Chương 12

Lucius mang theo đơn ly hôn quay trở về lâu đài dòng họ Malfoy, yêu cầu Narcissa tới thư phòng gặp mặt. Narcissa không rõ có chuyện gì, cũng không biết Lucius muốn làm gì, nên ăn mặc cẩn thận rồi tiến về phía thư phòng.

Không thể phủ nhận, tuy Narcissa trông còn rất trẻ, nhưng năm tháng vẫn khoác lên người bà vỏ bọc già dặn, biến bà thành một người phụ nữ trung niên quyến rũ. Bà nở nụ cười vui vẻ, ngồi xuống bằng tư thế Lucius thích nhất, hơi nghiêng mặt tầm bốn lăm độ. Đây là hướng nhìn ưa thích của Lucius, “Mình tìm tôi có chuyện gì không?”

Bà hơi thất vọng bởi Lucius không còn nhìn bà với ánh mắt ấm áp như xưa, cũng không có khen ngợi gì cả, chỉ thản nhiên nhìn, đôi mắt lam đυ.c hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc. Narcissa bất giác thấy run rẩy cả người.

“Xem qua mấy tài liệu này đi, thấy ổn rồi thì ký tên, còn không thì chúng ta có thể thương lượng lại.” Hắn hoàn toàn coi đây là việc bình thường.

Narcissa nghi ngờ cầm cuộn giấy da lên, “Đơn ly hôn” – ba chữ đâm thẳng vào mắt bà, làm bà cảm thấy choáng váng, tưởng như ngã ra đất luôn được. Không, đây không phải là sự thật, Lucius không thể ly hôn với bà, bà nhắm mắt lại, lẩm nhẩm không ngừng rằng mình đã nhìn nhầm. Chắc hẳn là vậy rồi, mấy ngày nay bà cũng thấy mọi thứ chung quanh mờ ảo. Trấn an lại tinh thần của mình, bà mở mắt, vẫn thấy ba chữ kia chễm chệ nằm đó. Bà hoảng sợ, tay không ngừng run rẩy, người hơi lùi về sau, như thể cuộn giấy da kia có thể đốt cháy tay bà. Cả người Narcissa dính chặt vào lưng ghế, chiếc ghế gỗ vững chãi giữ cho cơ thể mềm nhũn của bà vẫn có thể ngồi vững được.

.

Một lúc sau, bà buộc phải đối diện với sự thật, rằng Lucius muốn ly hôn với bà, rằng Lucius muốn kết thúc cuộc hôn nhân dài hai mươi sáu năm của hai người, đuổi bà ra khỏi lâu đài Malfoy, cưới tên đĩ tình nhân kia về làm vợ. Cái kẻ đê tiện kia sẽ đá bà ra khỏi vị trí phu nhân nhà Malfoy, công khai quấn quít bên Lucius cả ngày lẫn đêm, thoải mái hưởng thụ sự che chở của Lucius, tham lam chiếm trọn tình yêu của Lucius, giữ chặt ánh mắt cuồng nhiệt của Lucius, lắng nghe những lời yêu đương ngọt ngào của Lucius cả đời. Bọn người hầu và gia tinh cũng sẽ gọi hắn là “nữ chủ nhân”, những kẻ vốn vây quanh bà cũng sẽ như ong vỡ tổ, bu lấy kẻ khốn nạn kia mà nịnh nót, xun xoe, gọi hắn là “phu nhân Malfoy”; Draco, đứa con quý giá nhất của Narcissa, cũng sẽ phải gọi hắn là “mẹ”! Còn bà, Narcissa, người không thể quên được tình cảm vợ chồng bao năm, người mất đi sự yêu thương của chồng, phải xa cách với đứa con duy nhất, sẽ cô đơn sống nốt phần đời còn lại. Một người phụ nữ bốn mươi lăm tuổi, không chồng, không con, không gia đình, mất đi chỗ đứng trong xã hội… tuyệt đối sẽ chẳng khác gì như một con chó lạc đàn phải lê từng bước, hớp từng hơi, cố gắng sống qua ngày. Lucius đương nhiên sẽ bồi thường cho bà một khoản tiền lớn, nhưng cái bà cần không phải là tiền! Hắn dùng tiền đuổi bà đi, thế khác nào bố thí cho một tên ăn mày, cuộc hôn nhân hai mươi sáu năm chỉ đơn giản đổi bằng một đống Galleons lạnh lẽo này thôi sao? Không! Bà tuyệt đối không đồng ý ly hôn!

“Tôi sẽ không ly hôn, Lucius.”

Lucius còn không thèm nhướn mắt. “Cô xem rõ các khoản bồi thường đi. Cô sẽ thấy vừa lòng thôi.”

