Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Harry Potter] Sau Khi Ván Cờ Bắt Đầu Lại Lần Nữa

Quyển 2 - Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi Harry và Draco xuất viện, chờ họ là nhóm Hermione thay phiên nài nỉ. Cuối cùng, hai người không thể không đồng ý giúp bọn họ luyện tập quyết đấu để đề cao sức chiến đấu cho cả nhóm. Harry dẫn mọi người đến Phòng Yêu Cầu trên lầu tám, đồng thời kể tỉ mỉ cho họ biết cách sử dụng và những vấn đề cần chú ý trong Phòng Yêu Cầu. Xét đến thời gian đi học của ba Nhà khác nhau, mọi người quyết định để Draco giúp Blaise và Pansy luyện tập, Harry giúp Hermione và Neville tập, cuối tuần là cả nhóm tập chung.

Nhân lúc nghỉ ngơi, Harry đã chế tạo ra bốn cái trang sức luyện kim có tác dụng báo động và phòng ngự Triết Tâm Trí Thuật và Lời Nguyền Độc Đoán, sau đó nhờ Rowena và Salazar kiểm tra, đợi qua kiểm tra của họ rồi mới quyết định dùng nó làm quà Giáng Sinh. Nghĩ đến lễ Giáng Sinh, Harry rất nhớ Áo Choàng Tàng Hình của mình. Sau khi rời khỏi Privet Drive, cậu vẫn chưa được nhận lại nó, không biết Dumbledore có còn định trả lại cho cậu không. Đến Giáng Sinh, cậu nhất định sẽ về nhà cũ Black, như vậy có còn được thấy Gương Ảo Ảnh nữa không? Nếu được thấy, lần này cậu sẽ nhìn ra cái gì nhỉ?

Bởi vì được nghỉ lễ nên mọi người đều đến Phòng Yêu Cầu đầy đủ. Hermione và Pansy thảo luận du chơi London vào kỳ nghỉ, có lẽ điều mà Pansy hứng thú muốn đi là mấy bộ trang phục thời thượng đều sẽ được sale trong dịp lễ hội. Blaise thì đau đầu với các loại hoạt động xã giao trong kỳ nghỉ, thậm chí còn nói tình nguyện ở lại Phòng Yêu Cầu để Draco huấn luyện, ít nhất Draco không cần hắn lúc nào cũng phải duy trì nụ cười ngọt ngào cùng lời ngon tiếng ngọt. Neville kể cha cậu đã đồng ý giúp cậu luyện bay bằng chổi, vì cậu không muốn mỗi lần học tiết Bay đều chỉ có thể hâm mộ kỹ năng bay lượn của người khác.

"Giáng Sinh này mình không về Phủ Malfoy, mình sẽ ở lại trong trường." Draco lau đũa phép, hờ hững tạt nước lạnh vào đề tài thảo luận nóng hổi của bọn họ.

Harry bất ngờ nhướng mày, Giáng Sinh là một lễ xã giao quan trọng, không ngờ Lucius lại đồng ý cho Draco ở lại trường. "Draco, mình nghĩ bồ cần nói rõ hơn một chút, chuyện này quá bất ngờ rồi."

"Ồ không, Harry, chuyện này không bất ngờ chút nào. Thực ra mình hiểu, Draco nhất định không muốn tham gia mấy cái vũ hội dài như chả bao giờ kết thúc đấy. Nó thật sự rất thống khổ, đặc biệt là khi phải đối mặt với mấy đứa con gái mê trai căn bản không biết bản thân đang làm cái gì. Nhất là Draco vẫn luôn có rất nhiều người mến mộ." Blaise vui sướиɠ khi thấy người ta gặp họa, như thể hắn không phải gặp trường hợp này vậy.

"Blaise, đừng nói với mình là cái người lần nào cũng được các cô gái vây quanh không phải là bồ." Nhàn nhạt phản bác, Draco có vẻ có chút lo âu. "Thực ra, mẹ mình tiết lộ lễ Giáng Sinh năm nay sẽ có vài gia tộc muốn liên hôn với Malfoy. Hừ, thật không hiểu mấy người đó nghĩ gì nữa, mình mới năm nhất, mà theo mình được biết, các cô gái trong mấy gia tộc đó thậm chí có người mới năm sáu tuổi."

