Halloween hỗn loạn người quỷ cùng vui qua rồi, nếu như nói scandal trước đó của Snape và Harry bất quá là một đám người truyền nhau thuật lại không có lửa thì sao có khói, như vậy sau Halloween có thể nói, truyền thuyết này đã đã trở thành sự kiện lịch sử. Snape đối với cái này đã chết lặng, hiện tại mà ngay cả giáo sư McGonagall nhìn thấy anh đều là loại ánh mắt mập mờ không rõ nghĩa này, ôm tâm tình vò mẻ chằng sợ nứt nào đó nào đó, Snape ngẩng đầu ưỡn ngực di chuyển trên đường lớn bóng rừng Hogwarts, người độc thân chân lý, là người cô đơn... ... ( giáo sư, anh xác định anh độc thân, là chân lý? ? )
Ngồi trong phòng học, Harry cười đến giống như mèo trộm đồ tanh, trải qua sự kiện giáo sư lần trước ghen về sau, Harry đã thấy được ánh sáng thắng lợi. Quả nhiên là thói quen thành tự nhiên mà, sự thật chứng minh lúc trước chính mình áp dụng phương pháp đánh chết không buông là vô cùng sáng suốt ah!
Trong nháy mắt, lại đến thời gian đại chiến Quidditch! Đội trưởng đội bóng Slytherin Marcus đã sớm nghe nói qua phương diện này Harry rất lợi hại, vì vậy gởi lời mời, hi vọng Harry có thể gia nhập đội bóng cùng kháng địch, chắc hẳn phải vậy, Harry mừng như tên điên đã đồng ý.
Đã năm thứ hai, Harry rốt cục toại nguyện gia nhập đội Quidditch, cùng cậu nhập đội còn có Draco, hai người đã trở thành người hợp tác. Lucius kẻ có tiền này nghe thấy tin tức, tự động bỏ vốn tài trợ Nimbus 2001 cho toàn bộ đội Slytherin. Lúc Draco chứng kiến cán chổi màu xanh lá kia, cảm giác trong lòng rất phức tạp, một mặt là cảm thấy màu xanh lá quả nhiên so màu đỏ thẫm đẹp mắt, làm cho cùng lúc lại cảm thấy cha của mình giống như trở thành một tên đần trong miệng Harry... ... Nhìn xem các đồng đội mừng rỡ dị thường thảo luận Nimbus 2001 mới trong tay, Draco bỗng nhiên có cảm giác trống vắng mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh... ... .
Cưỡi Nimbus 2001 bay lượn trên không trung, cảm nhận được tiếng gió bên tai ù ù, giống như rốt cục chim đã sổ l*иg, Harry không ngừng trên không trung quay cuồng, biểu diễn động tác kỹ thuật siêu cấp hoa lệ của mình, cậu là chuyên gia cưỡi chổi, thấy trên mặt đất một đám trợn mắt há hốc mồm kia ah.
"Anh nghĩ tới năm nay chúng ta nhất định có thể thắng Griffidor, em nói đúng chứ!" Marcus đứng ở Draco bên người, đối với kỹ xảo bay lượn của Harry nghẹn họng nhìn trân trối.
Draco cười, nhìn tên nhóc tự do trên không kia, kỹ xảo của Harry thật sự là giỏi không phản đối ah! Ngay cả nó đều không thể không thừa nhận, chịu thua đem vị trí Tầm thủ nhường lại.
Harry nghênh đón trận bóng đầu tiên thuộc về mình sau khi sống lại, Lão Har tuổi trẻ nhiệt huyết sôi trào.
300 trước Snape vẫn không hi vọng Harry chơi Quidditch, trăm phương ngàn kế muốn đem Harry đá ra đội bóng Quidditch Griffindor, không có kết quả. Nguyên nhân có hai cái: thứ nhất, một trong khẻ đáng ghét nhất cuộc đời anh, James Potter chính là một cầu thủ Quidditch rất xuất sắc, mà Harry Potter vừa lúc là con của hắn; thứ hai, thời điểm Harry chơi Quidditch cuối cùng đều không có chuyện gì tốt cả, nếu không có cái chổi điên cuồng, nếu không phải là ngã rãy cánh tay, hoặc là bị giám ngục Azkaban hôn, tóm lại, không có việc nào là đáng phải vui mừng. Cho nên trước kia Snape luôn không muốn nhìn Harry chơi Quidditch không phải là không có lý do, cùng lúc là chán ghét, cùng lúc là lo lắng.
