Editor: Rosaline Beta: LillyHarry có chút không rõ, không rõ chiếc cúp lửa tại sao lại phun ra tên của hắn.
"Thật đúng là để Harris đoán đúng rồi." Ron có chút hưng phấn mà vỗ vai Harris.
Harris lại đem thân thể giấu sau lưng hắn, thu nhỏ cảm giác tồn tại lại.
Fred "Hừ" một tiếng, "Vận cứt chó."
George cười, "Vận cứt chó thật lớn."
Những học sinh khác xì xào bàn tán, trong lễ đường dần dần tiếng động lớn ồn ào lên.
"An tĩnh." Dumbledore dùng bùa chú khuếch đại âm thanh*, sau đó ho nhẹ một tiếng, "Harry, mời đi đến phòng chờ..." Vẻ mặt các giáo sư không đồng nhất nhìn chăm chú vào Harry.
*Sonorus (Bùa tạo âm vang) Mô tả: Tạo ra tiếng vang lớn khi nói. Harry đứng lên, hơi lộ ra chần chờ đi hướng phòng chờ. Cậu vừa vào phòng chờ, chỉ thấy mấy người Cedric đứng ở trước lò sưởi trong tường quay đầu nhìn về phía cậu.
"Thật cao hứng có thể ở này nhìn thấy em, Harry." Trong con ngươi của Cedric hiện lên một tia hồng quang, nhưng bởi vì ánh sáng tối trong phòng chờ, cho nên không ai chú ý tới.
"Chuyện gì xảy ra? Cậu thế nào vào được." Fleur nháy con ngươi mắt xanh xinh đẹp tò mò hỏi.
"Em..." Harry vừa muốn nói, cửa phòng chờ đã bị kéo ra, ba hiệu trưởng trường học, mấy nhân viên của Bộ Pháp thuật, còn có các giáo sư khác sư đều đi đến.
Ngài Bagman hưng phấn nói: "Cuộc thi Tam pháp thuật lại có bốn vị dũng sĩ, thật là làm cho người không tưởng được."
Karkaroff tức giận cực kỳ, muốn bén nhọn lên tiếng chỉ trích, lại bởi vì một ánh mắt lạnh lùng của Kurt Gaunt, cứng rắn nín trở lại, chỉ có thể thở hổn hển hồng hộc tỏ vẻ bất mãn của mình.
Phu nhân Maxime của Beauxbatons không có nhiều lo lắng như vậy: "Chuyện này đối với chúng ta không công bằng, Hogwarts các người không thể có hai vị dũng sĩ được."
Dumbledore nhìn về phía Harry, "Đứa nhỏ, con có nhờ người giúp con báo danh sao?"
Harry vội vã trả lời: "Không có hiệu trưởng, con không có mời người giúp con báo danh."
"Trò đang nói dối, " Maxime phu nhân xụ mặt, bén nhọn nói: "Không có mời người hỗ trợ, tên của trò làm sao sẽ xuất hiện ở trong chiếc cúp lửa."
Mặt Snape âm trầm, nhịn không được mở miệng, "Trong đầu của Potter tuy rằng chất đầy cỏ lác, nhưng còn không đến mức ngu xuẩn đi chịu chết, ai lại không biết cuộc thi Tam pháp thuật nguy hiểm thế nào, nó không muốn sống cỡ nào mới dám mời người ném tên tìm đường chết." Nói xong, hung hăng trừng mắt nhìn Moody.
Harry không nghĩ tới Snape sẽ nói đó cho mình, tuy rằng không thể nào êm tai, nhưng làm cho cậu ấm lòng.
Moody bị Snape trừng mắt một cái, biểu tình cứng ngắc đưa ra một loại giả thiết khác, nhưng không có người nào nghe.
Trong phòng chờ lộn xộn, tất cả mọi người vì Harry không tham gia cuộc thi Tam pháp thuật mà tranh luận.