"Khụ..." Harry nghe xong liền sặc, ho đến mức mặt đỏ bừng. Draco bất đắc dĩ vỗ lưng cho cậu, cảm thấy bản thân có thể hiểu vì sao Harry kinh ngạc, thực tế lúc nghe được tin có cô gái năm sáu tuổi tham gia việc này, hắn suýt nữa đã phun trà ra ngoài. Nhưng Draco hy vọng phản ứng của Harry không phải do buồn cười như thế, nhưng về mặt tình cảm, hắn cũng biết Đầu Thẹo chậm chạp nhất định sẽ không có khả năng nghĩ sang hướng khác.

Vất vả lắm mới thở lại được, Harry lau nước mắt sinh lý chảy ra, muốn cười nhưng lại miễn cưỡng nhịn xuống. Tuy vậy, mấy người còn lại đã không chút khách khí cười lớn, hoàn toàn không chừa chút mặt mũi nào cho Draco.

"Được rồi, muốn cười thì cười đi, Đầu Thẹo đáng chết, mình biết chuyện này thật sự rất buồn cười." Draco bực bội quyết định tìm chút việc cho cha làm, miễn cho ông cả ngày dồn tinh lực lên người hắn.

Khóe mắt co rút vì xưng hô quen thuộc, Harry nỗ lực bỏ qua chua xót hiện lên trong lòng, ra vẻ nghiêm túc tự hỏi: "Không, Draco, mình không có ý muốn cười bồ, mình chỉ là... Mình cũng không biết nên nói sao đây. Bồ nhìn đi, cô bé năm sáu tuổi, chẳng lẽ cha mẹ họ đều cho rằng người thừa kế của gia tộc Malfoy có sở thích lolicon? Nhưng bồ cũng chỉ mới mười một tuổi, mười một tuổi PK năm sáu tuổi, rốt cuộc nên định nghĩa thế nào đây?"

Trừ phi bồ thừa nhận bồ là trẻ con, nếu không mình tuyệt đối không có sở thích lolicon hay shotacon gì hết. Một câu phản bác hiện ra trong lòng Draco, nhưng không thể nói ra thành lời. Điều chỉnh lại sắc mặt, không để ai nhìn ra hắn mất mát, Draco cũng không chú ý tới Blaise vẫn luôn âm thầm quan sát hắn và Harry.

"Mình ở lại với bồ đi, Draco." Liên tưởng tới phòng ngủ trống rỗng của Slytherin trong kỳ Giáng Sinh, Harry nhất thời buột miệng thốt ra, sau đó lập tức tìm cớ để không ai nghĩ nhiều. "Mình nghĩ mẹ Narcissa rất có thể đã kể chuyện này cho bà Walburga, e rằng cha đỡ đầu cũng sẽ kéo mình xuống nước, ở lại trường vẫn an toàn hơn."

"Harry, mình rất tò mò về xưng hô của bồ với phu nhân Malfoy." Blaise cười bỉ ổi, tuy nói là tò mò nhưng ánh mắt toàn bỡn cợt.

"Có gì không đúng sao? Mẹ mình thích Harry, bồ cũng biết mẹ mình thích hóa trang cho trẻ con, mà Harry thì chưa bao giờ phản kháng. Hơn nữa, mẹ mình luôn cho rằng cách giáo dục của gia tộc Malfoy khiến bà không được hưởng thụ hết niềm vui khi làm mẹ." Lên tiếng giải thích trước Harry, Draco âm thầm lo lắng vì ánh mắt của Blaise. Tuy lúc mẹ yêu cầu Harry gọi bà như thế, bản thân hắn rất vui, nhưng Harry không phải người thích nghĩ nhiều. Nếu để Blaise nói lung tung, không khéo sẽ dọa Harry chạy mất.

