Ở lớp học bay đầu tiên, Neville vẫn bị té ngã, nhưng Harry mắt sắc phát hiện quả cầu trí nhớ, vì vậy cầm lấy. Draco rất nghiêm túc dạy Ron kỹ xảo bay lượn, căn bản chẳng quan tâm quản Harry đang làm cái gì.
"Draco, nhanh chóng giúp tôi nò." Harry đem trí nhớ cầu của Neville ném cho Ron bên người Draco.
"Cậu lại định làm gì?" Draco đột nhiên cảnh giác, nguyên nhân là nó thấy được cái nụ cười kia của Harry quỷ dị thế nào ấy.
"Ah, đây không phải đồ vật của Neville sao?" Ron nhận ra quả cầu trí nhớ kia, là bà Longbottom đưa cho Neville vì phòng ngừa đứa trẻ đó lại quên cái gì đó.
"Đúng vậy, mượn dùng trước một chút, sau đó thì trả lại cho cậu ta." Harry rất thích Quidditch như cũ, đội Quidditch Slytherin, cũng không tệ sao! Đời trước chưa thử qua làm Tầm thủ cho Slytherin, đời này có thể thử xem!
Ron đồng tình nhìn thoáng qua Draco - bị kéo làm chuyện tổn hại danh dự, đáng thương - Malfoy.
"Cậu cứ nói thẳng đi, đến cùng muốn làm gì?" Draco có dự cảm bất tường.
"Một vài đứa trẻ chơi đùa, hai chúng ta diễn một vở kịch nào." Harry tiến đến bên người Draco, huyên thuyên mà nói một hồi, Draco sắc mặt chỉ có chữ 囧 có thể hình dung.
"Tôi vì sao phải cùng cậu diễn cái trò quỷ này?"
"Please á!"
Kèm theo Draco hắc tuyến, Ron đồng tình, cùng với Harry kích động, một trận đại chiến tranh đoạt quả cầu trí nhớ trong nguyên tác trên không trung tiến hành. Tuy nhiên thân là một trong những nhân vật chính, Malfoy con nào đó thoạt nhìn không có bộ dạng tinh thần phấn chấn gì hết, bình tĩnh nói những câu ... khıêυ khí©h kia giống như đọc lời thoại. Nhưng cũng không ngần ngại ném quả cầu trí nhớ ra ngoài, lập tức Harry chuyển động hoàn mỹ trên không trung, cuối cùng rất hoàn hảo đứng trước cửa sổ giáo sư Mcgonagall.
Nhưng mà cậu nhóc Kẻ được chọn vĩ đại dù cho hơn ba trăm tuổi, cũng có thời điểm tính sót! Chính là Mcgonagall cũng không phải của Chủ nhiệm cậu, kết quả trò cười này dĩ nhiên là cậu bị giáo sư Mcgonagall để ngừa ngại lớp học mất trật tự, trực tiếp xách đến trước mặt Snape, Harry trong lòng hô to: Thấy mẹ rồi!!
"Xem ra đầu óc Kẻ được chọn đã bị tâng bốc che phủ, có thể chỗ dung để suy nghĩ trở nên còn nhỏ hơn cả hạt mè rồi!" Snape thoạt nhìn vô cùng không vui, lại để cho Mcgonagall gặp được học trò Nhà mình làm chuyện mất mặt như vậy!
"Quả nhiên đối với chỉ số thông minh một Potter ta không thể ôm bất kỳ kỳ vọng nào! Nếu như tinh lực của trò thật sự tràn đầy đến mức cần ở lớp học Bay đầu tiên mà cuồng vọng tự đại hiển lộ kỹ xảo bay lượn rõ ràng của mình, như vậy không bằng cấm túc làm lao động, còn có thể vì Nhà tìm được điểm cống hiến!"
"Nhưng mà, con, con muốn vào đội Quidditch thôi." Harry đã bắt đầu giả bộ chính sách dụ dỗ đáng thương, đối phó Snape là không thể dùng cứng chọi với cứng.
