@ChuotTeep Tặng nàng nha *moa moa*
- ---------------------------------------
Harry hiện đang cầm một chiếc vòng tay màu tím bạc, xung quanh có một tầng ánh sáng bao phủ,vừa xinh đẹp vừa thần bí, đây là quà sinh nhật Merlin tặng cho cậu. Chiếc vòng rất đơn giản, chỉ là chín sợi dây màu tím bạc được một viên đá gắn kết lại với nhau tạo thành vòng tay, bên trong viên đá là một... sợi dây? Hoặc là lông con gì đó, màu đen. Nhìn sợi lông bên trong viên đá, không hiểu sao cậu cảm thấy thật quen thuộc, ngoài ra, năng lượng từ viên đá này rất mạnh.
Ngắm nhìn chiếc vòng một lúc cậu quyết định đeo nó lên tay, ngay lập tức một dòng thần lực ồ ạt chảy vào cơ thể. Harry ngạc nhiên nhìn viên đá kia, không ngờ thứ này lại chứa nhiều thần lực như vậy, thần lực này còn rất quen thuộc. Nhíu chặt đôi mày xinh xắn, cậu chắc chắn đã từng cảm nhận được nguồn năng lượng này, nhưng lại không thể nhớ ra được. Nghĩ một lúc, vẫn không nhớ ra, Harry quyết định bỏ qua vấn đề này, dù sao đây cũng là do Merlin tặng, đeo nó chỉ có lợi chứ không có hại.
Voldemort vừa vào phòng liền thấy Harry đang nghiên cứu chiếc vòng tay, hắn đi đến ôm cậu vào ngực ôn nhu hỏi: "Sao vậy, thứ này có vấn đề?" Thấy cậu lắc đầu hắn kéo tay cậu lại gần nghiên cứu chiếc vòng kia, thả một chút ma lực về phía trước. Voldemort kinh ngạc nhướng mày, thứ này không giống với ma lực của phù thủy, nó giống với một thứ gì đó, khá quen, hắn hình như đã từng cảm nhận được dạng năng lượng giống vậy... Nhíu mày suy tư, một lúc sau trong đầu hắn hiện lên một phế tích cổ xưa tại trung tâm Rừng Đen ở Albania. Đúng! Chính là nơi này.
"Anh biết gì sao?" Harry thấy biểu cảm của Voldemort thì biết hắn đã nghĩ ra gì đó liền hỏi. Hắn hơi suy tư nhìn cậu rồi nói: "Năng lượng của chiếc vòng tay này khá giống một phế tích cổ xưa tại Rừng Đen ở Albania. Lúc ấy ta đang bị thương nên chạy đến đó nghỉ ngơi, ta đã từng thử khởi động phế tích đó nhưng không thể, dù năng lượng của nó rất dồi dào."
Harry nghiêng đầu nhìn hắn, nghỉ ngơi? Chứ không phải vì thấy đánh không lại cậu nên trốn mất à? À thì lúc đó hắn đã bị bắn ngược biến thành u linh, không trốn thì còn làm gì được, nghĩ đến đây cậu liền quẳng việc này ra sau đầu. Nhắc đến năng lượng của chiếc vòng, cậu nói: "Năng lượng này em rất quen thuộc, bởi vì em có thể dùng nó." Voldemort tròn mắt nhìn cậu, hắn không nói một lời lập tức lấy đũa phép cho cậu vài cái kiểm tra, khi đến phần kiểm tra ma lực hắn phát hiện ma lực của cậu rất yếu, cực kỳ yếu. Mặt hắn trắng bệt, run giọng hỏi: "Đây... Đây là sao?!"
Harry nhìn màu xanh nhạt vờn quanh trước mặt, cũng đâu yếu lắm đâu, cười nói: "À cái này sao? Thật ra từ trước đến nay em rất ít khi dùng ma lực vì em biết nó rất yếu, nhưng năng lượng giống chiếc vòng tay này thì em lại có rất nhiều, khi dùng nó hiệu quả còn tốt hơn cả ma lực nữa. Mà, năng lượng này gọi là thần lực, có vẻ như nó tỉ lệ nghịch với ma lực. Em càng lớn thần lực càng mạnh, đổi lại ma lực sẽ càng yếu, nghĩ lại thì, hình như khi còn nhỏ là lúc ma lực của em mạnh nhất thì phải." Nói xong, cậu nhún vai giơ ngón trỏ lên, trên ngón tay cậu liền xuất hiện một quả cầu nhỏ màu đen, vung nhẹ quả cầu liền rơi xuống sàn, ngay lập tức sàn nhà xuất hiện một cái lỗ tròn đường kính khoảng năm centimet. Thậm chí có thể thông qua lỗ nhỏ này nhìn xuống tầng dưới.