Cũng không biết đến nỗi lo của Draco, Harry chỉ cười nhẹ, che dấu chua xót trong lòng. Draco giải thích như thế, chắc là sợ Blaise hiểu lầm quan hệ của mình với hắn đi. Xem ra, ngày thường thật sự thân mật quá mức rồi, nên chú ý một chút. "Đợi lúc về mình sẽ nói một tiếng với chú Remus, nghỉ lễ Giáng Sinh ở trong trường. Nhưng mà, Blaise này, nếu bồ vì mấy cô gái trong vũ hội mà quên mất tặng quà Giáng Sinh cho mình, mình sẽ tăng thêm cường độ huấn luyện của bồ đó."

Hầu như chỉ mới nháy mắt, lâu đài Hogwarts gần như trống rỗng. Slytherin chỉ có Harry và Draco ở lại, trong phòng sinh hoạt chung dù đã nhóm lửa lò sưởi nhưng không khí vẫn có vẻ quạnh quẽ. Draco ngồi trên sofa hờ hững mở quà, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại lời nói của Blaise trước lúc hắn về nhà.

"Draco, bồ thích Harry, hoặc nên nói là bồ yêu Harry, mình nhìn ra rồi. Đừng có vội vàng phủ nhận, mình tin vào hai mắt của mình. Nhưng mình không hiểu vì sao bồ lại không nói cho bồ ấy biết, rốt cuộc bồ đang băn khoăn cái gì? Slytherin một khi đã chọn thì sẽ không buông tay, đừng để bản thân hối hận. Đúng rồi, mình không cho rằng Harry ở lại trường thật là vì tiệc xã giao Giáng Sinh hay mấy cô gái trong vũ hội đâu."

Draco cũng không bất ngờ khi Blaise có thể nhìn ra tâm ý của hắn, mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, Blaise luôn rất nhạy bén, đặc biệt trong chuyện tình cảm. Kiếp trước, sau khi Harry chết, trong lúc hắn điên cuồng, tuyệt vọng, tìm không thấy lối ra, chính Blaise nhắc hắn tìm ra lý do thực sự, lúc đó hắn mới tỉnh ngộ. Còn nhớ khi đấy, Blaise không dám tin nói không ngờ hắn lại chậm hiểu đến như vậy, chờ đến khi người không còn nữa mới nhận ra tình cảm thực sự của bản thân. Phải, Draco thừa nhận mình chậm hiểu muốn chết. Kiếp trước, cuộc sống luôn êm đềm thuận buồm xuôi gió đến năm mười một tuổi, Harry từ chối hắn trên xe lửa, đó là lần đầu hắn bị nhục, dẫn tới hắn và Harry đối địch gay gắt sau đó, nhưng đó chẳng qua chỉ vì trả thù cậu đã từ chối hắn mà thôi. Hắn chưa từng nghĩ tới, vì sao bản thân lại để ý tới lời từ chối của một người xa lạ như vậy, Chúa Cứu Thế gì đó đối với Malfoy mà nói, căn bản đâu có quan trọng. Nhưng hắn không có thời gian tìm hiểu nguyên nhân, vì Voldemort, vì chiến tranh, vì bảo toàn cho toàn bộ gia tộc Malfoy. Hắn chọn Astoria Greengrass làm vợ, chẳng qua là vì dòng họ và gia tộc của cô ta có thể trợ giúp gia tộc Malfoy mà thôi, dù sau này họ có con nhưng hắn cũng chưa từng yêu cô.