"Con trước kia chưa từng có gặp qua Quidditch, nhưng mà những người khác biết rõ, chỉ có con quê mùa. Con ở trong nhà dì mỗi ngày đều nấu cơm, giặt quần áo, làm cỏ, ngủ muộn hơn cả dơi, thức dậy sớm hơn cả gà trống. Anh họ con bắt nạt con, mỗi ngày đều đánh con, dì con chán ghét con, mỗi ngày đều mắng con. Các bạn trong trường học đám bọn họ cũng không chơi với con, cho nên dù bóng đá chưa từng thấy qua. Ah, bóng đá là môn thể thao chơi với bóng trẻ con giới Muggle đều ưa thích. Kết quả tại giới pháp thuật con nghe nói có Quidditch, tựu đặc biệt mong đợi, thời điểm bọn họ lần đầu hỏi con về Quidditch, con ngay cả đó là cái gì cũng không biết, còn cũng bị người ta cười, con... ... ."
"Tốt rồi! Đã đủ rồi!" Snape vạn phần không kiên nhẫn đã cắt đứt Harry nói năng lộn xộn, phải nói Snape bị chấn động lới Harry nói, anh chưa bao giờ biết rõ Harry ở giới Muggle mà lại trải qua cuộc sống như vậy, còn làm những công việc thấp kém kia, còn bị người khác đánh mắng! Cái này cùng gia tinh nuôi trong nhà có gì khác biệt! Dumbledore không phải đã từng hứa hẹn với anh sao! Lão nói sẽ chăm sóc tốt cho con trai của Lily, cho nên anh mới đồng ý giúp lão làm gián điệp! Tất cả đều nói cho anh, Kẻ được chọn ở giới Muggle trải qua cuộc sống như Hoàng tử, anh tin tưởng Dumbledore cho nên mới chưa từng có hỏi qua chuyện này! Hiện tại là xảy ra chuyện gì?
"Trò mỗi ngày đều bị đánh?" Snape nhíu chặt lông mày, sóng ngầm mãnh liệt trong hai đôi mắt thâm thúy màu đen.
"Đúng vậy ạ!" Harry đưa ra cánh tay, bắp chân,... mang theo vết sẹo của mình! Đây là nguyên nhân lúc trước cậu sống chết không cho Draco giúp cậu trừ sẹo, đây là vũ khí thật tốt ah! Sao có thể xóa bỏ đây!
"Mà ngay cả mắt kính của con, trước đó cũng bị vỡ, vẫn là đang trên tàu tốc hành Hogwarts, Hermione dùng thần chú giúp con sửa lại, con ngay cả một căp mắt kính tốt đều không có."
Snape trừng mắt hồi lâu, sau đó giận dữ xoay người rời đi. Đi đâu đây? Đương nhiên là trực tiếp đến phòng hiệu trưởng! Bị gạt nhiều năm như vậy, thân là một Slytherin có thù tất báo có thể nuốt xuống cơn tức này mới là lạ!
Kỳ thật lão Dum rất oan uổng, Bà Figg báo cáo với cụ đều không đầy đủ, cho nên lão Dum cũng không rõ ràng lắm cảnh ngộ thật sự của Harry ở nhà Dursley. Còn tưởng rằng nhiều lắm chỉ là chịu chút ít bắt nạt, đứa nhỏ này lớn lên sao còn không có khó khăn trắc trở đây! Chịu chút oan ức là chuyện tốt, dù sao thân là Kẻ được chọn, không thể trở nên như Malfoy con bá đạo chỉ biết chính mình.
Kết quả lão Dum hoàn toàn không biết gì, lúc đối mặt Snape đang gào thét dữ dội, đầu óc mưu trí trong nháy mắt là hoàn toàn trống rỗng.
"Cụ lúc trước đã hứa thế nào với tôi! Tôi lúc trước nhất định là điên rồi mới có thể đem con trai Lily giao cho kẻ mà cái đầu đã bị đồ ngọt làm cho thối rữa, lão ong mật!"
