Vào bữa sáng ngày hôm sau, số lượng cú tăng lên đáng kể, thậm chí một vài con cú còn va vào nhau một cách vụng về khiến hội trường hỗn loạn. Chỉ trong một buổi tối, cũng đủ để tất cả học sinh truyền tin Harry Potter nói chuyện với rắn về gia đình mình. Cha mẹ của Karen là người Muggles, cô ấy đương nhiên sẽ không thảo luận về vấn đề truyền nhân của nhà Slytherin với họ, mà tôi thì cũng thực sự không muốn viết thư về nhà.
Bởi vì thời gian tiếp xúc với cha mẹ của cơ thể này cũng không lâu, cho nên mặc dù bọn họ thể hiện tình cảm khá ân cần với tôi, nhưng đối với tôi mà nói thì cũng không có quá nhiều tình cảm sâu đậm, sau khi đi vào trường Hogwarts, ngoại trừ những lời hỏi thăm cố định hàng tháng, bình thường tôi cũng không chủ động viết thư cho họ.
Vì vậy, khi một con cú màu xám tro dừng lại trên bàn của tôi, tôi vẫn còn hơi bối rối. Sau khi mở lá thư ra, tôi mới biết rằng bọn họ đã đến Pháp vì công việc từ một thời gian trước, và khi họ trở về Anh thì đã nghe được tin tức về Hogwarts từ chỗ các phù thủy khác, cho nên đã rất lo lắng cho tôi. Bởi vì tôi đã không đề cập đến chuyện đó trong lá thư tôi mới gửi trước đó.
Nhưng bọn họ cũng nói với tôi rằng, con quái vật ở căn phòng bí mật của Slytherin trong truyền thuyết cũng chỉ là nhằm vào những phù thủy của gia đình Muggle, sẽ không gây hại cho những học sinh có huyết thống thuần huyết, mà gia tộc tôi cũng là một gia tộc thuần huyết. Chỉ là không phải một gia tộc hiển hách gì, giống như nhiều gia tộc thuần chủng khác, đã suy tàn qua hàng nghìn năm rồi.
Mà con cú để đưa thư này là do bọn họ chọn cho tôi. Việc mua hàng ở Hẻm Xéo trước khi nhập học đều là do bố mẹ tôi thực hiện vì cơ thể của tôi quá ốm yếu, mà bởi vì tôi liên tục khẳng định rằng tôi không có quá nhiều tình cảm với thú cưng, cho nên tôi cũng không mang cú đến trường, bởi vì Hogwarts cũng có những con cú riêng chuyên dùng để đưa thư cho học sinh, nên họ cũng không ép nữa. Chỉ là tình hình hiện tại có chút hỗn loạn, bọn họ nghĩ rằng việc giữ liên lạc phòng trường hợp xấu là rất cần thiết.
Karen tỏ ra rất ngạc nhiên khi biết tôi có một con cú: "Làm thế nào mà bố mẹ cậu mua được con cú này cho cậu vậy? Muggle hình như không đi được vào Hẻm Xéo."
"Nhưng họ không phải là Muggles... " Chà, có một số chuyện, sớm muộn gì cũng sẽ bị biết.
Karen bị sốc trước sự thật về gia thế của tôi, cậu ấy dường như đang cố gắng suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng thở dài và từ bỏ: "Được rồi, mình thừa nhận là cậu chưa bao giờ nói rằng cha mẹ cậu là Muggles... Nhưng mà, cậu hoàn toàn không biết gì về thế giới phù thủy cả, vì vậy mình cứ nghĩ cậu là... "
"Nghĩ mình thuộc về một gia đình Muggle." Sau khi bổ sung lời nói của Karen. Tôi cũng không quá kinh ngạc trước sự hiểu lầm của cậu ấy: "Thực ra, nửa năm trước khi vào Hogwarts, mình đã bị thương bởi vì không khống chế được ma lực của mình, đồng thời đánh mất tất cả trí nhớ." Trải tờ giấy viết thư ra trước mặt Karen: "Cậu nhìn xem, cha mẹ mình đã cố tình gửi bức thư này để nói cho mình biết mình là một phù thủy thuần chủng. Mình thực sự còn bết bát hơn cậu nhiều, ít nhất cậu còn biết về thế giới của Muggles không phải sao."
