Chương 285: Hét to

“ Vô dụng, ngươi đừng lãng phí nguyên liệu độc dược nữa… Thân thể của ta có năng lực tự thanh lọc, chỉ cần chút thời gian.” Sắc mặt tái nhợt như tiêu chuẩn quý tộc, Salazar ngăn Snape lại một lần nữa uy thuốc, dùng cánh miễn cưỡng chống chịu thân thể dựa vào sô pha. “Xem ra tháng này ta cũng đừng mong di chuyển, ngươi phải nghĩ biện pháp, độc dược khôi phục công năng đũa phép cho các học sinh chỉ sợ ta không thể giúp ngươi hoàn thành, phải lập tức tiến hành phương án dự phòng kia.”

“ May mà còn rất nhiều chuyện nhóc Tom không biết, ta cho rằng hẳn có thể ngăn ngừa chuyện hắn thấy hai năm trước.” Snape để bình độc dược xuống. “Hiện tại xem ra chúng ta quả thực có rất nhiều chuyện không thể khống chế, thậm chí tự bảo vệ mình cũng là vấn đề.”

“ Ta nghĩ việc hai năm trước hắn giao cái gói để chúng ta thay hắn giấu đến chỗ hắn cũng không nghĩ ra, chỉ sợ cũng đã báo trước cục diện hiện tại. Chỗ chính hắn không biết, cũng không thể nghĩ đến được, hắn là không muốn để kẻ xài chung suy nghĩ với hắn tìm được hai thứ kia.” Mặt Salazar lộ ra thảm sắc. “Đây là sơ suất của ta, ta khinh địch, đáng lẽ phải nghĩ đến đó.”

“ Khi đó ngươi cũng không đoán được tình hình sẽ tệ như vậy, hiện tại xem ra gã kia thật sự có thiên phú làm Chúa tể bóng tối, dùng điên cuồng che giấu mưu kế.”

“ Thiên phú phát sinh từ di truyền.” Salazar cười gượng một chút. “Hoặc nói gã ta mạnh hơn, bất quá chuyện hai năm trước gián tiếp nói cho chúng ta biết, sau khi biết đầu óc đã bị một cái mình khác thấy rõ, Tom cũng nghĩ ra biện pháp đối phó, ít nhất không bị đương trường xử lý.”

Kỳ thực đây cũng không tính là tin tốt gì. Snape không nói gì nữa, y nhẹ nhàng dùng chân đạp sàn gỗ mới lót của hầm, bắt đầu trầm tư.

Cùng lúc đó, Tom – bị rất nhiều người chú ý – hoàn toàn không biết gì với chuyện cùng chung ký ức với Chúa tể bóng tối, hắn vẫn còn lãng phí thời gian hết lần này đến lần khác suy nghĩ chuyện Harry có phải là kẻ địch số mệnh hay không.

Nếu không có tất cả những thứ này, để cái thế giới không hề quấy nhiễu mình này được tiếp tục thì tốt biết bao nhiêu.

Không có nhiều phiền não như vậy, không có lựa chọn phức tạp như vậy, để cho tình tiết cố định của nó tiến tới… Mình sẽ chết, nhưng đó bất quá là trở lại cô nhi viện, trải qua những ngày nhạt nhẽo, sẽ không buồn rầu vì chuyện tình cảm. Mà Harry Potter cũng sẽ trở thành nhân vật chính trị nổi tiếng, một đời anh hùng, có một gia đình hạnh phúc, cùng Ginny Potter, còn một hai hay ba đứa trẻ… Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì ta không thể sửa đổi những thứ đó? Người y thích phải là ta! Nếu sửa lại, như vậy Harry Potter nên chết, vì y đối với thế giới này mà nói vốn đã không bình thường.

“Harry Potter vốn nên chết đi!” Tiếng nói lạnh nhạt mà thâm trầm trong đầu làm đầu Tom nháy mắt mơ hồ, trước mắt bắt đầu bốc ra bông tuyết.

“ Chết tiệt! Ai đang làm nhiễu đầu ta!” Tom hét to một tiếng, sau đó thấy vô số ánh mắt xung quanh, trong đó có cái còn mang chút thương hại —— đứa trẻ này bộ dạng rất tốt, nhưng sao lại hét to như kẻ điên? Tom lập tức ý thức được mình vẫn đang ở trên đường phố, la bậy trên đường phố Muggle như vậy rất dễ bị coi thành bị bệnh nào đó hoặc là hành vi của nghệ thuật gia. Tom không xấu hổ, nhưng hắn cũng không muốn để nhiều người chằm chằm nhìn mình như vậy, hắn vội vàng đi vào cửa hàng gần nhất, tình hình hoàn hảo, đây là tiệm thức uống lạnh rất nhỏ.

Gọi hai ly kem lớn, Tom dùng muỗng nhỏ chậm rãi múc đưa lên miệng, sau đó lấy hết toàn bộ tinh lực còn lại dùng pháp lực tra xét đầu óc mình, kết quả không có bất cứ dị thường gì, phảng phất như giọng nói ban nãy trước giờ chưa từng vang lên. Tom tuyệt đối không tin trong tiềm thức mình có thứ như “Harry Potter vốn nên chết đi”, lại càng không cho rằng mình sẽ vì bệnh tật gì đó mà choáng váng nói ra lời như vậy. Đầu mù mờ đến phát đau… Đau… Đau đầu… Đầu…

“ Bế quan bí thuật!” Tom ném muỗng xuống đập bàn đứng dậy, các Muggle trong tiệm thức uống lạnh nhìn chăm chăm hắn, nhưng lần này Tom đã không quan tâm, sau khi gào to năm lần “Bế quan bí thuật”, hắn đã mồ hôi như tắm, chân mềm nhũn trực tiếp khụy dưới đất.