Kurt Gaunt lo lắng nhìn chăm chú vào Harry, thẳng đến khi Dumbledore tuyên bố Harry cùng ba vị dũng sĩ khác cùng nhau tham gia cuộc thi Tam pháp thuật, mọi người mới hoặc bất đắc dĩ, hoặc không cam lòng tản đi.
"Harry," Kurt Gaunt cổ vũ nhìn Harry, "Ta tin tưởng em không có mời người hỗ trợ ném tên, không nên áp lực chính mình, thả lỏng thi đấu là tốt rồi."
"Cám ơn thầy, giáo sư Gaunt." Harry không nghĩ tới Kurt Gaunt sẽ nói những thứ này với cậu, mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn là nói cám ơn.
"Đám bạn của em chắc còn đang chờ em, mau trở về đi thôi!"
"Tạm biệt giáo sư."
Kurt Gaunt nhìn bóng lưng của Harry, dần dần thu nụ cười trên mặt lại, xoay người đi đến phòng làm việc của Moody.
...
Moody trở lại phòng làm việc, vừa định dỡ chi giả buông lỏng một chút, cửa đã bị người một cước đá văng.
"Ai lại không..." Moody nói được nửa, thấy đạp cửa đi vào là Kurt Gaunt, vội vàng đứng lên, "Ga... Giáo sư Gaunt."
"Nói, là ai cho ngươi đem tên của Harry Potter quăng vào chiếc cúp lửa?" Kurt Gaunt mặt lạnh hỏi.
"Giáo sư Gaunt ngươi đang nói cái gì? Ta sao lại nghe không hiểu." Moody loạn chuyển con ngươi giả, sắc mặt có chút nhục nhã.
"Chớ cùng ta dùng mánh lới, ta biết ngươi là Crouch con, không phải là Moody Mắt-điên gì cả."
Moody, cũng chính là Crouch con nghe vậy, vừa định trở mặt cùng Kurt Gaunt liều mạng, đã bị Kurt Gaunt rất nhanh biến ra đũa phép để ở yết hầu.
Crouch nhỏ vừa thấy cây đũa phép gỗ tiếp cốt kia, nhất thời quỳ xuống: "Bệ, bệ..."
"Câm miệng, trả lời vấn đề của ta."
Crouch nhỏ có chút há hốc mồm, "Là... Là bệ hạ ngài." Hắn không rõ vì sao Chúa tể Hắc Ám đã sống lại, còn để cho hắn làm những chuyện kia.
Hiện tại ép hỏi hắn lại là tình huống gì.
Kurt Gaunt hỏi tiếp Crouch nhỏ, "Là ai liên lạc với ngươi?"
Crouch nhỏ thành thật trả lời, "Là tên nhát gan Peter."
Nói như vậy là khối hồn phiến trên người Nagini kia có ý thức tự chủ. Kurt Gaunt có chút đau đầu, khối hồn phiến trên người Nagini kia là phần hồn bạo ngược nhất, có thể nói là không có một chút lý trí nào đáng nói, sự tình thật sự là càng ngày càng phiền toái.
"Chuyện còn lại này ngươi không cần để ý đến, nếu dám hành động thiếu suy nghĩ, cẩn thận mạng chó của ngươi."
"Vâng thưa bệ hạ, thuộc hạ nhất định nghe lời."
Kurt Gaunt hừ lạnh một tiếng, thu hồi đũa phép, xoay người đi ra phòng làm việc.
Crouch con sợ đến ngồi dưới đất, hoàn toàn không hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Bên ngoài phòng làm việc, Snape ẩn núp trong bóng tối xoay người rời khỏi.
Snape mới vừa trở lại phòng làm việc, đã bị phượng hoàng Fawkes của Dumbledore truyền tới tin tức mời đến phòng hiệu trưởng.
"Dumbledore cụ... Xảy ra chuyện gì?" Snape vốn là còn chút không nhịn được, nhưng vừa thấy không chỉ có giáo sư McGonagall ở, ngay cả Weasley không nên xuất hiện ở Hogwarts đã ở đây, chỉ biết tình huống không ổn.
