Chương 9

“Cho nên Pansy mới do dự, không biết bầu cho ai.” Hermione bất đắc dĩ nói. Khuôn mặt của người con gái thừa kế gia tộc Parkinson khi đó nhăn nhó chẳng khác gì cây dâu da, Pansy cảm thấy phiền não tới độ muốn đập đầu vào đậu hủ mà chết luôn, “Lúc thì cả hai mất tăm, lúc lại cùng đâm đầu vào, hai người muốn trêu ngươi tôi chắc!”.

“Đơn giản thôi, cả hai cùng rút đi!” Ron hồn nhiên thốt lên, kết quả bị cả Hermione cùng Harry dẫm đạp.

“Đúng rồi Harry.” Hermione cười rạng rỡ, “Bất kể năm sau có như thế nào, mình cũng tính có em bé đấy. Tới lúc đó bồ làm cha nuôi của nó nha.”

Hermione hiển nhiên không cùng với Ron đề cập tới điều này, cho nên trong một chốc, đầu óc Ron biến thành sữa chua luôn, mờ mờ mịt mịt, “Em…Nói…Gì cơ? Con á?”

Hermione vui vẻ gật đầu, “Em nghĩ chúng ta nên có con thôi. Vì sự nghiệp em đã hy sinh nhiều thứ rồi, không thể hy sinh hơn được nữa.”

Ron thích có con, cũng vẫn luôn hy vọng về một gia đình con đàn cháu đống. Nhưng để Hermione yên tâm phát triển sự nghiệp, hai người kết hôn đã năm năm mà cậu vẫn không đề cập tới chuyện này. Bởi thế Hermione muốn có con bây giờ, vì Ron, cũng là vì chính bản thân cô.

“Mione!” Xác định là mình không có nghe nhầm, Ron kích động ôm chầm lấy Hermione. Harry ngồi cạnh cũng vì thế mà vui vẻ.

.

Ở một chỗ khác, Ginny nắm tay đứa con lớn – Helen – ba tuổi ngồi một mình, Draco đã đi tìm Dean nói chuyện.

“Ố chà, phu nhân bé bỏng nhà Malfoy, làm sao mà ngồi đây một mình nha?” Pansy uốn éo, mềm dẻo như rắn đi tới.

Ginny phát hận khi nhìn thấy Pansy, bởi mỗi lần cô ta xuất hiện là phiến toái cũng lúc nhúc vẫy tay cười hì hì. Cái chính là Ginny lại không thể không tươi cười chào đón Pansy, bởi Pansy là bạn thân của Draco. “Pansy, cậu khỏe không? Sao không thấy Neville đi cùng cậu?”

Pansy mềm mại trượt xuống cạnh Ginny, thuận tay biến cho Helen một con búp bê, để cô bé con tự chơi, rồi ngẩng đầu cười với mẹ cô bé, “Tôi khỏe. Người không khỏe phải là cô mới đúng.”

“Không khỏe? Sao mà mình không khỏe chứ? Draco rất yêu thương mình, mình là một người phụ nữ rất hạnh phúc đấy.” Ginny méo mó nói.

Pansy cười khanh khách, tiếng cười ngân vang như chuông bạc. Cô đứng lên, “Tùy cô thôi, phu nhân bé bỏng nhà Malfoy. Cơ mà cô cũng đừng coi tôi như anh cô hoặc Harry-ngốc-nghếch không có giao tiếp với giới thượng lưu bao giờ kia. Quan hệ của tôi và dì Narcissa thân thiết hơn cô nghĩ đấy.”

Ginny cắn chặt môi. Pansy sao lại nhắc tới Narcissa! Cô ta biết chuyện kia sao?

