Mandrake trưởng thành không phải chuyện một lần là xong, trong chờ đợi, thế giới của Snape bỗng nhiên an tĩnh, yên tĩnh được giống như tĩnh mịch, điều này làm cho Snape cảm thấy... rất không quen.... Đã từng cùng lặng im làm bạn Snape cũng sẽ có thời điểm không quen yên tĩnh, tuy nhiên chỉ có vài ngày, nhưng Snape đã bắt đầu nhớ thiếu niên cười hì hì cùng với anh ăn bacon and egg và trà sữa kia.
Mèo con ưa thích đuổi theo len sợi, bởi vì chúng muốn tìm được len sợi cuối cùng, vì vậy càng đuổi càng loạn, len sợi càng loạn cuốn càng chặt, cuối cùng xù lông giận dỗi rồi. Cái ví von này có lẽ không phải rất thích hợp, nhưng giờ phút này đúng như cảm nhận trong lòng Snape, mọi người còn gọi là loại cảm giác xù lông này —— nhớ.
Bị nỗi nhớ siết chặt tâm khó chịu Snape quyết định đầu tiên chữa cho Potter sau đó đánh mông của nó! Vì cái gì? Hừ, bởi vì người hóa đá Potter, căn bản chính là tự mình làm! Snape hiểu rõ Harry, cũng hiểu rõ thế cục bây giờ, người hãm hại Harry kia đem Harry hóa đá căn bản không có lợi lộc gì, cho nên chuyện này căn bản là trò hề Harry tự biên tự diễn! Harry vì chứng minh trong sạch của mình, đồng thời cũng vì bức người hãm hại kia tự lộ thân, tự bản thân đem mình hóa đá.
Trước khi thực hành kế hoạch, Harry để lại đầu mối cho Snape, trên cánh tay viết cậu lên tên Lockhart, sau khi Snape nhìn thấy lập tức liền hiểu được, kẻ luôn hãm hại Harry kia là Lockhart. Lại không nghĩ rằng tên ngu xuẩn đã vậy còn quá thiếu kiên nhẫn, bị Albus đi tìm nói chuyện một hồi tựu giống như con chuột hoảng sợ muốn chạy trốn rồi.
Lockhart là Death Eaten? Snape phân tích như vậy, bởi vì ngoại trừ Death Eaten, không ai sẽ tìm kiếm nghĩ cách hãm hại Harry! Đã như vầy, không cần phải ... Khách khí, Snape tính toán, đem Lockhart nhốt vào Azkaban là được, hay tự tay giải quyết tốt hơn, đương nhiên trước đây, anh còn muốn thưởng thức thoáng một trò hay Lockhart bị ép phải đến bước đường cùng.
Lockhart không biết mình đã bị Xà vương theo dõi, vẫn còn tìm kiếm nghĩ cách chạy ra Hogwarts, thật tình không biết nhất cử nhất động của mình đều ở dưới sự giám thị của Snape.
Đã không có Harry, Snape đột nhiên cảm giác thời gian dài hơn, vừa quay mặt, đột nhiên thấy cái Bách Bảo túi bất ly thân của Harry kia. Snape mặt không biểu tình nháy mắt mấy cái, cũng biết là đυ.ng vào đồ người khác là không đúng, vậy mà lấy lại bắt đầu lục lọi. Bên trong đồ vật đã nhiều mà lại hỗn tạp, có bảo vật cũng có phế vật, vẫn có nửa ổ bánh mì dùng thần chú giữ ấm... . . . . Snape chán ghét cau lại lông mày.
Snape cũng không biết mình đang tìm cái gì, anh chỉ là bỗng nhiên có một loại xúc động muốn nhìn trộm bí mật, dù sao trên người Harry có quá nhiều thứ làm người nghi hoặc, nhất là ma lực của nó, tăng trưởng được quá nhanh thật là khiến người khó có thể an tâm. Snape suy nghĩ trên trời dưới đất, vậy mà tưởng tượng đến có lẽ Harry là nhận được cao nhân chỉ điểm, hoặc là lấy được bí thư truyền thế ma pháp, hay hoặc là trên người nó mang theo tinh linh, cũng hoặc là, nó thật sự sử dụng cấm chú gì... . . . . Đột nhiên, một viên đá màu đỏ đập vào mắt.
Snape đem viên đá nắm trong tay suy nghĩ, là Hòn đá phép thuật, Snape chằm chằm vào viên đá nửa ngày, sau đó vậy mà nở nụ cười, cũng đem tảng đá trả lại chỗ cũ... . . . . Ngồi ở trên ghế sa lon, nụ cười luôn đọng ở trên mặt, ngoài cửa sổ ánh tà dương đỏ rực trải dài trên đất.