"Sevrus, thầy nên bình tỉnh một chút, đối với Harry mà nói, lúc nhỏ gặp thuận lơi không phải là chuyện tốt gì." Albus vẫn là Albus, cho dù ở tình huống hoàn toàn bất lợi của mình, cũng như cũ duy trì bình tĩnh trấn định.
"Lúc nhỏ bị coi như gia tinh nuôi trong nhà, chẳng lẽ chính là chuyên tốt cụ nói sao!" Snape nhớ tới cặp mắt xanh lục bảo phủ hơi nước kia, bi thương như thế nhìn anh, trong lòng không khỏi quặn đau, anh không có chăm sóc tốt cho con của Lily, anh không có giữ được lời hứa của mình với Lily. Anh thực sự có lỗi với Lily, hiện tại lại có lỗi với con của cô! Anh làm người lại thất bại thêm một lẫn nữa sao!
"Nếu như cụ đối xử với lời hứa của chúng ta như vậy, vậy thì tôi nghĩ tôi có phải cũng có thể bỏ qua nhiệm vụ của mình khi đối diện với nó hay không!" Snape rất nghiêm túc, giờ phút này dù là ai cũng sẽ không hoài nghi lời anh nói là chân thật, anh con lâu mới sợ đắc tội cái lão ong mật này đây!
"Về chuyện theo như lời thầy nói, tôi sẽ đích thân xác nhận, trước đó chẳng lẽ thầy không cho rằng, chăm sóc tốt cho Harry mới là việc quan trọng nhất sao?" Albus giỏi nhất đúng là bảy lần quặt tám lần rẽ, đem đề tài dời đến an toàn ban đầu.
"Đứa bé kia đối với thầy trời sinh có cảm giác đặc biệt ỷ lại, tôi nghĩ, đây đại khái là trong thân thể của nó có chảy huyết mạch của Lily, cho nên đối với thầy có hảo cảm." Năng lực nói sang chuyện khác của Albus đã dày công tôi luyện rồi.
"Nói thật, hiện tại Hogworts cũng cũng không phải an toàn, tôi nhận được tin tức, nô ɭệ của người kia đã bắt đầu hành động. Tôi hi vọng thầy có thể bảo vệ tốt Harry, đừng cho thằng bé dính vào những nguy hiểm này." Albus mở lớn mắt nói dối, cái gọi là nguy hiểm, còn không phải lão vì rèn luyện cho Harry mà chính mình dẫn dụ đến .
"Hừ! Chuyện này tôi sẽ không bỏ qua như vậy! Về phần nhà Dursely kia, tôi không đi đốt cả nhà của bọn họ đã rất nhân từ rồi! Nếu để cho tôi biết Potter còn trở lại cái nơi quỷ quái kia, lần sau sẽ không chỉ là tranh luận đơn giản như vậy! Tôi sẽ cho cụ nhìn thủ đoạn Slytherin !" Sắc mặt Snape âm trầm hoàn toàn nói lộ cảm xúc giờ phút này của anh.
"Tốt rồi tốt rồi, không nên dễ dàng đã bị chọc giận như vậy, không bằng ngồi xuống uống chút trà, ăn chút bánh cookies." Albus cười cười, hoàn toàn không có đem Snape tức giận để vào mắt, mà Snape cũng vô pháp chính thức sinh ra địch ý với Albus, bởi vì cái gọi là đưa tay không đánh người vui vẻ chính là đạo lý như vậy.
"Những đồ ngọt làm cho người buồn nôn kia cụ vẫn còn giữ cho mình! Tôi đi!" Snape quay người rời đi, Albus vừa mới thần sắc nghiêm túc và trang trọng liền thở dài, xem ra Bà Figg quả thực lại gạt lạo ah! Cả đời bắt rắn, cuối cùng lại bị rắn cắn!
