Chương 84

Cốc !! Cốc !!- Cô hầu gõ cửa. “Tiểu thư, thiếu gia Malfoy muốn gặp cô.”

Pansy tức giận đặt mạnh ly rượu xuống bàn, rất muốn thốt lên “Không gặp” nhưng trong lòng nghĩ rằng không thể nói như vậy. Lần này không gặp, còn có lần sau…nhưng lần sau cũng chẳng gặp rồi lần sau…cứ thế và cứ thế thì cô cũng sẽ không thể trực tiếp đối mặt với Draco được nữa.

“Được rồi, cứ bảo thiếu gia Malfoy ngồi đợi ở phòng khách. Ta sẽ xuống tiếp ngay.”

Mạng lưới tình báo của gia tộc Malfoy đúng là đáng khen ngợi.

Thay một chiếc váy dài sắc bạc, Pansy tao nhã bước vào phòng khách, gia tinh liền biết ý rót cho cả hai ly rượu Brandy táo, đoan trang ngồi đối diện Draco. “Hôm nay cậu có thời gian rảnh mà đến chỗ này sao ? Trong khi đó việc tranh cử lại vô cùng bề bộn ?”

Draco nhắm mắt, trong lòng thấy mỏi mệt, anh tới đây là để bàn rõ với Pansy hay là cố tình cứ vòng vèo chuyện này đến chuyện khác. Nếu biết sẽ mặt đối mặt thế này hay lại đối mặt với thời gian thì anh vẫn thích cùng cô thách đố trong một vài trò chơi, dùng những từ hoa lệ khiêm tốn lễ phép nhưng đầy dối trá để biểu đạt hàm ý lời nói và dùng biểu tượng lời nói xã giao để che giấu. Giống như một nhát kiếm chém qua, nhưng không thể…chuyện như thế đã xảy ra cách đây mấy giờ, anh muốn chấm dứt nó ngay lập tức.

“Pansy, tớ không muốn dài dòng. Chúng ta vào thẳng việc chính luôn đi.”

Trên mặt Pansy bao phủ tầng sương lạnh u ám, không lâu sau cô bỗng nhiên cười rộ lên khiến băng tuyết hoà tan, xuân về hoa nở nhưng giọng điệu lại lạnh lùng chán ghét. “Muốn vào thẳng việc chính ? Được, vậy cậu hãy nói cho tôi xem, tại sao cậu không lo cho cái tranh cử chức vị Bộ trưởng của cậu mà chạy đến nhà tôi để làm gì ? Hay là cậu nắm chắc trong tay phần thắng ? Đừng quên rằng cha của cậu, quý ngài tộc trưởng của gia tộc Malfoy kiên quyết bầu chọn cho Hermione, cậu một chút cũng không thấy lo lắng sao ?”

Draco nhếch miệng, lặng lẽ nuốt xuống mùi vị chua xót. Xem ra Pansy không muốn bàn với anh về chuyện của Isaac, cho nên đem Hermione ra mà uy hϊếp anh hy vọng anh sẽ nhanh chóng rời khỏi đây. Chỉ là Pansy có chút khinh thường địa vị của Isaac trong lòng anh, quả thật Isaac sẽ là nhân tố gây bất lợi cho chức vị Bộ trưởng của anh và chức vị sẽ thuộc về Hermione, muốn giấu thì cũng phải nói. Isaac giống Harry, rất giống…khi anh trông thấy vị phù thuỷ giống Harry này, anh mặc kệ Ginny muốn cái gì thì ít nhất anh cũng phải có người nào đó an ủi động viên anh nhưng anh không nghĩ đến việc Pansy không chấp nhận điều đó.

“Tớ đến không phải nói về vấn đề tranh cử với cậu, Pansy. Giữa chúng ta đã là bạn bè suốt hơn hai mươi năm và ngay hôm nay vẫn như vậy, Pansy…hãy nói cho tớ biết hết tất cả, được không ?”

Pansy lạnh lùng liếc Draco, Draco bình tĩnh nhìn lại. Anh dùng hết sự lạnh nhạt của mình mà kiên trì “đấu” với cô. Pansy rốt cuộc dời mắt, cầm ly rượu mà lướt qua nhẹ nhàng lên thân ly sau đó ném vào vách tường tạo nên tiếng leng keng chói tai nhói lòng.

Draco không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Một lúc lâu, Pansy khó hiểu hỏi: “Cái tên hèn hạ kia là gì đối với cậu mà cậu lại nặng tình tới như vậy ?”

Draco tự hỏi vài giây, lắc đầu trả lời. “Pansy, cậu ấy không phải là vấn đề, nếu không thì tớ sẽ không tìm gặp cậu mà còn cùng cậu yên bình thanh nhẹ nói chuyện với nhau.”

