Chương 9: Vũ hội‹‹

Editor: Rosaline

Beta: Lilly

Ngày thứ hai. Các học sinh vừa hưởng dụng bữa sáng, vừa nghị luận ầm ĩ chuyện thi đấu ngày hôm qua.

Mấy con cú mèo đưa tới Nhật báo Tiên Tri, các học sinh nhận được trong tay, hai mắt đều quỷ dị nhìn về phía Gryffindor.

Báo chí không chỉ về cuộc so tài thứ nhất, còn viết chuyện bé trai nhỏ nhà Gryffindor vì Harry Potter mà vung tay đánh vương tử Slytherin.

Blaise của Slytherin, đường nhìn rơi xuống bé trai nhỏ xinh ngồi bên người Harry kia."Thật không nghĩ tới Draco sẽ bởi vì Potter đánh nhau với người ta, trách không được sáng sớm hôm nay chú Lucius đến Hogwarts, chuyện này đều đã đăng lên báo còn có thể không tới sao?"

Goyle, Crabbe để bánh gato cùng đùi gà ăn được một nửa xuống xoa tay. "Ta thấy nhóc con kia chính là thiếu giáo huấn."

"Dám đánh Draco, chúng ta đánh đến mẹ hắn cũng nhận không ra."

Pansy ngồi đối diện bọn họ trợn mắt nói: "Hai tên ngu ngốc các ngươi ít xen vào việc của người khác đi, không thấy rõ ảnh chụp trong báo sao?" Nói rồi, líu lưỡi không nói nên lời chỉ vào ảnh chụp chuyện động không tiếng động trong báo.

Trong hình, Draco ôm chặt bé trai hơi híp mắt lại, mặt mặc dù kéo căng, ánh mắt lại rất ôn nhu. Bé trai mở mắt ra lấy lại tinh thần, thấy Draco ôm nó, một quyền oán hận đánh vào mặt của Draco. Sau đó Draco cùng bé trai đánh nhau té lăn trên đất.

Nhưng Pansy bén nhạy nhận thấy được Draco trong hình rõ ràng có ý tứ bảo vệ bé trai, sợ bé trai bị thương. Cô hình như không cẩn thận phát hiện bí mật của Draco.

"Nhìn cái gì?" Goyle, Crabbe nhìn hồi lâu cũng không phát hiện cái gì.

Pansy nhịn không được trợn mắt, thấy Blaise bừng tỉnh đại ngộ nhìn mình, không khỏi gật đầu. Vẫn là nói chuyện với người thông minh dễ dàng hơn nhiều.

Nhà Gryffindor, Hermione đem báo ném qua một bên, cô đã vô lực oán giận.

Harry cũng không quan tâm báo chí viết cái gì, cậu chỉ quan tâm tình cảnh của bạn bè. "Harris ngươi và Malfoy làm sao vậy? Nó khi dễ em sao?" Không nghĩ tới Harris vóc người nhỏ xinh dĩ nhiên sẽ đánh nhau với Malfoy, may là không bị thương.

"Harry anh đừng lo lắng, em và học trưởng Malfoy chỉ là có chút hiểu lầm thôi." Harris không nghĩ tới sự tình sẽ huyên náo lớn như vậy, nó lúc đó bởi vì tức giận Draco dây dưa với mình mới ra tay, kết quả... Harris cảm thấy có chút nghẹn, lấy lực lượng bây giờ của nó thế nhưng đánh không lại Malfoy.

Nghe nói ba của Draco tới, không biết Draco có bị răn dạy không, tốt nhất sau khi bị mắng có thể không tới tìm mình thì tốt rồi.

...

Phòng làm việc của viện trưởng Slytherin, Snape đang viết giáo án, nhưng lỗ tai của gã lại đem lời Draco nói nghe hết. Trong lòng nhịn không được cười nhạo, một tên nhóc mười bốn tuổi dĩ nhiên làm trò trước mặt ba và giáo sư nó nói thích, nói yêu thật sự là buồn cười.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lucius có chút không kiềm được vẻ nghiêm túc, lẽ nào lần trước con của hắn bị tập kích, đầu còn không khỏi hẳn.

Draco tiếp tục nói ra lời kinh người: "Ba, con nói đều là thật, con thích Harris, thậm chí rất thương em ấy, ta dự định sau khi tốt nghiệp liền cưới em ấy, ngài cho dù không ủng hộ, cũng xin đừng phản đối."

Lucius nhìn vẻ mặt nghiêm túc của con trai, vẫn hoài nghi đầu của con trai chưa khỏi hẳn, quyết định không nên kí©h thí©ɧ con trai cho thỏa đáng. "Nếu như con sau khi tốt nghiệp còn loại suy nghĩ này, ta và mẹ con sẽ suy tính." Chờ một trận này trôi qua, con trai có lẽ cũng sẽ không còn loại ý nghĩ này nữa.

