Cô ra khỏi cửa hàng, vui vẻ đẩy chiếc xe đầy đồ về nhà. Cô sẽ khoe với bố mẹ mình và ngày 1/9 sẽ đến sân ga, khởi hành tới Hogwarts.
Bỗng từ xa, một bóng hình to lớn đang tiến đến gần… Đó là bác Hagrid. Cô vẫy tay gọi bác:
- A! Bác Hagrid, cháu ở đây.
Bác Hagrid hình như đã thấy cô bé, bác rảo bước thật nhanh đến chỗ cô:
- Lurry, bác xin lỗi nhé, bác đi hơi lâu, cháu mua được hết đồ rồi chứ?
- Bác đi không quá lâu đâu. Cháu mua xong rồi, bây giờ cháu chuẩn bị về.
Bác Hagrid lẩm nhẩm số đồ của cô: Một, hai, ba, bốn,… đủ rồi đấy.
- Nhưng cháu cứ có cảm giác thiếu thiếu gì đó
- Nếu như bác nghĩ thì có thể cháu quên mua động vật nuôi.
- A! Cháu quên mất đấy, cháu sẽ buồn đến chừng nào nếu như đến Hogwarts mà không có vật nuôi.
- Bác thì lại tưởng cháu không thích nuôi động vật nên không nhắc.
- Hi hi! Để cháu đi mua! Ai đằng sau bác vậy?
Lúc này cô mới để ý cái thân hình to lớn ấy của bác đang che mất một người nhỏ nhắn ở phía sau. Cậu bé bước lên phía trước, đầu tóc đen, lù rù với đôi kính sứt mẻ, mặc bộ quần áo rộng thùng thình và cũ kĩ. Và đặc biệt hơn, trên trán cậu có một vết sẹo, nó hình…tia chớp. Lurry vội thốt lên:
- Harry Potter … Ra đây là Harry Potter. Mình không nghĩ là lại được gặp cậu sớm như vậy. Rất vui được gặp cậu.
Lurry giơ tay muốn kết bạn, Harry vui vẻ nắm lấy.
- Mình cũng rất vui được gặp cậu.
Harry nói nhưng còn chút ngượng ngùng. Trông cậu ấy không quá ngạc nhiên về sự cuồng nộ của Lurry. Có thể do cậu ấy cũng được rất nhiều người xúc động khi gặp ở quán rượu Cái Vạc Lủng. Lurry quay sang nói với bác Hagrid:
- Bác đưa cậu ấy đi mua đồ đi, nhìn cậu ấy chẳng có vẻ gì là đã mua món đồ nào đó cho năm học mới.
- Ừ, bác cũng đang định đưa Harry đến ngân hàng rồi đi mua đồ dùng đây.
- Cháu cũng không muốn làm phiền bác và Harry đâu, nhưng bác cho cháu hỏi vừa nãy lúc bố mẹ cháu gởi cháu cho bác thì họ có đưa cho bác vé tàu của cháu không ạ? Cháu không thể thiếu nó khi đến sân ga vào ngày 1-9. Mong là họ không quên đưa cho bác.
- Ấy chết, bác quên mất đấy. Đây vé của cháu đây, cất cẩn thận đấy nhé. Cháu đi mua vật nuôi đi rồi về cho sớm.
- Dạ vâng!
Nói xong cô nhanh nhảu chạy đến những cửa tiệm vật nuôi. Cô dừng lại suy nghĩ một lúc: “Có những con vật gì nhỉ? À nhớ rồi có thể mua cóc.”. Cô đi gần đến cửa hàng cóc rồi nhìn mấy con cóc qua cửa kính, Lurry thốt lên:
- Eo ơi! Không mua cóc nữa…không mua cóc nữa… - Cô tự chấn an mình khi nhìn thấy mấy con cóc. Có vẻ giờ đây cóc đã được xếp vào sổ đen của cô.