“Nhưng mục đích của cậu chính là muốn tôi tha cho tên kia.”

“Pansy, bởi vì tớ chưa bao giờ thấy người thứ hai giống cậu ấy đến như vậy, thực sự rất giống Harry…” Draco cố gắng che giấu sự hối hận bi an của chính bản thân, cứ việc nghĩ trong lời nói anh đã bán đứng cậu. “Tớ đã bỏ rơi Harry…nhưng tớ vẫn yêu cậu ấy, yêu rất nhiều…tớ nguyện dùng tính mạng để yêu cậu ấy !! Tớ không có được cậu ấy chỉ có thể buông xuôi mà đi tìm người thay thế, mặc kệ Ginny muốn Isaac lợi dụng tớ cái gì, Isaac rất giống Harry…không ai có thể thay thế hoàn hảo như Isaac, tớ cần cậu ta !!”

“Nhưng cậu không biết Isaac đang làm gì phải chứ ?” Pansy nhướng mi. “Cậu có biết không…cái tên hồ ly khốn khϊếp đó đang có mắt tình mắt ý với cha của cậu đấy ?!”

Draco có chút kinh ngạc nhìn Pansy, lắc đầu nở nụ cười. “Pansy, ý của cậu là Isaac không đàng hoàng, cậu nói cái gì cũng được bởi vì tớ đều tin cả…nhưng, ý của cậu là Isaac muốn câu dẫn cha tớ ? Không thể nào đâu.”

“Draco…”

Draco giơ tay lên ngăn Pansy nói tiếp. “Cha đã có Harry, không thể nào có chuyện để ý tới Isaac.” Malfoy luôn luôn như thế.

“Vậy tại sao chú Lucius lại cho thuộc hạ âm thầm bảo vệ Isaac ? Đây là điều không hợp lý chút nào !!!” Pansy nóng nảy, thanh âm lộ ra vài sắc nhọn đâm chọt tàn nhẫn. Harry không tin thì cô không nói nhưng ngay cả tên này cũng ngu ngốc hồ đồ, tại sao Draco lại không tin cơ chứ ? Anh đã bị Isaac làm cho mê hoặc rồi sao ?

“Là vì đứa bé, tớ đã nói với cha rằng tớ sẽ khiến cho Isaac sinh đứa bé cho tớ và cha đã rất vui.” Draco lúc này không còn giờ phút nào để thoải mái nữa, Lucius đã từ chối những người tình kia của anh và anh đã kiên trì, anh nghĩ rằng trừ Isaac ra sẽ không có người nào mang thai ngoài ý muốn, Lucius cuối cùng cũng đành phải gật đầu chấp nhận.

Trong lời nói của Draco làm cho Pansy tức phát điên lên. “Cậu…Cậu đúng là…”

…..

Neville về đến nhà, phát hiện những người hầu trong nhà bao gồm các gia tinh đều hệt như những con nhện khi đi đều lặng yên không một tiếng động tựa như bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống. Anh trông thấy cảnh này cũng không còn xa lạ gì nữa, chỉ có một lý do duy nhất…tiểu thư Pansy Parkinson đang lâm vào tâm trạng không được tốt.

Ngăn một cô hầu hỏi Pansy hiện đang ở đâu. Cậu bước nhanh đứng trước cửa phòng ngủ, hít sâu và hít sâu chuẩn bị lời nói văn phong tốt để không bị Pansy lên tiếng giảng đạo suốt đêm, cậu thấy chết mà không sợ mở cửa phòng ngủ.

Pansy ngồi thẳng đưa lưng về phía cánh cửa một mình chơi cờ trên giường, mái tóc đen chảy dài như thác nước, ánh nến màu bạc toả sáng khắp gian phòng, cô yểu điệu lả lướt thân người nhìn qua nhìn lại trông thật yếu đuối.

“Pansy ?” Neville nhẹ giọng gọi.

Pansy run nhè nhẹ. “Neville, anh nói xem em có phải là đứa ngốc hay không ?”

Neville ngẩn người, nhanh chân tiến đến Pansy, bây giờ mới phát hiện tiểu công chúa ngày thường lãnh đạm cao ngạo mà hôm nay có vẻ yếu ớt thiếu sức sống, đôi môi hồng trở nên trắng bệch, ánh mắt rũ nhẹ xuống như sắp khóc.

“Đứa ngốc ? Em vì sao lại nghĩ như vậy, em là Slytherin, là một Slytherin thông minh và đầy lý trí.” Vừa nói cậu vừa ôm chặt vợ của mình, dịu dàng vuốt ve tấm lưng cô độc của cô truyền hơi ấm tình cảm.