Nếu Harry ở lại trường không phải vì mấy cái vũ hội xem mắt ngu xuẩn kia, vậy thì vì cái gì đây? Draco biết Harry chưa từng để vũ hội gì gì đó ở trong lòng, cho dù thật sự có người sắp xếp xem mắt thì cậu cũng sẽ không trốn tránh, chỉ để nhà gái tự mình từ bỏ. Kiếp trước, Harry lãnh đạo Hội Phượng Hoàng kết thúc chiến tranh, dẫn dắt những phù thủy may mắn sống sót xây dựng lại mọi thứ, sau đó tiếp tục đảm nhiệm chức Hiệu Trưởng Hogwarts. Hermione còn trêu, nói người sùng bái và theo đuổi Harry có lẽ lấp đầy eo biển nước Anh, nhưng cậu trước sau vẫn cô độc, chỉ có Cho Chang và Ginny Weasley là hai cô gái duy nhất cậu từng có mờ ám, đồng thời cũng là hai người duy nhất gần như yêu đương với cậu thời đi học mà thôi. Từ sau cái chết của Dumbledore đến khi Harry mất, chưa từng nghe nói cậu hẹn hò với ai cả, ngay cả tai tiếng cũng không có, bởi vì cậu giữ mình trong sạch, ru rú trong nhà, những lần ra ngoài ít đến đáng thương. Chính hắn đã từng hỏi Harry, vì sao không tìm cho mình một người bạn đời đi, có cần hắn tìm giúp cậu hay không. Giờ nhớ lại mới thấy mình đúng là đồ ngu, lại đi xúi Harry tìm bạn đời, hơn nữa còn ngu đến mức sắp xếp xem mặt cho cậu.

"Draco."

Tự dưng nghe thấy Harry gọi, Draco ngẩng đầu lên mới phát hiện Harry đang đứng trước mặt mình.

"Gọi bồ nhiều lần vậy mà chả ừ à gì cả, đang nghĩ gì thế?" Cuối cùng cũng nhận được đáp lại, Harry mới đi về phía đặt quà của mình, bắt đầu mở quà ra xem.

Miệng giật giật, Draco suýt nữa hỏi thành tiếng câu "Đang nghĩ vì sao bồ độc thân đến chết". Im lặng thu hồi mớ suy nghĩ rối như bòng bong kia, Draco bỗng nhiên nhớ ra mấy tên tóc đỏ cũng nghỉ lễ ở trường. "Không có gì, chỉ là nhớ tới hình như cặp song sinh cũng không về nhà."

"Ờ, mấy đứa con nhà Weasley đều ở lại trường hết. Nếu mình nhớ không sai, hình như vợ chồng bác Weasley đi Rumani thăm anh Charlie Weasley rồi." Harry dựa theo ký ức tìm được cây sáo của Hagrid và sách của Hermione, có điều kiếp này không phải sách Quidditch nữa, có lẽ Hermione đã xếp Quidditch vào sổ đen.

Nghĩ đến đứa con nhỏ nhất đáng chết nhà Weasley, Draco lại không vui. Về phần tại sao hắn lại không thích Ginny Weasley, còn phải hỏi à, cho dù cô không phải tình địch thì cũng đã từng dây dưa với Harry một khoảng thời gian rất lâu, Draco quyết định lơ cô đi. Thấy Harry lật tới lật lui đống quà, hình như đang tìm gì đó, Draco nổi hứng thú. "Tìm gì đấy, Harry? Không lẽ Blaise thật sự quên tặng quà cho bồ?"

"Mình đang tìm Áo Choàng Tàng Hình, kiếp trước mình nhận được nó vào lễ Giáng Sinh." Quà ở kiếp này nhiều hơn kiếp trước rất nhiều, bởi vì phần lớn Slytherin năm nhất đều tặng quà cho cậu, Harry bất đắc dĩ phát hiện quà cáp quá nhiều cũng không phải chuyện tốt gì. Kiếp trước, sau chiến tranh, cậu cũng thường xuyên gặp loại phiền toái này, cũng may Kreacher không cần sai bảo cũng đã tự động phân loại quà cáp, miễn cho cậu vô tình gặp nguy hiểm. Cuối cùng cũng tìm được gói quà ngập hình sao trăng – phong cách đặc trưng của Dumbledore - ở dưới cùng, nhìn giấy gói sáng chóe kia, Harry thực sự cạn lời, trực tiếp dùng bùa chú phá giấy gói quà, lôi Áo Choàng Tàng Hình đã làm bạn nhiều năm với cậu ra.

"Nhìn đi nè, Draco, cuối cùng cánh tay phải của mình cũng trở lại bên cạnh mình rồi." Vui sướиɠ phấn chấn mặc Áo Choàng Tàng Hình lên người, chỉ chừa mỗi phần đầu, Harry hoàn toàn không thấy chuyện Draco chỉ nhìn thấy đầu mình bay bổng quỷ dị đến mức nào.

