Chương 4

Edit: Ka Chan

Beta: Pyo

Kết thúc một ngày mua đồ và trở lại Hogwarts, trong tay Harry ngoại trừ một số dược liệu, còn có một số đồ tạp nham, chính là một hộp Gobstones cùng với cây chổi phi hành - cây Mũi Tên Bạc* mà Snape nhìn bằng biểu tình thống khổ.

*Mũi Tên Bạc: hay còn gọi là Ngân Tiễn (Silver Arrows), được nhắc tới trong phần 3 của bộ truyện, một loại chổi bay được bà Hooch đánh giá rất cao, nhưng đã ngừng sản xuất.

Harry đoán Snape cơ bản là có oán niệm đối với cây chổi bay này, mà bản thân cậu cũng hiểu rõ rằng, cậu muốn đối đầu với James Potter- ngôi sao Quidditch của trường. Nhưng mà, tại sao lại muốn mua Mũi Tên Bạc về? Nói về tính chất, y đương nhiên không thể khủng hoảng, cho là bão táp cũng có thể dễ dàng khống chế, bình ổn bay lượn. Nhưng xét về tốc độ mà nói, Mũi Tên Bạc trong những trận đấu Quidditch không hề có ưu thế. Cũng thật kỳ quái là, Harry nghĩ cây chổi này so với Tia chớp 1200 còn trông dễ nhìn hơn, có một loại khí chất vô cùng tao nhã và thong dong.

Rất nhanh, kỳ nghỉ hè kết thúc. Bầu không khí quạnh quẽ của Hogwarts nhanh chóng bị phá tan. Từng đoàn xe mang những cô cậu học sinh vào bên trong Hogwart. Harry phát hiện làm giáo sư còn sợ ngày khai giảng hơn so với khi làm một học sinh. Làm học sinh, khai giảng chẳng qua chỉ là bạn phải đối mặt với khoảng hơn mười vị giáo sư. Mà làm giáo sư, bạn phải đối mặt với cả một trường học hơn mấy trăm học sinh. Hơn nữa, Harry không hề có kinh nghiệm đối với việc này, nên có thể tưởng tượng áp lực này là lớn tới chừng nào.

Các học sinh trở lại học viện trước, sau đó nhóm giáo sư cũng lục tục trở về. Lúc ăn trưa, Harry gặp Slughorn. Vị giáo sư Độc Dược này có chút béo hơn so với trong trí nhớ của hắn, tóc đã bắt đầu thưa thớt, vẻ mặt hiền hòa, cặp mắt soi xét người khác một cách hứng khởi, khiến người ta có phần hơi khó chịu.

"A, ta nghe nói, cậu nhất định chính là giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới tới nhỉ." Hắn vươn tay ra về Harry, lễ độ nhưng không tính là nhiệt tình. Hiển nhiên là do hắn không cảm thấy của Harry có thái độ nịnh bợ với hắn. "Tôi là Horace Slughorn, giáo sư Ma Dược."

"Ray Mather." Harry miễn cười lộ ra một nụ cười giả lả, bắt tay đối phương, trả lời đơn giản. Đối với việc trò chuyện cùng người này, Harry vẫn cảm thấy không thích mà còn có hơi chán ghét, bất quá đối với nhiệm vụ tới lấy ma dược của y có quan hệ, Harry nghĩ vẫn cần duy trì một mức hữu nghị nào đó với hắn.

Buổi chiều, Harry ở trong phòng của mình diễn tập buổi học đầu tiên của mình. Y đối mặt với gương thử đồ của tủ quần áo, nhiều lần đọc diễn cảm lời giới thiệu. Y hi vọng mình có thể lưu loát trôi chảy, không chút vấp váp nào trong suốt một tiết học. Nhưng hiển nhiên là không đơn giản như vậy. Harry đã tập làm vài lần, thế nhưng càng gần giờ lên lớp, y lại càng khẩn trương,

Harry, mày khẩn trương cái gì chứ? Voldemort cũng còn chưa có khả năng gϊếŧ được mày, mày chẳng nhẽ lại chết trong tay của một đám tiểu quỷ ư?