Draco biết ba anh ở thời không này cũng không coi lời của anh là thật, chẳng qua điều này không quan trọng, anh chỉ muốn đem chuyện Harris đặt ở trên mặt nổi mà thôi.

Chờ Lucius, Draco đi rồi, Snape có chút xuất thần.

Yêu? Cái gì mới là yêu chứ?

Snape vốn tưởng rằng sẽ nghĩ tới Lily, dù sao gã vẫn cho là mình yêu đóa bách hợp kia. Kết quả trong đầu lại nhảy ra Harry sau khi thành niên chiếu cố gã. Snape kinh sợ trên tay dùng một chút lực, bút lông chim đáng thương bị bẻ thành hai đoạn.

Hô hấp Snape có chút bất ổn, gã không rõ vì sao lúc gã đang suy nghĩ cái gì là yêu, trong đầu sẽ nhảy ra Harry.

Lẽ nào gã... Không không không, gã tuyệt đối không có cái loại ý nghĩ này với Harry.

Như vậy Harry thì sao? Em ấy đối với mình lại có ý nghĩ gì? Nếu như nói không có ý, Snape không tin, dù sao không có người nào không oán không hối hận chiếu cố một người mấy năm mà không có một tia oán giận.

Nhưng nếu có ý, vậy Harry đối với mình rốt cuộc có phải yêu hay không chứ? Snape rơi vào trong xoắn xuýt.

...

Buổi trưa, Ron thấy cặp song sinh đều đã thần tốc tìm được bạn nhảy liền có chút nóng nảy. "Harry, bồ tìm được bạn nhảy chưa?"

"Bạn nhảy?" Harry dùng ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Ravenclaw. "Ta còn không có mời được đâu?"

"Nói như vậy bồ còn có ứng cử viên." Ron có chút bực bội mà gãi đầu một cái. "Ngay cả bồ đều có mục tiêu, vậy mà tớ lại không có."

Harris ngồi vào bên cạnh Harry nói: "Anh không phải là không có, mà là ánh mắt quá cao, chẳng qua cho dù anh mời người ta cũng sẽ bị từ chối."

Ron biến sắc, "Harris em làm sao mà..." Biết.

Harris ngắt lời của hắn, "Anh vẫn mua đi mời Hermione một chút đi!"

"Anh tại sao muốn mời Hermione."

Harry dùng cái muỗng ăn một miếng khoai tây nghiền."Bởi vì hai người các anh làm bạn nhảy thích hợp đó! Hơn nữa nếu là anh mời, Hermione sẽ không cự tuyệt."

Harris cầm cho mình cùng Harry một cái bánh ngọt nhỏ. "Anh tốt nhất mau làm ra quyết định đi, đừng để bị người khác nhanh chân đến trước."

"Hermione nào có dễ bị cướp đoạt như vậy." Ron nhỏ giọng thầm thì.

"Harris."

Ron thấy Draco đã đi tới, thần tình khó chịu mà ngăn cản anh. "Malfoy màylại tới đây làm gì?"

"Đi ra tóc đỏ, với mày không quan hệ, chớ cản đường." Draco nói rồi, đẩy Ron ra.

Harry đứng lên, đem Harris bảo vệ phía sau, "Malfoy mày muốn làm gì?"

Đối mặt với gương mặt này của Harry, Draco không thể hung ác được. "Đừng lo lắng Harry, tôi chỉ là cùng Harris nói chút chuyện thôi."

Harris đứng dậy vòng qua Harry, nhìn Draco, "Anh muốn nói cái gì với tôi?"

"Harris, cùng anh tham gia vũ hội được không..."

Harris trừng lớn hai mắt, vô ý thức muốn che miệng của Malfoy, nó cũng làm như vậy, nhưng vẫn chậm. Nó đã quên cái tên Ron miệng rộng kia.

Ron há to mồm ồn ào, "Malfoy đầu mày vô nước hả, thế mà lại mời Harris tham gia vũ hội?"

Cái này không chỉ học sinh Gryffindor an tĩnh lại, ngay cả học sinh các học viện khác đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn về phía bọn họ.

Harry nghiêm trọng hoài nghi không chỉ đầu Malfoy vô nước, ngay cả đầu của Ron cũng vô nước, đây là chuyện khe khẽ có thể lớn tiếng à?

Harris không để ý tới Ron, nó trợn mắt nhìn Draco, lôi kéo anh rời khỏi lễ đường, xem ra bọn họ phải nói chuyện thật tốt mới được.

...

Harry thấy Harris cùng Malfoy đi, vào chỗ tiếp tục dùng bữa, vừa tính toán làm thế nào để mời Cho Chang làm bạn nhảy.

Đến buổi chiều, Harry học xong không đợi quay về Gryffindor đã nhìn thấy Cho Chang nói chuyện với Cedric.

Rất xa, Harry là có thể thấy nụ cười trên mặt Cho Chang. Xem ra cậu không cần tính toán làm thế nào để mời Cho Chang rồi. Harry có chút mất mát xoay người rời khỏi, lại đυ.ng vào một người.