Bất đắc dĩ nhìn nụ cười vui vẻ khi đùa dai thành công của Harry, Draco có chút ghen ghét với một trong ba Bảo Bối Tử Thần trong truyền thuyết, chỉ một món đồ mà đã có thể làm Harry lộ ra nụ cười trẻ con, trong khi hắn vắt hết óc mới làm được. "Harry, đừng nói với mình là bồ tính mặc Áo Choàng Tàng Hình đi dạo đêm đấy nhá, quá lãng phí. Hơn nữa, Hogwarts còn có chỗ nào mà bồ không biết sao, Hiệu Trưởng thân ái được hoan nghênh nhất của mình?"

Harry bĩu môi, cởϊ áσ choàng cất đi, sau đó tiếp tục vật lộn với đống quà cáp. "Draco, bồ đang ghen, rõ ràng là đang ghen. Mình biết Áo Choàng Tàng Hình của mình là tốt nhất, mình cũng biết bồ thèm nhỏ dãi nó rất lâu rồi, kiếp trước bồ không ít lần nhắc tới nó đâu. Mình hiểu, thật đó."

Mình đúng là ghen, nhưng không phải vì Áo Choàng Tàng Hình. Draco bất đắc dĩ nuốt lời giải thích vào trong lòng, bực bội không nói. Đáng tiếc ở trong mắt Harry, hắn như vậy là đã thừa nhận hắn cũng muốn có một cái Áo Choàng Tàng Hình.

Chờ đến khi mở gần hết quà, Draco mở hộp quà của Harry mà hắn đã đặt riêng ở chỗ khác từ sáng sớm. Giống như kiếp trước, cách gói vẫn thủ công, trên hộp không phải nơ con bướm mà là một con sư tử con. Nhìn cái con sư tử con vì quá nhỏ nên giống mèo hơn đang ngáp kia, lại nhìn Harry cũng đang mở quà của hắn ở đối diện, Draco nghĩ lần sau phải nhắc Harry nhớ giờ cậu đã là Slytherin, tốt hơn hết nên đổi sư tử thành rắn. Nhưng vừa liên tưởng tới cảnh một con rắn nằm trên hộp quà... Thôi, sư tử cũng được.

Một cặp khuy măng sét hình Quetzalcoatl, thiết kế đơn giản nhưng sang trọng, nhìn qua rất giống con Quetzalcoatl bay ra từ đũa phép của hắn hồi đi mua đũa, đôi mắt lại làm bằng Sapphire có màu xanh đậm như màu mắt của hắn. Lại xem kỹ, phát hiện trong măng sét có chứa pháp trận bảo vệ hoàn mỹ, có thể tự động cản được bùa chú tấn công. Không cần nghĩ cũng biết Harry tự mình chế tạo, kiếp trước quà hắn nhận được từ Harry đều có tác dụng phòng ngự, ngay cả con hắn cũng nói hình như Harry luôn cho rằng bọn họ sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng trong ấn tượng, hắn thấy Harry chỉ khi tặng quà cho hắn mới tốn chút tâm tư vào phần thiết kế, theo Hermione và Neville kể quà họ nhận được trước giờ chỉ có thực dụng là đặt lên hàng đầu, giá trị vẻ ngoài gần như bằng không.

Draco vừa cài khuy măng sét lên tay áo, vừa suy đoán lung tung, có lẽ, Đầu Thẹo tưởng nếu không làm đẹp một chút thì sẽ bị hắn bỏ xó? Đồ ngốc, cho dù khi đó hắn còn chưa nhận ra tình cảm của mình với Harry, hắn cũng sẽ không làm ra chuyện khiến bạn bè buồn. Tuy nhiên, hắn với Harry thật đúng là ăn ý. Vòng cổ hắn tặng cho cậu có tạo hình Griffin y như con bay ra từ đũa phép Harry lần đó, chẳng qua đôi mắt dùng Emerald, rất giống đôi mắt của Harry. Kỳ thật mắt của Harry đẹp hơn Emerald nhiều, đá quý dù tốt đến mấy vẫn so ra kém. Quay đầu lại, đúng lúc Harry mang cái vòng hắn tặng, trông có vẻ rất thích. Lặng lẽ cong khóe miệng lên, Draco sẽ không cho Harry biết hắn luôn muốn buộc cậu ở bên người, nhưng lại không thể trực tiếp tặng nhẫn, cho nên mới chọn vòng cổ.