Harry tự nhủ trong lòng, nhưng vô dụng, cảm giác khẩn trương vẫn như trước. Hiện nay, may mắn duy nhất đối với Harry chính là tiết đầu tiên của y là dạy một đám tân sinh năm nhất. Vẫn tính là dễ dàng hơn so với mấy học sinh khóa trên nhiều.

Tiếp theo là đến giờ cơm chiều, Dumbledore thừa dịp học sinh còn chưa có kịp đến mà mở một hội nghị nhân viên ngắn, nội dung chủ yếu là những điểm chú ý của các hạng mục công việc, an toàn trong thi cử. Còn cụ thể về công tác giáo vụ thì đã được giáo sư McGonagall báo cho Harry từ trước.

Sau đó trong lúc các học sinh nối đuôi nhau vào Đại Sảnh Đường, Harry liền thấy được Lily, cô hướng về phía y mỉm cười gật đầu; tiếp đó y thấy nhóm bốn người Đạo Tặc, James liếc mắt nhìn hắn, sau đó liền nhìn sang nơi khác. Những người khác cùng đại đa số học sinh đều giống nhau, dùng ánh mắt dò xét nhìn y. Mà khi Snape nhìn thấy y lại là với ánh mắt mang theo kinh ngạc cùng hoài nghi, nhưng không hề có chán ghét hay oán hận - hắn rốt cuộc cũng đem mình trở thành người bình thường mà đối đãi rồi, Harry cao hứng mà nghĩ vậy. Trong đám người không có thấy Malfoy, cảm tạ trời đất, tên kia đã tốt nghiệp, bớt đi một phiền phức luôn là một việc tốt.

Lúc sau chính là tân sinh vào trường, rồi nghi thức phân viện, tiếp nữa là giới thiệu giáo sư mới (cũng chính là Harry), kế tới chính là mấy lời nhắc nhở cứ lặp đi lặp lại (không được vào Rừng Cấm, không được tới gần cây Liễu Roi - lúc này nhóm Đạo Tặc cười trộm), rồi ăn cơm, tan cuộc, cuối cùng thì tuần tự quay về phòng ngủ của chính mình. Một ngày như vậy liền kết thúc.

Ặc, tiếc nuối chính là, sự tình không có thuận lợi như vậy. Nguyên bản là sau khi ăn cơm chiều, Gryffindor quản các học sinh Gryffindor lên tháp của bọn chúng, Slytherin quản các Slytherin xuống hầm của bọn họ, đáng lẽ là không có khả năng cùng chạm mặt. Nhưng cố tình lại phát sinh phiền toái.

Sự việc xảy ra ở chỗ giao nhau giữa cầu thang và cửa ra vào, một tân sinh của Gryffindor không cẩn thận đυ.ng trúng người của một Slytherin năm thứ tư, Slytherin này lại đứng không vững nên lại đυ.ng phải phía sau của Snape và huynh trưởng là Regulus Black. Vừa khéo làm sao, tân sinh kia lại là một Muggle, vì vậy có thể tưởng tượng được kết quả. Bất quá, việc huynh trưởng của Slytherin xung đột với huynh trưởng của Gryffindor là một việc rất bình thường.

Chẳng qua mà nói chuẩn xác, cũng chả phải chuyện huynh trưởng xung đột, mà là huynh đệ xung đột. Mối quan hệ ác liệt giữa hai anh em Regulus và Sirius chính là việc mà toàn trường đều biết. Tiếp tới lại là Thủ lĩnh nam sinh của nhà Gryffindor, James Potter đối đầu với Snape. Tới lúc Harry chạy tới, thì đã thấy đoàn người quây thành một vòng, tạo thành một khoảng đất trống, trong đó có bốn người chia làm hai bên, mỗi bên hai người, giơ cao đũa phép, miệng thì phát ra ác ngôn.