Lurry nghĩ tiếp: “ Thế còn con gì nhỉ? Mèo chăng? Không được.” Cô hất phăng suy nghĩ mua mèo ra khỏi đầu khi nhớ lại mình bị dị ứng lông mèo, mỗi khi gần chúng cô lại bị hắt xì, điều đó không dễ chịu chút nào.
- Được rồi, còn mỗi cú! – Cô nói. – Loại này cực kỳ hữu ích, vừa dễ thương mà lại có thể chuyển thư và đủ mọi thứ.
Cô tiến gần đến viện cú Eeylops, nơi đây thật âm u, đầy tiếng thì thào, những giọng rít nóng, những đôi mắt sáng như ngọc, có đủ các loại cú từ nhỏ đến lớn và màu sắc thì rất đa dạng. Hai mươi mốt phút sau, cô rời khỏi viện cú và có trong tay chiếc l*иg to, bên trong là một con cú Bắc cực, bộ lông trắng như tuyết nhưng không như con của Harry.
(Tác giả: Lurry đọc truyện rồi nên biết cú của Harry, để tránh đυ.ng hàng cô đã mua con cú hơi khác Harry một xíu.)
Con cú này màu chủ đạo là trắng nhưng xen kẽ thêm nhiều màu nâu hạt dẻ cho đa dạng. Trông màu lông của nó như màu mắt của cô vậy. Bộ lông của nó mượt mà và nó con đang vùi đầu trong cánh ngủ say sưa, cũng thường thôi, con cú nào chả ngủ ban ngày.
(Tác giả: Trừ mấy con cú bay khắp nơi vào ban ngày ở thế giới Muggles vào cái buổi sáng sau đêm Harry Potter tiêu diệt được chúa tể hắc ám, thôi tên ổng mình không dám nhắc đâu, thông cảm nhé!)
Mua được cú rồi, cô quyết định đặt cho nó cái tên là Winston. Đơn giản vì nó là con đực, cái tên này tượng trưng cho sự đẹp đẽ và đây cũng là cái tên thần tượng của cô. Đó là Winston Churchill, là thủ tướng nước Anh trong thế chiến hai. Điều này cô đọc được trong truyện Who ở kiếp trước. Cả ông Winston và con cú này đều là những gì đặc biệt đối với cô nên cô quyết định trao cho nó cái tên đó. Lúc này đầu óc cô bắt đầu như trên mây, cô lại đang tơ tưởng muốn được đọc lại cuốn truyện đó.
(Tác giả: Thôi bớt bớt đi nào, đầu óc lúc nào cũng tơ tưởng lung tung quá đấy, hễ thấy gì thú vị là lại đứng ngẩn người ra không để ý đến việc đang làm dở, cái tính từ kiếp trước đến giờ vẫn vậy, chán cô lắm! Thôi ngay cái bộ mặt ngu ngơ đó đi, cô đang ở giữa Hẻm Xéo đó!)
Một tiếng gọi từ đằng sau:
- Bạn gì ơi tránh đường cho mình đi với!
Lúc này cô giật mình tỉnh lại sau một chuyến đi xuyên lục địa. Cô quay lại phía sau thấy có hai đứa ngang tuổi mình, một gái và một trai. Đứa con gái nhỏ nhắn với đôi mắt xanh lá đẹp như trong tranh cùng với mái tóc đỏ mượt mà, trông cô rất giống Lily Evans. Đứa con trai có mặt mày nhợt nhạt với màu mắt xám, mái tóc trắng vuốt ngược ra sau trông rất kiêu hãnh. Nhìn qua thì cứ tưởng một đôi nhưng nhìn kĩ lại thấy chúng nó chả có vẻ thân thiết lắm. Đây có lẽ là Draco Malfoy và cô bé này chính là Laura Snape (cháu gái họ hàng của giáo sư Severus Snape).
