Hugh đợi Snape tiến vào lễ đường vài phút rồi mới chậm rãi thong thả đi vào, giống đêm qua ngồi chỗ cuối dãy bàn Ravenclaw.
Người trong lễ đường đã không ít, sư tử nhỏ nhà Gryffindor vừa ăn vừa nghịch, không hề yên tĩnh phút nào, nhóm rắn nhỏ Slytherin vẫn duy trì lễ nghi quý tộc tiêu chuẩn nhất, từng động đều tao nhã vô cùng, mà nhóm lửng con Hufflepuff thì cúi đầu yên lặng ăn cơm, ngẫu nhiên trao đổi tin tức bát quái gần đây một chút.
Hugh vừa ngồi xuống, Anseair liền dịch qua, hỏi: “White, em sớm như vậy đã đi đâu thế?” anh lo lắng Hugh ngủ quên bỏ qua bữa sáng nên 6h đã qua gõ cửa, nhưng không có ai trả lời.
Hugh lấy ra giấy bút viết: “Em đi chạy bộ.”
“Chạy bộ?” Anseair khó hiểu, phù thuỷ tự nhiên là không có loại rèn luyện chạy bộ buổi sáng này.
“Rèn luyện thân thể, thói quen của em ấy mà.” Hugh tiếp tục viết, trên mặt vẫn là tươi cười như có như không, khiến người ta cảm giác ôn hòa, lại có loại xa cách không cho người tiếp cận.
Anseair giật mình “a” một tiếng, nói: “Anh đã xin phép giáo sư Flitwick và con ưng giữ cửa tháp Ravenclaw, về sau khi em đi vào tháp không cần trả lời câu hỏi, chim ưng đã nhớ rõ bộ dáng của em rồi, nó sẽ không để em ngoài cửa đâu.”
Hugh mỉm cười gật gật đầu, thu giấy bút, Anseair tốt xấu cũng là quý tộc, chút bản lĩnh sắc ngôn quan sát vẫn phải có. Hugh không muốn nhiều lời, anh ta liền thức thời trở lại chỗ của mình tiếp tục ăn bữa sáng.
Hugh rất nhanh ăn xong bữa sáng, rời khỏi sảnh đường, cậu muốn đến phòng học sớm chút đọc lại sách. Hôm nay buổi sáng, Snape chỉ dạy cậu thần chú trôi nổi, nếu muốn không doạ người ở tiết biến hình thì cậu còn phải cốgắng!
Phần lớn chương trình học của Ravenclaw và Hufflepuff là học chung, biến hình chính là một trong số đó.
Học sinh hai nhà đều rất theo khuôn phép cũ, không giống sư tử Gryffindor e sợ thiên hạ bất loạn, trước lúc vào học 5’ các học sinh đã đến đông đủ.
Trên bục giảng có một con mèo vằn vàng, mắt mèo lộ vẻ nghiêm khắc, những phù thuỷ nhỏ tò mò nhìn con mèo kia, đoán trước nó là đạo cụ của giáo sư hoặc là thú cưng của bà.
Con mèo kia từ lúc Hugh vào cửa vẫn ngồi xổm bục trên bục giảng, hầu như không nhúc nhích. Hugh biết đó là Animagus của giáo sư McGonagall, tuy đã sớm biết đây là thuật biến hình cao cấp nhưng vẫn nhịn không được sợ hãi cảm thán sự thần kì của pháp thuật quả nhiên không phải người thường như cậu có thể tưởng tượng.
Chuông vào học reo vang, các phù thuỷ nhỏ nhìn về phía cửa, nơi đó vẫn không có ai xuất hiện.
Giáo sư cũng đi muộn sao, điều này cũng không phải chuyện gì lạ.
Đột nhiên, con mèo trên bục giảng nhảy xuống, các phù thuỷ nhỏ năm nhất chỉ thấy 1 cảnh tượng thần kỳ đến không thể nào tin nổi, con mèo kia biến thành một phù thuỷ mặc áo chùng màu xanh, mái tóc được búi cẩn thận, đeo kính mắt, vẻ mặt nghiêm túc, giáo sư McGonagall.