Sắc mặt Dumbledore có chút ngưng trọng, "Mới vừa nhận được tin tức, vợ chồng Lestrange, còn có không ít Tử thần Thực tử từ Azkaban chạy trốn."
Vẻ mặt Snape khϊếp sợ, "Cái gì?" Kiếp trước lúc này cũng không xảy ra những chuyện như vậy.
"Ta một hồi đi tới Bộ Pháp thuật một chuyến, thầy nhìn Harry cho thật kỹ, nghìn vạn lần đừng để thằng bé xảy ra chuyện." Trên mặt của Dumbledore lộ ra vẻ mệt mỏi.
Snape thở hổn hển nói: "Lẽ nào cụ còn dự định cho Cứu thế chủ ngu ngốc của cụ tham gia cái cuộc thi Tam pháp thuật quái đản gì đó à."
Thanh âm Dumbledore cất cao, "Severus, cuộc thi Tam pháp thuật không có khả năng dừng thi đấu, cho dù tôi đồng ý Bộ Pháp thuật cũng sẽ không đồng ý, nhu cầu cấp bách của Bộ Pháp thuật hiện tại cần báo cáo tích cực." Nói đến đây, cụ hòa hoãn hạ giọng nói, "Điều thầy cần phải làm là âm thầm bảo vệ tốt Harry."
Snape xanh mặt, xoay người sải bước mà đi.
Dumbledore thở dài, "Đi thôi! Arthur." Nói rồi, cùng ngài Weasley dùng lò sưởi trong tường rời khỏi Hogwarts.
...
Kurt Gaunt trở lại phòng làm việc, cầm lấy phong thư đột nhiên xuất hiện trên bàn mở ra nhìn một chút.
"Chết tiệt." Kurt Gaunt hai ba cái đã xé nát phong thư.
"Bella... Không có lệnh của ta các ngươi lại dám chạy đến, quả nhiên bị hồn phiến đổ thuốc mê, may là ta từ lâu đã bỏ xuống thứ phần tử hiếu chiến các ngươi."
Kurt Gaunt ngồi xuống viết mấy phong thư, sau đó búng tay một cái.
Một con gia tinh nháy mắt to như quả tennis, quấn khăn trà xanh xuất hiện ở bên chân hắn.
"Chủ nhân có phân phó gì ạ?" Gia tinh rúc thân thể, cúi đầu hỏi, đầu cũng sắp chạm đến mặt giày của Kurt Gaunt.
"Dolly, đem mấy phong thư này đưa đi, phong cuối cùng đưa đến trang viên Malfoy." Ban đầu Kurt Gaunt là nhìn quái vật nhỏ này không vừa mắt, chẳng qua ở Hogwarts loại quái vật nhỏ này dùng cũng rất tốt.
"Vâng, thưa chủ nhân." Dolly cúi đầu tiếp nhận thư, "Đùng" một tiếng liền biến mất không thấy.
...
Ngày thứ hai. Harry, Cedric, Fleur, Viktor bốn vị dũng sĩ đều tiếp nhận phỏng vấn, nhưng mà chờ phỏng vấn lên báo tất cả đều biến vị.
"Này đều viết cái gì vậy chứ! Bẻ cong sự thật, vô căn cứ." Nói rồi, Hermione tức giận run lên, thiếu chút nữa đem báo xé nát.
Fred đoạt lấy tờ báo trong tay Hermione, "Chẳng qua em phải thừa nhận, viết như vậy xác thực có sức hấp dẫn, Harry, Cedric, Viktor vì Fleur tham gia cuộc thi Tam pháp thuật, chẳng biết vị dũng sĩ có thể thu được quán quân, cuối cùng có thể ôm mỹ nhân về."
Hermione thở phì phò nói: "Vốn là vì trường học làm chuyện vẻ vang, kết quả viết thành lịch sử tình trường của Fleur, thật là đáng ghét."