"Snivellus, ngươi chỉ biết khi dễ tân sinh sao? Thật là mất mặt mà!" James tránh được một chú hóa đá từ Snape.

Ở bên cạnh, Regulus trúng phải thần chú tước vũ khí của Sirius, bay qua trước mặt của Snape. James bắt lấy thời cơ, hướng ma trượng vào Snape với mái tóc bóng mỡ.

"Dừng lại! Các trò đều dừng lại cho ta!" Không chỉ có Harry, mà ngay cả giáo sư McGonagall cùng Slughorn cũng đều chạy tới. Nhưng này đều quá muộn, lúc Harry dùng thần chú tước vũ khí của ông bố y, thì ma chú của James đã kịp đánh trúng vào Snape, khiến cho một đầu tóc đen của Snape biến sang màu hồng, sáng bóng lộng lẫy đến mức khiến người khác cảm thấy ghê tởm.

Bốn phía truyền tới tiếng cười khúc khích, mà các giáo sư có mặt, không ai dám cười to cả, nhưng như vậy là quá đủ rồi. Mà Snape lúc này cũng không biết rốt cuộc trên người mình đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể hoang mang nhìn chung quanh. Cuối cùng, cậu nhìn thấy ảnh chiếu của bản thân mình thông qua kính của James, sắc mặt lập tức trắng bệch.

"Gryffindor trừ 20 điểm! Ta phải thuyết giáo cũng chả lấy làm vui vẻ gì! Trò Potter, trò nên nhớ mình chính là huynh trưởng của một Nhà nữa đấy!" Giáo sư McGonagall huy động đũa phép, biến tóc của Snape trở về bình thường.

Potter mấp máy môi, do dự một chút rồi lại ngậm lại - Lúc này mà tranh cãi cũng chẳng có lợi gì.

"Slytherin trừ 5 điểm! Hiển nhiên là các trò cũng chẳng có ý tứ muốn chung sống hòa thuận cả." Slughorn nhặt đũa phép của Regulus lên rồi trả cho hắn, trừ điểm cho có lệ - thậm chí khóe miệng hắn còn hơi mỉm cười.

"Trò Potter, trò Black, hai người đi theo ta." Giáo sư McGonagall tựa hồ vẫn còn đang tức giận, dự định cho hai người kia một bài diễn thuyết về giáo dục.

Potter cũng nhặt đũa phép của mình lên, quay đầu lại thấy Snape sải bước dài đi khỏi hiện trường. Điều này làm cho tâm tình của hắn trở nên tốt hơn, ngoan ngoãn theo giáo sư McGonagall rời đi, mà bên cạnh chính là Sirius cũng bày ra vẻ mặt liệt sĩ, thấy chết không sờn.

Harry thở dài: "Thật xin lỗi, giáo sư McGonagall, có thể hay không đem trò Potter giao cho tôi?"

McGonagall nhíu nhíu mày: "Ta không rõ, giáo sư Mather, trò Potter là học sinh của nhà Gryffindor..."

"Tôi biết." Harry ôn hòa mà cắt ngang lời của bà: "Bất quá cô thử nghĩ xem, hiện tại cô có hai học sinh cần xử lý, nếu như đều nói cùng một kiểu với hai người họ, sợ rằng không có hiệu quả. Vậy vì sao không giao cho tôi một người, để tôi có thể nói chuyện và tiến hành giảng giải với trò đó? Như vậy có lẽ sẽ hiệu quả hơn."

"Nhưng, cậu vẫn chưa biết gì về học sinh."

"Đúng vậy, cho nên mới cần làm vậy, không phải sao?" Harry lộ ra một cái mỉm cười, muốn vị giáo sư McGonagall tin tưởng y.

"Phải. Được rồi, trò Potter, trò đi cùng với giáo sư Mather." McGonagall giãn đôi mày, cho Harry một ánh mắt cổ vũ, rồi dẫn Sirius đi trước.