Hiện tại, Snape đối với vận động Quidditch này vẫn không có cảm tình gì, nhìn thấy Potter đối với Quidditch ham thích, chỉ nghĩ tới: quả nhiên là con của James, đều là giống nhau không có đầu óc —— cái kết luận này làm cho người phiền chán. Tuy chán ghét, nhưng cái này dù sao cũng là trận đấu thứ nhất của Potter, tên kia mục tiêu rõ như vậy, biết đâu có thể lại hiện ra tên điên cuồng nào đó thi chú với nó hay không. Huống hồ, với tư cách Chủ nhiệm Slytherin, anh cũng có thể quan tâm trận đấu Nhà mình. Snape cam chịu vừa phải đi đến trận thi đấu, thời điểm lúc Harry ăn mặc y phục chơi bóng màu xanh lá cây hiện ra ở trước mặt anh, nhìn cái khuôn mặt cực giống James kia, Snape có cảm giác trời đất đảo lộn, dường như đứng trước mặt chính là James.
"Giáo sư! Anh tới xem em chơi bóng ah! Quả nhiên là chồng hát chồng hò sao?" Harry thấy Snape, hai mắt tỏa sáng.
Snape đầy ghê tởm, thu hồi lời mở đầu, James nói chuyện như thế này với anh, anh nhất định sẽ lập tức cho mình một cái Avada... ... (yes, đây cũng không ưa James Potter, luôn cả cp JamesSev gì đó)
"Potter, nếu như trong đầu trò không phải dịch sên, nên nhớ rõ ta là Chủ nhiệm Slytherin, nên tham dự trận đấu Quidditch, mặc kệ ta có thích hay không."
"Hắc hắc, giáo sư nói như thế nào cũng có thể á..., dù sao... . . . ." Harry hiện tại đã hoàn toàn không đem Snape châm chọc khıêυ khí©h để vào mắt rồi, bởi vì cậu có tuyệt chiêu, mang theo dáng cười phơi phới, tiến đến bên người Snape thấp giọng nói.
"Dù sao, em biết rõ giáo sư yêu thích em." Tuy nhiên bây giờ còn không có thừa nhận.
Snape quả thực nghiến răng nghiến lợi ah! Vì cái gì anh vậy mà sẽ bị quỷ khổng lồ con này bức cho tới bước này nữa? Cẩn thận tưởng tượng như vậy, giống như có cảm giác từng chút từng chút lọt vào bẩy rập... . . . . .
Thính phòng đã lên tới giữa không trung, Harry mang theo cái chổi vào sân, một bộ dạng đáng ghét đối với bốn phía phất tay ra hiệu, làm cho chính mình tựa như người lãnh đạo quốc gia.
Harry cỡi chổi tin tưởng hết mình, hôm nay chính là lúc cậu hãnh diện trước mặt giáo sư ah! Giáo sư nhìn thấy biểu hiện đẹp trai của cậu, nhất định sẽ càng thích cậu ... ... . (em xác định??)
Hôm nay đội Griffindor có vẻ rất khẩn trương, bởi vì bọn họ đối mặt không chỉ có Draco Malfoy kỹ xảo bay lượn nổi tiếng, còn có Harry Potter không biết mức độ thực lực, nhưng theo như lời đồn, kỹ xảo bay lượn của cậu cũng rất xuất sắc. Điều này làm cho cả người Wood đều ở vào gần như trạng thái điên cuồng đề phòng, tiếng còi vang lên, hai đội bổ nhào giằng co lại với nhau. (Griffindor thua chắc rồi)
Trong tất cả truy thủ, Draco mặc dù là trẻ tuổi nhất, nhưng biểu hiện lại vượt trội nhất. Harry càn quét bốn phía lấy tìm kiếm quả bóng nhỏ màu vàng kia, thỉnh thoảng vẫn không quên vứt cho giáo sư nhà mình cái liếc mắt đưa tình. Trái lại cái liếc mắt đưa tình này làm Harry phát hiện cái ghế trên chỗ giáo viên một chút bất thường, Lockhart không có. Tuy nhiên cũng không có quy định nói tất cả giáo sư nhất định phải quan sát trận đấu Quidditch, nhưng đây gần như chuyện này là ước định mà thành, như không phải tình huống khẩn cấp, tất cả giáo sư thông thường đều tham dự. Hắn đi đâu vậy?