Có thể không ghét sao? Từ đầu Ron đã không thông suốt, từ lúc đám người Fleur đến, linh hồn nhỏ bé của Ron đã bị câu đi.
Hermione hừ lạnh một tiếng, oán hận mà đánh vào vai Ron một cái.
Ron đang ăn trong chốc lát vô ý đã đem tương dính hết lên mặt hắn, hắn quay đầu vô tội nhìn về phía Hermione."Tớ chưa đắc tội gì bồ nà."
"Xì!" Hermione đang tức giận bị dáng vẻ ngu xuẩn của Ron chọc cười. "Không có chuyện gì, không cẩn thận đυ.ng phải mà thôi, tớ giúp bồ lau một chút." Nói rồi, lấy ra khăn tay êm ái lau lau mặt cho Ron.
Harry lắc đầu, đối với việc bọn họ đùa giỡn nhau đã thấy nhưng không thể trách.
"Harry," Harris xít lại gần Harry, thấp giọng nói: "Nghe Ron nói anh có Áo khoác Tàng hình, buổi tối lấy ra em dẫn anh tới một nơi."
Harry có chút nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu một cái.
Đến buổi tối, Harry thừa dịp đám người Ron ngủ, lấy ra áo choàng đi tới phòng nghỉ chung, thấy Harris đã đợi rất lâu.
"Chúng ta đi thôi!" Harris tiếp nhận áo khoác, đem nó và Harry chui vào bên trong áo khoác, rời khỏi phòng nghỉ chung, đi ra Hogwarts.
Harry theo Harris thất thiểu mà đi tới, nhịn không được hỏi: "Harris, em muốn mang anh đi chỗ nào vậy?"
"Đến rồi anh sẽ biết, nhỏ giọng một chút, đừng để người khác phát hiện."
Qua nhà gỗ nhỏ của Hagrid, đến sát biên giới của cánh rừng, sau đó Harry thấy rồng đang phun lửa.
Rồng?
Harry có chút há hốc mồm, cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy sinh vật pháp thuật to lớn như vậy.
Harris ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói: "Cuộc so tài thứ nhất là ở dưới thân rồng mẹ đoạt trứng vàng, anh cần phải nghĩ biện pháp dễ để đối phó rồng mẹ, cướp trứng vàng."
Harry phục hồi tinh thần lại, "Harris em làm sao mà biết được?"
"Đương nhiên là từ chỗ Hagrid nghe được."
"Như vậy không tốt lắm đâu?"
"Có cái gì không tốt, người khác đều biết, chỉ anh không biết mới không tốt." Harris vỗ vỗ cánh tay của Harry, hạ giọng, "Harry anh chính là quá đàng hoàng, anh cứ như vậy sau này sẽ thua thiệt."
Harris lại theo Harry nhìn một hồi, mới đi trở về. "Harry, áo khoác này của anh có thể cho em mượn một chút không? Em muốn đến thư viện nhìn."
"Vậy em cẩn thận một chút."
Harris đưa Harry trở lại tháp Gryffindor, liền đi đến thư viện. Kết quả nửa đường nghe được tiếng mèo kêu, nó không có biện pháp không thể làm gì khác hơn là tìm chỗ trốn trước, ai bảo mèo có thể ngửi được mùi vị trên người nó, cho dù mang áo khoác Tàng hình cũng sẽ bị phát hiện nha!
Nhưng không đợi nó tìm được chỗ tốt để ẩn thân, đã bị người từ phía sau ôm cổ.
Ánh mắt Harris đanh lại, mới vừa muốn phản kháng đánh trả, bên tai liền vang lên giọng nói quen thuộc nho nhỏ. "Không muốn bị tên pháo lép kia phát hiện thì đừng lên tiếng."
← Chương trước: Chương 06: SỐ NGƯỜI THI ĐẤU TAM PHÁP THUẬT←
→Chương sau: Chương 08: TRẬN THI ĐẤU ĐẦU→
Chương 07: Phiền phức không ngừng Editor: Rosaline Beta: LillyHarry có chút không rõ, không rõ chiếc cúp lửa tại sao lại phun ra tên của hắn.