Harry hít vào một hơi, thả lỏng chính mình, sau đó chuyển hướng sang ông bố của y, tận lực tạo ra hình dáng của một vị giáo sư, chứ không phải là con của người kia: "Như vậy, trò Potter, trò đi theo ta."

Lúc này, James nhìn qua dường như còn muốn phiền muộn so với hồi nãy hơn, thậm chí có thể nói là tức giận. Đặc biệt là Lily đang cố ý làm lơ hắn, bắt chuyện với tân sinh năm nhất rồi cùng cô bé đó lên lầu.

Harry mang James tới văn phòng của y, dọc đường nghĩ phải làm sao để có thể mở miệng với chính ông bố của mình. Đồng thời cũng không ngừng mà nhắc nhở chính mình, không thể xem James như cha của mình, hiện tại hắn chính là một học sinh mà thôi, là một tên tiểu quỷ không hiểu chuyện. Trong đầu y giờ chỉ còn có bực tức. A, Merlin! Bây giờ thậm chí còn chưa tính là chính thức bắt đầu khai giảng đâu, vì sao lại thành thế này chứ?! Nhớ lại năm đó, y cùng Draco Malfoy còn chưa có quậy đến này. A, Merlin! Ta thà bây giờ đánh nhau một trận với Malfoy còn hơn.

Ví như thế này, toàn là bực tức mà. Cho nên, lúc Harry đi vào văn phòng, mời James ngồi xuống, đưa tới hai chén trà, ngồi xuống ghế dựa của mình rồi uống một ngụm trà xong, vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc nên làm thế nào mà giáo dục ông bố của mình. Trên thực tế, trong đầu hắn đưa ra một vấn đề, một vấn đề mà hắn đã nghi hoặc rất nhiều năm nay:

"Trò tại sao luôn đối nghịch với Snape?"

"Luôn?"

"Ta tổng cộng gặp các trò ba lần, mỗi lần đều thấy các trò khắc khẩu. Thế không phải là "luôn" sao?"

"Rõ ràng là hắn kiếm chuyện." James khinh thường nói.

Harry nghĩ thấy mà đau đầu: "Như vậy lần này, tại sao lại thành như vậy?"

"Có một tân sinh xuất thân Muggle không cẩn thận đυ.ng phải hắn, kết quả là giữ không vừng, hắn liền nói ra những lời thật khó nghe. Này giáo sư biết mà, rặt một lũ Slytherin."

"Có mấy vấn đề ở đây. Một, trò là tận mắt thấy tân sinh kia đυ.ng phải Snape?"

James ngẩn người, mắt hơi hướng xuống đất: "Không có."

"Hai, trò là chính tai nghe Snape bởi vì bị tân sinh kia đυ.ng phải mà nặng lời với người kia ư?"

James nhíu mày: "Không có, nhưng mà không phải quá rõ ràng sao? Hắn chính là một tên Slytherin dơ bẩn!"

"Gryffindor trừ 5 điểm, vì trò sỉ nhục bạn học." Ôi, Merlin! Ta mà lại trừ điểm của nhà Gryffindor! "Trò Potter, ta mong rằng, trò có thể sử dụng đầu óc của mình, chứ không phải nhìn vấn đề một cách thành kiến." Được rồi, Harry ở trong lòng phải thừa nhận có lẽ y không có tư cách nói ra mấy lời này.

"Thành kiến? Giáo sư, thầy không phải là thiên vị Slytherin đó chứ!"

"Thiên vị? Ta có lí do gì để thiên vị Slytherin chứ? Nếu như nói ta thiên vị, như vậy giáo sư McGonagall sao lại trừ điểm nhà của các trò chứ?" Ôi, chết tiệt, thằng nhỏ này sao có thể ngạo mạn vậy chứ! Harry cảm thấy một hồi khó chịu.

