Clares nhìn chằm chằm vào chúng tôi với vẻ mặt xem kịch vui: “Sao vậy, không định tiếp tục nữa à?” Không ai trả lời: “Vậy thì, Cynthia, vào đi, mẹ đang có chuyện cần bàn bạc với Snape.”
Tôi liếc mắt nhìn Karen: "Mình đi xuống tìm Ginny đây, cậu và mẹ cậu đi vào đi." Sự sợ hãi của Karen đối với Snape cũng không phải chỉ có một chút xíu, cậu ấy kiếm cớ chuồn mất, còn những học sinh của Slytherin đứng trước mắt Snape thì đều đã có kinh nghiệm, tất cả đều đứng ở cửa ra vào.
“Mấy trò đi vào đi.” Không giống như khi đối xử với các học sinh của viện khác, Snape tương đối thân thiện với học sinh của viện mình.
Draco liếc nhìn tôi và nói: “Anh chờ em.” Sau đó dẫn đầu và quay trở lại phòng riêng, những người khác đi vào theo anh ấy, Pansy liếc nhìn tôi rồi cuối cùng mới bước vào.
“Còn định đứng đây để cho người ta nhìn à?” Clares là một người xem kịch vui điển hình.
"Clares... mẹ yêu của con..." Tôi quay người và bước vào phòng riêng của họ, bố cục hai phòng riêng bên trái và bên phải bổ sung cho nhau. Snape ngồi trên ghế sofa bên phải, Clares trực tiếp đi vào trong, tôi liện chọn chiếc ghế sofa bên phải và ngồi xuống.
Nhìn hai người bọn họ, tôi hỏi ra nghi ngờ trong lòng: "Giáo sư, tại sao thầy lại ở chỗ này cùng mẹ em vậy."
"Snape đang định thực hiện một số giao dịch với mẹ." Clares trả lời thay cho ông ấy, bà còn nói thêm: "Mẹ nghe thầy ấy nói con rất quan tâm đến độc dược, nhưng khi ở nhà cũng đâu có phát hiện con thích nó đâu."
Clares quả nhiên vẫn trực tiếp như mọi khi, bà không quan tâm đến sự hiện diện của Snape: "Gần đây con mới phát hiện ra hứng thú của mình đối với độc dược, giáo sư Snape là một giáo viên rất tốt."
Clares mỉm cười: "Snape, chúng ta tiếp tục chủ đề lúc nãy đi." Bà lấy ra một vài chai thủy tinh hình ống nghiệm từ trong túi xách: "Đây là thứ cậu muốn. Những tài liệu khác thì tôi đã gửi cú mèo đưa đến chỗ cậu rồi."
Snape lấy những cái chai và cho tất cả vào túi mang bên mình, chỉ ngoại trừ một cái bình màu vàng, ông ấy để nó lên trên bàn: "Đây là cái gì?"
“Cho con sự can đảm, may mắn, mọi thứ, bất cứ điều gì con muốn.” Clares giải thích.
Tôi ngay lập tức hiểu nó là gì: "Felix Felicis (Phúc Lạc Dược)!" Còn được các phù thủy gọi là nước may mắn. Chỉ cần uống vài giọt là mọi thứ sẽ suôn sẻ sau khi uống. Nó bị cấm sử dụng trong các kỳ thi và các cuộc thi lớn.
“Tôi không cần cái này.” Snape mở miệng nói, hỏi sao ông ấy lại không đặt Felix Felicis vào cùng một chỗ với các bình khác.
"Đồ tặng kèm."
Trong thiên hạ này, có lẽ cũng chỉ có Clares là người coi Felix Felicis như một món đồ tặng kèm, mà có lẽ cũng chỉ có mình Snape từ chối thứ này.
Tôi nhìn hai người họ: "Không ai trong hai người cần đúng không."
“Con muốn?” Clares nhìn thấu tôi ngay lập tức: “Vậy thì cho con này.” Clares nhặt Felix Felicis trên bàn ném vào tay tôi, tôi cầm nó một cách cẩn thận.
“Si mê Felix Felicis là ngu xuẩn.” Snape, người vẫn luôn ngồi bên cạnh nhìn nói: “Nó cũng không toàn năng, nhưng ngược lại lạc có thể khiến người ta mất trí."
Đây là đang muốn khuyên nhủ tôi sao? Tôi mỉm cười hiểu ý: "Cảm ơn giáo sư, em đã biết rồi, em sẽ không dùng linh tinh đâu. Tôi chỉ hơi tò mò về thứ này thôi. Nghe nói rất khó điều chế."
Snape nhìn tôi bằng ánh mắt hiếm có: "Chỉ cần em nguyện ý học tập thì không có gì gọi là khó điều chế cả. Độc dược sẽ thưởng cho những người thông minh và yêu thích chúng."
