Chương 16: Không đề! ^^

Các nàng có ai thích Dobby không? Tui thì không ^^

- ------------------------------------

Sinh nhật Harry, tối hôm đó cả nhà Dursley phải chào đón một vị khách quan trọng. Và dĩ nhiên Harry không hề có hứng thú nên cậu có thể chắc chắn là cậu sẽ làm đúng những gì mà Harry trong nguyên tác đáng lý phải làm "ở trong phòng ngủ, không làm ồn, giả đò như không có mặt" Còn về phần Dobby, hãy nhìn vào đôi mắt to tròn thơ ngây của Harry và xem cậu có quan tâm không? Chính vì thế, hiện tại việc mà Harry muốn làm nhất chính là... Đi ngủ.

BỤP!

Một vật gì đó rơi xuống giường, Harry trở mình một chút, cậu mới chả quan tâm là cái gì vừa xuất hiện. Nhưng mà dù cậu không quan tâm thì "cái gì đó" lại khá quan tâm. Chính vì vậy, nó nói: "Harry Potter. Dobby đã mong được gặp ngài từ lâu rồi... thật là một vinh hạnh..." Harry giương mắt nhìn nó, thật xấu, cậu nhíu mày. Dobby mở miệng tính nói gì đó thì phát hiện ra bản thân không thể nói chuyện, nó hoảng sợ mở to đôi mắt bự trên đầu nhìn Harry. Cậu trừng mắt nhìn nó rồi gục đầu xuống ngủ tiếp. Dobby lo lắng đứng đó nhìn cậu.

Harry phát hiện cậu không ngủ được vì tên xâm nhập bất hợp pháp nào đó cứ nhìn cậu chằm chằm. Cậu ngồi dậy mở to mắt cười nhìn Dobby: "Có việc?" Dobby hơi cúi đầu vuốt lỗ tai, có thể thấy hai tai nó đã ửng hồng, nó ấp úng nói: "Harry Potter... Tôi là Dobby, là, là một gia tinh." Nó ngẩng đầu thấy cậu đang cười nhìn nó liền cúi đầu xuống "Harry Potter... Tôi... tôi đến để cảnh báo ngài, đừng quay về Hogwarts nữa. Có một âm mưu, một âm mưu kinh khủng..." Harry ngồi nghe một hồi liền nói: "Ừ không về nữa." Dobby đang nói lập tức ngừng lại, trợn mắt nhìn cậu: "Harry Potter, ngài... ngài thật sự không đến Hogwarts nữa?"

Harry mệt mỏi trợn mắt nhìn: "Không phải mày nói tao không được đến sao, bây giờ lại hỏi là thế nào?" Dobby nghe vậy lập tức đập đầu vào tường: "Dobby xấu, Dobby hư, Dobby..." Harry hết nói: "Tao đã nói sẽ không đi nữa, bây giờ mày đi được chưa? Hay là mày muốn Cứu Thế Chủ vì ngủ không đủ giấc nên ngủ gật khi đánh nhau với Voldemort rồi bị hắn gϊếŧ chết?"

Dobby nghe thấy tên Voldemort liền run rẩy, nó nhìn cậu nói: "Harry Potter sẽ đánh bại... hắn... Ngài sẽ không bị hắn gϊếŧ chết..." Harry trừng mắt nhìn: "Nếu mày không muốn tao bị hắn gϊếŧ chết thì đi đi. Bây giờ tao muốn đi ngủ." Dobby chừng chừ một lát nói: "Harry Potter tuyệt đối không được quay về Hogwarts..." rồi biến mất. Harry nằm xuống ngủ. Bởi vậy mới nói, trong bộ truyện này cậu mặc dù không ghét ai cả, nhưng lại không ưa nỗi tính cách này của lũ gia tinh. Trừ Mimi ra, nó khá đáng yêu.

- -------------------

Thư của Hogwarts đến khá đúng giờ, về phần Dobby tại sao không chặn lại thư của Hogwarts thì Harry chỉ có thể nói, chặn được mới lạ. Cậu mở ra nhìn:

Học sinh năm thứ hai cần có:

Sách Thần Chú Căn Bản, lớp 2, của Miranda Goshawk

Giải Lao Với Nữ Thần Báo Tử của Gilderoy Lockhart

Lang Thang Với Ma Xó của Gilderoy Lockhart

Nghỉ Lễ Với Phù Thủy của Gilderoy Lockhart

Ngao Du Với Quỷ Khổng Lồ của Gilderoy Lockhart

Hành Trình Với Ma Cà Rồng của Gilderoy Lockhart

Lang Thang Với Người Sói của Gilderoy Lockhart

Một Năm Với Người Tuyết Quạu Quọ của Gilderoy Lockhart


Harry rủ bốn người Hermione cùng đi Hẻm Xéo mua đồ. Nhân tiện nhìn luôn trận đánh nhau của Lucius Malfoy và Arthur Weasley. Ngày hôm đó, như mong đợi, Lucius đã gây sự đánh nhau rồi nhanh chóng bỏ cuốn nhật ký vào trong đống sách cũ của Ginny. Harry nhìn một chút thấy không còn gì vui liền nói với bọn Hermione là cậu có việc riêng rồi đi mất.

Harry đi đến một nơi hẻo lánh, lấy một chiếc nhẫn hình rắn ra thân hình cậu lóe lên rồi biến mất. Cậu nhìn khung cảnh xung quanh, hừm, đây là nhà cũ Gaunt? Đúng là cũ thật. Vừa nghĩ cậu vừa bước vào, cậu đi đến một căn phòng ở đó có một chiếc nhẫn. Harry nghiên cứu nhìn chiếc nhẫn, lạ thật, không phải trong sách nói chiếc nhẫn này có một lời nguyền sao? Nhưng cậu lại không có cảm giác gì. Harry thử cầm chiếc nhẫn lên nhíu mày nhìn, ngoại trừ nó tỏa ra hơi nóng ấm áp thì không có lời nguyền nào xuất hiện, cả lời dụ dỗ cũng không có. Lạ thật đó.

