Chương 7: Không muốn cách em quá xa

Đương V Đại Ngận Tân Khổ

(Làm V đại mệt mỏi quá)


007 | Không muốn cách em quá xa

Ra khỏi cửa, tay siết chặt một đống tiền mặt, đương nhiên là lấy trên người Saga, bất kể là tiền dịch vụ hay tiền thuốc men cũng không có lý do gì bắt cậu trả đúng không?

Ngồi xe khẳng định không kịp, người nọ chỉ còn thừa một hơi, cho dù dùng máy bay bay đi London cũng không kịp. Khẽ cắn môi, chỉ có thể độn thổ. Pháp thuật của cậu hẳn chống được, khi về phải thuận tay mua một bình thuốc pháp thuật, chỉ là... Cậu không biết Disillusionment Charm, thậm chí Confundus Charm cũng không, nếu vừa vặn chạm đích là giữa dòng người, vậy chỉ có thể tới Bộ Pháp Thuật uống trà.

Cầm tấm bản đồ vừa mua, nhìn mấy ký hiệu đánh dấu, Saga, xem ăn ở của anh. Nhớ kỹ vị trí, thả lỏng bản thân cảm nhận cái cảm giác như sức ép của nước.

Riddle lấy một tư thế rất tự nhiên bổ nhào xuống đất, trong lòng không ngừng hỏi thăm Saga, rồi thở dài một hơi, kẻ khoác tấm da Dark Lord như cậu quả nhiên không thích hợp làm việc tốt mà, pháp thuật gần như hao hết, một đứa bé mười tuổi sử dụng độn thổ quả thật là rất miễn cưỡng, cộng thêm cái cảm giác khó chịu của nó, dằn vặt gấp hai đấy.

Khó khăn lắm mới hoãn lại, Riddle lập tức bò dậy, cậu không quên còn có người đang chờ cậu về cứu, cậu chịu tội lớn như vậy nếu không thành công vậy lỗ vốn quá rồi.

Nhìn địa chỉ, là London không sai, phương hướng của cậu rất chuẩn xác, người... ra vẻ cũng không có vấn đề, nếu có, Bộ Pháp Thuật sớm đã hiện thân. Cảm ơn nhân khẩu của nước Anh, nếu là Trung Quốc, đừng nói không ai nhìn thấy, không nện trúng người đã là phước đức lắm rồi.

Riddle lập tức xuống phố. Tìm mấy dấu hiệu phù hợp của Hẻm Xéo, khi cậu vừa hỏi xong, chuẩn bị bắt xe chạy tới, đã thấy một người, một người khoác áo choàng, mà mọi người xung quanh ra vẻ đều không thấy trang phục của người nọ.

Phù thuỷ! Quá tốt, lập tức quệt mấy cái vào mặt, sút sổ quần áo, khiến mình nhìn như chật vật, giành được đồng tình thì càng tốt, luận hành động, cậu đã đạt cấp Oscar! (Từng xem rất nhiều phim cấp Oscar.)

"Phu nhân." Cảm ơn Merlin, nữ càng tuyệt. "Xin bà, hãy dẫn cháu tới Hẻm Xéo với, anh cháu sắp không được rồi!" Một bé shota đau khổ cầu xin khóc lóc tội nghiệp.

Thành công!

"Ôi, bé con đáng thương, sao thế?"

"Mẹ cháu là phù thuỷ, bà ấy nói cho cháu biết, cháu chưa từng tới, sau đó bà ấy chết..." Rồi nức nở, "Cháu có mang tiền, nhưng cháu không tìm thấy, anh họ cháu, ảnh sắp chết rồi. Ảnh là người duy nhất tốt với cháu, người thân cuối cùng của cháu!" Mẫu thân đại nhân, con không lãng phí thời gian năm đó cùng mẹ xem phim Quỳnh Dao, em gái, hiệu quả thuở ấy cùng em xem phim Hàn nay đã lộ rõ.