"Harry, tới thử tác phẩm mới nhất của tụi anh đi nào?"

"Tuyệt đối có thể cho em có một kỳ nghỉ Giáng Sinh vui vẻ khó quên."

Vừa mới đến đại sảnh đường, Harry đã bị cặp sinh đôi chặn lại, tay bị nhét mấy cái pháo hoa trông có vẻ rất bình thường. Nghi ngờ nhìn cặp song sinh, lại nhìn pháo hoa trong tay, Harry sáng suốt quyết định phải kiên quyết tìm người thử mấy món đồ này thay mình. "Anh Fred, em kiến nghị các anh nên gửi đồ mình chế cho cha đỡ đầu của em, có lẽ chú ấy sẽ cho các anh nhiều ý tưởng hay. Ai biểu chú ấy đã từng là ông vua chơi khăm của Gryffindor cơ chứ, em nghĩ chú rất có thể sẽ tham gia với các anh. Lúc em viết thư cho chú có kể qua những chuyện về hai anh, cha đỡ đầu rất hứng thú."

"Ôi Harry, em thật quá tri kỷ."

"Ôi Merlin, Harry, em nhất định là ngôi sao may mắn của tụi anh."

Trước khi vui cười chạy đi, cặp sinh đôi mỗi người tặng một nụ hôn lên hai má Harry, làm Draco thiếu chút nữa phun lửa. Vừa chửi thầm vừa móc khăn tay ra lau dấu nước miếng trên mặt cậu, Draco tuyệt đối không thừa nhận mình đang ghen.

"Draco, lau nữa là bay luôn mảnh da đó." Harry ai oán nhìn bộ dạng hung tợn của Draco, chờ hắn cất khăn đi cậu mới nhận ra hành vi của cặp sinh đôi rất không quý tộc, nhưng mà Draco cũng không cần dùng sức như vậy chứ, da mặt của cậu nhất định bị hắn lau đỏ rồi.

Giật mình phát hiện mình biểu hiện quá rõ, Draco buồn bực bĩu môi. Khẽ liếc qua, gương mặt khẽ đỏ lên của Harry trông giống lúc cậu thẹn thùng, kết hợp với cặp mắt xanh biếc kia thì càng đẹp. Trên cái vòng cổ hắn tặng, con Griffin uy phong lẫy lừng dường như đang lười biếng trợn mắt khinh thường. Merlin, chẳng lẽ ngay cả trang sức cũng biết cười nhạo hắn sao!

Bởi vì trong trường không còn nhiều học sinh, Ravenclaw và Hufflepuff mỗi Nhà chỉ có một người ở lại, nhiều nhất cũng chỉ có bốn cậu tóc đỏ Gryffindor. Hiện tại, trong đại sảnh đường chỉ có một cái bàn ăn hình chữ nhật cực lớn, Dumbledore ngồi đầu bàn, hai bên là các giáo sư. Học sinh Ravenclaw và Hufflepuff ngồi ở bên kia, đối diện với bốn cậu tóc đỏ. Draco kéo Harry ngồi xuống cạnh Ravenclaw, chú ý tới Ron Weasley khi thấy bọn họ, mặt hơi đỏ lên.