"Xin lỗi." Harry đỡ mắt kính, thấy người mình đυ.ng vào chính là giáo sư Kurt Gaunt, không khỏi lui ra phía sau mấy bước. "Xin lỗi giáo sư."

"Em không có chuyện gì chứ? Harry." Thấy Harry lắc đầu, Kurt Gaunt nhìn bóng lưng Cho Chang cùng Cedric phía xa xa đã rời đi. "Đang vì chuyện bạn nhảy mà phiền não sao?"

Harry cảm thấy này không có gì mất mặt, liền đàng hoàng "Vâng." một tiếng.

"Kỳ thật chỉ cần chọn một nữ sinh thân cao xấp xỉ, hợp với em là được." Chỉ cần không phải nữ sinh ban nãy, cùng con gái nhà Weasley là tốt rồi.

"Em đã biết giáo sư, nếu như không có chuyện gì khác em vẫn nên đi về trước."

Kurt Gaunt cũng không giữ lại Harry, mà nở nụ cười hoàn mỹ nói, "Tạm biệt Harry." Liền nhìn theo Harry rời khỏi.

Y biết Harry còn đang phòng bị y, cho nên chỉ có thể từ từ mà đến, không thể nóng vội.

...

Đến ngày vũ hội chính thức, Harry mặc một bộ lễ phục vừa người, áo sơmi màu trắng tinh khiết hợp với lễ phục màu xanh mực, có vẻ truyền thống mà lại có phong độ thân sĩ.

"Người anh em, một thân lễ phục này của bồ thật không tồi, không giống tớ..." Ron đã vô lực oán giận thẩm mỹ của mẹ, lễ phục trên người làm cho hắn cảm giác là lạ.

Harry nhìn phía sau Ron một chút "Hermione đâu? Bồ sao không đợi bồ ấy?"

Ron có chút uể oải, "Đừng nói nữa anh em, Hermione căn bản không đáp ứng lời mời của tớ."

"Vì sao?" Harry có chút kỳ quái Hermione vì sao không đáp ứng.

Ron có chút chột dạ, "Tớ hôm qua mới mời nàng." Lập tức thở hổn hển nói: "Nhưng bồ ấy nói, bồ ấy đã đáp ứng Viktor rồi, bồ ấy làm sao có thể đáp ứng học sinh bên ngoài trường mời chứ."

Harry lắc đầu, "Ron, này không thể trách Hermione, nếu như bồ sớm một chút mời Hermione, cô sẽ không đáp ứng Viktor."

Ron có chút nghẹn, thấy Hermione ăn mặc thật xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt mọi người trong lòng lại càng khó chịu.

"Harry, tớ không có tới muộn đi!" Susan Bones tâm tình có chút nhấp nhô đi tới trước mặt Harry, một thân lễ phục màu xanh thẫm mặc ở trên người cô nàng, làm cho cô nàng như một tinh linh nhỏ.

"Không có, bồ tới vừa đúng lúc." Harry dắt tay cô nàng đi vào đại sảnh.

Sau tiệc tối, các dũng sĩ dắt bạn nhảy đi vào sân nhảy. Điệu nhảy mở màn hoàn tất, Harry cùng Susan Bones nói xin lỗi, đi khỏi đại sảnh vũ hội tới vườn hoa.

Gió thu thổi hơi lạnh, Harry ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm đầy sao.

"Sao lại đi ra vậy?"

Harry nghe thấy có người ở sau lưng hỏi cậu, xoay người nhìn lại, là giáo sư Kurt Gaunt.

"Xin chào giáo sư." Harry nói xong, thấy Kurt Gaunt chậm rãi đến gần mình. Rõ ràng thần thái ôn hòa, nhưng Harry vẫn cảm thấy áp bách, không khỏi lui về sau một bước, lại không cẩn thận đạp phải cánh hoa rơi xuống trượt một chút.

"Cẩn thận." Kurt Gaunt bước lên phía trước đỡ Harry, để cho cậu không ngã sấp xuống.

"Cám ơn thầy giáo sư." Harry cũng hoảng sợ, cũng may không có ngã sấp xuống, cậu cũng không muốn tự mình làm xấu mặt trước mặt của giáo sư.

Kurt Gaunt đỡ cánh tay của Harry, nhưng vẫn không có buông tay."Ngày hôm nay vốn là một ngày vui vẻ, Harry em nếu không muốn khiêu vũ ở bên trong, liền nhảy cùng ta trong vườn hoa này đi!" Cơ hội tốt như vậy, y cũng không muốn bỏ qua.

"Nhưng mà..." Không đợi Harry phản đối, đã bị Kurt Gaunt lôi kéo nhảy bước nam sĩ.

Trong một góc, một đôi mắt lạnh lẽo đen kịt, dần dần toát ra lửa giận.

← Chương trước: Chương 08: TRẬN THI ĐẤU ĐẦU←

→Chương sau: Chương 10: ĐÊM TRƯỚC TRẬN ĐẤU THỨ HAI→