Quyển 2 - Chương 44: Món quà đến từ Schatz

Một tuần mới bắt đầu.

Buổi sáng thứ hai, Harry phát hiện bộ dáng Dumbledore rất tiều tụy, ngón tay quấn băng gạc, trên mặt còn nổi từng đốm mẩn. Cụ khổ não nhìn thoáng Harry, đôi mắt lam sau thấu kính lóe sáng, hồi lâu, mới nhìn về phía một vị trí khác trên bàn dài Gryffindor. Harry nhìn theo, là Neville • Longbottom… Dumbledore lại tính làm gì? Harry nhíu mày, tựa hồ nghĩ tới gì, không khỏi lộ ra nụ cười ý vị không rõ. Lại cẩn thận nhìn Dumbledore, sau đó thầm ca ngợi: xem ra, hiệu suất làm việc của các bức tranh nhà Potter vẫn rất cao, đúng không nào?

Bữa sáng nghìn bài một điệu, chỉ là tâm tình rất tốt Harry khó được ăn nhiều hơn thường ngày. Ánh mắt thỉnh thoảng giao lưu với Snape trên ghế giáo sư, muốn nói ngọt ngào gì khiến người tâm động, không thể nghi ngờ là tình yêu vừa được đáp lại.

Khi y ăn xong điểm tâm số lượng vừa phải, đại đa số học sinh vẫn chưa ăn xong. Giờ cú mèo đã tới, y vẫn nhận được một đống thư, đang lật xem, đột nhiên y nghe một tiếng kêu kinh ngạc.

Harry nâng mắt, đây là một động tác vô thức muốn biết sao vậy. Thế nhưng, vừa ngẩng đầu y đã sửng sốt——

Chỉ thấy mười hai con quạ đen vững vàng cắp một cái rổ bay vào đại sảnh Hogwarts, hướng về phía y, Harry ngẩn người, khi thấy bầy quạ y đại khái biết là của ai rồi —— ngoại trừ Schatz, không còn người thứ hai!Chết tiệt, cậu tốt nhất có lý do, quà Giáng Sinh dám nợ lâu như vậy? Còn cao điệu, rất muốn Dumbledore đi Đức nhận cậu sao? Mặt Harry triệt để bị cái rổ đột nhiên đến này chọc đen. Mà lực chú ý của cả đại sảnh cũng bị cái rỗ đặc thù này hấp dẫn đến bàn dài Slytherin.

Không ít người thấy quạ đen đều vô thức sửng sốt, 100 năm trước, thời kỳ Grindelwald toàn thịnh, quạ đen là kẻ đưa tin Thánh Đồ thích nhất. Bầy quạ trật tự đặt rổ trước mặt Harry, sau đó cắn đứt dây thừng, lập tức bay đi. Harry nhìn cái rổ hình vuông che vải trắng này, bĩu môi.

—— Schatz rất biết chọn thời gian. Y vừa dời đi một bộ phận lực chú ý của Dumbledore, Schatz không phải đã phá sao? Ai biết Dumbledore thấy quạ đen sẽ nhớ tới gì…

Trừng cái rổ nửa ngày, mới bất đắc dĩ lật lên miếng vải, tính xem xem quà Giáng Sinh Schatz chuẩn bị lâu như vậy mới đưa tới là gì. Nhưng mà, theo ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một động vật sở hữu thân thể sư tử và đầu ưng, uế và cánh cỡ mèo con từ rổ bò lên, —— một Griffin tuổi nhỏ.