Đặt mình vào thế thiệt thòi luôn là một trong những cách tốt nhất để nhận được sự tha thứ, đặc biệt khi đối mặt với sự nhiệt tình của sư tử nhỏ. Karen nhanh chóng quên mất rằng mình vẫn đang lo lắng không biết tôi có phải là người xuất thân từ gia đình Muggle hay không và bắt đầu an ủi tôi.
Xét cho cùng, dòng máu thuần chủng của gia tộc suy giảm cũng là một sản phẩm nổi tiếng ở Gryffindor, nhà Weasley là như vậy, Neville Longbottom cũng vậy. Chẳng qua là do tôi không biết nhiều về gia đình của mình, nhưng mà dù thế nào thì cũng không thể so sánh với gia tộc của Malfoy được.
"Vậy thì cha mẹ cậu làm gì?" Karen, người đã lấy lại được nhiệt huyết, bắt đầu hỏi một trăm nghi vấn về người bạn tốt của mình.
"Cha mình là một nhà nghiên cứu về Thần chú, còn mẹ mình là một bác sĩ trị liệu. Nhưng bà ấy không có công việc cố định."
"Bác sĩ trị liệu? Đó là cái gì?" Karen quả thực là một đứa bé tò mò.
"Giống như bác sĩ ở thế giới Muggle, như bà Pomfrey vậy." Lúc này Granger mới đi đến cái bàn dài của Gryffindor, mang theo toàn thân mệt mỏi. Không hổ là tiểu thư cái gì cũng biết: "Sao tự dưng lại hỏi cái này vậy?"
"Em đang hỏi Cynthia về công việc của cha mẹ cậu ấy, trước giờ em không hề biết ở thế giới phù thủy mà vẫn làm được những công việc này đâu."
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Granger, tôi biết rằng lại có một người khác ngạc nhiên vì cha mẹ tôi không phải Muggles, có điều cô ấy không thể hiện rõ ràng như Karen, sau một lúc biểu hiện ngạc nhiên, cô ấy nhanh chóng khôi phục lại bình thường: "Hai em cần nhanh lên chút, chị thấy Ginny và những người khác đã đi đến lớp rồi. Đến muộn cũng không tốt đâu."
Lúc này tôi mới phát hiện nãy giờ mình chỉ mải trả lời câu hỏi của Karen mà không để ý đến thời gian. Cả hai nhìn nhau một cái rồi vội vàng chạy ra ngoài. Tiết đầu tiên của buổi sáng hôm nay là môn Bay, học ở bên ngoài.
Bà Hooch đã đợi sẵn trên bãi cỏ, không nói gì về việc chúng tôi đến muộn, bà chỉ đợi cho đến khi chúng tôi đứng vào cuối hàng để bắt đầu tiết học hôm nay. Lớp học bay cũng không phải là môn học mà tôi giỏi, so với học cái này thì tôi sẵn sàng vẫy đũa phép để đọc thần chú, hoặc đi nấu thuốc còn hơn. Mặc dù tôi vẫn luôn khao khát được bay trên cây chổi trước khi đến với thế giới phép thuật, nhưng khi thực sự được nếm thử cảm giác ngồi trên nó, tất cả tình cảm của tôi đối với nó đều biến mất. Việc giữ thăng bằng có vẻ đặc biệt khó khăn với tôi.
Vì vậy, sau khi tham dự rất nhiều lớp học, rất nhiều học sinh đã bắt đầu bay quanh sân theo yêu cầu của bà Hooch, nhưng tôi vẫn lơ lửng trên mặt đất.
Có vẻ như các tế bào vận động của tôi chưa bao giờ tăng lên.