"Thật đúng là để Harris đoán đúng rồi." Ron có chút hưng phấn mà vỗ vai Harris.
Harris lại đem thân thể giấu sau lưng hắn, thu nhỏ cảm giác tồn tại lại.
Fred "Hừ" một tiếng, "Vận cứt chó."
George cười, "Vận cứt chó thật lớn."
Những học sinh khác xì xào bàn tán, trong lễ đường dần dần tiếng động lớn ồn ào lên.
"An tĩnh." Dumbledore dùng bùa chú khuếch đại âm thanh*, sau đó ho nhẹ một tiếng, "Harry, mời đi đến phòng chờ..." Vẻ mặt các giáo sư không đồng nhất nhìn chăm chú vào Harry.
*Sonorus (Bùa tạo âm vang) Mô tả: Tạo ra tiếng vang lớn khi nói. Harry đứng lên, hơi lộ ra chần chờ đi hướng phòng chờ. Cậu vừa vào phòng chờ, chỉ thấy mấy người Cedric đứng ở trước lò sưởi trong tường quay đầu nhìn về phía cậu.
"Thật cao hứng có thể ở này nhìn thấy em, Harry." Trong con ngươi của Cedric hiện lên một tia hồng quang, nhưng bởi vì ánh sáng tối trong phòng chờ, cho nên không ai chú ý tới.
"Chuyện gì xảy ra? Cậu thế nào vào được." Fleur nháy con ngươi mắt xanh xinh đẹp tò mò hỏi.
"Em..." Harry vừa muốn nói, cửa phòng chờ đã bị kéo ra, ba hiệu trưởng trường học, mấy nhân viên của Bộ Pháp thuật, còn có các giáo sư khác sư đều đi đến.
Ngài Bagman hưng phấn nói: "Cuộc thi Tam pháp thuật lại có bốn vị dũng sĩ, thật là làm cho người không tưởng được."
Karkaroff tức giận cực kỳ, muốn bén nhọn lên tiếng chỉ trích, lại bởi vì một ánh mắt lạnh lùng của Kurt Gaunt, cứng rắn nín trở lại, chỉ có thể thở hổn hển hồng hộc tỏ vẻ bất mãn của mình.
Phu nhân Maxime của Beauxbatons không có nhiều lo lắng như vậy: "Chuyện này đối với chúng ta không công bằng, Hogwarts các người không thể có hai vị dũng sĩ được."
Dumbledore nhìn về phía Harry, "Đứa nhỏ, con có nhờ người giúp con báo danh sao?"
Harry vội vã trả lời: "Không có hiệu trưởng, con không có mời người giúp con báo danh."
"Trò đang nói dối, " Maxime phu nhân xụ mặt, bén nhọn nói: "Không có mời người hỗ trợ, tên của trò làm sao sẽ xuất hiện ở trong chiếc cúp lửa."
Mặt Snape âm trầm, nhịn không được mở miệng, "Trong đầu của Potter tuy rằng chất đầy cỏ lác, nhưng còn không đến mức ngu xuẩn đi chịu chết, ai lại không biết cuộc thi Tam pháp thuật nguy hiểm thế nào, nó không muốn sống cỡ nào mới dám mời người ném tên tìm đường chết." Nói xong, hung hăng trừng mắt nhìn Moody.
Harry không nghĩ tới Snape sẽ nói đó cho mình, tuy rằng không thể nào êm tai, nhưng làm cho cậu ấm lòng.
Moody bị Snape trừng mắt một cái, biểu tình cứng ngắc đưa ra một loại giả thiết khác, nhưng không có người nào nghe.
Trong phòng chờ lộn xộn, tất cả mọi người vì Harry không tham gia cuộc thi Tam pháp thuật mà tranh luận.