Voldemort ngạc nhiên nhìn cái lỗ kia, đây là bùa chú gì? Hắn vậy mà không biết còn có loại bùa chú này đó. Nhìn cái lỗ nhỏ xuyên thẳng xuống tầng dưới, xem ra mèo con nhỏ của hắn có rất nhiều bí mật nha! Voldemort híp mắt nhìn sang Harry, cậu lập tức đáp lại hắn bằng một nụ cười đầy ngọt ngào, kèm theo hai lúm đồng tiền đáng yêu. Hắn nhìn hai lúm đồng tiền, cười cúi đầu xuống hôn lên đôi môi hồng hồng đáng yêu kia, kệ vậy, khi nào muốn thì em ấy sẽ kể cho hắn biết, hắn rất kiên nhẫn.
Nhìn người nào đó mặt đỏ ửng đang tựa vào ngực mình, Voldemort cười nói: "Năm nay có giải đấu Quidditch thế giới, em không đi xem sao?" Harry bĩu môi: "Không có hứng thú, có gì vui đâu chứ." Hắn hơi ngạc nhiên: "Không phải em rất thích Quidditch sao?" Cậu cúi đầu nhìn chiếc vòng tay, nói: "Em thích chơi Quidditch, cảm giác khi bay nhanh rồi lộn vòng, rất kí©h thí©ɧ. Nhưng em không có hứng thú với việc nhìn người khác chơi." Với lại, hiện tại Voldemort đang ở đây, giải Quidditch thế giới này không biết có diễn ra êm đẹp không nhỉ?
- ----------------------------------------------
(Mei: Tui không nhớ chính xác thời gian giải đấu diễn ra, nên thôi cứ vậy đi =)))))
Một buổi sáng nào đó, Harry đang ngồi trong vườn vừa ăn bánh kem vừa đọc báo. Chợt cậu nhìn thấy trang bìa của Nhật báo Tiên tri đăng bài về giải đấu cúp Quidditch thế giới. Biểu tượng Death Eater xuất hiện, nhiều người bị thương, những phù thủy trẻ tuổi hùng mạnh trong tương lai... Vậy mà thực sự có người gây chuyện? Nếu không có bốn người Draco thì người bị thương sẽ nhiều hơn hiện tại rất nhiều nha. Lại nói, ai lại dùng danh nghĩa Death Eater đi làm chuyện này? Không sợ Voldemort đến hỏi thăm sao.
"Sao vậy?" Vừa nhắc liền đến, Harry ngẩng đầu nhìn người đàn ông mặc áo choàng đen đang đi lại, đưa tờ báo cho hắn: "Anh nói xem?" Voldemort nhướng mày cầm lấy tờ báo đọc, càng đọc mày hắn nhíu càng chặt. Xong, hắn nhìn cậu nói: "Ta không biết chuyện này." Cậu cắn một miếng bánh kem, híp mắt cười: "Em biết, anh có nghĩ ra ai làm không?" Hắn vươn tay lau đi miếng kem dính trên khóe miệng cậu rồi đưa tay lên liếʍ đi, nói: "Không ai dám làm vậy nếu không có lệnh của ta."
"Vậy nếu kẻ đó muốn mượn dùng danh nghĩa của anh thì sao? Hoặc là muốn lấy lòng anh?" Voldemort nhún vai, hắn không thể nghĩ ra ai làm chuyện này, mà hắn cũng không có hứng làm. À không, nếu là trước kia thì có lẽ hắn sẽ làm, để tuyên bố hắn đã trở lại, nhưng hiện tại hắn đang bận lấy lòng cha mẹ vợ nên hoàn toàn không có thời gian. Harry nhìn tờ báo một hồi liền bỏ xuống, tiếp tục chiếc đấu với cái bánh kem. Kệ vậy, đây là chuyện của Thần Sáng, không liên quan đến cậu.
Biệt thự Slytherin ở Anh.
Barbara nhìn tờ báo hỏi: "Dì à, dì biết ai làm không?" Bellatrix tao nhã ngồi gần đó cắt bánh ngọt, mỗi một động tác đều tràn đầy khí tức thanh lịch tao nhã: "Vụ tấn công sao? Tiểu chủ nhân, người nghĩ là ai làm?" Cô nhóc đung đưa hai chân, lật vài tờ nhìn lướt qua rồi nói: "Có lẽ là "ruồi bọ" đi, đúng không dì?" "Phải, "ruồi bọ" muốn thu hút sự chú ý của Lord, người không cần để ý đâu. Đến, ăn bánh đi." Vừa nói vừa bưng dĩa bánh ngọt đến đặt trước mặt cô nhóc. Barbara cười hôn lên má Bellatrix một cái rồi chuyên tâm ăn bánh, nghĩ mình có nên đi bắt "sâu" không ta?
Bên giáo sư Snape thì đang bận rộn đại sự nên không đọc báo, Du Mi sắp sinh rồi!