Tương tự, Snape đã từng nói câu này trong buổi học Độc dược đầu tiên của chúng tôi tại Hogwarts.
"Cảm ơn sự giúp đỡ của bà, bà Brian. Tôi còn có việc khác phải làm, Cynthia, vì mẹ trò ở đây nên buổi chiều cũng không cần đến văn phòng."
Snape vội vàng đứng dậy chào tạm biệt.
Ngay khi Snape rời đi, Clares liền mở miệng hỏi tôi: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"
"... Con còn tưởng mẹ sẽ không hỏi."
“Đó là bởi vì Snape đang ở đây, mẹ cũng không muốn con nói ra chuyện khó xử.” Clares ngồi xuống bên cạnh tôi: “Nói đi.”
“Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là một chuyện nhỏ thôi.” Tôi cũng muốn thảo luận những chuyện làm tôi khó xử.
"Cynthia." Clares choàng tay qua vai tôi: "Mẹ là mẹ của con, có thể mẹ làm cũng không tốt lắm, nhưng mà con phải tin rằng mẹ cũng yêu con như Ferry vậy."
Đây thật sự là Clares sao, tôi nhìn người trước mặt: "Làm sao? Sợ mẹ là dùng Thuốc Đa Dịch biến thành sao?"
"Không phải, chỉ là mẹ... Clares, mẹ như một nữ hoàng trong lòng con vậy." Nói ra điều mà tôi vẫn luôn cảm thấy, ở trong nhà chúng tôi, bà là người rất có tiếng nói, bên ngoài bà cũng là đối tượng mà mọi người kính nể. Ngay cả khi đối mặt với bà cố, bà cũng không khiêm tốn không kiêu ngạo như cũ.
"Nhưng mẹ là mẹ của con mà, không phải sao. Con có thể nói với mẹ bất cứ điều gì, ví dụ như việc con thích độc dược, mẹ cũng có thể dạy cho con."
Hóa ra, đó không phải là một trò đùa của Clares.
“Trước chưa nói về điều này, hãy nói về những gì đã xảy ra với con và Malfoy đi, trước đó Holdle đã nói với mẹ và Ferry một chút.” Bà ấy nhìn tôi: “Nếu chỉ vì dòng họ của Brian và Malfoy thì hoàn toàn không cần thiết..."
"Không phải." Tôi ngắt lời Clares: "Không phải, con thích anh ấy chỉ vì anh ấy là Draco. Không liên quan gì đến những thứ khác."
"Vậy thì vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Thằng bé đi cùng một cô gái khác sao?"
Đối mặt với sự chất vấn của Clares, tôi im lặng, không biết phải mở miệng như thế nào, không muốn Draco để lại ấn tượng xấu trong lòng bà, sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi mở miệng nói: "Bọn họ chỉ là bạn thôi, mẹ cũng thấy đó, một nhóm người." Tôi cố gắng tỏ ra tự nhiên và buông bỏ tâm trí nhất.
Nhưng không ngờ Clares lại nở nụ cười: “Ha ha, thật giống với cha của cậu ta.” Khuôn mặt dưới nụ cười của bà có chút giễu cợt: ”Lucius khi còn đi học cũng y như vậy, luôn giữ mối quan hệ mập mờ không rõ ràng với mọi cô gái quý tộc."
"Tuy nhiên, nếu con thích cậu ta, mẹ cũng sẽ không ngăn cản. Chỉ là, mẹ nghĩ con nên nhìn vào trái tim mình và hỏi rõ trái tim của Draco. Tình cảm của tuổi trẻ luôn đến rồi đi rất vội vàng." Clares đứng lên, tôi ngẩng đầu lên nhìn bà: "Hãy nhớ rằng, không ai có thể làm tổn thương con ngoại trừ chính con."
Bà vỗ nhẹ vào vai tôi: "Đi thôi, đừng để cậu ta đợi quá lâu. Cứ hỏi cho rõ ràng đi."
"Còn mẹ thì sao?"
"Mẹ vẫn cần trở lại St. Mungo, hôm nay mẹ phải trực ban."
Mở cửa ra, tôi không khỏi ngạc nhiên khi thấy Draco đang dựa vào bức tường đối diện, thấy hai chúng tôi bước ra, anh ấy vội vàng đứng thẳng người nói: “Xin chào bà."
Clares cũng không trả lời anh ấy, chỉ nói với tôi: "Mẹ đi trước, hai đứa cứ tùy ý." Sau đó, bà bước đến bức tường, gõ nhẹ ba lần, bức tường di chuyển ra xa, đó là một lối đi sâu, chẳng trách chúng tôi không nhìn thấy bà và Snape đi vào quán. Chờ đến khi Clares bước vào, bức tường tự động trở lại hình dáng ban đầu.