(Tác giả: Nếu muốn biết Laura là ai thì đọc truyện The girl who lived của Liên Sương cũng trên web truyện này nha! Mình đọc truyện đó thấy rất hay nên muốn thêm nhân vật ấy vào câu truyện này. Link đây nha: https://dtruyen.com/harry-potter-the-girl-who-lived/ )
Cô bé này rất niềm nở và lịch sự, còn cậu chàng kia thì … cũng rất lịch sự nhưng không quá niềm nở với những người xung quanh. Ngay khi thấy Lurry cậu ta nói:
- Này, xê ra, sao đứng giữa đường thế?
Cô nhìn thấy cô bé bên cạnh giật nhẹ tay áo của cậu có vẻ như muốn cậu tem tém lại. Lurry nhanh nhảu dẹp đường cho họ đi rồi xin lỗi rối rít vì cô biết trong trường hợp này cô sai hoàn toàn. Lurry còn nhẹ nhàng vẫy tay chào đến khi họ khuất sau một đám đông. Cô lại đứng đơ người ra, với cái vẻ mặt ngu ngơ hết chỗ nói. Bây giờ cô mới sực nhớ ra, VỀ KIỂU GÌ???
Lúc đến đây mình đi bằng bột floo sau dừng ở đâu ấy nhỉ? Giờ đi về bằng cái lò sưởi nào? Nghìn lẻ một câu hỏi thế nào, làm sao hiện ra trong đầu cô. Thôi được rồi! Cô nghĩ ra rằng cần quay lại quán của bác Apothecary để đi nhờ lò sưởi về nhà. Hai phút sau, cánh cửa tiệm mở ra, tiếng chuông ngoài cửa kêu reng reng. Đủ loại mùi kinh khủng sực vào mũi cô, nhưng Lurry không hề quan tâm điều cần quan tâm là nhanh nhảu về nhà. Bác Apothecary niềm nở chào:
- Kính chào quý khách! – Bác dừng lại một lúc nhìn Lurry rồi nói – Con sao còn ở đây? Bác nhắc con đi về cách đây nửa tiếng rồi mà.
- Hihi. Bác thông cảm, tại con quên mua cú.
- Thế thì nhanh nhảu về đi, tí nữa bố mẹ đi công chuyện về mà không thấy ở nhà họ lại lo.
- Dạ vâng. Nhưng mà …
- Nhưng làm sao?
- Bây giờ con đang không biết về kiểu gì. Con đang định nhờ cái lò sưởi của bác. – Vừa nói cô vừa hất ánh nhìn về phía cái lò sưởi cũ kĩ ở góc phòng.
- Tưởng gì. Con cứ tự nhiên, mà bé tí thế làm sao đi một mình được. Để bác đưa về.
- Dạ thôi, con đi được mà bác cho con đi nhờ là được.
- Không từ chối gì hết, nghe bác.
Tiếng chuông cửa lại lần nữa reo lên, hai vị khách bước vào, ơ lại gặp nhau nữa. Đó là Laura và Draco. Trông mặt hai đứa nó bí xị khi bước vào. Chắc hẳn chúng nó bị hãi hùng bởi cái mùi kinh khủng này. Lúc này, nét mặt Lurry trông vui hẳn lên, nói với cái giọng lanh chanh, nhí nhảnh:
- Khách hàng kìa bác, bác ra bán đi, con tự về được.
Bác ấy nghe theo cái giọng lanh chanh đó nhưng với vẻ mặt bí xị:
- Được rồi, con về cẩn thận nhé, đọc rõ ràng địa chỉ đấy.
Bác ấy quay sang phía cửa:
- Xin chào quý khách. Các cháu mua hũ ống nghiệm cho năm học mới à? Lại đây ta lấy cho.
