Nhật ký thứ hai
Tâm trạng ngày 08 tháng 3 năm 2011: rất bối rối
Mẹ nói hôm nay là một ngày lễ thuộc về phụ nữ, bà nhất định phải được giải phóng khỏi công việc nhà nặng nề, vì vậy cha tôi và tôi phải chịu trách nhiệm về tất cả mọi thứ trong nhà, bao gồm cả việc sửa chữa khu vườn, làm sạch nhà kính, chuẩn bị bữa tối, giặt quần áo.
Nhưng mà, bình thường mẹ có làm việc nhà đâu? Tại sao tôi chưa bao giờ thấy mẹ làm việc đó?
Ở nhà chúng ta bình thường những chuyện này đều là do gia tinh làm đi... Nhưng baba đã đồng ý, lại còn thề son sắt. Đáng tiếc ngoại trừ Bùa tẩy rửa (Scourgify) ra thì chẳng biết một câu thần chú nào nữa, cuối cùng chúng ta chỉ có thể nhìn đống quần áo chồng chất và thức ăn chưa từng xử lý mà ngẩn người, hoa viên dưới sự phá hủy của baba đã chỉ còn lại những cành cây trần trụi, còn cả những bông hoa mà mẹ nuôi trong nhà kính, đều khó thoát khỏi độc thủ... Baba, hôm nay có cơm tối ăn không?
Gia tinh Tony đứng một bên run lẩy bẩy, rất sợ ngày mai mẹ sẽ sa thải nó. Hôm nay nó cảm nhận được sự không cần thiết của mình.
Cuối cùng, dưới điều kiện tiên quyết là cha gần như đốt cháy toàn bộ nhà bếp, mẹ đã từ bi để cho gia tinh xử lý những mớ hỗn độn này, cũng làm cho Tony cuối cùng không cần phải lo lắng về việc bị sa thải nữa.
Tôi muốn có một người ba như vậy, sự tồn tại của gia tình là cần thiết!!!
Nhìn bóng dáng thê thảm của cha, tôi quyết định sau này nhất định phải trở thành một người đàn ông nói một không hai đỉnh thiên lập địa như ông nội, baba, ba rất làm con rất thất vọng.
【 Cynthia bình luận: 】 Con trai ngoan, mẹ làm như vậy đều là vì bồi dưỡng ba con thành một người đàn ông không tầm thường như ông nội con. Ngoài ra tuyệt đối không nên nhắc đến gia tinh trước mặt dì Hermione của con, nếu không sau này con phải học cách tự mình làm tất cả mọi thứ đấy.
Ngoài ra, bữa tối ngày mai của baba con cũng sẽ không có.
Tâm trạng ngày 01 tháng 1 năm 2012: khó có thể mô tả
Ngày đầu tiên của năm mới, lẽ ra là vui vẻ hòa hợp, nhưng đây lại là một năm không bình thường, bởi vì đám muggle đã xem một cái gì đó được gọi là "phim", tin vào lời tiên tri kỳ lạ về ngày tận thế, vì vậy bọn họ bắt đầu ngừng làm việc, chạy ra đường để diễu hành biểu tình, nhiều người giơ cao tấm áp phích "2012 đến, còn đang bận rộn cái gì", tựa hồ là đang cổ vũ đình công diễn ra...
"Nhưng vì sao không ngừng ăn uống chứ?" Tôi hỏi mẹ như vậy.
Thật không may, mẹ tôi lại bắt đầu trốn tránh câu hỏi của tôi một lần nữa, tôi phát hiện kể từ khi tôi năm tuổi, bà bắt đầu trốn tránh tất cả các loại câu hỏi của tôi, điều này là không đúng, bà ngoại nói, mỗi người mẹ đều phải có trách nhiệm trả lời mọi câu hỏi của đứa trẻ. Đặc biệt là một đứa trẻ đáng yêu như tôi.
Dì Karen đã mua cho tôi rất nhiều quà tặng, nhưng ngay cả như vậy, tôi sẽ không thể kết hôn với con gái của dì ấy. Ai bảo tôi là tiểu thiếu gia nhà Malfoy chứ, làm sao có thể cưới một tên gia hỏa mặt đầu nước mũi rồi còn nhổ nước miếng lên người tôi được chứ. So ra mà nói thì Rose của dì Hermione tốt hơn nhiều so với em ấy. Mái tóc đỏ đó cũng không tệ.
Chủ là nhìn thấy dì Karen nhiệt tình chào hỏi tôi như vậy, nội tâm của tôi mang theo cảm giác nặng nề và tội lỗi, làm cho tôi ở trước mặt dì ấy cũng không thể ngẩng đầu lên được... Tôi phải làm gì mới được đây?