Pansy hít hít mũi, đáy mắt trở nên bóng nước. “Nhưng hôm nay em thấy mình đúng là một đứa ngốc, ngốc và ngốc vô cùng !!” Càng nói câu sau, cô càng lộ ra vẻ tức giận bức xúc.

Neville dừng một lát. “Hôm nay…đã xảy ra chuyện gì ?” Biết là việc bắt cóc Isaac Louis sẽ không thành công, luôn luôn và chắc chắn như thế, nhưng tự nhận là mình ngốc thì quả thật…

“Âuuuuu….” Cậu cúi đầu hít một hơi, nhắm mắt chịu đựng. Quả nhiên Pansy luôn chăm sóc tốt những móng tay dài xinh đẹp mà nhéo một cái rõ đau ngay cánh tay của cậu, làn da màu đồng của cậu ngay chốc để lại vết thương “hình” hai mặt trăng rằm.

“Anh nói sai cái gì chứ, Pansy ?” Anh khổ sở kêu oan.

Pansy ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, chưa hết giận mà dùng tay hung hăng đánh thùm thụp vào ngực Neville, oán hận nói: “Em không biết đâu, Draco chẳng lẽ không đến tìm anh sao ? Anh rõ ràng cái gì cũng biết mà còn giả bộ ngây thơ, em mà không giảng đạo anh thì anh sẽ cho rằng em là một đứa ngốc ?!”

Neville nhất thời khổ mà cảm thấy bản thân như đang lênh đênh trên mặt nước, không còn cách nào khác mà ôm Pansy không hề giảm nhẹ những cú đánh, ngược lại càng tăng cường suất lên, bèn tội nghiệp nói: “Pansy à, chỉ là kế hoạch không hoàn thành thôi mà, cũng không đến mức gọi là ngốc ?!”

“Không thể đoán được rằng chú Lucius quyết tâm bảo vệ Isaac, em rõ ràng là một đứa ngốc !!!” Pansy thầm thì, tức giận mà tự oán hận bản thân.

Nói đến đây, Neville ngồi bên cạnh Pansy. “Pansy, em có biết lý do vì sao ngài Malfoy lại làm vậy không ?”

Lúc trước Draco có nói với cậu nhưng cậu cũng chẳng kinh ngạc lắm nhưng trong lòng vẫn thấy kỳ quái, rốt cuộc có thể đặt câu hỏi với Pansy.

Pansy trả lời cộc lốc. “Em mà biết em sẽ không là đứa ngốc.”

“Draco có nói không ?”

“Có, cậu ấy nói tên Louis rất giống Harry cho nên cậu ấy muốn Louis sinh đứa bé vì thế Draco đã phải tranh chấp với chú Lucius một phen, cuối cùng thì chú ấy cũng đồng ý.” Pansy chán nản nói mà mà bĩu môi. “Cậu ấy chú Lucius có hành động như vậy là có lý do, nhưng…thực sự như thế sao ? Chú Lucius nếu muốn đào tạo một Harry thứ hai thì chắc chắn sẽ chu đáo hơn Ginny nhiều.”

Đó là…Neville gật đầu đồng ý, nếu Lucius muốn giới thiệu Draco một tình nhân mới thì chắc chắn Isaac sẽ càng có đủ tư cách hơn so với việc được huấn luyện bởi Ginny.

“Cho nên em mới ngu ngốc, rõ ràng chú Lucius đang âm thầm làm cái gì đó nhưng em lại không đoán ra.” Pansy buồn bực nói, lại tiếp tục dùng nắm đấm mà đánh túi bụi vào ngực Neville, đôi môi nhỏ nhắn hồng xinh chu lên tức giận.

Neville suy nghĩ nửa ngày, thấp giọng hỏi: “Ngài Malfoy sẽ không làm Harry tổn thương, phải không ?”

“Chắc chắn sẽ không.” Pansy khẳng định trả lời. “Harry là ai ? Harry là phu nhân của chú Lucius, là phu nhân của tộc trưởng Malfoy, ai ai cũng biết Harry đang nuôi dưỡng trong bụng đứa con của chú Lucius, người gia tộc Malfoy luôn luôn hiểu chuyện, chú Lucius chắc chắn sẽ che chở dõi theo đứa bé trong bụng của Harry !!”

Nghe câu trả lời đầy chắc nịch của Pansy làm Neville trút bớt gánh nặng trong lòng, khoé miệng kiềm không được mà mỉm cười. “Vậy được rồi. Chỉ cần Harry không xảy ra chuyện gì, dù ngài Malfoy có âm mưu kế hoạch gì thì hai chúng ta chỉ cần ngồi theo dõi là được.”