"Bé con đáng thương, cứ giao cho ta, nắm chặt ta nào." Nữ phù thủy lập tức gục ngã trước thế tiến công của Riddle, dẫn Riddle lao tới Quán Cái Vạc Lủng.

Ai... Lại nữa rồi! Hiện tại cậu tin lời Arthur · Weasley từng nói, quả thật có người tình nguyện dùng chổi từ từ bay cũng không nguyện dùng độn thổ.

"Ơ kìa ~ Carol, đã lâu không gặp, làm một ly không?"

"Xin lỗi, Tom, tôi có việc gấp!" Nữ phù thủy rất phụ trách kéo Riddle lao như bay, không hề dừng lại tán gẫu.

"Ở đây là Gringotts, bé con, mau lên, nếu không phải trên người ta không có bao nhiêu tiền..." Nữ phù thủy có chút ái ngại, mạng người là chuyện lớn, độc dược lại không rẻ, trên người bà không có bao nhiêu Galleon, ngồi xe đẩy tới hầm lấy, còn không bằng trực tiếp đổi ở quầy.

"Cảm ơn bà, phu nhân." Chân thành cảm ơn, đôi mắt màu đen của Riddle rực sáng nhìn bà, "Có thể cho cháu biết tên bà không?"

"Carol · Longbottom, ta có hai đứa con đã tới Hogwarts học được 3 năm, bọn họ là song bào thai, rất hiếm thấy ở Thế Giới Phù Thủy, nếu cháu tới Hogwarts sẽ gặp bọn họ, khi đó nhớ chăm sóc bọn họ giúp ta nhé, tuy rằng bọn họ lớn hơn cháu, nhưng còn không hiểu chuyện bằng phân nửa của cháu." Mỗi người mẹ đều luôn lo lắng cho con mình.

"Cháu sẽ, thưa phu nhân thiện lương." Riddle cảm thấy Thế Giới Phù Thủy thật nhỏ, người phụ nữ trước mắt rất có khả năng là bà cố của Neville · Longbottom. Đương nhiên hiện tại không phải lúc than thở bối phận của mình và các nhân vật chính, lấy được tiền, cậu lập tức chào tạm biệt phu nhân Carol, rồi chạy tới tiệm độc dược.

Carol · Longbottom vốn tính đi theo cậu, nhưng khi thấy tốc độ chạy như bay của Riddle, bà bỏ cuộc, bà chạy không lại... "Chỉ mong có ai đó có thể giúp cậu bé này đi." Tuy rằng không phải quy định, nhưng cũng là quy tắc ngầm. Không thể độn thổ ở Hẻm Xéo, vì rất dễ ngộ thương người khác.

Nó cũng là nguyên nhân Riddle không cần Carol theo giúp mình, cậu không thể giải thích mình làm cách nào từ một chỗ xa như vậy chạy tới London, một tiểu phù thuỷ vị thành niên thậm chí là chưa nhập học không nên biết cách độn thổ.

"Cháu cần... cái này, cái này, còn có cái này! Giảm giá nhé!" Ông chủ và người bán hàng của tiệm độc dược, còn có mấy vị khách linh tinh xung quanh dùng vẻ mặt cổ quái nhìn thiếu niên bề ngoài sạch sẽ (đã Scourgify), nhưng trùm kín mít khuôn mặt này.

"Vị khách... này..."

"Không bán à?" Giọng nói non nớt thoáng nâng lên, lộ ra vẻ không vui và uy hϊếp rõ ràng. "Mấy thứ này ngoại trừ thuốc pháp thuật còn lại đều là dùng để chữa bệnh, mà còn cháu nghĩ ở đây là Hẻm Xéo không phải Hẻm Knockturn!"

"Đương nhiên là bán rồi!" Ông chủ thở dài, người ta chỉ là che mặt mà thôi.