Thời điểm Snape trở lại hầm, vậy mà nhìn thấy thằng ngốc Potter kia vẫn đứng ở nơi đó, ngay cả vị trí đều không có xê dịch chút nào! Thấy Harry đứng ở nơi đó có chút mỏi mệt đổi chân, nhưng vẫn như cũ bướng bỉnh không chịu di chuyển một phát, Snape lại bắt đầu mâu thuẫn rồi! Chính mình đi lâu như vậy, nó chẳng lẽ ngu ngốc đứng lâu như vậy sao? Nó chẳng lẽ cũng không biết tìm một chỗ ngồi xuống, hoặc là trực tiếp đi khỏi ư!
"Mr. Potter! Ta nghĩ hiện tại có lẽ là thời gian lên lớp, trò vì sao còn ở nơi này đứng đấy, mời cho ta một lý do!" Snape đi qua, chứng kiến Harry nháy mắt nhìn thấy anh, đôi mắt màu xanh ngọc như như bảo thạch lóe sang.
"Bởi vì giáo sư không để cho con đi ah." Harry quay đầu cười với Snape, đương nhiên trả lời.
"Ngu xuẩn!" Snape không kiên nhẫn nói, anh không muốn thừa nhận là bởi vì anh sai lầm, làm cho Harry tại trong hầm đứng lâu như vậy.
"Như vậy trò bây giờ có thể trở về! Ta thực không thể tin được dùng đầu óc chưa khai hóa của trò lại được phân đến Nhà Slytherin, ngoại trừ rất thích tàn nhẫn tranh đấu với bên ngoài xin trò cũng tôn trọng một chút lịch học của Nhà, Slytherin không chào đón học sinh trốn học!" Snape rất nghiêm túc trách mắng.
Stop! Rõ ràng là quan tâm cậu nha, rõ ràng là bắt đầu phiền muộn vì để cho cậu đứng lâu như vậy! Rõ ràng là lo lắng cậu theo không kịp việc học sao! Nói chuyện méo mó vậy làm chi. Harry trong lòng giảo hoạt suy nghĩ, nếu như không phải quá quen thuộc Snape giờ phút này nhất định cảm thấy anh là lão dơi già cay nghiệt.
Không, Snape mới ba mươi mấy tuổi, kỳ thật anh một chút cũng không già, là độ tuổi hấp dẫn nhất. Hơn nữa Snape không xấu chút nào, thân hình lại rất vừa mắt, nhìn lâu liền cảm thấy rất nam tính. Giọng nói lại dễ nghe, du dương trầm thấp như violoncello, tuy nhiên anh luôn dùng giọng nói ưu nhã này mà mắng chửi người.
Snape kỳ thật có thể từng rất điển trai, đáng tiếc anh vẫn luôn giam cầm bản thân trong kí ức quá khứ, cả người trở nên già nua u ám, như một cái xác không hồn. Cặp mắt màu đen kia, dù là lúc nào cũng giống như mặt hồ tĩnh lặng, việc gì cũng không thể làm nó gợn sóng. Harry không khỏi suy nghĩ, mẹ mình cuối cùng là một người như thế nào? Chẳng lẽ là tinh linh sao? Có thể làm cho Snape yêu sâu đậm suốt đời, thậm chí cuối cùng mất cả sinh mạng để bảo vệ. Cảm giác nghẹt thở xuất hiện trong lòng, Harry gần như chìm đắm bên trong đôi mắt sâu thẳm như đêm tối này, muốn vì anh thắp sáng đêm đen kia, cái ý niệm này chiếm cứ toàn bộ tư tưởng trong đầu Harry.
"Mr. Potter! Xin hỏi trò đang làm cái gì?" Snape che dấu cảm xúc ngạc nhiên, lạnh lùng mở miệng hỏi.
Phục hồi lại tinh thần, Harry mới ý thức được, ngón tay của cậu đang lướt qua khóe mắt Snape. Tâm mãnh liệt nhảy lên, cậu làm sao vậy? Vì che dấu xấu hổ, Harry ngồi xổm người xuống.