Vào lúc tan học, một vài Slytherin đi ngang qua tôi và Ginny Karen, lớn tiếng bàn về trò chơi Quidditch.
"Mình thực sự mong chờ trận đấu ngày mai, nghe nói Malfoy sẽ là Tầm thủ mới vào ngày mai đấy."
"Đúng vậy, cha của anh ấy còn trang bị cho mỗi người chơi cho Slytherin một "Nimbus 2001", thật khó có thể tưởng tượng được Gryffindor vẫn đang dùng bảy cây Cleansweep." Hai nữ sinh còn sợ bọn tôi không để ý đến bọn họ, dùng mắt liếc nhìn chúng tôi.
"Nhìn tiểu thư Brian là biết trình độ bay của Gryffindor rồi." Cô gái tóc vàng dường như là thủ lĩnh của những cô gái này: "Thật sự khó mà tin được là đến tận giờ cậu ta vẫn chỉ có thể bay lượn ở độ cao thấp. Thực sự là một con ruồi không đầu mà."
Đối mặt với loại khıêυ khí©h thô lỗ này, tôi đương nhiên sẽ không định đi đến cãi cọ, nhưng Karen đã bốc đồng đi đến trước mặt họ trước khi tôi kịp có động tĩnh gì: "Rút lại những gì mấy cậu vừa nói!"
Ôi trời, đây là lần đầu tiên tôi biết rằng Karen dũng cảm như vậy đấy: "Mau đến xin lỗi Cynthia đi."
Nhưng hiển nhiên những nữ sinh Slytherin đó không để ý tới Karen: "Nhìn xem, đây là ai, tiểu thư Máu Bùn của Gryffindor."
"Winfrey, làm thế nào cậu có thể gọi tiểu thư Russell là Máu Bùn vậy, cậu phải biết là tiểu thư Brian và những Máu Bùn khác ở Gryffindor khác sẽ không vui khi cậu cướp đoạt danh hiệu của họ đâu."
Slytherin xung quanh phá lên cười trước câu nói của cô gái thủ lĩnh, tôi cũng nhớ ra cô ấy chính là cô gái đứng cạnh tôi trong buổi lễ phân loại. Thấy đôi mắt đỏ hoe của Karen, Ginny đã cầm cây đũa phép chỉ vào mấy học sinh Slytherin. Phải biết là Ginny rất có tài với môn Thần chú. Dưới sự hướng dẫn của cặp song sinh, cậu ấy đã tạo ra một số thần chú tinh quái.
Slytherin đối diện cũng rút đũa phép ra. Tôi bước đến bên cạnh Karen và lấy đũa phép ra khỏi ống tay áo. Sau khi Ron và Harry bị Snape bắt lần trước, tôi càng hiểu rõ hơn là mình không thể tùy ý để người ta tóm được nhược điểm trong tình huống như này.
"Mấy vị tiểu thư đây đang làm gì với Gryffindor vậy." Một giọng nói quen thuộc vang lên: "Phải biết là sống chung với lũ Troll lâu cũng sẽ bị lây đó."
Nam sinh mặt đỏ tới mang tai sau khi bị tôi trêu chọc hôm qua giờ đang dẫn theo hai người hầu cận của mình, nhìn chúng tôi với vẻ khinh thường.
"So với những động vật cấp thấp mỗi lần mở miệng lại gọi người khác là Máu Bùn thì Troll có lẽ tốt hơn nhiều." Nhìn thấy Draco, tâm lý lãnh đạm của tôi nhanh chóng bị kí©h thí©ɧ, dù sao thì chỉ có khi bị người mình quan tâm nói mới có thể khiến người ta thực sự cảm thấy không vui.
Nghe thấy từ Máu Bùn, Draco khẽ cau mày, giọng điệu trở nên có chút không kiên nhẫn: "Lát nữa mấy học sinh năm nhất không có tiết học nào sao, sao vẫn còn đứng ở đây."
"Anh Malfoy, tí nữa bọn em không có tiết, không biết có thể được đi xem anh luyện tập hay không?" Greengrass khiêm tốn nhìn Draco thay vì vẻ kiêu ngạo lúc nãy.