Kurt Gaunt lo lắng nhìn chăm chú vào Harry, thẳng đến khi Dumbledore tuyên bố Harry cùng ba vị dũng sĩ khác cùng nhau tham gia cuộc thi Tam pháp thuật, mọi người mới hoặc bất đắc dĩ, hoặc không cam lòng tản đi.
"Harry," Kurt Gaunt cổ vũ nhìn Harry, "Ta tin tưởng em không có mời người hỗ trợ ném tên, không nên áp lực chính mình, thả lỏng thi đấu là tốt rồi."
"Cám ơn thầy, giáo sư Gaunt." Harry không nghĩ tới Kurt Gaunt sẽ nói những thứ này với cậu, mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn là nói cám ơn.
"Đám bạn của em chắc còn đang chờ em, mau trở về đi thôi!"
"Tạm biệt giáo sư."
Kurt Gaunt nhìn bóng lưng của Harry, dần dần thu nụ cười trên mặt lại, xoay người đi đến phòng làm việc của Moody.
...
Moody trở lại phòng làm việc, vừa định dỡ chi giả buông lỏng một chút, cửa đã bị người một cước đá văng.
"Ai lại không..." Moody nói được nửa, thấy đạp cửa đi vào là Kurt Gaunt, vội vàng đứng lên, "Ga... Giáo sư Gaunt."
"Nói, là ai cho ngươi đem tên của Harry Potter quăng vào chiếc cúp lửa?" Kurt Gaunt mặt lạnh hỏi.
"Giáo sư Gaunt ngươi đang nói cái gì? Ta sao lại nghe không hiểu." Moody loạn chuyển con ngươi giả, sắc mặt có chút nhục nhã.
"Chớ cùng ta dùng mánh lới, ta biết ngươi là Crouch con, không phải là Moody Mắt-điên gì cả."
Moody, cũng chính là Crouch con nghe vậy, vừa định trở mặt cùng Kurt Gaunt liều mạng, đã bị Kurt Gaunt rất nhanh biến ra đũa phép để ở yết hầu.
Crouch nhỏ vừa thấy cây đũa phép gỗ tiếp cốt kia, nhất thời quỳ xuống: "Bệ, bệ..."
"Câm miệng, trả lời vấn đề của ta."
Crouch nhỏ có chút há hốc mồm, "Là... Là bệ hạ ngài." Hắn không rõ vì sao Chúa tể Hắc Ám đã sống lại, còn để cho hắn làm những chuyện kia.
Hiện tại ép hỏi hắn lại là tình huống gì.
Kurt Gaunt hỏi tiếp Crouch nhỏ, "Là ai liên lạc với ngươi?"
Crouch nhỏ thành thật trả lời, "Là tên nhát gan Peter."
Nói như vậy là khối hồn phiến trên người Nagini kia có ý thức tự chủ. Kurt Gaunt có chút đau đầu, khối hồn phiến trên người Nagini kia là phần hồn bạo ngược nhất, có thể nói là không có một chút lý trí nào đáng nói, sự tình thật sự là càng ngày càng phiền toái.
"Chuyện còn lại này ngươi không cần để ý đến, nếu dám hành động thiếu suy nghĩ, cẩn thận mạng chó của ngươi."
"Vâng thưa bệ hạ, thuộc hạ nhất định nghe lời."
Kurt Gaunt hừ lạnh một tiếng, thu hồi đũa phép, xoay người đi ra phòng làm việc.
Crouch con sợ đến ngồi dưới đất, hoàn toàn không hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Bên ngoài phòng làm việc, Snape ẩn núp trong bóng tối xoay người rời khỏi.
Snape mới vừa trở lại phòng làm việc, đã bị phượng hoàng Fawkes của Dumbledore truyền tới tin tức mời đến phòng hiệu trưởng.
"Dumbledore cụ... Xảy ra chuyện gì?" Snape vốn là còn chút không nhịn được, nhưng vừa thấy không chỉ có giáo sư McGonagall ở, ngay cả Weasley không nên xuất hiện ở Hogwarts đã ở đây, chỉ biết tình huống không ổn.
