Ăn xong bữa sáng, Harry và các Slytherin năm nhất được cấp trưởng dẫn lên tiết biến hình. Cấp trưởng chỉ dẫn bọn họ tới cửa phòng học, đã rời đi. Lúc này phòng học tiết biến hình, vẫn chưa có ai khác, lấy tính cách xưa nay của Gryffindor dù là tiết của viện trưởng nhà mình cũng không tới sớm. Khi Harry làm thủ tịch lâm thời, dẫn các Slytherin năm nhất vào phòng, trên bục giảng chỉ có một con mèo mướp. Harry tiến lên, hành lễ với nó, sau đó mới dẫn các Slytherin về phía chỗ ngồi bên trái. Những người khác không rõ, nhưng cũng học theo, bọn họ tin tưởng Potter sẽ không làm ra điều gì không phù hợp với 《Thủ tục Slytherin》.
Pansy thích mèo tính lại sờ một chút, nhưng thấy thái độ của Harry đã thôi.
Rốt cục, khi các Slytherin ngồi xuống và mở sách ra đọc, học sinh của Gryffindor mới tụm năm tụm ba, cãi nhau ầm ĩ xuất hiện, mãi đến ba phút sau khi vào tiết, mọi người vẫn không đợi được giáo sư McGonnagal, Gryffindor ầm ĩ không ngớt, mà Slytherin hiển nhiên đối lập. Harry vạn phần may mắn mình không lần thứ hai lựa chọn Gryffindor, bằng không lấy tính tình hiện tại của y, sao mà chịu được chứ?Harry lén nhìn giáo sư McGonnagal, là chưa tới đủ sao?
Quả nhiên, tiếng bước chân hoang mang rối loạn truyền đến, tất cả Slytherin đều quay đầu xem là ai tới muộn, mà Harry thì không, y biết là ai —— từ bữa sáng, y đã không phát hiện Neville và Ron.
Quả nhiên, khi con mèo trên bục giảng nhảy xuống biến thành giáo sư McGonnagal, các Slytherin may mắn mình tôn trọng nó như Harry, không làm ra chuyện gì khác người.
“Này, Harry, sao cậu biết đó là giáo sư?” Blaise kinh ngạc nhỏ giọng hỏi.
“Giáo sư Snape nói.” Harry vội đẩy cho Severus, y không muốn bị ai nhìn ra gì.
“Ồ.” Draco và Blaise gật đầu, xem ra, tối qua viện trưởng gọi Harry đi, quả nhiên là dặn dò.
“Ta nghĩ, cậu Weasley và cậu Longbottom, ta cần biến một trong hai trò thành đồng hồ, nói vậy chí ít các trò sẽ có một người không tới trễ…” Giáo sư McGonnagal cực kỳ công bằng và nghiêm khắc, đối với tiểu sư tử dám trễ tiết học đầu tiên càng không có hoà nhã, dù một trong số đó là “một trong hai Cứu Thế Chủ” cũng vô dụng.
“Bọn con… bọn con lạc đường.” Harry nghe Ron giải thích vậy, Neville không dám nói một câu, chỉ biết nhỏ giọng khịt mũi, hiển nhiên đã bị dọa.
“Hửm? Vậy thì biến thành bản đồ? A, ta nghĩ về chỗ ngồi của mình, hẳn không cần chỉ đường chứ?” Giáo sư McGonnagal xoay người bước lên bục giảng, Harry cảm thấy áo choàng vân lục đuôi đen rất đẹp.
Rất nhiều tiểu xà không cố kỵ cười ra tiếng, Harry bất đắc dĩ lắc đầu —— lẽ nào nói, vô luận trải qua bao nhiêu thời đại, Slytherin chỉ cần gặp được Gryffindor đều biến thành sư tử mãng chàng?
Không sai, Slytherin và Gryffindor chung tiết tất cả chương trình học phổ biến, là truyền thống lưu truyền từ thời đại bốn đầu sỏ. Y từng hỏi, vì sao phải sắp Gryffindor và Slytherin cùng một lớp? Biết rõ hai học viện đối lập, cho dù viện trưởng đầu tiên của hai học viện là hoan hỉ oan gia, thế nhưng cũng không thể yêu cầu tất cả học sinh đều… ách, “tương thân tương ái”, không phải sao?