Có lẽ vì giờ là Giáng Sinh nên các giáo sư không nghiêm túc như ngày thường. Giáo sư McGonagall cưỡng ép kéo Harry ngồi cạnh bà, sau đó cùng phu nhân Pomfrey một trái một phải lấp đầy đĩa ăn của Harry. Severus tuy vẫn xụ mặt, nhưng thấy Harry cười khổ trước đống đồ ăn, ông tiện tay lấy mấy bình thuốc trợ giúp tiêu hóa ném cho Draco. Giáo sư Flitwick nhạy bén phát hiện khuy măng sét của Draco, cảm thấy hứng thú với pháp trận phòng ngự bám trên nó, nói thẳng ra người chế được món đồ này nhất định là một phù thủy mạnh mẽ có kinh nghiệm chiến đấu điêu luyện. Draco cười tủm tỉm nghe giáo sư Flitwick khen ngợi, không bất ngờ phát hiện Harry run rẩy khóe mắt khi nghe mấy lời khen này. Phu nhân Pomfrey thấy vòng cổ của Harry, như suy tư nói trước kia từng thấy trên người James Potter có một cái bùa hộ mệnh, hình như là một con Sư Tử Hoàng Kim, James từng nói huy hiệu gia tộc Potter là một con Sư Tử Hoàng Kim đang rống. Giáo sư Sprout lại nói trên vòng cổ của Harry là Griffin, còn lợi hại uy phong hơn sư tử nhiều, hơn nữa, bà kiên trì cho rằng Harry còn xuất sắc hơn cả cha cậu.

Dumbledore cười tủm tỉm nhìn khuôn mặt văn vẹo của Severus khi nghe thấy tên kẻ thù một mất một còn, cụ già mà không đứng đắn kiến nghị giáo sư Độc Dược mau mau tìm một người bạn đời, tốt nhất nên kết hôn sinh con. Phu nhân Pomfrey lập tức chen vào nói nếu muốn Severus rung động thì ít nhất phải có dũng khí và mặt dày của Gryffindor, không thì sẽ chịu không được nọc độc và hơi lạnh của Vua Rắn. Giáo sư McGonagall lại cho rằng còn phải có trí thông minh của Ravenclaw nữa, nếu chỉ số thông minh quá thấp, không có cách nào có tiếng nói chung với Severus. Ý kiến của giáo sư Flitwick là người kia phải có lòng bao dung của Hufflepuff, bởi vì giáo sư Độc Dược luôn khắc nghiệt, mặc kệ với người khác hay với chính bản thân mình. Giáo sư Sprout đề xuất cho rằng nếu người đó không có sự ẩn nhẫn và mưu trí của Slytherin, chỉ sợ rất khó chờ được cái gật đầu của Vua Rắn. Severus bị mọi người trêu chọc đến đỏ tai rất muốn ếm mỗi giáo sư một Bùa Khóa Lưỡi, đáng tiếc không thể làm thế được, do vậy Severus cười lạnh nói người có đủ bốn tính chất đặc biệt như vậy căn bản không tồn tại, cho nên vấn đề cá nhân của ông không cần các đồng nghiệp nhọc lòng.

Đáng tiếc Draco lại không đồng ý, không phải Nón Phân Loại từng nói Harry có đủ các tính chất đặc trưng của cả bốn Nhà, cho nên nó mới cho cậu tự do chọn Nhà sao. Chẳng lẽ cha đỡ đầu sẽ là tình địch tiềm năng của hắn? Ôi không! Draco kêu rống lên trong lòng, quyết định phải mau chóng tỏ tình với Harry, kiên quyết không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội chen vào, dù là cha đỡ đầu cũng không được! Nhưng mà, sự thật kiếp trước Harry độc thân đến chết vẫn ở đó, không biết có bao nhiêu người tỏ tình đều thua dưới chiêu giả ngu giả ngơ của cậu. Neville còn kể có vài người theo đuổi bị Harry dọa chạy, khi bọn họ mang quà và hoa tươi đột ngột xuất hiện cạnh Harry, tính chế tạo một cuộc gặp gỡ lãng mạn, kết quả lại bị cậu theo phản xạ tưởng đánh lén không chút do dự phóng ra bùa chú phá hủy, đối mặt với ánh mắt lạnh băng của cậu, bọn họ mất sạch dũng khí giải thích chứ nói gì tỏ tình. Draco rất đồng cảm, bởi vì chính hắn cũng mất rất nhiều thời gian mới quen được Astoria ngủ cạnh mình, hắn luôn đột nhiên tỉnh giấc vì bên người có hơi thở xa lạ. Chiến tranh tàn khốc, thường thường để lại hậu quả đấy.