“Hóa ra Ba cây chổi còn có lối đi bí mật này.” Tôi cảm thán.
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Draco nhìn tôi và nói.
Tôi gật đầu và bước xuống tầng cùng anh ấy, Ginny và Karen đã đổi vị trí cho nhau, nhưng những cô gái Slytherin bên cạnh vẫn ngồi ở đó. Draco bước đến trước mặt tôi và đẩy cửa ra cho tôi.
Hai chúng tôi đi dọc trên con phố Hogsmeade, một lúc sau, tôi dừng lại: "Anh định nói gì với em?"
"Anh? Không phải em nói em tìm anh sao..."
"Em đến tìm anh thật, nhưng anh lại nói anh chờ em, em còn tưởng rằng anh có chuyện quan trọng." Như vậy có khác gì cố tình gây sự không?
Draco nhìn vẻ mặt không mấy thân thiện của tôi: "Bởi vì vừa rồi..." Anh không nói rõ chuyện anh gối lên đùi Pansy, trầm mặc một lát rồi nói: "Em tức giận? Em biết mà, anh và cậu ấy..."
“Em biết, em biết hai người là bạn cùng lớp, chỉ là từ trước đến nay đều như vậy, em quen rồi.” Tôi ngắt lời Draco và nói một hơi.
"Em nói đúng chứ?"
Draco chần chừ một lúc, cuối cùng cũng gật đầu.
Tôi cười lạnh: "Vậy thì hôm nay, anh sẽ làm gì nếu em gối đầu trên đùi những người con trai khác, anh sẽ làm như thế nào."
Anh ấy không trả lời tôi, tôi tiếp tục nói: "Có phải anh muốn nói em đang cố tình gây sự."
“Không phải… Cynthia, được rồi, nếu như em để ý, từ nay về sau anh sẽ giữ khoảng cách với cậu ấy.” Lời nói của Draco càng khiến tôi khó chịu hơn. Bởi vì tôi để ý sao?
"Nếu như chỉ vì em để ý mà anh xa lánh chị ấy, vậy thì không cần thiết đâu. Không có Pansy thì sẽ có những người khác, nếu em lại để ý thì anh sẽ làm gì."
Draco cảm thấy bất lực trước lời nói của tôi: "Cynthia, rốt cuộc em muốn làm gì, anh không có gì với bọn họ cả, chẳng lẽ em nghĩ việc anh thích em chỉ là một trò đùa sao? Hay là em muốn anh giữ khoảng cách với tất cả các cô gái ngoại trừ em?"
"... Có lẽ anh cũng không phải chỉ có thể thích một người đâu."
Tôi nghĩ đã nói sai, Draco lập tức nghệt mặt ra: "Em suy nghĩ về anh như vậy sao?"
Có lẽ tôi nên giải thích điều gì đó vào lúc này để không khí bớt căng thẳng, nhưng tôi lại chọn cách im lặng, trong lòng tôi cũng không phải là không suy nghĩ, mối quan hệ của anh ấy với Pansy, ai cũng biết, tương lai anh ấy có lẽ sẽ kết hôn với Greengrass, còn anh ấy và tôi, chỉ là không được người khác đánh giá cao, ngay cả anh cũng không suy nghĩ rõ ràng.
Có thể anh ấy thích tôi và muốn ở bên tôi, nhưng anh ấy không nhận ra rằng thế giới của hai người quá chật chội không thể chứa được một hạt cát nào, làm sao tôi có thể không quan tâm đến mối quan hệ mập mờ của anh ấy với những cô gái khác được chứ.
Cảnh tượng tôi nhìn thấy khi vừa đẩy cửa vào cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, Draco nằm trên đùi cô ta một cách tự nhiên như vậy, chắc chắn không phải là một hai lần, đó là thói quen trải qua thời gian dài rồi, mấy năm nay anh ấy như hình với bóng với Pansy, sau khi ở cùng lâu như vậy, làm sao có thể không có chút tình cảm nào cơ chứ. Lời của Clares đã nhắc nhở tôi.
Tôi không muốn đợi đến ngày tôi cảm thấy mình không thể mất đi anh ấy được thì mới được cho biết rằng anh ấy thực sự thích Pansy, chỉ thích tôi bởi sự mới lạ nhất thời. Tôi thà rằng đánh cho anh ấy tỉnh lại ngay bây giờ, ít nhất, ngay bây giờ, tôi biết tôi còn có thể buông tay.
“Anh hãy tự hỏi bản thân xem, anh thực sự không thích Pansy một chút nào sao?” Quả nhiên, ngay sau khi tôi hỏi xong, Draco ngây ngẩn cả người, tôi muốn anh ấy khẳng định mình chưa từng có suy nghĩ nào. Như vậy thì tôi sẽ giải quyết chuyện này dễ dàng hơn.