【 Cynthia bình luận:】 Con trai, con thật sự không cảm thấy con đang nghĩ nhiều rồi sao? Nếu như dì Karen của con biết con suy nghĩ như vậy, sau này con chắc chắn sẽ không có đồ chơi mới! Ngoài ra, đó là một bộ phim được gọi là "2012", có lẽ con nên bổ sung kiến thức, đừng giống như người cha dốt đặc cán mai của con!
【 Scorpius trả lời:】... Mẹ, con 6 tuổi rồi, việc ngày nào mẹ cũng nhìn nhật ký của con có phải là rất không tôn trọng sự riêng tư của con hay không? Điều đó là không đúng.
【Draco:】... Tôi thật là vô tội
Cynthia & Draco vô trách nhiệm (1)
Kể từ đó, Cynthia không còn đọc nhật ký của con trai mình nữa, không thể không nói, kể từ khi đưa ra quyết định này, cuộc sống của cô cũng thoải mái hơn rất nhiều, suy nghĩ trong đầu Scorpius càng ngày càng khiến người ta không thể tưởng tượng được, dưới sự giáo dục của Lucius và Clares, suy nghĩ của cậu bé vượt xa những gì một đứa trẻ sáu tuổi nên có.
"Tất cả đều tại anh luôn đưa Scorpius đến chỗ ba của anh đấy!" Cynthia oán giận với Draco về lòng người của con trai mình: "Bây giờ nó càng ngày càng không ổn, hai ngày trước khi em đi đón nó, phát hiện nơi đó đều là những món quà các cô bé khác tặng, chất đầy phòng, nó mới mấy tuổi chứ!"
"Gia đình Malfoy của chúng ta tất nhiên là rất quyến rũ. Cái này thì tính là gì chứ?" Draco khinh thường nói.
"Ồ? Nói như vậy, anh khi còn bé chắc chắn còn được hoan nghênh hơn Scorpius nhỉ?"
"Cái này còn cần phải nói..." Người nào đó đang dương dương tự đắc đột nhiên phát hiện sắc mặt phu nhân nhà mình không thích hợp, vội vàng sửa sai: "Từ nhỏ anh đã giữ mình trong sạch, chưa bao giờ liếc mắt nhìn một cái đối với những cô bé đó, nào giống tiểu tử xấu xa này..."
Tiểu tử xấu xa này vừa vặn là con ruột của người nào đó: "Con trai em thì làm sao vậy, nó trêu chọc anh sao? Anh cứ không chào đón nó như vậy sao?!" Cho nên nói lòng của nữ nhân tựa như biển, Cynthia một giây trước còn đang oán giận con trai khó có thể quản thúc, vừa nghe Draco nói như vậy, liền lập tức không vui, đứa nhỏ này cho dù có nghịch ngợm, cũng là mình mang thai mười tháng sinh ra.
"A... Anh chỉ nói hiện tại tâm tư của nó quá linh hoạt. Thật sự nên quản giáo cho thật tốt, với lại làm sao nó có thể cho rằng Karen muốn gả con gái cho nó chứ?"
"Anh hỏi em, em biết hỏi ai!"
Từ sau khi Cynthia sinh ra Scorpius, Draco cũng càng ngày càng biết nói chuyện, trước khi phu nhân lộ ra vẻ mặt không vui liền phải học cách chuyển đề tài. Dập tắt mọi ngọn lửa nhỏ có thể xảy ra.
Cynthia bất giác bị câu hỏi của Draco làm chuyển suy nghĩ, ngày đó cô mang theo Scorpius đi tìm Karen. Bởi vì từ nhỏ Scorpius đã lớn lên ở trang viên Malfoy, đối với đồ vật của Muggle đều có vẻ tò mò, Karen nhiệt tình liền mang theo tiểu Malfoy đến công viên giải trí, rạp chiếu phim, còn mua cho nó rất nhiều đồ chơi, hơn nữa còn mời hắn ôm đứa con gái nhỏ mới sáu tháng tuổi của mình.
Tiểu tử kia mới sáu tháng, thích nhổ nước bọt với người khác, Karen nhìn thấy Scorpius kiên nhẫn lau nước miếng cho đứa bé, liền nói đùa một câu: "Scorpius thật sự là có lễ phép, tương lai nhất định sẽ được con gái yêu thích."
Chẳng lẽ bởi vì như vậy nên con trai nhà mình cho rằng Karen muốn gả con gái cho nó sao? Lần đầu tiên Cynthia cảm thấy rằng mình có lẽ thực sự không còn trẻ nữa, mình và con trai đã không còn là một khoảng cách thế hệ, mà một cái hào rộng!
Đêm nay, tâm tình Cynthia sa sút vạn phần...