Vì vậy, cuối cùng là Rowena giải đáp cho Harry —— vì xem náo nhiệt…
Thì ra, là chính Slytherin ra chủ ý, ông thấy tiểu xà biểu tình rất thiếu, rất mất mặt, cần kí©h thí©ɧ, thế nên nghĩ ra chủ ý như vậy. Hơn nữa khi dễ sư tử, có cảm giác thành tựu cỡ nào. —— đây thật đúng là ác thú vị…
Nhìn giáo sư McGonnagal giới thiệu biến hình học, Harry nghe rất nghiêm túc, đồng thời so sánh với biến hình học Helga từng dạy riêng cho y, y phát hiện, biến hình học của giáo sư McGonnagal về mặt giới thiệu lý luận so kém Helga. Nhưng vẫn có đặc sắc của mình, bản thân Harry xem như cao thủ trong đó, tự nhiên biết mỗi một phù thủy đều có khác biệt. Helga tương đối coi trọng lý luận, mà lý luận của giáo sư McGonnagal hiển nhiên không nhiều. Harry sớm có một bộ hệ thống của mình, cho nên hiện tại y nghe tiết của giáo sư McGonnagal, càng dễ sinh ra một số cái nhìn mới.
Sau, vì một tay thực tiễn xinh đẹp biến giấy vụn thành hồ điệp bay đi của giáo sư McGonnagal, các tiểu sư tử bị rung động bắt đầu hưng phấn học tập, về phần tiểu xà? Nhìn cái kiểu không để trong lòng này, chỉ biết lũ giảo hoạt này sớm rõ lấy độ khó của biến hình học, không phải một lần có thể thành công.Mà Harry dưới sự chỉ đạo của Helga cực kỳ lý giải nguyên lý biến hình học, y không cảm thấy biến diêm trên bàn thành hình thái gần như kim có gì khó, y không tính để các Slytherin cho y dễ khi dễ, vì vậy vung đũa phép đản bạch thạch lên, mười mấy cây diêm trước mặt lập tức nghe lời biến thành cây kim tinh xảo.
“Ôi, xem kìa, cậu Potter đã thành công, dĩ nhiên là quần thể biến hình.” Giáo sư McGonnagal lập tức phát hiện sự khác biệt này, “Chà, thật tuyệt vời, Slytherin thêm 20 điểm! Vì trò sớm nắm giữ quần thể biến hình.” Không hề do dự bỏ thêm gấp đôi, giáo sư McGonnagal là một vị giáo sư công bằng, Harry vẫn biết, đối với học sinh thiên phú xuất sắc, không quản là học viện nào, bà đều yêu thích. Từ điểm này mà nói, Harry nghĩ McGonnagal tốt hơn Dumbledore nhiều.
“Giáo sư, rất cảm ơn, con đã luyện tập trước, cho nên mới có thể thuận lợi như vậy.” Harry khiêm tốn nói. Điều thứ năm mươi mốt của 《Hành vi thủ tục Slytherin》: càng là thời khắc đường hoàng, càng phải nhớ kỹ khiêm tốn.
“Ôi, cậu Potter, dù là vậy, trò cũng đủ chăm chỉ và xuất sắc, phải biết, không phải mỗi phù thủy 11 tuổi đều có thể học được quần thể biến hình.” Giáo sư McGonnagal cực độ tán thưởng Harry, “Tới đây, cậu Potter, trò hãy thử biến nó đẹp hơn, tỷ như thêm chút hoa văn?”
“Dạ, giáo sư.” Thấy ánh mắt mang theo cổ vũ của giáo sư McGonnagal, Harry lại vung đũa phép, “Như ngài mong muốn.”
Trên mười mấy cây kim bạc dĩ nhiên xuất hiện bảo thạch chăm chút màu lục và văn lộ chữ S xinh đẹp, hoa quý như hàng mỹ nghệ.
“Chà, cậu Potter, đây quả thực là hàng mỹ nghệ, có thể tặng ta một cây làm kỷ niệm sao? Ôi, nó quá đẹp.” Giáo sư McGonnagal ngợi khen.