Tân sinh Ravenclaw còn từ sách biết đây là thuật biến hình Animagus cao cấp, phù thuỷ nhỏ Hufflepuff phần lớn là phù thuỷ Muggle hoặc máu lai, hoàn toàn kinh sợ trước biến hoá này của giáo sư McGonagall.
“Biến hình là môn học khó nhất cũng nguy hiểm nhất trong chương trình học của các trò.” Giáo sư McGonagall nói, “cho dù là ai, nếu muốn quấy rối trong tiết học của ta, sẽ bị mời ra ngoài không cho học nữa. Ta đã cảnh cáo các trò rồi đó!”
Tiếp theo Giáo sư McGonagall biến bục giảng thành một con heo, các học sinh đều bị hấp dẫn, hận không thể lập tức học điều này, nhưng bọn họ rất nhanh biết rằng muốn đạt tới loại trình độ này còn phải học hỏi nhiều.
Giáo sư McGonagall chia cho mỗi người một que diêm, nói: “Đem diêm biến thành kim, đây là nhiệm vụ của bài học hôm nay, bây giờ bắt đầu đi!”
Cho dù là nhóm ưng nhỏ hay lửng con đều giơ đũa phép lên bắt đầu chuyên chú vào que diêm của mình.
Hugh sắc mặt nghiêm nghị, toàn tâm tập trung vào đũa phép trong tay, trong đầu nhớ lại lời Snape nói, cảm thụ ma lực, khống chế ma lực, tập trung tinh thần, bày tư thế vẫy đũa phép.
Chung quanh vài Ravenclaw đại khái đã có chút trụ cột, một lần đã biến hình thành công, trong đó một cậu bé còn biến ra kim khắc hoa văn. Giáo sư McGonagall thực vừa lòng, cộng thêm cho Ravenclaw ba mươi điểm. Hufflepuff cũng có hai ưng nhỏ thành công biến hình, cộng thêm mười lăm điểm.
Hugh bất để ý, một lòng tập trung vào nhiệm vụ của mình, lần lượt thất bại cũng không làm cậu uể oải, cậu biết mình không giống với người khác, lúc này thất bại chỉ là vì về sau thành công.
Hai tiết biến hình, đến tận trước khi chuông hết giờ reo 5’, Hugh mới biến hình thành công, tuy cái kim còn chút diêm sót lại, nhưng cậu đã rất vui mừng.
“Pháp thuật không tiếng động, tốt lắm! Ravenclaw thêm năm điểm!” Giáo sư McGonagall nói, ánh mắt nghiêm khắc đằng sau cặp kính mắt lộ ra thương tiếc cùng từ ái.
Hugh mím môi cười cười với bà, cúi đầu thu thập đồ đạc của mình.
Tiết bùa chú là của viện trưởng Ravenclaw Filius Flitwick, bộ dạng của ông dị thường thấp bé, biểu tình trên mặt luôn mang theo một chút kinh hoàng. Nghe nói ông có huyết thống yêu tinh.
Học sinh Ravenclaw cùng Hufflepuff vào phòng học khi giáo sư Flitwick đang dùng thần chú trôi nổi đem mấy quyển sách xếp thành tầng, đặt sau bục giảng để ông với được.
Hugh vào cửa giáo sư Flitwick liền trợn to ánh mắt, hét lên một tiếng. Hugh cười với ông, có vẻ ông cũng ý thức được chính mình thất lễ, hoạt động đôi chân nhỏ của mình đi về phía Hugh.
“Ồ, ồ! Trò nhất định là Hugh White.” ông nói, “Trò White, ta là giáo sư Flitwick, viện trưởng Ravenclaw, nếu trò có vấn đề gì đều có thể tìm ta hoặc thủ lĩnh nam nữ sinh.”
Hugh gật đầu.
Bắt đầu vào học, giáo sư Flitwick dùng thần chú trôi nổi để chính mình đứng lên đám sách cao gấp đôi người ông, thật cẩn thận đứng vững vàng, sau đó nhìn về phía học trò.
“Tốt, đúng vậy, ta là giáo sư môn bùa chú của các trò, Filius Flitwick. À, đương nhiên, hôm nay chúng ta bắt đầu học bùa chú đơn giản nhất. Mở sách giáo khoa trang 53 ra, chúng ta sẽ học thần chú trôi nổi.”
Sột soạt tiếng mở sách.
