Chương 48: Harry Bé Nhỏ

Lucius tại Romania tìm một biệt thự nhỏ yên lặng, dùng ma pháp trận bảo vệ, Sirius rời xa Anh quốc chính là không được ầm ĩ, thừa dịp ban đêm cùng Harry nói chia tay.

Vào lúc ban đêm, Harry không được làm nũng lại lần nữa bò lên trên giường Snape, tinh thần căng thẳng trải qua thời gian dài rốt cục thả lỏng xuống, rất lâu không có ngủ tại trong ngực Snape làm cho Harry rất cảm thấy hưng phấn, tóm lại, tối hôm đó Harry ngủ được rất sâu, nhưng lại nằm mơ.

Màn đêm im ắng, Harry trong bóng tối lảo đảo chạy nhanh, tiếng tim đập dồn dập giống như trống trận đập không ngừng bên tai, chung quanh nhiệt độ ngọn lửa nóng không ngừng bốc lên, không có một cơn gió, chỉ có tiếng thở dốc không đều của cậu vang vọng.

Khó chịu kì lạ, chỉ biết chạy giống như kéo dài không dứt, rốt cục, cậu mệt mỏi, nằm té trên mặt đất, sợ hãi gặm lấy thân thể cậu.

"Giáo sư, em lại tìm không thấy anh rồi, anh ở chỗ nào?" Harry kêu to, đây là mơ, nhất định là vậy, ý thức dần dần rơi vào hư không.

"Potter, tại sao trò lại một mình chạy khắp nơi." Trong thoáng chốc, Harry được ấm áp quen thuộc vây quanh, hơi thở cực nóng cùng với lời nói lạnh như băng quanh quẩn tại bên tai.

Hơi thở bên tai kia, mang đến cảm giác tê dại, giống như một dòng điện từ sâu trong thân thể xông ra. Harry mừng rỡ như điên, chỉ chớp mắt, thân ảnh cao lớn kia đang đè trên người mình, Harry vươn tay ôm chặt Snape.

"Giáo sư, em luôn tìm anh, anh đừng bỏ em lại một mình, được không". Thân thể chậm rãi cọ sát dây dưa, Harry hô hấp càng thêm nặng nhọc.

Snape siết chặc cánh tay, đem Harry ôm chặt vào trong ngực, đồng tử màu đen càng bắt đầu âm thầm.

"Ta sẽ không bỏ em lại."

=========================================

"Ah!"

"Potter! Potter!"

"Potter! Xin hỏi trò đang làm cái gì!"

Bên tai truyền đến quở mắng quen thuộc, âm thanh kia lắp đầy kiềm chế phẫn nộ, Harry mơ mơ màng màng mở mắt, làm gì vậy ah không phải đang ngủ ư.

Trời đã sáng rồi, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, lại để cho ánh mắt có thể vừa xem hiểu ngay tình huống lúc này, Harry bán vào trên người Snape, như chó con phát tình cọ qua cọ lại, bản thân còn không ngừng say mê, phát ra rêи ɾỉ mập mờ đáng sợ nhất chính là cảnh tượng trong chăn đầu, trong lúc Snape nửa mê nửa tỉnh cảm giác được có cái gì ẩm ướt bên cạnh mình, xoay người tỉnh lại, dĩ nhiên phát hiện.

"Potter, rời giường thay quần áo!" Gương mặt Snape lạnh lùng, xấu hổ mở miệng, Potter dậy thì.

Harry lúc này mới mới tỉnh lại, mình nằm mơ rồi, cảnh tượng vừa mới tốt đẹp như vậy, dĩ nhiên là mơ thật sự đáng tiếc! Hơn nữa, giống như có chỗ nào không ổn, Harry cảm thấy dinh dính rất không thoải mái, giữa hai chân thấm ướt một mảnh này? Harry kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Snape, nháy mắt mấy cái.

"Oh yeah!" Harry cả người như là uống nhầm thuốc, hưng phấn hoan hô trên giường nhảy tới nhảy lui! Cậu có động tĩnh rồi, cậu dậy thì rồi! Cậu rốt cục có thể tiến hành bước kế hoạch tiếp theo!

Tâm lý Snape quay cuồng, cảm giác rất phức tạp tự nhiên xuất hiện, tiểu quỷ Potter dậy thì, đây là một việc đáng vui mừng vậy sao? Đối tượng Potter mộng xuân hình như là anh, quả thực không thể tha thứ, nhưng trong tức giận, vậy mà đáy lòng lại mang theo một tia mừng thầm.

"Sev!" Harry tiến đến trước mặt Snape, vẻ mặt quỷ dị mập mờ.

"Anh cũng không biết, em vừa mới nằm mơ, hai người chúng ta thật dữ dội đấy!"

"Ta không muốn biết." Snape đau đầu ôm trái, có thể tưởng tượng, vừa rồi lúc anh tỉnh lại Potter luôn: giáo sư, giáo sư, ừ ah ah đủ biết cảnh trong mơ rất đáng sợ.