Mảnh hồn trong nhẫn Gaunt: Thật là một cậu bé dễ thương, ta không thể làm cậu bị thương được. A cậu cầm ta lên, tay cậu thật trắng, thật mềm, thật muốn ngậm những ngón tay mảnh khảnh kia vào miệng. Mắt cậu thật đẹp, màu ngọc bích, cậu đang nhíu mày cứ như con mèo nhỏ đang tỏ vẻ không vui, thật đáng yêu. Cậu đang nhìn ta, đúng vậy, nhìn ta đi, cứ tiếp tục nhìn ta, chỉ nhìn mình ta. Ồ môi cậu có màu hồng, thật muốn hôn lên nó. A! Sao cậu lại bỏ ta vào hộp?! Mèo con, mèo con nhỏ, đừng mà. Ta vẫn chưa nhìn đủ mà...!!! (Mei:... V đại, hình tượng của ngài -_-)

Harry bỏ chiếc nhẫn vào một chiếc hộp nhỏ màu tím rồi ra khỏi căn nhà. Lúc sắp đi cậu bỗng cảm giác được gì đó liền nhìn qua. A! Nagini? Tại sao nó lại ở đây? Không phải lúc này nó nên ở cô nhi viện sao? Hôm nay có nhiều chuyện lạ thật đó, mới đầu là nhẫn Gaunt, giờ là Nagini.

Một con rắn lớn đang cuộn tròn nằm đó. Harry bước lại cười nhìn nó [Xin chào, ta thấy mày khá quen, mày là Nagini phải không?] Con rắn mới đầu còn không để ý chợt ngẩng đầu [Cậu là Xà ngữ? Sao cậu biết ta là Nagini?] Harry cười vươn tay vuốt đầu nó [Ta từng nghe Tom nói về mày. Tại sao mày lại ở đây?]

[A? Tôi vẫn luôn ở đây mà... Khoan đã! Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Tôi nhớ mình đang ở cô nhi viện chờ Tom về mà.] Nagini lập tức đứng cả người dậy nhìn quanh, ừm, thật lớn. Harry cười nói [Được rồi Nagini, mày có muốn gặp Tom không?] Nagini không chút do dự gật đầu, Harry kêu nó thu nhỏ thân thể lại, Nagini liền làm theo đến khi nhỏ bằng cánh tay liền dừng lại.

Harry cúi người vươn tay, Nagini lập tức bò lên cuốn quanh cổ tay cậu giả làm một chiếc vòng bình thường. Harry cười nói [Có lẽ sẽ hơi lâu chút, mày thấy sao?] Nagini lắc đầu tỏ vẻ không sao cả. Harry gật đầu rồi dùng khóa cảng – chiếc nhẫn hình rắn.

Cậu đi đến tiệm sách tụ họp với đám người Hermione, ở đó đang có một buổi ký tặng sách của Gilderoy Lockhart, Hermione và Ron đang xếp hàng, còn Draco và Blaise thì đen mặt đứng nhìn. Đó không phải tên khổng tước bao cỏ ở năm hai sao? Harry nhìn người đang được hàng ngàn người đàn bà bao vây. Cậu bỗng mỉm cười, sau đó...

AAAAAAAA!!!

Gilderoy Lockhart đang ngồi ký tặng bỗng hét lên ôm lấy mặt mình chạy vào tiệm sách. Mọi người bàng hoàng không biết chuyện gì đã xảy ra, lúc này mấy người phụ nữ đứng gần nhất nói: "Khi nãy mặt Gilderoy đột nhiên nổi rất nhiều mụn đỏ, không biết anh có sao không." "Tại sao bỗng dưng lại bị như vậy?" Harry nín cười nheo mắt lại.

Ha ~ với cái mặt đầy mụn của tên bao cỏ đó thì khi đến Hogwarts có lẽ hắn ngay cả đầu cũng không dám ngóc lên. Hừm, cậu nên làm sao để né mấy bài học không ra gì của hắn đây... Thật ra thì một chút nguyền rủa nho nhỏ cũng rất tốt. Harry cười, cậu nói với hai người Hermione: "Tụi mình mua sách trước đi, tớ nghĩ là ngài Gilderoy Lockhart sẽ cần một thời gian nữa mới có thể ký sách tiếp." Hermione tiếc nuối gật đầu, Ron thì thở phào.

- --------------------

Buổi mua sắm kết thúc nhưng Gilderoy Lockhart vẫn không thấy đâu. Dĩ nhiên sẽ không thấy rồi, Harry nghĩ, thật ra tên bao cỏ kia vẫn khá hữu dụng, nhất là trong việc làm cho Hogwarts bớt nhàm chán. Năm nay không biết có thú vị hơn năm ngoái không nhỉ, cậu nheo mắt cười, nếu cậu nhớ không lầm thì... Merlin từng nói linh hồn của bốn nhà sáng lập vẫn còn ở trong Hogwarts.

Như vậy, cậu có thể nói Basilisk đưa cậu đi gặp Salazar Slytherin. Harry vừa nghĩ vừa bước vào nhà, lúc này ba người Dursley đã dọn cơm xong chỉ còn chờ cậu nữa thôi. Harry nhìn một bàn đầy thức ăn, nghĩ, ngày trước mấy món này tuyệt đại đa số sẽ vào bụng Dudley, cậu ngồi xuống bàn ăn và bắt đầu hưởng dụng cuộc sống hoàng tộc của mình.