Hài lòng nhìn gương mặt đang khϊếp sợ bởi những lời mình nói, Pansy hơi cúi người xuống, đôi mắt đen ánh lên sự trêu đùa cùng khinh thường kẻ hèn mọn. Giọng cô thấp xuống, đảm bảo rằng những gì cô nói chỉ có cô và Ginny nghe thấy, “Ngày mi sinh hạ Helen ta đã biết sẽ có lúc thế này, tuy có chậm một chút, nhưng vẫn thật là một trò hay. Hai tên tình nhân giống Harry cũng đủ để chơi với mi một lúc. Ta sẽ chăm chú dõi xem mi làm thế nào đây ~ Nên đừng có bảo ta làm bạn mà không ủng hộ mi nha.”

Bạn bè? Cô ta đã ba năm không gọi đúng tên cô! Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, hẳn Pansy hiện tại đã bỏ mạng không biết bao lần. Ginny độc ác nhìn chằm chằm vào dáng người đang dần đi xa kia, thề rằng không bao giờ để con rắn cái ấy vui sướиɠ. Trông giống Harry thì sao? Cuối cũng vẫn không phải Harry! Muốn lợi dụng Harry sao, hừ, làm gì có ai có thể qua mặt Ginny khoản đó? Cứ chờ coi Pansy!

.

Mười hai giờ khuya, buổi tiệc bắt đầu vào giai đoạn cao trào. Tất cả mọi người đã đều có tí men say, Pansy thì không, vậy mà làm ra việc dọa mọi người chết khϊếp, say sưa gì đều tỉnh hết.

Cô hất hết chén đĩa trên bàn xuống, dọn sạch những gì có trên cái bàn đặt ở chính giữa phòng, sau đó lôi Neville nhảy lên. Neville lơ ngơ nhìn cô.

Tất cả cũng nhìn chằm chằm vào họ.

Pansy hít vào một hơi, lôi đũa phép ra lẩm nhẩm, “Nở hoa”. Một bó hoa kiều diễm xuất hiện ở đầu đũa phép, Pansy liền cầm lấy nó, trịnh trọng nâng bằng hai tay, một gối quỳ xuống, đem bó hoa hướng về phía Neville lớn tiếng nói, “Neville yêu thương của em, em yêu anh! Vĩnh viễn vĩnh viễn yêu anh! Không có anh em sống cũng không còn ý nghĩa, không yêu anh em không sống nổi! Cưới em đi!”

Lập tức tất cả mọi người thi nhau hú hét, tiếng hét chói tai vang khắp phòng, “Đồng ý đi Neville!” “Tốt số quá nha ~ Ngưỡng mộ quá nha ~” “Cưới nhau đi, cưới cô ấy đi Neville!”

Nevilla chân tay luống cuống, bối rối như thể nai con lạc mẹ, cậu mới nghe được cái chi vậy? Pansy muốn lấy cậu sao? Ngày này rốt cục cũng tới sao? Pansy của cậu, nữ thần của cậu, cầu-hôn cậu???

Không đúng, “Pansy, phải là anh cầu hôn chứ!?”

Pansy sốt ruột, “Kệ nó đi. Anh có đồng ý hay không? Không đồng ý thì em bỏ anh luôn!” Cô làm bộ đứng dậy.

Neville hoảng hồn, vừa ôm chặt lấy Pansy vừa nói, gấp tới độ lắp ba lắp bắp, “Đồng… Đồng ý, anh tất nhiên là đồng ý rồi.”

Pansy cười to, nhào vào lòng Neville, miệng liến thoắng, “Anh lâu quá đi, làm đầu gối em đau chết được. Anh phải bế em về nhà đấy.”

“Tuân lệnh, vợ yêu!” Neville cười rộng tới tận mang tai.

.

.

.

Harry tắm rửa xong liền vào trong phòng ngủ cho Lucius sấy đầu. Lucius một bên dùng trượng đầu rắn sấy tóc cho Harry, một bên hỏi: “Em đang nghịch gì thế?”