Sắc mặt Dumbledore có chút ngưng trọng, "Mới vừa nhận được tin tức, vợ chồng Lestrange, còn có không ít Tử thần Thực tử từ Azkaban chạy trốn."
Vẻ mặt Snape khϊếp sợ, "Cái gì?" Kiếp trước lúc này cũng không xảy ra những chuyện như vậy.
"Ta một hồi đi tới Bộ Pháp thuật một chuyến, thầy nhìn Harry cho thật kỹ, nghìn vạn lần đừng để thằng bé xảy ra chuyện." Trên mặt của Dumbledore lộ ra vẻ mệt mỏi.
Snape thở hổn hển nói: "Lẽ nào cụ còn dự định cho Cứu thế chủ ngu ngốc của cụ tham gia cái cuộc thi Tam pháp thuật quái đản gì đó à."
Thanh âm Dumbledore cất cao, "Severus, cuộc thi Tam pháp thuật không có khả năng dừng thi đấu, cho dù tôi đồng ý Bộ Pháp thuật cũng sẽ không đồng ý, nhu cầu cấp bách của Bộ Pháp thuật hiện tại cần báo cáo tích cực." Nói đến đây, cụ hòa hoãn hạ giọng nói, "Điều thầy cần phải làm là âm thầm bảo vệ tốt Harry."
Snape xanh mặt, xoay người sải bước mà đi.
Dumbledore thở dài, "Đi thôi! Arthur." Nói rồi, cùng ngài Weasley dùng lò sưởi trong tường rời khỏi Hogwarts.
...
Kurt Gaunt trở lại phòng làm việc, cầm lấy phong thư đột nhiên xuất hiện trên bàn mở ra nhìn một chút.
"Chết tiệt." Kurt Gaunt hai ba cái đã xé nát phong thư.
"Bella... Không có lệnh của ta các ngươi lại dám chạy đến, quả nhiên bị hồn phiến đổ thuốc mê, may là ta từ lâu đã bỏ xuống thứ phần tử hiếu chiến các ngươi."
Kurt Gaunt ngồi xuống viết mấy phong thư, sau đó búng tay một cái.
Một con gia tinh nháy mắt to như quả tennis, quấn khăn trà xanh xuất hiện ở bên chân hắn.
"Chủ nhân có phân phó gì ạ?" Gia tinh rúc thân thể, cúi đầu hỏi, đầu cũng sắp chạm đến mặt giày của Kurt Gaunt.
"Dolly, đem mấy phong thư này đưa đi, phong cuối cùng đưa đến trang viên Malfoy." Ban đầu Kurt Gaunt là nhìn quái vật nhỏ này không vừa mắt, chẳng qua ở Hogwarts loại quái vật nhỏ này dùng cũng rất tốt.
"Vâng, thưa chủ nhân." Dolly cúi đầu tiếp nhận thư, "Đùng" một tiếng liền biến mất không thấy.
...
Ngày thứ hai. Harry, Cedric, Fleur, Viktor bốn vị dũng sĩ đều tiếp nhận phỏng vấn, nhưng mà chờ phỏng vấn lên báo tất cả đều biến vị.
"Này đều viết cái gì vậy chứ! Bẻ cong sự thật, vô căn cứ." Nói rồi, Hermione tức giận run lên, thiếu chút nữa đem báo xé nát.
Fred đoạt lấy tờ báo trong tay Hermione, "Chẳng qua em phải thừa nhận, viết như vậy xác thực có sức hấp dẫn, Harry, Cedric, Viktor vì Fleur tham gia cuộc thi Tam pháp thuật, chẳng biết vị dũng sĩ có thể thu được quán quân, cuối cùng có thể ôm mỹ nhân về."
Hermione thở phì phò nói: "Vốn là vì trường học làm chuyện vẻ vang, kết quả viết thành lịch sử tình trường của Fleur, thật là đáng ghét."