Lurry mang đống đồ lỉnh kỉnh của mình bước vào lò sưởi trước ánh nhìn của Laura và Draco. Cô chào tạm biệt bác Bác Apothecary và gửi một cái vẫy tay cho Laura, Laura cũng mỉm cười lại với Lurry. Rồi cô bé của chúng ta đưa tay nắm lấy một nhúm bột floo xanh lấp lánh trong bát sứ và đọc rõ ràng “Thái ấp Mager” rồi ném nhúm bột xuống. Một luồng khói xanh hiện ra bao trùm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô, một lúc sau cô đã về đến phòng khách nhà mình. Căn phòng lộng lẫy với ánh đèn lớn nhỏ, khắp căn phòng được sơn và trang trí những màu xanh nước trông rất sang trọng. Nhìn cái màu sắc xanh quen thuộc, miệng cô nở nụ cười rạng rỡ tuy vừa đi bằng bột floo rất khó chịu. Cô bước ra khỏi lò sưởi, nhẹ nhàng đặt hết đồ lên ghế sofa. Một ngọn lửa xanh lại bốc lên từ lò sưởi, 2 giây sau ngọn lửa đó thấp xuống hiện ra hai người, đó là bố mẹ cô.
- A! Bố mẹ về!
Nói xong cô chạy đến ôm chầm lấy họ, nũng nịu như đứa trẻ lên 3.
(Tác giả: Tính ra cô muốn được bố mẹ cho tự lo liệu những công việc của mình mà lúc nào cũng cư xử như đứa trẻ thế này thì bao giờ mới được cho phép.)
- Nào cục cưng, con về lâu chưa? Đã mua đủ hết đồ dùng chưa?
- Đủ hết rồi ạ.
Lúc này con Winston ở ghế sofa đang ngủ bỗng rít lên, nghe thấy tiếng động lạ, bà Mager quay đầu lại nhìn.
- Con mua cú hả Lurry?
- Vâng ạ, tại con sợ cóc với dị ứng lông mèo.
- Ngày xưa học mẹ cũng mua cú nhưng nhỏ bằng ½ con này. Con mua cú thế này sau bố mẹ gửi thư cho con cũng tiện.
Mặt Lurry lúc này lại xị xuống:
- Con muốn đi học tại Hogwarts lắm nhưng mà tận 7 năm nữa con đều không được sinh nhật bên bố mẹ.
- Ừ nhỉ, sinh nhật con 13 tháng 9 thì phải khai giảng xong mới sinh nhật.
Bà tiến lại gần nắm lấy tay Lurry, bà nói:
- Con không phải buồn, không có bố mẹ bên cạnh thì con lại được sinh nhật bên bạn bè và các anh chị trong trường. Mẹ nghĩ với tính cách của con thì con sẽ có nhiều bạn.
Gương mặt cô tươi tắn hẳn lên.
- Ơ nhưng mẹ ơi … bố con đâu?
- Bố đây. – Ông Mager bước ra từ bếp và nói .
Trên tay ông cầm một chiếc bánh sinh nhật thật to, một cái bánh sô-cô-la dẻo, với hàng chữ Chúc mừng sinh nhật Lurry được viết bằng kem màu trắng. Chiếc bánh còn được rắc những hạt cốm sắc màu.
- Chúc mừng sinh nhật con. Bố mẹ biết là con sẽ buồn vì không được sinh nhật cùng bố mẹ nên chúng ta đã chuẩn bị một sinh nhật sớm cho con đấy.
Nói xong ông Mager đọc to câu thần chú:
- Light Candles (thắp nến).
Những ngọn nến xung quanh bừng sáng, cả gia đình vui vẻ cùng nhau hát bài ca chúc mừng sinh nhật. Lurry ước, một lời ước nhỏ nhoi. Rồi thổi tắt nến trước những tràng pháo tay của ông bà Mager. Đối với họ, cô bé không bao giờ lớn cả, cô mãi mãi là đứa trẻ trong mắt họ, đứa con ngoan ngoãn mà họ dành hết tình yêu thương.
(Tác giả: Nói cách khác, cô chỉ là đứa trẻ to xác mà thôi. Bật mí nhé, ước mơ của cô ấy đã ước chính là … mơ ước. Xin lỗi độc giả nhưng nếu bật mí điều ước sẽ mất linh nghiệm nên mọi người tự đoán nhé :3. Chương 4: đến đây là hết, hẹn gặp lại độc giả ở chương 5: )