Ai nói anh căn bản không thèm để ý chuyện của Harry... . . Cự tuyệt tìm hiểu Harry, đồng thời cũng lén theo đuổi chân tướng, kỳ thật, ở sâu trong nội tâm để ý vô cùng. Snape đại khái đoán được quá trình sự việc, cuối cùng Bộ pháp thuật lấy được Hòn đá phép thuật là giả, là Harry chôm đi. Nói không lo lắng không nghi ngờ đều là nói dối, Harry chỉ dùng Hòn đá phép thuật để tăng ma lực, không phải là cấm chú gì, cái này đương nhiên tốt nhất, bình thường cấm chú phản phệ đều là rất đáng sợ.
Harry an tĩnh như vậy nằm ở trên giường, Snape có chút nâng lông mày, thật sự không quen! Cho nên, Mandrake như thế nào còn không trưởng thành! Thiệt là... . . .
Lockhart như ngồi trên đống lửa, hắn là người phi thường cẩn thận, từ trước đến nay là gặp một chút gió thổi cỏ lay tựu lập tức áp dụng hành động. Hắn không mạo hiểm, đây cũng là lí do hắn có thể thành công sống đến bây giờ, mà còn là nguyên nhân nở mày nở mặt. Lockhart quyết sách đúng, tình thế bây giờ, thật sự là hắn cần phải nhanh chóng rút lui ... . . . Nhưng mấu chốt là, Lockhart nhụt chí nghĩ đến, mấu chốt là hắn đi không được ah!
Tên Snape kia quả thực như ác mộng! Mặc kệ hắn lúc nào đi, đi nơi nào, anh đều có thể thần kỳ xuất hiện! Lockhart bị giày vò đến tâm lao lực quá độ, mà năng lực đối phương lại so với hắn mạnh hơn, cứng đối cứng cũng không có chỗ tốt gì. Lockhart đến nay còn nhớ rõ thời điểm ngày đó ở câu lạc bộ quyết đấu chính mình bị Snape đánh cho thất bại thảm hại, tuy nhiên khi đó hắn có cố ý nhường, nhưng là thực lực của Snape xác thực là không thể khinh thường!
Lockhart quyết định, thời gian không nhiều lắm rồi, trong vòng 3 ngày hắn nhất định được bỏ trốn! Nhưng nếu như tên Snape kia lại nhảy ra làm rối ... . . . Mắt đảo lòng vòng, so không có thực lực, nhưng không ai quy định hắn không thể ra vẻ! Lockhart cười cười, trong nội tâm đã có chủ ý.
Hầm của Snape hôm nay nghênh đón vị khách bất ngờ đến thăm, hai mắt lạnh lùng đánh giá gã đàn ông ngồi ở đối diện. Đối phương đã biến mất cái tác phong bình hoa kia, lộ ra diện mạo vốn khôn khéo.
"Mr.Lockhart có chuyện gì không?"
"Snape, anh thật giống như đang giám thị tôi." Lockhart nói rất chắc chắc, lần một lần hai có thể nói là trùng hợp, nhưng Snape mỗi lần đều như vậy đúng lúc xuất hiện ở lúc hắn rời đi, điều đó không có khả năng là trùng hợp.
Snape nheo mắt lại, Lockhart ý định ngả bài sao?
"Snape ah, tôi hãy cùng anh nói thẳng đi." Lockhart cong khóe miệng mỉm cười.
"Tôi có chuyện quan trọng phải làm, dự định rời khỏi Hogwarts, không nên ngăn cản tôi." Lockhart nhìn chằm chằm vào Snape.
"Vậy sao?" Snape chống lại ánh mắt Lockhart.
"Vậy nếu như tôi nhất định ngăn cản."
Lockhart mở ra tay, nhún vai.
"Thật sự là đáng tiếc, chúng ta không có cách nào khác đạt thành chung nhận thức." Bộ dạng Lockhart ra vẻ tiếc nuối.
"Bất quá, Snape, anh thật sự nghĩ đến anh có thể ngăn cản được tôi sao?" Lockhart xem ra rất tự tin.
Snape trào phúng cười lạnh một phát, thì ra không phải đến ngả bài, là tới khıêυ khí©h. Thực lực của Lockhart anh chính xác là chưa từng gặp qua, nhưng cái kia căn bản không quan trọng, mặc kệ thực lực đối phương như thế nào, anh đều có nắm chắc quyết thắng. Bởi vì, anh là Sevrus Snape.
"Anh có thể thử một lần, Mr. Lockhart." Snape chân thành đề nghị nói.
"Vậy thì tất cả bằng bản lĩnh." Lockhart mang trên mặt nụ cười một thâm ý khác, trước khi đi còn đặc biệt hướng phòng ngủ nhìn thoáng qua, cửa nửa mở, nụ cười Lockhart càng sâu.
