Chương 6-2

EDIT: ALISA

BETA: KIU

- o0o-

056

Lời nói ra thật dễ dàng, nhưng vẫn luôn khiến con người ta băn khoăn.

Dù giải thích thế nào thì Harry cũng phải xin lỗi Ginny, điều này cậu đã quyết định từ khi từ chối Ginny.

"Tớ vào nhà lấy điểm tâm, Harry cũng đã lâu rồi không thử tay nghề của mẹ nhỉ."

Ron sợ mình lại nói sai cái gì đó, dứt khoát trốn trong nhà.

May mắn nhà cậu ta mới mua ở gần đây.

Harry cúi đầu, nhẹ giọng "ừ" một tiếng, nhìn không ra vẻ mặt của cậu.

057

Chờ Ron rời đi, Hermione ra hiệu Harry đến ngồi cạnh mình.

"Harry bồ thay đổi rất nhiều."

"Có lẽ tớ không nên quên những người đã rời đi." Khuôn mặt thiếu niên cứng đờ.

Giáo sư trở về mang lại cho Harry một ít vui vẻ, hoặc là bởi vì chính mình đã không còn nhiều thời gian nữa, cho nên ngược lại cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn, Harry dường như quên mất những người đã rời đi.

Hermione cười lắc đầu, "Harry, bồ hẳn đã biết, việc này không phải bồ sai."

"Suốt năm nay tớ luôn suy nghĩ, nếu không phải vì tớ ngu xuẩn lại còn vô tri...... Chắc sẽ có nhiều người sống sót hơn."

Nếu lúc ấy cậu kiên định tin tưởng giáo sư, hoặc là thản nhiên đối mặt với khả năng giáo sư phản bội, có lẽ sẽ không khiến kết quả tồi tệ như thế...

Nhưng mà ngay lúc đó Harry cố tình lựa chọn một phương thức ngu xuẩn nhất —— trốn tránh, nếu không phải cậu trốn tránh sự thật giáo sư phản bội, có lẽ nhiều người đã không chết vì cậu mà chết.

"Thật ra tớ cảm thấy, chúng ta không cần trách cứ sự đơn thuần lúc đó của mình, mà nên cảm thấy may mắn vì chúng ta không cần phải tích lũy kinh nghiệm, bởi lẽ chiến tranh chỉ có một lần, hơn nữa đã kết thúc."

Hermione nhẹ nhàng ôm Harry.

"Tất cả đều vì lợi ích lớn hơn, bọn họ là anh hùng, sẽ không ai quên bọn họ." Không biết từ khi nào, Ron cũng đã đem điểm tâm đặt trên bàn, cúi xuống nhẹ nhàng ôm vợ và bạn tốt.

Giống như bọn họ vào một năm trước vậy, trong thời kỳ chiến tranh ác liệt sưởi ấm cho nhau.

"Chúng ta đều sẽ hạnh phúc."

Harry đỏ mắt gật gật đầu, không biết từ khi nào, cô gái kiêu ngạo đã trở nên thành thục, thiếu niên vốn ngốc nghếch cũng đã trở thành trụ cột của gia đình, trở thành người đàn ông chân chính.

Bạn tốt hạnh phúc cũng làm Harry hạnh phúc lây.

Chúng ta đều sẽ hạnh phúc.

Harry đi về, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, nở một nụ cười thoả mãn trong sáng.

Lời này lặp lại nhiều lần, dường như liền giống như một bùa chú ấm áp, Harry thậm chí nghĩ rằng mình cũng sẽ hạnh phúc.

Vào lúc bản thân còn dư lại, không bao nhiêu thời gian.

058

Một cô gái tóc đỏ từ xa đi đến, dáng người cao gầy quyến rũ.

"Harry, đã lâu không gặp."

Cô gái đã trổ mã duyên dáng yêu kiều trong tám năm, Harry gần như đã mơ hồ quên mất dáng vẻ cô gái ngượng ngùng lần đầu gặp mình.

"Xin chào Ginny."

"Một năm trước anh nói cho anh thời gian, vậy hiện tại anh nghĩ thế nào?" Ginny vẫn treo vẻ tươi cười xinh đẹp như trước, nhưng chỉ có chính cô mới hiểu được, phía dưới sự giãy giụa hấp hối là bao nhiêu hi vọng và chấp nhất của bản thân.

