Chương 14

Edit: Ka Chan

Beta: Pyo

Lily từ trong quán trà đi ra, James đi theo ở phía sau, vừa lúc gặp Harry từ trong cửa hiệu bán sách đi ra. Ba người ba thần sắc khác nhau, đều có tâm tư của riêng mình.

"Snape làm sao vậy? Tự nhiên lại thấy bạn ấy chạy ra." Lily nhìn về phía Harry.

"Ta cũng không biết, hay là quên mất vật gì chăng." Không hiểu sao, Harry lại cảm thấy chột dạ. Hắn không dám cùng Lily đối diện, vì vậy nhìn qua phía James, đúng lúc đón được ánh mắt không hề tín nhiệm của lao ba. Một giây sau, James mới quay đi, mời mịt nhìn về phía Snape bỏ chạy. Harry nghĩ mình rốt cuộc đã hiểu ra vì sao lại như vậy.

"Nhưng mà, bọn em còn muốn tới cửa hàng bán ma dược để xem chút mà!"

"Để lần sau đi." Harry thản nhiên trả lời.

"Nhưng lần tới có thể tới làng Hogsmade, là tận một tháng sau đó." Lily có chút oán hận nói, chẳng qua, cô lật tức nảy ra một ý tưởng, "Như vậy đi, giáo sư Mather, thầy đi theo em đi. Em thực sự cần một vài ý kiến chuyên nghiệp."

Harry còn chưa có trả lời, James Potter đã mở miệng, "Như vậy, tớ về trước đây." Nói xong, cũng chả chờ ai trả lời, hắn đã dọc theo con đường mà Snape biến mất, rất nhanh rời khỏi đường nhìn của hai người.

"Được, thật sự là được lắm mà!" Lily giận dữ nói, cấm lấy tay của Harry rồi kéo theo một hướng ngược lại.

Merlin! Harry hoàn toàn vô lực, tùy ý để Lily cầm lấy. Này thực sự là.... khiến người ta khó mà tin được, làm thế nào mà lại phát sinh được loại chuyện này chứ? Chuyện này như thế nào có thể xảy ra? Cha mẹ y cùng với Snape? Không phải đùa chứ! Thế nhưng nếu điều này không phải là đùa, vậy nó là gì? Vì sao Snape sau khi nhìn thấy hai người kia tiếp xúc thân mật, lại tức tới mức bỏ đi? James Potter vì sao lại nhìn theo hướng Snape bỏ đi mà xuất thần? Mà quan trọng hơn là, vì sao tay phải của y lại biến mất chứ? Nga! Shit!

"Rốt cuộc là làm sao vậy chứ?" Harry rút cánh tay của mình khỏi móng vuốt của Lily, "Em cùng với Potter rõ ràng lúc nãy ở trong quán trà còn hòa hợp mà, không phải hai đứa còn hôn môi sao?"

"Hôn môi? Nga, không có đâu. Thầy nhìn lầm rồi. Khóe miệng của Potter bị dính bánh ga tô, em giúp hắn lấy xuống thôi." Lily đẩy cánh cửa của cửa hàng ma dược ra, đi vào bên trong. "Hơn nữa, cậu ấy tựa hồ còn cảm thấy không thoải mái."

Shit! Harry nhịn không được mà mắng ở trong lòng, "Vậy vì cái gì mà em còn hẹn với Snape chứ?" Harry nhớ rõ ràng, cái lần đó hẹn hò không được thoải mái với Cho Chang, là bởi vì y lúc hẹn hò có nhắc tới Hermione, khiến cho Cho không được vui. Y tin rằng mẹ của hắn năm 16 tuổi sẽ không ngu xuẩn giống như mình lúc đó đâu.

"Em chỉ là muốn mua một ít ma dược, mà Snape lại hiểu biết về khoản này." Lily thoáng có chút bối rối.

"Em hoàn toàn có thể hoàn thành được hết trong một buổi sáng." Harry truy vấn, Lily không có trả lời, thế nhưng y có thể tự mình minh bạch. "Em muốn dùng Snape để thí nghiệm Potter! Em muốn xem Potter có ghen hay không! Đó là lí do vì sao em lại luôn ở cùng một chỗ với Snape."