Bế quan bí thuật vô ích! Hoàn toàn vô ích! Tom biết cố gắng của mình đã hoàn toàn thất bại, hắn vừa rồi trong không đến nửa phút dùng không dưới một trăm lần Bế quan bí thuật, nhưng pháp lực mỗi lần đều không có tác dụng thực chất, tựa như nắm đấm đánh vào nước, hao phí hơn phân nửa thể lực cũng không thể thành lập bất cứ lá chắn nào trong suy nghĩ của mình. Tom thật sự sợ hãi, hắn ngồi dưới đất sợ hãi tột cùng đối với Bế quan bí thuật vừa rồi của mình, mình vừa rồi thiếu chút nữa liền mất mạng. Nếu kẻ có thể làm tư tưởng bản thân biến trong suốt kia chỉ động tay chân một chút ngay lúc mình toàn lực sử dụng Bế quan bí thuật vừa rồi, mình sẽ lại một lần nữa bị lạc trong không gian ý thức, lần này cũng không có chủ hồn bên cạnh cứu mạng.

Trên người toàn là mồ hôi lạnh, Tom ăn không vô nữa, dưới ánh mắt khác thường của các Muggle, hắn lại chạy khỏi tiệm đồ uống lạnh, tìm một chỗ tương đối yên tĩnh độn thổ tới một gò đất không có người.

Đại não hoàn toàn không bố trí phòng vệ đối với người nào đó! Tom biết đây nghiêm trọng tới bao nhiêu, không phải Chiết tâm trí thuật gì, đó chỉ có thể lấy ra một đoạn ký ức ngắn, cái này là hoàn toàn bị người khác muốn đọc đâu liền đọc đó, có lẽ hiện tại đang có người đọc ký ức mình.

Lại mạo hiểm thử Bế quan bí thuật mấy lần, Tom rốt cuộc phát hiện pháp thuật này không giúp được gì mình, nhưng cũng may không đυ.ng phải chấn động khác, xem ra người tháo gỡ ký ức mình cũng không phải thời thời khắc khắc đều quan sát đại não mình, nhưng đây cũng giải thích đối phương có thể bất cứ lúc nào cũng nắm ý nghĩ của mình trong tay, không cần thiết phải thời thời khắc khắc theo dõi.

Người kia là ai? Tom đoán được một chút, nhưng không dám tự có kết luận.

Tra xét đại não mình như vậy, Slytherin điện hạ sẽ không làm, không cần thiết, hơn nữa chỗ Snape tuyệt đối không thiếu chân dược chất lượng cao.

Nhất định là kẻ địch của mình, đây là nghệ thuật hắc ám có thể gϊếŧ chết bản thân, hơn nữa tương đối lãng phí pháp lực, chỉ có kẻ địch mới có thể dùng những thứ đó với mình. Tom rất mừng vì Harry cũng không biết loại nghệ thuật hắc ám này, dù có một số việc đã định, nhưng hắn vẫn không hy vọng Harry trở thành kẻ địch của mình.

Tom ghét việc tất cả mọi thứ của mình bị người khác nắm trong tay, từ đời trước đã là như thế. Đầu óc bị người khác tùy ý lục lọi với hắn mà nói cũng không tốt hơn tử vong.

Nếu là nghệ thuật hắc ám, ta vô pháp phong bế đại não mình, nhưng ít nhất cũng phải đả thông đại não gã trước khi bị đùa chết! Đối với việc khống chế nghệ thuật hắc ám, Tom có vô số điều tâm đắc, hắn bắt đầu chậm rãi tìm kiếm dấu vết kẻ địch lưu lại trong não, từng chút từng chút.

Đột ngột, Tom cảm thấy trong đại não mình xuất hiện một hình ảnh chuyển động, càng lúc càng rõ ràng, sau đó bắt đầu có âm thanh.

Đó là một góc Hogwarts quen thuộc, nhìn trần nhà trang trí đặc biệt, hẳn là bệnh thất.

“ Tôi không đồng ý.” Một gương mặt có chút mơ hồ, những lời này khó khăn phun ra từ cái miệng đóng mở của cậu ta.

“ Ngươi chết đi!” Lục quang lóng lánh, là từ mình, không, là từ đũa phép trong tay người nhìn thấy cảnh tượng này. Sau khi lục quang biến mất, gương mặt người bị đánh trúng trở nên rõ ràng.

Draco Malfoy. Hoặc nói là Ian Malfoy, trên mặt không có biểu tình gì, ngã nhào trên mặt đất phía dưới giường bệnh. Sau đó, đột ngột lại có một hình ảnh run run.



Dường như tầm mắt đột ngột hướng lên, Tom thấy một bóng dáng trân châu trắng, đúng là Draco Malfoy vừa mới chết đi, mặc một thân áo phù thủy bay trên trời, biến thành bộ dạng con ma, mà hung thủ vừa mới gϊếŧ chết cậu ta đột ngột lấy ra một cái bình nhỏ, thả ra độc dược màu lam bên trong, con ma Draco còn chưa phản ứng kịp liền bị dính độc dược màu lam, nháy mắt trở nên cứng ngắc.