"Thế mới phải chứ, nếu không cháu chỉ có thể tới Hẻm Knockturn, một đứa bé như cháu nếu như gặp chuyện gì là bị ông hại chết đấy, chết như vậy oan lắm, cháu tuyệt đối sẽ không tới Minh Giới, mà là hóa thành u linh bám riết theo ông, tâm sự về triết lý cuộc đời." Ở Trung Quốc câu này có nghĩa là tao làm quỷ cũng không tha cho mày, nhưng ở Thế Giới Phù Thủy ra vẻ như rất có lực uy hϊếp, sắc mặt ông chủ đã xí lắm rồi.

Riddle không ngừng cố gắng "Còn có đừng chém giá, cháu hiện tại không biết giá thị trường, nhưng sớm muộn gì cũng biết, cháu mang thù lắm, tục ngữ có nói không sợ bị người quấy rầy chỉ sợ bị người nhớ thương."

"100 Galleon!" Giọng ông chủ cạn khô.

"Mua." Riddle ôm chỗ độc dược bỏ chạy, bất kể ông chủ ra giá bao nhiêu cậu cũng sẽ đồng ý, cậu không có thời gian. Đương nhiên trong quá trình chạy vẫn nhịn không được đau lòng, chỗ này có bao nhiêu chứ, còn không phải độc dược đáng giá nhất, cái nghề này thật là lãi kếch sù mà, sau này cậu nhất định phải học thật giỏi.

Nếu không có thiên phú, vậy 30 năm sau ôm chặt đùi giáo sư đi. Stop, tính thời gian và bối phận, hẳn là dụ dỗ giáo sư ôm đùi cậu.

...

Phanh, một chân sút văng cửa, vội vàng chạy tới chỗ cái người chỉ còn kém một hơi, nhìn sắc mặt xanh đen của anh ta, cậu suýt nữa cho rằng không kịp, may mắn phần động mạch yếu ớt trên cổ nhảy lên làm Riddle thở phào nhẹ nhõm, bóp lấy cằm Saga trực tiếp rót độc dược vào miệng, còn dùng một cái muỗng nhỏ đè lưỡi lại, để chỗ độc dược chảy thẳng xuống cuống họng.

"Anh nên may mắn, tôi chưa học được thuật biến hình." Không biến ra được một cái ống trực tiếp thọt vào dạ dày của anh.

Riddle thoả mãn nhìn độc dược nhanh chóng phát huy tác dụng, không bao lâu sau, người nằm trên giường đã gian nan mở mắt ra, ai oán nhìn Riddle.

"Làm cái mặt gì đấy, anh có thái độ gì với ân nhân cứu mạng của mình vậy?" Riddle bực bội, độc dược này cậu cũng có uống, bình thuốc pháp thuật ấy, tởm muốn chết, đều là vì người này!

"Thô bạo." Saga còn chưa hồi sức, độc dược rất thần kỳ, nhưng cũng rất khó chịu, giờ anh đang cảm nhận cái cảm giác phần xương gãy vặn vẹo tổ hợp rồi nối liền ngay trong thân thể.

"Chẳng lẽ anh còn trông chờ vào giai đoạn hô hấp nhân tạo nồng nàn à!" Anh ta dám gật, cậu sẽ để lũ chó mèo còn tận trung với cương vị ngoài cửa tới nếm thử mùi vị của tên trùm mafia này.

"..." Uể oải lắc đầu, chỉ vào cánh tay, Riddle nghi hoặc xắn tay áo anh ta lên, có chút xấu hổ nhìn mấy vết cắn rậm rạp của rắn trên đó, chúng đang nhanh chóng biến mất dưới tác dụng của độc dược, có thể thấy rõ trước đó thậm chí có nhiều hơn.

【 Tom, là cậu nói phải giúp anh ta giữ tỉnh táo. 】 Một con rắn lớn mật báo cáo, lập tức xóa sạch tí xíu áy náy vừa lú lên của ai đó.