"Sev, hôm nào thử xem, anh còn chưa có thử qua đây mà?" Harry có thể vỗ ngực cam đoan, giáo sư nhà mình tuyệt đối là tại thất nam. (ru rú trong nhà)

"Thử cái gì thử! Rời giường!" Snape lại cũng chịu không nổi cái đề tài này rồi, rốt cục chạy trốn, bởi vì để cho Potter nói xong, anh thật sự là "chưa thử qua", tại sao phải có cảm giác rất thất bại.

Harry nhìn xem bóng lưng Snape có chút chật vật, mừng khấp khởi đi tắm rửa đổi quần, cảm giác cả người đều không giống với lúc trước, trong lúc tắm rửa Harry nhìn Harry nho nhỏ dương dương tự đắc, tới đúng lúc, tiểu huynh đệ thực có sức lực ah!

Vì vậy quan hệ của hai người rốt cục có thể tiến thêm một bước, tiến triển hoàn thành đột phá, hắc hắc, trong phòng tắm truyền ra tiếng cười quỷ dị của Harry, Snape không khỏi rùng mình một cái nhiệt độ hạ thấp.

Harry rốt cục dậy thì, thời gian Snape càng thêm gian nan bắt đầu.

Buổi sáng

"Sev, em tắm không với tới lung được, anh tới giúp em đi." Người nào đó dựa trên khung cửa, hai mắt mê ly.

"Mặc quần áo đàng hoàng, Potter!"

"Ai u, tắm rửa làm sao có thể mặc quần áo sao!"

"Tắm rửa chẳng lẻ muốn ăn mặc quần áo đi giặt sao? Cái này là phong tục ở chỗ anh à?"

"Như vậy rất gợi cảm sao."

"Potter, trò xác định là muốn tắm rửa."

Giữa trưa

"Sev, tới ăn món điểm tâm đi." Người nào đó nằm ở trên bàn, trên người thoa khắp bơ.

"Ta không có hứng thú."

"Em đem mình cống hiến dâng làm chén đĩa, anh còn không có hứng thú?"

"Cũng là bởi vì như vậy, mới không có hứng thú."

Buổi tối

"Sev, sao anh còn chưa đi ngủ?" Người nào đó nửa nằm ở trên giường, đầy lẳиɠ ɭơ.

"Cái giường này còn có chỗ của ta sao?" Snape vô lực nhìn hoa hồng đầy giường biện, rốt cuộc đang làm cái gì ah!

Snape đi qua, bất đắc dĩ vuốt vuốt đầu nhỏ của Harry, thật không biết trong ý nghĩ tiểu quỷ này đều là mấy thứ gì đó.

"Nghe này, dẹp những thủ đoạn kỳ kỳ quái quái kia trước đi." Snape nói, anh còn chưa chuẩn bị muốn cùng Potter tiến thêm một bước phát triển gì. Potter có lẽ cũng không biết, thời điểm anh mỗi lần hôn cậu, tại sao phải che kín đôi mắt Potter, anh không dám nhìn cặp mắt kia bởi vì anh luôn có thể ở trong đôi mắt quen thuộc kia tìm được một người khác.

Snape không muốn như vậy, Harry là Harry, Snape thừa nhận anh có lẽ đối với Harry có chút rung động, nhưng cảm tình kia tuyệt đối không thể so sánh với tình yêu cảu anh đối với Lily. Nhưng muốn anh buông ra Harry, cũng là tuyệt đối không thể. Trải qua thời gian dài, anh cho là mình đem cả đời sống tại trong bóng tối, thật vất vả ánh mặt trời này mới nhẹ nhàng bay vào cuộc sống của anh, anh sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.

Không chỉ là Harry cần anh, mà anh cũng cần Harry chờ đến một ngày, lúc anh lại lần nữa nhìn thấy đồng tử lục sắc kia quen thuộc, phản chiếu trong mắt chỉ có một người, anh có thể chính thức bắt đầu cuộc sống mới. Snape không xác định, ngày này rốt cuộc sẽ tới hay không. Bất luận như thế nào, Snape hi vọng Harry có thể đợi anh, cho anh thêm một chút thời gian.

"Sev, anh đang suy nghĩ gì?" Harry thấy được vẻ mặt Snape sâu lắng.

Lần đầu tiên Snape chủ động đem Harry kéo vào trong ngực, vỗ vỗ lưng của cậu, như ôm lấy con mèo nhỏ.

"Harry, cho ta chút thời gian."

Âm thanh Snape trầm thấp xẹt qua bên tai, Harry yên lặng, cái hiểu cái không, tựa ở trên người Snape. Tâm sự của Snape cậu có lẽ hiểu được, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi, giáo sư, giờ phút này nghĩ đến ai? Là cậu, hay là….