"Em không có!" Lily đang nhìn giá hàng, đột ngột quay sang Harry. Thế nhưng, chưa được một giây, thái độ hùng hổ của cô lại trở nên yên tĩnh, đôi mắt màu xanh long lanh, "Được, em thừa nhận, em đúng là có ý nghĩ như vậy. Nhưng mà em cũng thực sự cần Snape giúp đỡ cách điều chế ma dược."

Shit! Hiển nhiên, là James Potter tới cả mùi dấm chua còn chưa có ngửi được. Nga, không, hắn có. Harry thống khổ nhớ lại, đúng vậy, hắn có, là lần kia khi Harry cùng Snape đi ra từ Phòng Theo Yêu Cầu, biểu hiện của James đúng là rất kỳ quái. Còn có, James còn vô cùng giận dữ mà cho rằng Harry đối với Snape có "suy nghĩ không đứng đắn". Chết tiệt, y đối với ai có suy nghĩ không an phận, thì liên quan quái gì tới hắn chứ?! Đáng chết!

"Giáo sư?" Lily thấy Harry dường như sắp phát điên tới nơi, vội vàng hỏi, "Em làm như vậy rất quá đáng sao?"

Harry không biết phải nói gì cho phải, quỷ kế của nữ giới mà y từng gặp qua không ít. Mẹ của hắn khi còn trẻ, chẳng qua cũng chỉ là một nữ sinh nhỏ có tâm tư cẩn thận, tại sao lại nói là quá phận chứ? Nhưng Harry vẫn tức giận, tuy nhiên y lại không hiểu sao bản thân lại tức giận. Y căn bản là không có cách nào hỏi James Potter vì sao lại đột nhiên chuyển tính như thế, lại đi thích cái tên Snivellus kia. Y chỉ biết là, phải ngăn cản chuyện này tiếp tục xảy ra. Bằng không, y trong tương lai sẽ không được sinh ra, lịch sử sẽ bị viết lại, tương lai sẽ gặp phải sự pha hoại mang tính huỷ diệt...

_________________

Snape sải bước quay trở về Hogwarts, nhanh tới mức có thể thấy bụi bay đằng sau. Cậu chỉ chăm chăm đi trên đường, không nhìn đường cũng chẳng ngắm cảnh, sự cố ở phòng y tế và khoảnh khắc lãng mạn ở quán trà đan xen nhau trong đầu hắn, vỡ vụn như mảnh băng Hận ý dưới đáy lòng Snape lại cuộn trào, chạy trong huyết quản của cậu, lan toàn thân.

James Potter....

Cái tên này khiến cậu phải nghiến răng nghiến lợi.

James Potter...

Cậu nguyền rủa hắn ngàn lần.

Cậu hận hắn!

Snape dùng mọi thứ tình cảm của bản thân để ghét hắn, không còn chút tình cảm nào khác nữa.

_________________

"Bốp!" Snape bởi không nhìn đường mà đâm thẳng vào bảng thông báo của Hogwarts đặt tại đại sảnh, liền thấy ngay tờ thông báo đăng ký cho cuộc thi đấu Gobstones* toàn trường Hogwarts lần thứ 463.

*Gobstones: là trò chơi phổ biến nhất của trẻ con trong giới phù thủy, sử dụng các viên đá đặc biệt, khá giống với trò bắn bi của Muggle, chỉ khác là khi người chơi thua mất một điểm, thì nó sẽ phun 1 thứ chất lỏng hôi thối vào người họ.

Snape một bên thì xoa xoa cái mũi to bị đυ.ng vẹo đi của mình, một bên thì nhìn tờ thông báo vài lần.

"Dường như cậu đối với thi đấu Gobstones rất có hứng thú!" Âm thanh của Hellen Nott* vang lên từ đằng sau Snape, đột ngột mà quỷ mị, lại ngọt ngào như đường mật. Cô gái nhỏ của gia đình Nott, thực dễ dàng làm cho người ta nghĩ rằng đây là sự pha trộn giữa thiên thần cùng ác quỷ.

*Hellen Nott: không có trong Harry Potter, nhưng mà gia đình nhà Nott thì có

"Không, tôi không có hứng thú." Snape lãnh đạm trả lời — nếu không phải bởi vì đều cùng là Slytherin, Snape có lẽ đã hừ lạnh một tiếng rồi.