“Không phải đồ chơi, là thuốc tránh thai.” Harry chìa cho Lucius coi. Chiếc hộp Harry cầm đại khái dài khoảng mười lăm thước, cao mười thước, bao gồm hai tầng, mỗi tầng có bốn mươi khoang nhỏ. Mỗi khoang chứa một bình ma dược khác màu dùng cho người trưởng thành. “Tôi mới mua, thuốc có công hiệu suốt mười hai tiếng. Anh thích lọ nào?”

Loại nào cũng không thích! Lucius giận dỗi nghĩ. Hắn không ngờ Harry lại mua thuốc tránh thai, thật là đáng giận mà. Không phải hắn sợ thuốc tránh thai làm giảm kɧoáı ©ảʍ, cũng không phải hắn không nghĩ tới sức khỏe Harry, mà là hắn muốn Harry mau chóng mang thai, sinh ra một đứa bé bụ bẫm đáng yêu của hai người. Vậy mà giờ thì sao? Harry mua thuốc tránh thai! Lạ còn là loại công hiệu cao!! Hắn thực bực mình, hành động của cậu chứng tỏ cậu không muốn cùng hắn sinh con! Cậu muốn sinh con với ai chứ? Khỏi hỏi cũng biết, là Draco. Ngoài Draco, Lucius không nghĩ ra bất kỳ kẻ nào có thể khiến Harry tự nguyện sinh con hết. Harry là một người chung tình, đó là ưu, cũng là nhược điểm của cậu.

“Ta muốn có con với em.” Lucius nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng vẫn là nói ra những lời này. Tự rước lấy nhục, hắn nghĩ.

Bàn tay đang đùa nghịch mớ chai lọ độc dược dừng lại, phần tóc mái lòa xòa che đi ánh mắt của Harry, Lucius không thể thấy rõ nó. “Đúng thế, tôi muốn có con. Nhưng không phải lúc này, cũng không phải với anh.”

Lucius biết Harry sẽ nói câu đó, cũng như hắn biết trong lòng Harry hắn chỉ là một kẻ thế thân. Hắn còn không dám tưởng tượng, nếu mắt hắn không phải là lam đυ.c, tóc hắn không có màu vàng sáng, liệu Harry có thèm để mắt tới hắn hay không. Thật đúng là châm chọc, cuộc đời giống như trêu ngươi hắn, Lucius Malfoy – có vô số tình nhân – lần đầu thật tâm yêu một người, người đó lại thờ ơ trước tình cảm của hắn, đúng là nhân quả. Hắn cảm thấy điên cuồng ghen tị với con trai ruột của mình, đột nhiên lại mong muốn mình chưa từng sinh ra Draco.

Tuy cảm thấy bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng Lucius vẫn kiên trì hỏi tiếp, hắn muốn hỏi tới tận cùng, muốn xem xem đôi môi nhỏ bé kia sẽ nói ra ai sẽ là người cậu nguyện ý sinh con cho. Không phải hắn muốn làm mình tuyệt vọng, mà là để tính toán làm sao có thể cản lại được Harry. Nếu người Harry nói không phải là Draco (ơn trời, đây là điều tuyệt nhất), hắn có thể dựa vào câu trả lời của Harry mà tính kế làm cậu chuyển hướng suy nghĩ; còn nếu vạn nhất Harry nói đó là Draco, hắn sẽ đá đít Draco ra Nam Cực ngồi luận đàm ma pháp với chim cánh cụt luôn.

“Vậy em tính sinh con với ai, Harry? Lúc đó tự ta sẽ đem quà tới mừng em.” Hắn cố tìm hiểu trước khi hành động.

Có chút mờ mịt cùng bất đắc dĩ, Harry cười chua xót, “Tôi cũng không biết. Chắc là đợi bốn, năm năm nữa đi, tới lúc mệt quá rồi thì tìm một người để yêu, kết hôn, rồi sinh một đứa nhóc. Hy vọng là thế.”