Nghĩ đến đây, Draco đột nhiên hoài nghi có phải vì Harry không tiếp nhận được người xa lạ tới gần nên mới không có cách nào yêu đương được. Dù sao, trong chiến tranh, Harry là người chịu đánh lén và bị trả thù nhiều nhất, đặc biệt cậu còn là người lãnh đạo, cần phải cảnh giác mọi lúc không để mình chết trong tay sát thủ, làm thế cục chạy về phía Voldemort. Sau chiến tranh, nhóm Tử Thần Thực Tử lẩn trốn bên ngoài coi Harry là kẻ thù lớn nhất, luôn trốn trong bóng tối ngo ngoe rục rịch, khiến Harry gặp nguy hiểm còn hơn cả hồi chiến tranh. Sau này, bởi vì tiếng tăm của Harry cùng tầm quan trọng của Hogwarts, Bộ Pháp Thuật trắng trợn công khai xa lánh tính kế cậu, vào khoảng thời gian đó, Harry thậm chí chưa từng ra ngoài Hogwarts, bởi vì căn bản không có cách nào biết được bên ngoài rốt cuộc đang có bẫy gì chờ cậu. Nhưng mỗi lần hắn đến Hogwarts thăm Harry, chỉ luôn thấy được sắc mặt bình tĩnh của cậu, giống như cậu vốn chả lo lắng gì cả. Hiện tại nhớ lại, có lẽ lúc ấy Harry cũng đã dự đoán được tên tóc đỏ phản bội rồi. Hermione và Neville đã sớm được Harry khuyên nhủ thành công đến Hogwarts giảng dạy, người duy nhất có thể khiến Harry rời khỏi Hogwarts chính là hắn, vì mấy chuyện trong gia tộc mà phải xuất hiện ở đủ loại nơi công cộng.

Thì ra trong lúc vô tình, hắn đã trở thành điểm yếu của Harry. Khó trách mỗi lần mặc kệ ngày lễ lớn hay nhỏ hoặc đến sinh nhật, Harry luôn tặng đống đồ có năng lực bảo vệ cho hắn, khó trách trong thư, Hermione luôn nhắc hắn đừng để con trai và vợ ra ngoài một mình, khó trách Neville thậm chí còn chạy đến Phủ Malfoy trồng một đống Lưới Sa Tăng biến dị có thể nhận chủ. Ngay cả Blaise đã ít xuất hiện trước tầm mắt công chúng cũng kiến nghị hắn tận lực giảm sự tồn tại của gia tộc Malfoy, tốt nhất nên rời khỏi nước Anh. Nếu khi đó hắn chú ý tới những chi tiết này, nếu hắn nghe lời Blaise, có lẽ Harry đã không chết đột ngột. Thật ra đến tận bây giờ Draco vẫn không hiểu, sao Harry lại chết trên tay tên tóc đỏ đáng chết kia được. Luận về thực lực, mười Ron Weasley cũng không phải là đối thủ của Harry, cho dù theo như lời kể của Kreacher, tên tóc đỏ dẫn người bao vây thì cũng không có chuyện ngay cả cơ hội thoát thân Harry cũng không có, trừ phi... Trừ phi Harry căn bản không định chạy!

Không dám nghĩ tiếp, Draco hết hồn nhận ra lưng hắn đã lấm tấm mồ hôi lạnh. Năm đó, đối với cái chết của Harry, Kreacher kể khi vừa mới được triệu hồi đã thấy Lời Nguyền Gϊếŧ Chóc của tên tóc đỏ đánh trúng Harry, lão Gia Tinh nhanh chóng đoạt lại xác của cậu, đồng thời phát hiện những kẻ tập kích cậu không có người nào có dấu hiệu bị thương. Về chuyện này, Hermione và Neville luôn bảo trì trầm mặc, thậm chí không truy cứu, cứ đơn giản làm tang lễ cho Harry. Hiện tại nhớ tới thái độ của bọn họ, thật giống như Harry đã từng nhờ cậy gì đó, mà bọn họ không thể không nghe theo. Xem ra, nhất định có chân tướng bị Harry giấu mất, và hắn là người duy nhất không được biết bí mật này.
« Chương TrướcChương Tiếp »