"Không nghĩ lại được một chút sao, Snape?" Nott bước nhanh tới trước mặt Snape, cản cậu lại, "Coi như là vì nhà của chúng ta! Ngày mai từng nhà sẽ tổ chức vòng dự tuyển, tuyển ra 4 tuyển thủ để tham gia trận chiến toàn trường vào cuối tuần này. Nhưng mà nhà của chúng ta mới chỉ có 3 mống người!"

"Thế thì sao? Gobstones cũng không phải là trò chơi đồng đội, 3 người cũng có thể thắng được mà?" Hiện tại, Snape không có tâm tư đâu với mấy cái truyện tầm phào như vậy.

"Tuy rằng là chơi một người, nhưng mà đây lại tính điểm của cả đoàn, mỗi tuyển thủ đều được ghi lại số điểm của bản thân. Cuối cùng thì có giải vô địch cá nhân và vô địch đồng đội !"

Snape thân thể đã muốn ly khai, lại bị Nott ngăn lại, mà sự nhẫn nại của cậu sắp tới giới hạn: "Nghe này, sao cô không đi tìm người khác đi?"

"Bởi vì, Slytherin đối với môn Gobstones này không có nhiều người thực sự hứng thú. Hơn nữa, tôi muốn chí ít cũng phải tìm được một người có đầu óc tham gia thi đấu!" Nott chớp chớp đôi mắt to đẹp của mình, dùng ánh mắt cầu xin mà nhìn Snape.

"Cái gì? Snivellus tham gia Gobstones sao?" Lại thêm một vị khách không mời mà tới —— lần này là Sirius Black. Snape nghiêng người sang bên, liền thấy Black đang nghênh ngang đi tới, bên người không có Potter, cũng không có Lupin, thậm chí cả cái tên Pettigrew cũng không thấy đâu.

"Như thế nào lại đi một mình thế này? Bị bạn bè bỏ rơi rồi sao?"

"Quả là một nhân tài a!" Sirius đứng trước mặt Snape, cười cười, nói, "Tao không biết mày bỏ bùa gì mà khiến cái tên giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám kinh tởm kia mê muội, khiến lão ta thiên vị ngươi tới chừng độ này đấy. Thế nhưng, tao vẫn có thể đạt được mục đích một cách thật là văn minh!"

Snape hơi nhíu mày: "Tao không biết mày đang nói cái gì. Chẳng qua, mày thừa nhận là hành vi trước đây của mày là không văn minh hả?"

"Cái tên Snivellus Greasy* kia! Có ngon thì chúng ta đấu, tao sẽ đánh bại mày ở trận thi đấu Gobstones!" Black rống lên

* Snivellus Greasy: nguyên văn QT là con ốc sên nhờn, cơ mà mình không thích lắm. Cho nên mình lấy cái nick name này để thay. Cái nick này là do bộ Tứ cùng một số học sinh Hogwarts (1975-1976) đặt cho bác Snape. Trong đó, Greasy có nghĩa là nhờn, ám chỉ đầu tóc nhờn dầu của bác. Tương tự như cách chửi con sên nhờn.

Snape không có trả lời, nếu như là mọi khi, cậu căn bản bản chả thèm cái loại khıêυ khí©h vô lí này, một hồi thắng bại trong trò chơi chả nói rõ được cái vấn đề gì cả, đã thế còn lãng phí thời gian quý báu của cậu nữa chứ. Thật sự là không hề thú vị. Nhưng mà hiện tại, đối với hận ý tràn đầy trong lòng cậu với James Potter, sự xuất hiện của Black giống như một mồi lửa, châm vào cái ngòi nổ, chỉ chờ ngòi cháy hết, là lửa sẽ đốt tới thuốc nổ bên trong.

Mà Sirius lại cho rằng sự im lặng của Snape là sự lùi bước: "Mày không dám? Đúng là cái đồ vô dụng hèn nhát! Như vậy đi, tao cho mày chút khích lệ, nếu mà mày thắng tao, tao sẽ cho mày biết ngày hôm đó, chúng tao rốt cuộc đã làm cái gì! Thế nào? Mày không phải là rất muốn biết sao?"

Snape trừng mắt với Black, hướng về phía Nott mà bình tĩnh hỏi: "Nott, thi đấu lúc nào sẽ diễn ra?"