【 Làm tốt lắm, à này... Có độc không? 】 Cậu không có mua thuốc giải độc.

【 Không có, Đậu Đậu đang thay răng... 】 Cũng tức là nói nếu không phải con rắn độc này đang thay răng... Khụ khụ, dù sao hôm nay Thượng Đế đã phù hộ Saga rất nhiều lần, không kém lần này.

...

"Khôi phục nhanh đấy, không hổ là lăn lộn trên đường!" Lời ca ngợi của Riddle khiến Saga đang cố gắng ngồi dậy hơi nghi hoặc, hiển nhiên mafia ở Anh không có ẩn dụ lăn lộn trên đường.

"Tôi cũng cảm ơn sự thần kỳ của cậu, thiên sứ của tôi."

Riddle bị từ thiên sứ này buồn nôn, không phải nói cậu tôn thờ Satan, nhưng thiên sứ không phải thường được dùng để tán gái sao? Trong đầu hiện lên khung phim một người nam ôm lấy một người nữ, ca ngợi em là thiên sứ mà Thần đã ban cho anh trong một bộ phim tình cảm Đài Loan. Lạnh, lạnh quá.

"Saga, làm một tên bại hoại của xã hội, anh đầu tiên nên tôn thờ ác ma, cứ nhắc tới Thượng Đế, thiên sứ mãi, sẽ khiến người ta hoài nghi độ thành kính khi gϊếŧ người phóng hỏa của anh!"

"... Có lý!" Khoảng im lặng tuyệt đối ấy là gì hả?

"Tôi không mua thuốc nâng cao tinh thần, anh xác định là bây giờ à?" Một người bị truy sát, bị thương nặng, nằm chờ chết, còn bị một lũ rắn giày vò dĩ nhiên có tinh thần bò dậy tắm rửa thay đồ.

Đương nhiên bất kể là tắm rửa hay lục tìm quần áo, người này đều không có tự giác đây là nhà của người ta.

"Kéo càng lâu tổn thất của tôi càng lớn, giờ về vừa vặn có thể nhìn trọn vở kịch mang tên phản bội, trễ nữa tổn thất là tinh anh trung với tôi." Saga rửa sạch những vết máu và vết bùn trên người, cầm lấy bộ Tây trang Riddle cố ý đưa cho thong dong mặc vào, mafia cũng có thể có phong độ quý tộc, có những người cho dù không mặc long bào cũng có khí thế thái tử, Saga chính là loại người này, càng huống hồ anh ta hiện tại đã áo mũ chỉnh tề.

"Sao hả, bị mê hoặc à?" Buồn cười lại nhân cơ hội nhéo mặt Riddle, Saga đã quen với cái cảnh mọi người nhìn anh và bị mê hoặc, không phải nói anh lớn lên hại nước hại dân thế nào, tướng mạo anh tuấn, quý tộc ưu nhã, mang theo hơi thở đẫm máu và dũng mãnh của mafia, sự hỗn hợp mâu thuẫn gọi người mê muội. Tuy rằng đã quen, nhưng vẻ mặt lúc này của Riddle khiến Saga rất vui vẻ, đại khái là thỏa mãn với cái vẻ giật mình của tiểu quỷ có sức mạnh thần bí vừa giày vò mình.

"Đừng có lộn xộn, bề ngoài tuy không sai nhưng kém xa tôi, đúng rồi anh bao nhiêu?" Tuy rằng hiện tại Riddle còn nhỏ, tuy rằng Saga rất anh tuấn, nhưng đây là thế giới HP, trong HP có người đẹp hơn Voldemort à? Đương nhiên là không rồi! Đây là sự thật mấy tỷ người cam đoan!

"18... Không ai quy định tuổi trẻ không thể làm Boss." Trong mắt có kiêu ngạo cũng có bất đắc dĩ, "Còn không biết tên cậu?"