"Anh xin lỗi......"

Harry cúi đầu xin lỗi, nếu nói một năm trước cậu yêu cầu thời gian để an ủi chính mình, vậy người thanh niên không cần an ủi hiện tại này, thiếu nhất chính là thời gian.

Một người sắp chết, còn có cơ hội đi yêu ai, hoặc có được ai sao?

"Em đã biết." Ginny ngắt lời Harry, cô cuối cùng cũng từ bỏ nụ cười cứng đờ của mình, vì đau lòng mà mở miệng.

059

Ginny lấy một điếu thuốc ra, thuần thục châm lửa, sau đó để vào bên môi, một lát sau nhợt nhạt thổi ra chút sương mù màu lam nhạt.

Harry chỉ cảm thấy khói vờn quanh, làm cậu có chút mông lung, giọng nói của Ginny cũng trở nên hư ảo.

"Anh không biết, hóa ra em biết hút thuốc." Harry bất đắc dĩ tự giễu một chút, cậu luôn như vậy, không đủ quan tâm người bên cạnh mình, cho nên thường khiến những người thân cận bị tổn thương.

Ginny chỉ lắc đầu, "Không phải anh không biết, chỉ là anh không để trong lòng thôi."

"Xin lỗi," Harry cảm thấy, ngoài hai chữ này, hình như cậu cũng không biết phải nói gì nữa.

"Cuối năm nay, em kết hôn."

"Chúc mừng." Harry quay đầu nhìn Ginny, trong mắt đầy chân thành, cặp mắt xanh biếc long lanh vui vẻ làm Ginny gần như tan vỡ.

"Nếu đã chia tay hoà bình thì hẳn là có thể ôm một chút nhỉ."

Harry sửng sốt một chút, giây tiếp theo, Ginny đã ôm lấy cậu.

"Chúng ta đều sẽ hạnh phúc."

Bên mái tóc đỏ của Ginny, Harry nhẹ giọng nói, tựa như một thiếu nữ đang yêu đương cuồng nhiệt, thì thầm bên tai người yêu.

060

Bốn năm trước

So với lúc yên bình lặng lẽ khi ở cùng Ginny, thì Harry và Snape ở chung tuyệt đối có thể nói là – gà bay chó sủa, gà chó không yên.

"Shit! Snape, hôm nay ông đối xử với tôi như vậy, ngày mai tôi nhất định dâng trả gấp mười lần."

Harry trừng đôi mắt tròn xoe của mình, hung tợn nhìn Snape, trong ánh mắt tự cho là "tàn nhẫn" lại có vài phần giận dỗi của trẻ con.

"Ta rửa mắt mong chờ," Snape vẫn là dáng vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười, giống một con rắn độc, tùy thời mà động "Ngoài ra, ăn nói thô tục, Gryffindor trừ 3 điểm, dám gọi thẳng tên của giáo sư, Gryffindor trừ thêm 5 điểm."

"Cái tên đáng ghét, lấy việc công báo thù riêng."

"Sư tử ngu xuẩn quả nhiên không thể ngoan ngoãn học được, nhục mạ giáo sư, Gryffindor lại trừ 5 điểm."

"Thầy!......"

Nhìn Harry tức mà không thể làm gì, tâm trạng của Snape vô cùng thoải mái.

Harry vẫn luôn cho rằng, Dumbledore nhờ Snape huấn luyện chính mình, thuần túy là để số đá quý Gryffindor bị trừ sạch.

"Chúa Cứu Thế tiếng tăm lẫy lừng của chúng ta, so với tưởng tượng của ta còn cứng đầu hơn, không lẽ ngươi tính so tài nổ vạc cùng Chúa Tể Hắc Ám, hay là tính dùng cái sự thông minh ngu xuẩn của mình làm chút trò vặt hả?"

Snape dưới ánh đèn lờ mờ, giống như hình tượng Harry thường hay tưởng tượng, âm trầm, lạnh nhạt, "Ngươi tốt nhất phải cố mà học, luyện tập nhiều hơn, có vậy mới giữ được cái mạng nhỏ yếu ớt này, cũng mong có thể sống lâu thêm một chút."

Harry sâu sắc cảm thấy, ngây ngốc ở cái phòng này mới khó giữ được mạng nhỏ.

HẾT CHƯƠNG 6.2