Trên tứ chi và thân thể giống sư tử mọc ra bộ lông thú màu vàng nâu, nhìn khá bồng bềnh, chỉ ở cổ chân chi trước có một vòng lông tơ sồ ưng màu trắng. Trên đôi cánh nhỏ, còn chưa nẩy nở lại là lông tơ màu vàng nâu, cái đầu như ưng là lông tơ sồ ưng thuần trắng, phần uế màu vàng kim biểu hiện sồ ấu. Đôi mắt ưng còn chút mê man chớp động các sắc kỳ diệu. Harry nhìn chằm chằm Griffin tuổi nhỏ này, có thể phán định bé con chưa đến 1 tháng, rất có thể là mở mắt trong những ngày lộ trình, chí ít một sợi lông chim cũng chưa có. Griffin tuổi nhỏ như vậy là thích hợp làm sủng vật cho phù thủy hùng mạnh nhất, cũng dễ huấn luyện nhất.

Harry thật không ngờ Schatz sẽ tặng mình một sinh vật thuộc loại nguy hiểm, tuy y có năng lực khống chế, thế nhưng nhìn tình huống hiện tại —— lực chú ý của cả đại sảnh đều bị vị khách không mời mà đến này hấp dẫn. Lẽ nào Schatz cho rằng một người cha khác của cậu là vị hiệu trưởng biết nghe lời của Dumstrang, Karkaroff? Hoặc là cậu cho rằng vị White Wizard vĩ đại này là hỗn huyết bán cự nhân của Beauxbatons ôm hảo cảm với sinh vật huyền bí, phu nhân Olympe • Maxime?

Harry thầm tàn bạo nguyền rủa người bạn quá phận kia, bất quá, giờ quan trọng là… Khiến ấu tể này có sự ràng buộc. y đã không quản được mình bị người theo dõi, đối với y cùng bốn đầu sỏ pha trộn nhiều năm như vậy mà nói, không có gì quan trọng hơn an toàn của các học sinh, vì đây là Hogwarts.

Bé con bay lên giữa không trung, nhìn Harry, y cũng không chần chờ đối diện với nó, trong đôi mắt ưng các sắc chậm rãi xuất hiện thần tình nhu mộ, vươn ra một chân trước với y. Y thấy nó đã lựa chọn, vì vậy cũng vươn tay phải, trong nháy mắt một người một thú tứ chi chạm nhau, một pháp trận nho nhỏ xuất hiện trên tay Harry, Griffin tuổi nhỏ phát ra thú rống cổ quái, chỉ có Harry nghe hiểu, nó đang nói: 【Ngô thừa nhận người trước mắt là ngô chi chủ, đi theo ngài, bảo vệ ngài. Ngô chủ, thỉnh ban thưởng ngô danh…】

Kế là một đồ đằng màu vàng kim bay ra từ thân thể Griffin chui vào bàn tay Harry, y cũng phát ra tiếng thú rống y hệt: 【Nhữ chi danh là Karifan.】

Sau đó bé con lập tức nhào vào lòng Harry, làm nũng. Một lát sau tựa hồ nhớ tới gì, lại bò vào rổ, dùng chân trước hất ra một cái bao vải, miệng cũng ngậm một phong thư.

Harry cầm bao vải đong đong, biết chắc là thủy tinh hình ảnh mình nhờ Schatz tìm. Sau đó cầm thư thần tốc đọc xong, rút ra đũa phép làm một cái Incendio, tiêu hủy thư kể cả rổ. Lại thu nhỏ bao vải, bỏ vào lòng mình.

“Quà của cậu à?” Draco làm bạn của Harry, đầu tiên hỏi.

“Quà Giáng Sinh một tên khốn thiếu tôi gần năm tháng, bất quá, nể tình nó xem như vừa ý, tha thứ cậu ta.” Y nhún vai, vươn tay sờ tiểu Karifan.

“Tôi có thể sờ nó sao?” Đôi ngươi màu xám lam của Draco lóe lên kích động.

“Đương nhiên,” Harry trấn an Karifan, sau đó để Draco sờ, “Nó gọi Karifan.”

Harry đối với bằng hữu xưa nay rất tốt, nhưng y không tính nuôi Karifan bên người, vì Griffin không là sủng vật an toàn gì, Hogwarts có rất nhiều học sinh, các ấu tể này khó tránh khỏi hiếu kỳ loại sủng vật không thông thường này. Vậy, phải làm sao đây? Có lẽ, có thể hỏi Gody? Nghe nói trước đây ông cũng có một Griffin?