"Mùng 2 và 3 tháng 10 này, là thứ bảy và chủ nhật, tổng cộng có 4 trận đấu loại! Sáng là 9 giờ, chiều là 1 giờ 30 bắt đầu!" Nott cao hứng trả lời.

"Tôi biết rồi." Snape đi qua người của Nott, không phát ra tiếng động.

_________________

"Sirius?" James Potter đúng lúc đó từ ngoài cổng lớn mà đi vào.

"Cậu sao lại trở lại rồi? Không phải có hẹn với Evans sao?" Sirius cười mỉa.

"Cô ấy đi mua ma dược rồi."

"Hắc! Tiểu nhị, cậu vì sao không đi bồi cô ấy chứ?" Sirius choàng vào vai của James, hướng về phía lâu đài.

"Cô ấy đi cùng với Mather ."

"Lão khốn đó!" Sirius siết chặt bả vai của James, "Sớm muộn gì chúng ta cũng phải cho tên đó đẹp mặt!"

James không nói. Hẹn hò cùng với Lily, không hề có một chút cảm giác bình thường nào như hắn dự kiến cả, mà ngược lại, hắn một điểm cũng không thích cái cảm giác phải cùng với nữ sinh ngồi uống trà. Trong quán trà có đốt nến thơm, mùi hoa hồng, nhưng lại nồng nặc khiến hắn khó chịu. Nữ sinh ngồi uống trà từng ngụm nhỏ, mỗi lần ăn bánh ga tô đều xúc một miếng bé bé làm ra vẻ, khiến hắn càng không thể lý giải nổi. Mà xung quanh, tất cả đều là mấy cặp đôi yêu nhau anh anh em em, càng làm cho hắn không được tự nhiên. Trong giờ cơm trưa, điều mà hắn quan tâm duy nhất, chính là ở bên cửa hàng đối diện, Snape và James đang làm cái trò gì. Và thật là chết tiệt, bởi còn đang trước mặt của Lily, nên hắn căn bản không dám ngó ra ngoài. Trên thực tế, hắn chỉ có thể ở lúc Lily đưa tay lấy cái miếng bánh kem bị dây ở miệng mà tranh thủ liếc liếc mắt nhìn ra bên ngoài, lại nhìn thấy Snape đang cầm túi sách trong tay, từ trong hiệu sạch chạy vọt ra ngoài.

Chết tiệt, hắn muốn biết gã Mather kia đã làm gì với Snape, vì sao lại khiến Snape đột nhiên chạy ra ngoài.

Hắn muốn biết...

_________________

"James?" Lupin từ bức họa của Bà Bèo tiến vào phòng sinh hoạt chung, thấy James đang thất thần ngồi trên sô pha.

"Sau khi trở về thì cậu ấy trở thành như thế, hình như hẹn hò với Evans không được..." Sirius nói được một nửa lại ngừng, bởi vì gã thấy Lily Evans từ phía sau Remus đi vào, cũng tiến tới phòng sinh hoạt chung của Gryffindor.

Lily trầm mặt, không thèm nhìn một ai, đi thằng vào ký túc xá nữ.

Sirius nhìn thấy cô biến mất sau cánh cửa, mới nghi hoặc mà quay đầu lại nhìn Lupin.

"Tớ gặp Lily trong cửa hàng bán ma dược.... cùng với giáo sư Mather." Lupin đem túi sách ném lên trên sô pha, tiến tới bên cạnh James Potter – giờ vẫn đang còn thất thần, "James?" Remus nhẹ nhàng huých vào vai cậu trai, "Giáo sư Mather bảo muốn cùng cậu nói chuyện. Tối hôm nay, thầy ấy chờ cậu ở văn phòng của thầy."

"Cái tên đó còn muốn cái gì nữa chứ?" Sirius lầm bầm, nhưng chẳng ai trả lời cho gã.

_____________________________

Tác giả có 1 phần chú thích về Gobstones (cao bố thạch), cơ mà Ka đã giải thích rồi nên thôi. Còn 1 phần ca thán nữa của tác giả, nên mình edit nốt.

Sát hãn ||| Kỳ thực là ta cũng chẳng rõ lắm về cách chơi của cái trò này > < Chẳng qua nhớ là mẹ của Snape khi còn học ở Hogwarts từng là đội trưởng của đội Gobstones.