“Tốt lắm, các trò…… Á!” giáo sư Flitwick đột nhiên kêu lên một tiếng bén nhọn, mấy chục phù thuỷ nhỏ hoảng sợ, thì ra giáo sư Flitwick không đứng vững nên rớt xuống khỏi đống sách.
Học trò hai nhà phát ra tiếng cười thiện ý, càng lo lắng chỉ sợ thầy ấy có làm gãy cổ mình hay không.
Giáo sư Flitwick đầu óc choáng váng đứng lên, vẫy đũa phép trôi nổi bản thân mình lên chồng sách một lần nữa, thở hổn hển nói: “À, tốt, không cần lo lắng. Như vậy, các trò đều có sách rồi, thần chú trôi nổi, chính là cái ta vừa dùng để làm mình trèo lên đống sách này, đương nhiên các trò muốn đạt tới này mục tiêu còn phải cố gắng. Thần chú đọc lên là Wingardium Leviosa.”
Nhóm phù thuỷ nhỏ động đậy miệng thì thào luyện tập chú ngữ khó đọc này.
Giáo sư Flitwick một lát sau tiếp tục giảng giải làm sao để đọc chính xác thần chú và vẫy đũa phép. Ông cường điệu nhiều lần phần trọng âm của thần chú, còn có sự biến hoá tinh tế của tư thế tay.
Tiết đầu trôi qua, giáo sư Flitwick chia cho mỗi người một cọng lông chim, để cho bọn họ luyện tập.
Thần chú trôi nổi là thần chú cơ bản, ngoại trừ một ít phù thuỷ Muggle không tiếp xúc qua pháp thuật, thì phần lớn ưng nhỏ nhà Ravenclaw đều một hai lần đã thành công, ngay cả Hufflepuff luôn được xưng là ngu dốt cũng có vài người làm cho lông chim nhẹ nhàng bay lên, vì học viện cộng thêm không ít điểm.
Tuy sáng sớm Hugh đã được Snape chỉ đạo nắm giữ thần chú này, nhưng cậu không muốn quá nổi bật, hai nữa là cũng chưa đủ thuần thục, lần thứ năm mới làm cho lông chim bay cách mặt bàn một feet Anh.
Giáo sư Flitwick hưng phấn mà hét lên một tiếng, mặt trướng đến đỏ bừng, “A! thần chú không tiếng động cỡ nào hoàn mỹ! Ravenclaw thêm 10 đ!”
Lại một lần nữa, Hugh thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Tiết học buổi sáng đã xong, Hugh đi theo đội ngũ Ravenclaw tới sảnh đường ăn cơm trưa, sau đó đến bên hồ Đen tản bộtiêu thực, thuận tiện chuẩn bị bài thảo dược buổi chiều.
Thảo dược học ở nhà kính sau trường, giáo sư là một nữ phù thuỷ béo lùn, thoạt nhìn hiền lành hòa ái, bà là Pomona Sprout.
Tiết đầu của bọn họ là học cách chăm sóc cây Phách Phách. Loại cây này luôn thích lúc ẩn lúc hiện, rất không an phận.
Nhưng đại khái là vì hơi thở có vẻ bình thản của Hugh, cái chậu cậu chăm sóc rất ngoan ngoãn, biên độ chớp không lớn, ngẫu nhiên chạm vào thân thể Hugh giống như thân thiết với cậu lắm vậy.
Đáng tiếc nếu cái cây này biết trong lòng Hugh nghĩ gì nhất định sẽ trốn rất xa rất xa — Hugh đang tự hỏi cái cây này có thể làm đồ ăn hay làm thành đồ gia vị được không.
Học xong một tiết thảo dược là xong, Hugh quyết định về tháp Ravenclaw tắm rửa một cái, nếm qua bữa tối sau đó cậu nên xuống hầm tìm giáo sư Snape cấm túc.
Con chim trông cửa ở tháp Ravenclaw mở to đôi mắt lợi hại nhìn cậu ba giây, nghiêm túc nói: “Trò chính là Hugh White? Felius và Anseair đã nói qua tình huống của trò, trò không cần trả lời câu hỏi, ta có thể cho trò đi vào.”
Nói xong nó nhảy sang bên cạnh, để lộ ra lối vào đen sì.
Hugh cười cảm kích với nó, chui vào.