James hừ một tiếng, không nói.

"Trò Potter, nghe nói trò rất có hứng thú với cây chổi Tia Chớp mới ra mắt?"

"Sao thầy biết được?" James trợn to mắt.

"Chúng ta hãy đánh cược đi. Nếu trò hoàn thành nhiệm vụ ta giao cho, ta liền tặng cho trò một cây."

"Nhiệm vụ gì?" Hắn nuốt nước bọt.

"Từ giờ trở đi cho tới lễ Giáng Sinh, trò không được cùng trò Snape xảy ra việc khắc khẩu, cũng như không được ác ý thi chú đối với hắn. Mặt khác, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày trò phải làm một bản ghi chép, nội dung là về Snape. Vì cam đoan mỗi ngày trò đều có thứ để viết, ta đề nghị trò hãy năng quan sát trò Snape một chút, ghi lại những gì trò thấy được về trò Snape và lí giải về chúng. Ta sẽ định kì kiểm tra, cho nên đừng mơ hão mà bịa chuyện, đối với ta không dùng được đâu! Nếu như trò làm được đúng như ta bảo, vậy tới lễ Giáng Sinh, trò sẽ có thể cưỡi Tia Chớp mà tham gia huấn luyện Quidditch."

James Potter như bị người ta đánh một quyền ngay mặt: "Quan sát hắn? Bản ghi chép viết về hắn? Cái tên Snivellus kia! Tại sao chứ?!"

"Vì để tiêu trừ thành kiến của trò đối với Slytherin." Harry bình tĩnh nói, môi nhếch lên một nụ cười giảo hoạt.

"Em cự tuyệt! Cái này thực vớ vẩn!"

"Trò không muốn có Tia Chớp ư?"

James nghiến răng, trừng mắt nhìn y.

"Hơn nữa cũng không để ý tới đội nhà Slytherin, mỗi người đều cầm một cây Tia Chớp 1200 ư?" Harry lại bồi thêm một câu.

James nhảy dựng lên: "Thầy không thể làm như vậy!" Hắn quát, chỉ kém không xông lên bắt lấy cổ áo của Harry.

"Vì cái gì? Tặng chổi cho ai, còn không phải là quyền tự do của ta sao?" Harry mỉm cười.

"Đáng ghét, được rồi, em đáp ứng." Hắn không có lựa chọn, hắn không thể làm cho nhà của mình cứ như vậy mà bị thua.

"Tốt lắm, như vậy, nếu trò không thể nào hoàn thành nhiệm vụ này..." Harry nheo mắt lại, thỏa mãn nhìn James mang vẻ mặt cảnh giác, nói: "Trò phải tự động rời khỏi giải đấu Quidditch của năm."

James Potter ngay ngẩn cả người, giương mắt nhìn Harry mà không nói nên lời.

Hồi lâu.

"Thầy đang nói giỡn."

"Không, ta đây là nói thật. Đương nhiên, trò có thể cự tuyệt, không quan hệ. Ta cũng còn rất nhiều biện pháp để sửa lại cách nhìn thành kiến của trò. Chỉ sợ tới lúc đó, tình cảnh của trò lại càng thêm bất lợi." Ôi, Merlin! Ta nhất định là điên rồi! Lại uy hϊếp bố chính mình!

James Potter không đáp một lời, xoay người trực tiếp chạy ra khỏi văn phòng. Chẳng qua Harry biết, bố của y không còn lựa chọn nào khác.

Được rồi, nếu mà như vậy có thể cải thiện được mối quan hệ giữa hai người, Snape có lẽ cũng sẽ không hận mình quá. Nâng tách trà lên, uống một ngụm, khóe miệng của Harry nở một nụ cười đắc ý.

Nhưng là, y cũng không biết, cái biện pháp này sẽ mang cho y rất nhiều tai nạn...

_________________________

Nhờ cái cao kiến này mà về sau bác nào cũng ăn đủ :v Kể cả độc giả :v