Lúc này tôi mới để ý đến Gaul đang khiêng Nimbus 2001 ở phía sau anh ấy, chớp mắt hỏi: "Draco, anh định đi luyện bóng sao?"
"Ừ..." Draco vô thức trả lời câu hỏi của tô, mãi đến khi mấy nữ sinh Slytherin hít vào một hơi mới nhận ra, chẳng qua là anh ấy cũng không phản bác lại bất cứ điều gì.
Ngược lại, mấy nữ sinh ở bên cạnh lại có sắc mặt cực kỳ tệ sau khi nghe tôi gọi là Draco, nhưng đó chính là mục đích của tôi. Với việc anh ấy đồng ý cho tôi gọi thẳng tên vào đêm qua, tôi lại càng tin chắc hơn về tính khả thi của việc đả kích bọn họ theo cách này.
"Vậy thì cố lên nhé, em đi trước đây." Nói xong, tôi nhanh chóng kéo hai người cũng đang bị kinh ngạc đi.
Mớ hỗn độn còn lại cứ để cho bọn họ tự mình giải quyết đi.
Ngay khi rời khỏi tầm mắt của Slytherin, Karen đã nắm lấy cánh tay tôi và dùng ánh mắt ý bảo tôi nói ra sự thật, ngay cả Ginny bên cạnh cũng nhìn tôi với ánh mắt tò mò.
"Mấy cậu muốn biết gì?"
"Chính là, tại sao cậu lại gọi Malfoy là Draco?"
"Tên anh ấy vốn là Draco mà."
"..."
Karen lại sắp nổi cơn thịnh nộ, tôi vội bày ra bộ dạng cầu xin tha thứ: "Thực ra từ khi khai giảng đến nay, anh ấy đã giúp đỡ mình mấy lần rồi, nhưng hôm qua giáo sư Snape đã nhờ anh ấy đưa mình đến phòng y tế, cho nên mọi chuyện là vậy đó."
"Vậy nên, bây giờ hai người?" Giọng điệu mơ hồ của Ginny khiến tôi có hơi chịu không nổi, còn tưởng chỉ có Karen mới có thể làm được điều này.
"Mấy cậu đang suy nghĩ gì vậy, chỉ là một cái tên gọi thôi mà."
"Nhưng anh ta là một Slytherin, hơn nữa còn lớn hơn chúng ta một cấp..."
"Hơn nữa, gia tộc Malfoy vẫn được biết đến như một quý tộc thuần chủng, đáng lẽ cậu nên nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của cha anh ta khi nhìn cha mình, và Draco Malfoy cũng là như vậy, thế nên Ron mới bất hòa với anh ta như vậy chứ."
Đối mặt với những vụ đánh bom liên tiếp của hai người, tôi có chút không chống đỡ được, nhưng mà, tôi đã nói tất cả mọi chuyện rồi, chúng tôi thật sự không có gì. Hơn nữa, Merlin à, làm ơn nói cho tôi biết trong đầu của những nữ sinh mới 11 tuổi này chứa những thứ gì vậy!
"Thực ra, vừa nãy mình gọi như vậy cũng chỉ là muốn đả kích những cô gái đó thôi." Kỹ năng chuyển chủ đề đặc trưng của Brian: "Nhìn cái bộ dạng dè dặt khi hỏi Draco của bọn họ là mình lại cảm thấy buồn cười."
Karen dễ dàng bị tôi đánh lừa và gật đầu đồng ý, nhưng Ginny vẫn nhìn tôi với vẻ mặt tò mò như cũ.
Nhưng mà tôi cũng không có gì để nói nữa rồi, mặc dù tôi thừa nhận rằng tôi đã luôn thích Draco Malfoy trước khi xuyên không, nhưng đó chỉ là việc thích một nhân vật trong tiểu thuyết thôi, chắc chắn không phải như những gì họ tưởng tượng trong đầu đâu.