“Không.” Bà kiên quyết nói, “Bồi thường thế nào tôi cũng không ly hôn. Mình nghe cho kỹ, tôi sẽ không ly hôn.”

.

Khẽ lắc đầu phiền não, Lucius tự hỏi tại sao Narcissa lại cố chấp tới vậy. “Narcissa, chúng ta chia tay trong vui vẻ không phải hơn sao? Bản thân cô cũng rõ, chúng ta vốn dĩ lấy nhau không vì tình yêu. Ngày đó lấy nhau vì lợi ích gia tộc, sau hai mươi sáu năm, hôn nhân của chúng ta cũng đã sớm chấm dứt rồi. Narcissa, ta đã có người mình yêu, không thể không ở bên cậu ấy, ta cần một cuộc hôn nhân chính thức để làm vững chắc mối quan hệ đó, cho nên ta và cô buộc phải ly hôn. Ta là một kẻ ích kỷ lạnh lùng, tự cô cũng biết. Ta sẽ để lại cho cô thêm ba tỉ Galleons, đủ để cô dù dọn đi cũng vẫn giữ được cuộc sống như bây giờ. Cô có tư thái, hào phóng, thực lực, lại có sức quyến rũ riêng, đủ để bất kỳ người đàn ông nào cũng phải ngã gục, cần gì phải cố giữ tôi? Về phần Draco, sau này cô tìm được người cô yêu, cùng anh ta sinh ra một đứa trẻ, thì Draco cũng không còn giữ vị trí duy nhất trong lòng cô nữa.

Narcissa rơi nước mắt, cố gắng giữ vững phong thái dù vô cùng đau khổ. Giọng bà hơi chút khàn khàn, “Nhưng tôi yêu anh, Lucius, dù anh không yêu tôi, nhưng tôi yêu anh. Từ khi còn học ở Hogwarts tôi đã yêu anh, tới khi thành vợ anh tôi thực sự vô cùng vui sướиɠ. Kết hôn xong, dù chỉ có tôi coi trọng quan hệ vợ chồng này, nhưng tôi cũng đã vô cùng thỏa mãn, bởi có thể được ở cạnh anh; sinh ra Draco lại càng vui vẻ, bởi nó là giọt máu của chúng ta; anh ở bên ngoài quan hệ thế nào tôi cũng không đếm xỉa, đêm không về tôi cũng không trách móc. Tôi biết anh thích cậu ta, tôi cũng cam chịu sống chung hòa thuận. Anh có thể đưa cậu ta về nhà, tôi hứa chúng ta sẽ sống với nhau vui vẻ. Lucius, tôi chỉ cần có thể ở cạnh anh, không cần gì khác, anh không cần đuổi tôi đi… Lucius, xin anh…”

Lucius đoán Narcissa nửa diễn nửa thành tâm cầu xin, lát sau lại thấy ý nghĩ này thật quá ngu xuẩn. Chẳng lẽ hắn vì tấm lòng chân thực của Narcissa mà thay đổi chủ ý? Tình cảm không thể cưỡng cầu, không phải sao? “Narcissa, dù cô có nói gì, ý tôi cũng sẽ không thay đổi ý định. Tôi không thể để em ấy tủi thân, tôi phải cho em ấy một danh phận, một hôn lễ long trọng, em ấy xứng đáng nhận được nó. Mặc kệ có khó khăn thế nào, tôi khẳng định tôi sẽ làm được điều đó.”

Narcissa đứng dậy, còn không lau đi dòng nước mắt vẫn đang chảy, mặc kệ chân mình mềm nhũn, bà mỉm cười, “Lucius, muốn tôi ký đơn ly hôn, trừ phi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy sống lại. Còn không, cho đến khi tôi chết, tôi vẫn là phu nhân của nhà Malfoy!”

Narcissa bước ra ngoài, những ngón tay của Lucius nhẹ nhàng miết lên phần đầu trượng tạc hình rắn, lẩm bẩm nói, “Lần đầu thất bại. Quả như ta đã nghĩ.”

Dựa vào cửa, Narcissa cảm thấy cổ họng lờ lợ, máu từ sâu trong dạ dày trào lên, tràn qua khoang miệng, mang mùi ngọt ngọt tanh tanh. Bà chịu không nổi, ho ra một ngụm máu. Narcissa nhìn chằm chằm xuống sàn nhà nhuốm màu máu tươi, rồi ngất xỉu.

Trong lâu đài loạn tung hết cả, Lucius cũng bị chuyện này làm cho nhăn mày. Hắn biết Narcissa không yếu đuối như vậy. Nhưng hắn lại không biết bà vì cả chuyện của Ginny lẫn chuyện của hắn nên mới ra nông nỗi này.