“Đương nhiên, chỉ cần ngài thích, bất quá, con nghĩ, có lẽ ngài sẽ thích cái này——” Nói, vung đũa phép với một cây trong đó, lục bảo thạch phía trên biến thành màu đỏ, “Giáo sư, phối với áo choàng của ngài sẽ rất đẹp.”
“Thật dối trá…”
“Vỗ mông ngựa…”
Các tiểu sư tử của Gryffindor thấy viện trưởng nhà mình thích tiểu xà này, truyền đến tiếng mắng chửi đố kị nhỏ giọng.
“Quả là thiên tài, Harry. Phải rồi, Slytherin 20 điểm. Giống cha mẹ của trò, thiên tài.” Giáo sư McGonnagal trừng mấy kẻ đó, không hề do dự khích lệ Harry, nói xong từ ái xoa đầu y, nhận lấy tác phẩm, rất vui vẻ gài trước ngực, “James và Lily sẽ vui lắm đây. Bé ngoan.”
Harry không nói gì, chỉ là ngại ngùng cười cười.
Tiết biến hình rất nhanh kết thúc, Harry dẫn các Slytherin tới phòng học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, từ lầu năm xuống lầu ba phải đi một đoạn, y trong tay nắm túi sách. Tính toán nên ở chung với Quirrel thế nào, thế nhưng, lúc này, một cái bóng màu đen đột ngột chặn đường.
“Trò, trước đi theo ta.” Snape kéo Harry, “Vì… chút… ách, vấn đề nhỏ.” Snape dùng giọng trầm thấp mềm nhẹ nói, khiến các tiểu xà rùng mình.
“Ách… dạ, giáo sư.” Harry lập tức đuổi kịp viện trưởng. Draco nhìn cái mặt không kiên nhẫn của cha đỡ đầu, lại nhìn Harry có chút hoang mang, biểu tình đều rất bình thường, thế nhưng, vì sao, cứ thấy chỗ nào không đúng?Sau đó, mọi người nhìn Harry bị giáo sư Snape âm trầm túm vào một hàng lang lầu ba khác.
“Sao vậy? Sev?” Khi vào mật đạo của giáo sư, Harry hỏi xà vương.
“Này cho em.” Snape tức giận nói, móc ra ba bình thuốc.
“Ừ? Thuốc ổn định pháp thuật, thuốc ổn định linh hồn và thuốc tăng mạnh thể chất?” Harry ngửi mùi, rất ngoài ý muốn hỏi.
“Xét thấy hôm nay em không có thời gian nấu.” Snape biết, mỗi ngày Harry cần mấy loại thuốc này, thế nên tối qua anh suốt đêm nấu cho y.
“Vậy, tài liệu này giao cho Sev.” Harry lấy ra tài liệu buổi sáng trong nhà gửi tới, sau đó uống chúng.
“Nếu như, cần nghiên cứu độc dược, hy vọng ngài đừng xằng bậy ở ký túc xá.” Snape nói, “Ta nghĩ, phương tiện thí nghiệm ở hầm của ta hẳn có thể thỏa mãn yêu cầu của các hạ.”
“Sev, được rồi, em nghĩ anh đúng.” Harry nói, “Thế nhưng, chúng ta đi gần như vậy, sẽ không khiến Dumbledore hoài nghi.”
“Đầu óc của Hôi Nghê Hạ vĩ đại lẽ nào đã biến thành chất nhầy con sên rồi sao? Em hiện tại là một Slytherin, vị viện trưởng này tự nhiên cần quan tâm nhiều hơn tí. Ừ, về phần mặt khác, ta nghĩ làm song diện gián điệp nhiều năm như vậy ta có thể ứng phó.” Snape vừa châm chọc vừa nhắc nhở.
Harry sao không biết tâm tư của ngài xà vương chứ, y gật đầu: “Em hiểu được.” Rồi mở miệng hỏi, “Vậy, thủ tịch chiến cuối tuần anh hy vọng em làm thế nào?”
“Cậu Potter, thứ ta nhắc nhở, trò hiện tại là một Slytherin…” Snape bĩu môi nói.
Harry gật đầu, trả bình thuốc lại cho giáo sư, thuận tiện ôm người đàn ông của mình một cái, lúc này mới thấy mỹ mãn lên lớp.