Sinh tồn, nhưng mà có rất nhiều cách thức... . . . .
Nửa đêm Hồn ma ở bờ sông, ẩn chứa sắc thái âm mưu, bốn phía âm lãnh dọa người, giữa sông nước đen bốc lên. Bên cạnh bờ người nọ vung đũa phép, trên sông xuất hiện một con thuyền nhỏ, vượt qua U Linh sông, cho dù ra phạm vi Hogwarts, khi đó hắn có thể tự do sử dụng Độn thổ rồi!
"Mr.Lockhart thật đúng là hiểu được khiêu chiến nhẫn nại của ta ah như thế nào." Một bộ màu đen, Snape từ một trong rừng đi tới, Lockhart cuối cùng thiếu kiên nhẫn sao?
Lockhart xoay người, không chút nào bất ngờ nhìn Snape.
"Ta đang nghĩ ngợi, ngươi cũng đã đến." Lockhart thấy người tới không có kinh hoảng, ngược lại mỉm cười.
"Hi vọng Mr.Lockhart làm chuẩn bị đầy đủ, bởi vì ta từ trước đến nay không phải hiểu được cái gì gọi là điểm đến là dừng." Đũa phép màu đen của Snape sáng lên.
"Ha ha, vậy thì thật là tốt, điểm đến là dừng của ta, từ trước đến nay cũng chỉ là nói mà thôi." Đũa phép màu nâu của Lockhart đứng ở trước ngực.
Giống như trở lại câu lạc bộ quyết đấu ngày đó, Lockhart cùng Snape lần nữa đối địch, nhưng lần này nếu không phải nói giỡn, mà là quyết đấu thật sự. Thực lực của Lockhart xác thực không kém, hoàn toàn là một Pháp sư kinh nghiệm về phòng ngự Pháp thuật hắc ám, nguyên một đám thần chú phát ra nhanh nhẹn, căn bản không giống hắn bình thường biểu hiện ra ngoài cái dạng bao cỏ kia. Nhưng giáo sư của chúng ta là ai ah, đó là bậc thầy Albus cùng Voldemort đều giơ tay khen ngợi, nhưng Hồn ma đen thui bờ biển vì ánh sáng mà đến, náo nhiệt vô cùng.
Lockhart tự nhiên là biết mình căn bản không thể nào so được Snape, hắn chỉ là kéo dài thời gian mà thôi. Người như Snape có lẽ vĩnh viễn cũng làm không hiểu cái gì gọi hèn hạ vô sỉ a, nhưng mà Lockhart lại hiểu rõ chân lý bốn chữ này. Bị đánh toàn thân tổn thương, Lockhart lại đột nhiên mỉm cười.
"Ta nói, giáo sư Snape, ngươi còn không mau trở lại xem?" Lockhart bụm lấy vết thương trên cánh tay đổ máu, thở hổn hển nói.
Có ý gì? Snape khó hiểu.
"Ngươi không quay về, tiểu Harry của ngươi đốt thành than rồi!"
Hai con ngươi của Snape lóe lên, lập tức sẽ hiểu Lockhart làm cái gì.
"Ha ha, ngươi cho rằng ta lần trước đi chỗ ngươi thật sự chỉ là vì nói vài lời nhảm sao?" Bộ dạng Lockhart thoạt nhìn rất liều lĩnh, hắn lần trước nhưng mà để lại thần chú hẹn giờ đặt tại trong hầm Snape ngay tại cửa phòng ngủ nha.
"Bậc thầy Độc dược Vĩ đại Snape nhất định biết rõ Lửa quỷ a, đây chính là đồ tốt, không biết tiểu Harry hóa đá có bản lãnh chạy trốn hay không?" Đoan chắc nhược điểm của Snape, Lockhart láo xược cười to. Mỗi người đều có nhược điểm, mà hắn sở dĩ có thể mọi việc đều thuận lợi cũng là bởi vì hắn hiểu được nhược điểm lợi dụng người khác như thế nào! Snape để ý nhất chính là Harry Potter kia, từ trên người Harry ra tay đánh bại Snape là hiệu quả nhất đấy!
Snape sắc mặt rất âm trầm, không chút do dự, quay người hướng lầu đài Hogwarts mà đi. Lockhart mừng rỡ như điên, cho rằng mục đích của mình đạt được, thật tình không biết kỳ thật hành động của hắn vừa mới hoàn toàn chọc giận Xà vương. Vừa đi hai bước, Snape đột nhiên xoay người lại, đũa phép nhanh như chớp nhắm ngay Lockhart.
"Imperio!" (cái này nên gọi là có thù tất báo của Slytherin ko)