Thầy Thuốc riêng của gia đình cũng bị gọi đến, dùng thần chú và dược liệu, cuối cùng Narcissa cũng tỉnh lại. Lucius sợ Narcissa tỉnh dậy thấy hắn lại nuôi hy vọng, nên không đợi bà dậy đã bỏ đi. Narcissa mở mắt, không thấy chồng mình ở bên thì cực kỳ đau lòng, càng quyết tâm không ly hôn. Bà muốn tìm ra tình nhân của chồng mình, xử gọn hắn.

“Draco, ta muốn tìm Draco.” Bà suy yếu ra lệnh cho gia tinh đi tìm.

.

Draco bây giờ đang nổi điên lên vì bản báo cáo, một phần trong mớ hồ sơ điều tra Harry. Đã hơn một tháng mà những kẻ anh sai đi không thể tìm ra nổi một chút xíu tung tích về người tình của cậu. Người nhận theo dõi nhà Harry, tất cả phù thủy hay pháp sư, đều bị gia tinh của Harry xử lý sạch, người chịu trách nhiệm theo dõi hành động của Harry hằng ngày thì lần lượt bị đánh lén, không hôn mê cũng hóa đá, mà còn không biết do ai đã làm. Kẻ đó không gϊếŧ chết họ, nhưng chính thế lại khiến Draco thấy nhục nhã vô cùng. Đây chính là cách mà tình nhân của cậu công khai khıêυ khí©h anh! Hắn muốn cho Draco biết, hắn mạnh hơn anh rất nhiều, buộc anh phải bỏ cuộc và rời xa Harry. Draco lần đầu cảm thấy mệt mỏi cùng chán nản, anh chưa từng nếm trải khó khăn vất vả, bởi thế mà càng cảm thấy bế tắc, tự ghét chính mình. Anh thề, nếu anh biết kẻ kia là ai, hắn phải trả giá vì đã dám đùa cợt anh.

Một con gia tinh trong nhà đột ngột độn thổ tới, “Cậu chủ, xin cậu mau trở về, nữ chủ nhân Narcissa bị bệnh, bà muốn gặp cậu!”

Draco hoảng hốt, lập tức quên vụ báo cáo, vội vã trở về nhà. Narcissa sắc mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, môi thâm tái, nhìn như đang hấp hối, chỉ chút nữa sẽ ngừng thở. Thấy Draco, bà run rẩy đưa tay ra.

Draco nắm chặt lấy tay bà, khóe mắt ươn ướt, “Mẹ, mẹ” Cậu bi ai nói, “Mẹ làm sao thế này, sao đột nhiên lại ngã bệnh thế này? Mẹ muốn gì không, con sẽ làm cho mẹ?”

Narcissa nhìn Ginny đứng sau lưng Draco, lại nhìn người hầu cùng gia tinh đứng chung quanh, không nói tiếng nào. Draco bảo tất cả ra ngoài, lại ếm thêm một bùa im lặng, cả thần chú tránh nhiễu, “Mẹ, mẹ có thể nói được rồi.”

“Draco, cha con muốn ly hôn với mẹ, vì tên tình nhân đó.” Narcissa chỉ nói vậy thôi đã thấy nghẹn họng. Bà không cam tâm, suốt hai mươi sáu năm bà cố hết sức làm một người vợ, người mẹ tốt, vì gia tộc Malfoy mà giáo dục ra một người thừa kế xuất sắc. Bà không yêu cầu tình yêu của chồng mình, tổ chức hoàn hảo từng buổi tiệc, trau chuốt từng hành vi cư xử của bản thân để giúp gia tộc Malfoy phát triển. Bà toàn tâm toàn ý chăm con, nuôi con; vì con mà tìm một người vợ xứng đáng, tuy rằng Ginny là một con khốn nạn, nhưng lại là lựa chọn tốt nhất khi đó. Kết quả bà nhận được gì? Lá đơn ly hôn từ chồng mình! Bà vì gia tộc Malfoy mà hy sinh hết thảy, rồi bị bỏ rơi không thương tiếc, bị thay thế bởi một đứa bé trai xinh đẹp trẻ trung – kẻ chỉ có tuổi xuân, sức sống mơn mởn tỏa ra tứ phía, thứ mà bà đã dần đánh mất sau hai mươi sáu năm vất vả. Bà không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này được.

“Draco, con đi điều tra xem tình nhân của cha con là ai, mẹ biết con có thể. Con từng suýt nữa điều tra ra rồi. Mẹ yêu cha con, không thể xa rời ông ấy. Nếu không, mẹ sẽ chết mất, Draco.” Bà dùng giọng điệu van nài, cùng ánh mắt thê lương nhìn anh. Người đàn ông trẻ tuổi ấy khẽ gật đầu.

Anh cũng không muốn hôn nhân của cha mẹ mình tan vỡ, không muốn phải cúi đầu gọi một người xa lạ là “Mẹ”.

.