Có thể không ghét sao? Từ đầu Ron đã không thông suốt, từ lúc đám người Fleur đến, linh hồn nhỏ bé của Ron đã bị câu đi.
Hermione hừ lạnh một tiếng, oán hận mà đánh vào vai Ron một cái.
Ron đang ăn trong chốc lát vô ý đã đem tương dính hết lên mặt hắn, hắn quay đầu vô tội nhìn về phía Hermione."Tớ chưa đắc tội gì bồ nà."
"Xì!" Hermione đang tức giận bị dáng vẻ ngu xuẩn của Ron chọc cười. "Không có chuyện gì, không cẩn thận đυ.ng phải mà thôi, tớ giúp bồ lau một chút." Nói rồi, lấy ra khăn tay êm ái lau lau mặt cho Ron.
Harry lắc đầu, đối với việc bọn họ đùa giỡn nhau đã thấy nhưng không thể trách.
"Harry," Harris xít lại gần Harry, thấp giọng nói: "Nghe Ron nói anh có Áo khoác Tàng hình, buổi tối lấy ra em dẫn anh tới một nơi."
Harry có chút nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu một cái.
Đến buổi tối, Harry thừa dịp đám người Ron ngủ, lấy ra áo choàng đi tới phòng nghỉ chung, thấy Harris đã đợi rất lâu.
"Chúng ta đi thôi!" Harris tiếp nhận áo khoác, đem nó và Harry chui vào bên trong áo khoác, rời khỏi phòng nghỉ chung, đi ra Hogwarts.
Harry theo Harris thất thiểu mà đi tới, nhịn không được hỏi: "Harris, em muốn mang anh đi chỗ nào vậy?"
"Đến rồi anh sẽ biết, nhỏ giọng một chút, đừng để người khác phát hiện."
Qua nhà gỗ nhỏ của Hagrid, đến sát biên giới của cánh rừng, sau đó Harry thấy rồng đang phun lửa.
Rồng?
Harry có chút há hốc mồm, cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy sinh vật pháp thuật to lớn như vậy.
Harris ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói: "Cuộc so tài thứ nhất là ở dưới thân rồng mẹ đoạt trứng vàng, anh cần phải nghĩ biện pháp dễ để đối phó rồng mẹ, cướp trứng vàng."
Harry phục hồi tinh thần lại, "Harris em làm sao mà biết được?"
"Đương nhiên là từ chỗ Hagrid nghe được."
"Như vậy không tốt lắm đâu?"
"Có cái gì không tốt, người khác đều biết, chỉ anh không biết mới không tốt." Harris vỗ vỗ cánh tay của Harry, hạ giọng, "Harry anh chính là quá đàng hoàng, anh cứ như vậy sau này sẽ thua thiệt."
Harris lại theo Harry nhìn một hồi, mới đi trở về. "Harry, áo khoác này của anh có thể cho em mượn một chút không? Em muốn đến thư viện nhìn."
"Vậy em cẩn thận một chút."
Harris đưa Harry trở lại tháp Gryffindor, liền đi đến thư viện. Kết quả nửa đường nghe được tiếng mèo kêu, nó không có biện pháp không thể làm gì khác hơn là tìm chỗ trốn trước, ai bảo mèo có thể ngửi được mùi vị trên người nó, cho dù mang áo khoác Tàng hình cũng sẽ bị phát hiện nha!
Nhưng không đợi nó tìm được chỗ tốt để ẩn thân, đã bị người từ phía sau ôm cổ.
Ánh mắt Harris đanh lại, mới vừa muốn phản kháng đánh trả, bên tai liền vang lên giọng nói quen thuộc nho nhỏ. "Không muốn bị tên pháo lép kia phát hiện thì đừng lên tiếng."
← Chương trước: Chương 06: SỐ NGƯỜI THI ĐẤU TAM PHÁP THUẬT←
→Chương sau: Chương 08: TRẬN THI ĐẤU ĐẦU→