Đáp án so với những gì Lucius nghĩ hoàn toàn khác biệt, làm hắn sửng sốt cả nửa ngày trời. Harry từ chối hắn thực không phải vì Draco? Hơn nữa trong lời nói của cậu cũng không đề cập tới ai khác? “Em đã có người để yêu?” Hắn ra vẻ thoải mái đùa giỡn với Harry.

Harry sửng sốt, buồn cười không thôi, “Nào nhanh như vậy được, tôi còn chưa biết mình sẽ tìm người thế nào nữa cơ.”

“Ta đây thế nào?” Lucius chỉa chỉa chính mình.

“Không được không được, anh không được.” Vẫn như cũ, Harry lo lắng gạt bỏ ngay Lucius.

“Chậc, Harry, em lo lắng ta không xứng điểm gì? Ta đẹp trai, nhà giàu, học rộng hiểu nhiều, chí lớn, nổi tiếng, là nhân tình trong mộng của cả triệu người. Em rốt cục không ưng ta ở điểm nào?” Lucius nhịn không nổi mà hỏi lại, khẩn thiết mong chờ câu trả lời của Harry.

Đôi mắt xanh biếc nhìn xuyên qua phần tóc đen xõa xuống, nhìn thẳng vào Lucius. Harry không rõ Lucius hỏi điều này vì lý do gì, bởi lẽ giữa họ chẳng có tình cảm gì hết, đừng nói là yêu, làm sao có thể sống chung với nhau được? Nghĩ thế nhưng cậu vẫn kiên nhẫn giải thích.

“Lucius, tôi muốn có một gia đình đầy đủ, đầy đủ đấy, anh hiểu không? Chính là có đủ chồng đủ vợ đủ con, thiếu một thứ cũng không được. Tôi muốn có một gia đình của riêng mình, muốn bạn đời của mình chỉ là của mình, muốn con mình có đủ cha mẹ. Tôi tuyệt đối không muốn con mình là con riêng! Tôi cũng không thể chia sẻ bạn đời của mình được!” Cậu nói liền một hơi, suy nghĩ thật rõ ràng, nguyên nhân Lucius bị từ chối chỉ có một, đó là bởi hắn đã kết hôn được hai mươi sáu năm rồi.

Nói tới đây, Lucius hiểu được tại sao mình lại thất bại, không phải bởi Draco, mà bởi hắn là người đã có gia đình, “Vấn đề lớn nhất của ta là….. Narcissa?”

“Nói thực, nếu đứa bé còn sống, tôi nhất định bắt anh ly hôn.” Harry buồn bã sờ lên bụng.

.

Lucius lần đầu cảm thấy tươi lai tương sáng, hắn chỉ cần ly hôn được thì đã thành công tới phân nửa. Hắn bắt đầu tính toán bỏ vợ: Narcissa thực sự yêu hắn sâu đậm, yêu tới mức nguyện ý bỏ qua tất cả những lần hắn đi tìm hoa bên ngoài, yêu tới mức bao năm qua phòng không vẫn không ngừng yêu. Người phụ nữ như vậy là hoàn hảo cho một cuộc hôn nhân, và nếu không phải vì Harry, hắn sẽ sống với bà cả đời. Đáng tiếc là Harry lại xuất hiện, hắn không thể không có cậu, quãng thời gian ở cạnh cậu đã hoàn toàn xóa mờ hình ảnh Narcissa trong đời hắn. Hắn phải ly hôn với Narcissa, mặc kệ có gian nan cỡ nào, cũng kệ luôn việc bà sẽ đau khổ tới đâu, hắn sẽ mau chóng hoàn thành thủ tục. Hắn sẽ bồi thường cho bà hậu hĩnh, xoa dịu đi vết thương thể xác lẫn tinh thần của Narcisssa.

Quyết định xong, tâm tình Lucius quả thực khoái trá. Hắn lấy trong hộp ra một lọ ma dược màu xanh ngọc, “Ta thích nó, thực giống như đôi mắt em. Không biết hiệu quả của nó có tốt như em đã nói không nhỉ?”