"Tom · Riddle, gọi tôi Riddle." 18 tuổi, từ thân hình có thể nhìn ra tuổi của anh ta rất trẻ, nhưng khi biết anh ta là Boss vậy người nhìn không thể không hoài nghi mình đã nhìn lầm. Chỉ biết anh ta không đơn giản, đối với Saga, Riddle kính nể, sống hai đời, anh ta có thể nói là người đầu tiên cậu kính nể.

So với những người đạt được thành tựu to lớn về mặt học thuật (ví dụ như Dumbledore), cậu càng kính nể những người trẻ tuổi băng qua biển máu giành lấy địa vị.

"Riddle... Thì ra là cậu, tôi vẫn kỳ quái hệ thống tình báo của cậu, ha hả, thì ra là vậy, giải quyết xong chuyện hôm nay, chúng ta ngồi xuống nói chuyện nhé, về..." Nhìn lũ rắn, còn có bình độc dược.

"Được." Công việc bảo mật đích xác phải nói, "Đúng rồi, cái này cho anh, để ngừa vạn nhất." Nắm lấy con rắn độc tên Đậu Đậu, "Nhớ bảo vệ nó, rắn độc không dễ tìm!" Vừa quấn Đậu Đậu lên cổ tay trái Saga, vừa dùng tiếng rắn dặn dò nó bảo vệ anh ta.

...

Nửa năm sau...

Riddle nhanh nhẹn trèo tường nhảy vào một ngôi nhà xinh đẹp bên cạnh cô nhi viện, thành thạo dùng bùa chú mở khóa, lấy điểm tâm và đồ uống để trong bếp rồi lên thư phòng ở lầu hai.

"Anh thật không hiểu, em vào nhà mình thôi có cần phải như làm trộm vậy không." Trong thư phòng ở lầu hai một người đàn ông mắt màu vàng nâu buồn cười nhìn Riddle, lấy vị trí của anh đương nhiên nhìn rõ chuỗi hành động trước đó của Riddle.

"Em chưa bao giờ yêu cầu ngôi nhà này cả." Tuy rằng mớ sách trong ngôi nhà này là của cậu.

"Phải, em chỉ xem nó như kho sách, tốt xấu cũng là quà cảm ơn anh tặng em đấy." Tuy nói là mặc cho Riddle xử lý, nhưng trong lòng vẫn rất để ý, nếu nói cự tuyệt việc bị nhận nuôi là vấn đề tôn nghiêm của Riddle, vậy ngôi nhà này hoàn toàn có thể nói là quà cảm ơn, nhưng...

Riddle hiểu sự buồn bã của Saga, thầm thở dài, lấy cái tính tình như con nít này anh ta làm cách nào lãnh đạo được thủ hạ vậy, "Saga, em đã từng nói khi được 11 tuổi em phải về Thế Giới Phù Thủy để đến trường..." Riddle gọi anh là Saga, tựa như Riddle không thích tên mình vậy, Saga cũng không thích dòng họ mình, bi kịch về tên dường như đầy rẫy khắp thế giới HP, hiện tại Muggle nằm ngoài kịch tình cũng không thể may mắn tránh khỏi.

Saga nhìn Riddle thật lâu, ánh mắt màu vàng nâu ảm đạm, anh không chịu nhận câu trả lời như lấy lệ này.

"Ai... Ở Thế Giới Phù Thủy, các phù thuỷ đều cho rằng Muggle là yếu ớt. Muggle, phù thuỷ gốc Muggle, còn có máu lai, sẽ bị khinh thường. Một số phù thuỷ còn cho rằng Muggle là yếu đuối cần phải bảo vệ."

Saga ép mình dằn xuống cơn giận khi nghe kết luận Muggle là yếu ớt, nếu nói là khinh thường, vậy thì thôi, kì thị chủng tộc ở đâu cũng có, hoàn cảnh có hòa bình thế nào đi chăng nữa, người da trắng cũng còn có suy nghĩ khinh thường người da đen, nhưng cái thái độ yếu ớt cần được bảo vệ, xem bọn họ như thỏ này... Đợi đã.