Ngay khi Harry đang nghĩ, Karifan đã công kích Draco tính sờ nó lần thứ hai.

“A, chết tiệt!” Harry không hề khách khí đánh Karifan một cái, y thấy bàn tay Draco chảy máu, lập tức lấy ra thuốc giải độc và thuốc khép lại vết thương, “Uống hết.” Draco thấy tiểu Griffin tựa hồ bị Harry đánh đau, lại thấy bé con ủy khuất hừ hừ, lập tức vừa biện hộ cho Karifan vừa uống hai bình thuốc vào bụng.

“Draco, tôi nghĩ cậu nên biết, Griffin là số ít động vật nguy hiểm bậc cao đẳng cấp mười sao. Không phải giống an toàn gì, dù là ấu tể đã nhận chủ cũng vậy. Nếu cậu xảy ra chuyện, tôi nên trả lời thế nào với nhà Malfoy? Quan trọng hơn nữa cậu là bạn tôi, Harry • Potter tán thành, nếu cả bạn mình đều không thể bảo vệ, vậy nhà Potter sẽ hổ thẹn. A, xem ra tôi phải đi dàn xếp cho sủng vật mới của mình.” Rồi, y ôm lấy tiểu Griffin lập tức rời khỏi đại sảnh.

Nhìn Harry bộ dáng vội vã, đôi mắt lam của Dumbledore lóe sáng lợi hại, mà Quirrel lại lộ ra thần sắc cổ quái. Về phần Snape, anh đang nghĩ lúc nào có thể tới chỗ Harry lấy một ít tài liệu độc dược về Griffin. Dumbledore và Quirrel? Đứng trước nghiên cứu đều phải lui về sau. Hơn nữa Harry có năng lực ứng phó như thường.



Harry ôm Karifan, vào một mật đạo, y định trước hỏi Peeves, để biết Griffin của Gody có phải chủ đề cấm kỵ gì không.

“Harry, cháu tìm ta à? A, đây là một Griffin?” Peeves thấy tiểu Griffin trong lòng y, “Là anh trai đưa cho cháu sao?”

“Không, là món quà từ một người bạn ở Đức của cháu.” Harry nói.

“Cháu có thể ôm nó tới thăm anh Godr và anh Sal, chiếu cố loại động vật này bọn họ rất có kinh nghiệm.” Peeves nói.

“Nghe nói, trước đây Gody cũng có một Griffin?” Harry hỏi.

“Đúng vậy, nguyên nhân là vì vậy, Rừng Cấm mới có sinh vật hệ ngựa, anh Godr và anh Sal không cần lời tiên đoán của mã nhân, sở dĩ thu lưu bọn họ, là vì để Duofens có chút đồ ăn vặt. Đáng tiếc, vì cứu anh Sal, anh Godr mắt mở trừng trừng nhìn Duofens bị gia tộc Gryffindor xử tử, từ đó về sau, anh Godr không còn về tòa thành Gryffindor nữa.” Peeves đáng tiếc nói.

“Vâng.” Harry đại khái có thể đoán được ngàn năm trước xảy ra chuyện gì, y từng nghe bốn đầu sỏ nhắc tới vài chuyện, xâu chuỗi lại đại thể có thể đoán ra.

“Cháu là người thừa kế của bọn họ, ta nghĩ, sau khi anh Godr ra bức tranh chuyện thứ nhất là tìm một Griffin cho cháu, cháu đã có, vậy anh ấy sẽ vui vẻ. Được rồi, ta có chuyện cần nói cho cháu.” Peeves cười nói.

“Gì ạ?”

“Kẻ cháu ghét đang kế hoạch đêm nay đi gϊếŧ độc giác thú…” Peeves cười nói một câu, sau đó xuyên tường biến mất trước mặt Harry.