìn thấy cho dù là thứ trước mắt, sao đen trong độc dược thứ ba khiến bọn họ hoa mắt, hơn nữa ảnh hưởng lớn đến cân bằng cảm giác cùng thính lực —— tạp âm phát ra lúc những ngôi sao đó xoay tròn sẽ khiến người ta không nghe được dù là âm thanh vang bên vành tai.

Lucius cũng không thấy được ánh sáng trong khối mây, lúc này y cực kỳ hối hận mình đã vứt “Bàn tay quang vinh” ban nãy. Merlin, nếu ngươi không hy vọng mọi thứ bị hủy diệt, nếu ngươi cho rằng đứa trẻ ngoan như Draco nên sống tiếp, thì phù hộ ta có thể vọt tới mặt kia cổng màn.

Một giây đồng hồ cũng không thể lãng phí, vì thời gian độc dược chỉ có hơn mười giây ngắn ngủi, lúc giẫm lên một thứ mềm nhũn, Lucius liền biết đó là Tử thần thực tử mất thăng bằng ngã sấp xuống, y lảo đảo mấy bước vấp té, may mà các Tử thần thực tử cũng không thể nhận định y có phải đồng lõa bất cẩn vấp té hay không. Lucius hơn các Tử thần thực tử ở cảm giác phương hướng và thăng bằng, sau khi ngã xuống, nội tâm y đã lạnh hơn phân nửa, y không thể phán đoán mình có chạy đúng hướng hay không, đến khi y bò dậy xông lên mấy bước, bả vai đυ.ng một thứ —— cạnh cổng vòm.

Lucius đạp chân đi vào cổng vòm biết mình chỉ còn hai ba giây chạy trốn, Tử thần thực tử sau khi không bị che mắt nữa rất dễ có thể theo dõi mình trở về, như vậy cũng tốt, thế giới hai năm trước sẽ bị bọn họ cho là phòng chứa pháp thuật thông thường.

Lucius không dám ngừng nghỉ, y nhanh chóng tránh né tầm mắt trốn khỏi Bộ pháp thuật, sau đó liên tục độn thổ đến chỗ nào đó. Có mấy lần y đã trông thấy truy binh đuổi đến, chỉ chạy thoát trong đường tơ kẻ tóc.

“ Severus, hiện tại có mười mấy Tử thần thực tử đang truy đuổi ta, bất luận ta chạy ra sao họ cũng có thể đuổi tới, thứ này ta vẫn chưa giao qua được, ta phải làm gì?” Lucius bất đắc dĩ dùng cách thức liên lạc duy nhất còn lại trên người.

“Có rất nhiều biện pháp theo dõi, có trên một trăm bùa theo dõi không liên quan đến cự li thời gian, ngươi hiện tại có thể liên lạc với ta chứng tỏ ngươi bây giờ ở hiện tại hai năm sau, còn cơ hội, ngươi trước phải kéo dài thời gian một chút, sau đó nghĩ cách đến làng Hogsmeade, ta sợ có một số việc vẫn có thể xảy ra. Người khổng lồ, Âm binh còn người khổng lồ biến thành Âm binh, ngươi phải ở…”

Lucius không thể nghe được Snape nói phải chạy tới làng Hogsmeade trong mấy tiếng, Tử thần thực tử tiếp tục đuổi theo, y độn thổ đυ.ng một mặt tường, dụng cụ liên lạc duy nhất bị đυ.ng nát, mà thứ này một khi bị nát liền không còn tác dụng.

Độn thổ vô cùng hao phí thể lực phù thủy, đối phương có mười mấy người, dù độn thổ phối hợp quá dở, mỗi lần tiêu hao thể lực cũng phải ít hơn một mình mình hành động. Lucius uống chút thuốc nâng cao tinh thần cuối cùng hiểu ra, nếu mình thật sự không tìm người hỗ trợ, sẽ trốn không thoát được.

Tình cảnh hiện tại của Severus còn tệ hơn mình, mình chỉ bị Tử thần thực tử đuổi bắt, Severus lại thật sự ở ngay dưới mi mắt Chúa tể bóng tối, hơn nữa còn rất nhiều người cần Severus bảo vệ, mà những người khác, Lucius hoặc không quá tín nhiệm, hoặc là tín nhiệm nhưng không đủ năng lực, chẳng hạn như Narcissa, cô ấy quá yếu. Y thậm chí nghĩ tới chuyện triệu hồi gia tinh hỗ trợ, nhưng gia tinh độn thổ nếu mang theo phù thủy, cần đồng thời tiêu hao thể lực phù thủy.

Lucius lại độn thổ đến một cái hẻm nhỏ, phổi đau đớn nhắc nhở y sắp đến cực hạn, y vịn tường thở dốc, sau đó ngẩng đầu nhìn một cánh cửa tả tơi bên cạnh ngõ nhỏ, bên trên chỉ có một biển số nhà hư: số mười hai đường gì đó, đã không thấy rõ nội dung cụ thể. “Số mười hai” kia làm Lucius nghĩ tới một chỗ.

Số 12 quảng trường Grimmauld mấy tháng trước được Slytherin điện hạ dùng bùa trung thành gia cố, Lucius vừa vặn là một trong những người được người giữ bí mật cho phép vào. Dựa vào hai bình độc dược cuối cùng Snape chế tác, y xuyên qua phòng thủ, kéo mạnh cửa ra sau đó đóng lại.

Nơi này an toàn, nơi này có bùa trung thành, Salazar Slytherin điện hạ là người giữ bí mật. Lucius đóng cửa lại ngồi dưới đất, cảm giác mệt nhọc lúc này lan đến tứ chi gấp chục lần.

Trên lầu truyền đến tiếng bước chân, Lucius biết nơi này có em trai nhà vợ mình, còn một hồn phiến thực lực rất mạnh cư trú, Lucius không có sức đứng lên chào hỏi, y quá mệt mỏi.

Nhưng xuống từ trên lầu cũng không phải hai người trong dự đoán của Lucius, mà là một gia tinh dáng người thấp bé gầy gò.

“ Nga! Ngài là Tom Gaunt? Ngài sao lại đến? Chủ nhân Black không có ở nhà. Ngài sao có thể ngồi ở chỗ kia?” Cùng với tiếng la lộn xộn của Kreacher, Lucius cảm thấy thân thể mình bị kéo di động, Kreacher vừa la vừa độn thổ đến kéo y.

Lucius bị gia tinh lôi quăng lên cầu thang lầu hai, lúc này khứu giác mới nhắc nhở y, trên người y có mùi hôi.

Vừa rồi lúc vào cửa, Lucius không chú ý, sàn nhà nơi này từng bị khoét sâu, sàn lầu một chồng chất rác rưởi rất dầy, mình bước vào bên trong cánh cửa, vừa vặn giẫm lên rác rưởi chồng chất lầu một.

“Cậu Tom nhỏ quá bất cẩn, may mà những thứ kia bị Kreacher biến thấp không dễ bị da thit chạm tới, may mà ngài không sử dụng pháp thuật gần đó, nếu không…” Tiếng nói Kreacher đột ngột dừng lại, con mắt thật to của nó hầu như trừng muốn ra khỏi vành mắt, theo ánh nhìn của nó, Lucius thấy một mẩu rác ở lầu một bật ra hoa lửa màu lam, là đầu hư của đũa phép bạch dương Tom, nhất định là mình ban nãy lúc ngồi xuống bất cẩn làm rớt ra.