"Ý em là, khi các phù thuỷ đa phần cho rằng người bình thường yếu ớt, một bộ phận người coi rẻ... Muggle, có những suy nghĩ như khinh thường, căm thù, một bộ phận khác lại áp dụng thái độ bảo vệ, cho rằng người bình thường cần được bảo vệ, xuất thân của em không có khả năng là phù thuỷ thuần chủng, thế nên em ở lại cô nhi viện là vì tranh thủ đồng tình của một bộ phận khác này?"

Không hổ là Saga, hai ba câu đã hiểu thấu đáo, Riddle không hề che giấu sự ca ngợi mình dành cho người bạn, "Em xin lỗi, Saga, em đã tra được thân thế mình, tuy rằng cha em là một người bình thường, nhưng mẹ em là phù thuỷ, mà còn có bối cảnh cực kỳ phức tạp." Một nữ phù thủy gần như là Squib, một hậu duệ Slytherin yêu Muggle, mà đáng buồn hơn là Muggle này không hề yêu bà. "Thế nên em phải cẩn thận." Ở khi Gellert · Grindelwald ngày càng điên cuồng hô to khẩu hiệu vì lợi ích lớn nhất ở Đức, ở khi các quý tộc Anh rục rịch, cũng là ở khi Dumbledore nhìn ai cũng không vừa mắt.

Nếu không cẩn thận, cậu sẽ là con rối và tấm mộc mới mà các quý tộc Slytherin vì lợi ích thuần huyết mà đẩy lên đài, cũng sẽ là đối tượng Dumbledore dùng để xả giận vì chuyện của tình nhân già, xử lý tốt không chừng Slytherin như cậu còn có thể thay đổi tầm mắt mọi người, cứu tình nhân già của ông ta một mạng.

"Nếu không có chiến tranh thì tốt rồi..." Saga sa sút nhìn Riddle, Riddle kính nể anh, anh sao lại không thưởng thức thiếu niên này, lấy tài trí của Riddle, cậu hoàn toàn có thể mua sách tự học, hoặc tìm một phù thuỷ thành niên tới dạy mình, pháp thuật quả là rất tiện lợi, cũng rất thần kỳ, các phù thuỷ đích xác có ưu thế để bọn họ tự ngạo. Nhưng chân chính đang bay lên quyết không phải là Thế Giới Phù Thủy bảo thủ ngàn năm ấy. Nếu không có chiến tranh, Riddle không cần trốn tới Thế Giới Phù Thủy. Bọn họ sẽ không xa nhau, cậu sẽ là của anh... Đáng chết...

Saga bỗng nhiên ý thức được mình vừa nghĩ gì, lập tức dời tầm mắt, không dám nhìn Riddle nữa, cố gắng quên đi tâm tư ngày càng rõ ràng dưới đáy lòng. Anh xem Riddle là bạn bè, bạn bè! Nhớ kỹ Saga, chỉ là bạn bè!

"Saga, anh cũng trốn đi..." Riddle không biết tâm tư người bên cạnh rất phức tạp, "Tới Mỹ đi, nó chính là quốc gia bình yên nhất phát đạt nhất trong nửa thế kỷ tương lai đấy."

Đôi mắt màu vàng nâu lóe lên sự phẫn nộ, nhưng anh che giấu tốt lắm, anh biết Riddle quan tâm anh, đáng tiếc 【 Mỹ, cách cả Đại Tây Dương! Em thật nỡ à! 】

"Riddle, trốn, có thể trốn bao lâu? Anh sẽ không trốn." Anh cũng là bá chủ một phương, anh cũng có dã tâm, mà chiến loạn là lúc thực hiện dã tâm.

【 Nhưng quan trọng hơn là không muốn cách em quá xa, cho dù không thể gặp nhau, cho dù chỉ là bạn bè. 】

...