Không có trách nhiệm (2)
"Mẹ ơi, mẹ ơi, con tìm thấy cái này trong phòng con." Mới sáng sớm Scorpius đã lục lọi trong phòng mình hồi lâu, thế nhưng lại tìm được một hộp quà nhỏ xám xịt.
Cynthia tiếp nhận cái hộp nhỏ, đũa phép nhẹ nhàng vung lên, lộ ra bộ dáng vốn có của nó, mở ra, bên trong có một vật trang sức bằng bạc nho nhỏ.
Bọ cạp nhỏ nhìn mẹ ngẩn người với món trang sức bạc, tò mò nói: "Mẹ đây là của mẹ sao? Tại sao lại ở trong phòng con?"
Nhìn ánh mắt tò mò của con trai, Cynthia vỗ nhẹ vào đầu bạch kim của cậu bé, cầm món trang sức bạc trong tay: "Đây là một món quà Giáng sinh mà một người rất quan trọng đối với mẹ đã tặng mẹ vào khoảng thời gian trước đây khá lâu."
"Người rất quan trọng? Vậy tại sao món quà này lại bị bám bụi vậy?" Suy nghĩ của trẻ nhỏ là đơn giản nhất, nhưng cũng có thể vạch trần chân tướng mà người lớn liều mạng muốn che giấu.
Cynthia tự nhiên biết đây là kiệt tác của ai, chỉ là không ngờ Draco lại để món trang sức bạc này trong phòng của Scorpius: "Con tìm thấy nó ở đâu?"
"Chính là ở dưới sàn nhà đằng sau rèm cửa phòng con."
"Dưới sàn nhà?! Scorpius, con lại làm cái gì vậy!" Quả nhiên, Draco làm sao có thể đặt ở một nơi dễ dàng có thể tìm được, chỉ là đứa con trai này của anh ấy cũng thật đúng là không phải đèn đã cạn dầu, ngay cả sàn nhà cũng có thể bị nó đào lên.
Tiểu tử kia có chút ủy khuất nhìn mẹ mình nghiêm mặt dọa, rõ ràng mình đã tìm được thứ rất quan trọng đối với mẹ mà, vậy mà còn bị chỉ trích: "Con, con, nếu không phải có con, mẹ còn không thể tìm được thứ này!" Nói xong xoay người chạy về phòng mình. Người lớn thật sự là không biết nói lý lẽ, cậu bé tức giận nói.
Cynthia không thể làm gì được ngoài việc nhìn tiểu tử kia tính toán với mẹ, lần này liền tha cho nó.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve từng hoa văn của món trang sức bạc, cảm nhận sự lạnh lẽo của nó. Fred, cái tên này, dường như bây giờ nhắc lại, đã là một cảm giác khác. Khi Scorpius được ba tuổi, Fred đã kết hôn với một phù thủy Ấn Độ, người đó dường như cũng thích nghiên cứu các phát minh kỳ lạ như Fred.
Có sự sự gia nhập của cô ấy, tiệm của Weasley làm ăn càng ngày càng phát triển.
Tất cả mọi người, đều đã đặt xuống quá khứ và đi về phía trước. Chỉ là trong lòng lại có một chút cảm xúc khó hiểu. Không phải vì tình yêu, không phải vì chiếm hữu, chỉ là, có một chút để ý.
Đám cưới của Fred, Cynthia đã không tham dự, và lời giải thích của cô là để không làm cho Fred và Draco cảm thấy lúng túng khó xử, nhưng chỉ có cô biết, đó là bởi vì trong lòng cô có vướng mắc.
Cô là người hy vọng người đàn ông từng yêu mình thật sâu có thể buông bỏ chấp nhất đối với mình và tìm được hạnh phúc hơn cả những người khác, nhưng cũng không cách nào xua đi cảm giác kỳ quái trong lòng.
Có một người đã từng yêu mình như vậy, cho dù là ai, đều không thể xóa bỏ những thứ này. Có lẽ, con người luôn luôn có một chút tham lam, Cynthia cười nhạo mình trong lòng. Đã đạt được rất nhiều, vậy mà còn để ý đến những thứ không nên có.
Bỏ đồ trang sức bạc vào trong hộp, nhẹ nhàng cất vào cái hộp dưới đáy hộp trong phòng mình và Draco, đoạn quá khứ này đều đã bị mọi người quên lãng. Mọi người đều muốn nhìn về phía trước, cô đã có được hạnh phúc của riêng mình, có Draco, có Scorpius, đã rất hài lòng rồi.
Món quà này chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời, giống như một đoạn tình cảm này, đơn phương nỗ lực, không phải là cô không cảm động, chỉ là từ đầu đến cuối đều không yêu, cho nên không hề đau khổ mà chấm dứt.