"Giáo sư, chân con tê cả rồi, đi không được, làm sao bây giờ?" Harry giờ phút này nhu thuận được tựa như một con mèo nhỏ, thân thể gầy ốm cuộn tròn thành một đống, đôi mắt xanh ngọc to tròn lấp lánh đáng thương, làm cho người ta không đành lòng trách móc nặng nề.
"Đáng chết!" Snape hoàn toàn không còn cáu kỉnh, nghĩ đến cảnh ngộ đứa bé ở giới Muggle này gặp được, anh liền không mắng nổi nữa.
"Mr. Potter, thân là Kẻ được chọn mà yếu ớt như thế này, đến cả đứng phạt cũng thể làm trò lộ ra vẻ mặt bất lực như vậy! Đem tương lai giới Pháp thuật gửi gắm cho trò quả thực chính là một chuyện đáng cười!" Đời này cũng đừng hi vọng từ trong miệng Snape nghe được lời gì hữu ích.
Nói thì nói vậy, sau khi Snape hung dữ tuyên thệ xong, động tác trên tay lại đặc biệt dịu dàng đem Harry nâng dậy, ngồi vào một bên trên sô pha. Snape thậm chí có thể chạm đến xương sườn trên thân thể nho nhỏ của Harry, như vậy rõ ràng! Draco cùng tuổi với cậu, tuy nhiên lại so với cậu cao lơn khỏe mạnh hơn nhiều! Thân thể Harry nhỏ gầy như thế, nghĩ đến cuộc sống ở giới Muggle nhất định trôi qua rất tệ.
Nhớ tới những dấu vết trên người Harry kia... chết tiệt, anh có thôi thúc lập tức chạy đến giới Muggle, cho nhà Dursely kia một lời nguyền không thể tha thứ!
"Giáo sư, thầy chừng nào thì một mình hướng dẫn cho con dạ?" Harry hoàn toàn thuộc loại được voi đòi tiên, được đằng chân lên đằng đầu kia....
Snape nhất thời câm nín, trước đây anh hoàn toàn không có nghĩ đến chính mình sẽ trở thành đạo sư của Harry, theo lý mà nói, Harry cần phải giống như tất cả đám quỷ khổng lồ con kia, cho anh là lão dơi già đầy dầu chán ghét mới đúng! Hoặc là cần phải như ba nó chán ghét anh như vậy, cảm thấy anh là con sên ghê tởm! Nhưng dù thế nào thì loại quan hệ học đồ thân thiết dính chặt bên cạnh này! Anh vẫn nghĩ đến người trở thành học đồ đầu tiên của mình, sẽ là con đỡ đầu của anh Draco Malfoy, nhưng không hề nghĩ đến là Harry Potter!
"Giáo sư." Harry lại bắt đầu lôi kéo, chơi đùa ống tay áo đáng thương của Snape.
"Mỗi ngày bữa tối chấm dứt, trước giờ cấm túc, đến hầm của ta." Snape bất đắc dĩ nói, anh thật sự vẫn là còn ngờ vực, anh rõ ràng là một giáo sư ma quỷ tại sao lại bị quỷ khổng lồ con bám dính thế này!
"Giáo sư, thầy thật tốt!" Harry ngụy trẻ con vô cùng vui mừng.
"Con đây có phải cũng có thể chơi Quidditch hay không?"
"Nếu như trò muốn chết ta sẽ không ngăn cản, có rất nhiều cách tự sát, Quidditch chỉ là một trong số đó. Trò đã nóng lòng muốn đem mình đặt tình cảnh nguy hiểm như vậy! Thế thì ta không ngại đảm đương vai giám ngục Azkaban, cho trò kinh nghiệm nguy hiểm khó quên nhất!"
"... ... ..."
"Giáo sư, coi như con chưa nói qua nha." Harry hôm nay mới biết được, thì ra Quidditch trong mắt giáo sư, là một trong những phương pháp tự sát. -_-lll