Harry còn chưa kịp nghĩ nhiều, một vệt màu vàng liền nhanh chóng hiện lên trước mắt, Harry quay người chăm chú đuổi theo, cuối cùng đã tới thời khắc cậu thi thố tài năng rồi! Harry ngửa mặt lên trời cười dài!
"Mau nhìn! Harry tìm được Golden Snitch rồi!"
"Cậu ta bay được thật giỏi quá!"
Nương theo tình cảnh Harry đuổi theo quả bóng nhỏ kim loại xoay nhanh, bốn phía phát ra tiếng vỗ tay vang dội. Harry không chút nào sợ hãi ở trên không làm lấy các loại động tác nguy hiểm, người bên ngoài nhìn chỉ cảm thấy giống như xem xiếc đã ghiền, ngược lại là vẻ mặt Snape lộ ra căng thẳng, đũa phép trên tay khi có thể chuẩn bị ứng đối bất luận tình huống đột phát gì. Xem một trận đấu, tựa như chiến trận.
Quả bóng nhỏ màu vàng đáng thương làm sao có thể đào thoát được bàn tay của Harry này... ... Rốt cục đùa bỡn chơi đùa đủ rồi, Harry không kéo dài thời gian làm biểu diễn nữa, lao xuống rất nhanh gần như cùng bay song song quả bóng nhỏ. Trên mặt Harry lộ ra một nụ cười xấu xa, lập tức cả người nhảy khỏi cây chổi, nhào tới quả bóng.
"Ah! Merlin! Cậu ta đang làm gì đó!"
"Cậu ta không muốn sống nữa ư!"
Người xem xung quanh bắt đầu hỗn loạn nghị luận, thân thể Harry rơi tự do từ trên cao, bỗng nhiên duỗi ra một tay.
"Accio cái chổi."
Chỉ thấy cây Nimbus 2001 màu xanh lá bỗng nhiên bay đến trên tay Harry, Harry liền lấy tư thế cỡi chổi đáp xuống, cách mặt đất không đến một mét, một lần nữa bay lên cao, nắm tay mở ra, Golden Snitch tại lòng bàn tay đập thình thịch.
Tiếng chuông vang lên trận đấu chấm dứt.
"Harry Potter bắt được Golden Snitch! 150 điểm, đội Slytherin thắng!"
Chiêu mạo hiểm cuối cùng kia của Harry khiến cho mọi người đều nhiệt huyết sôi trào, loại kỹ thuật này quả thực là Merlin ban ân. Đang lúc mọi người vui mừng khôn xiết, nhưng sắc mặt Snape lại đen thui! Động tác vừa mới đó là đi tìm chết, để cho Potter chơi Quidditch, quả thực chính là ác mộng!
Trận đấu vừa mới chấm dứt, mọi người còn hưng phấn không hết, vây quanh Harry tung lên. Trong mơ hồ Harry nhìn thấy thân ảnh Filch, sắc mặt lão hoảng sợ từ lầu chính chạy đến, ở bên tai Albus không biết nói gì đó. Albus nghe vậy lập tức có chút nghiêm túc gật đầu, ngay sau đó kêu lên tất cả giáo sư, mọi người cùng nhau vội vàng hướng lầu chính đi đến. Giờ phút này Harry từ trong tập thể giáo sư thấy được Lockhart, không biết là hắn trở về lúc nào.
Harry phá vỡ bắt chuyện cùng mọi người, lấy cớ thay quần áo, liền rời khỏi sân bóng, đường vòng đuổi kịp Albus. Trong hành lang vang vọng lẹp xẹp tiếng bước chân, nhóm giáo sư bọn họ trên đường đi đều không nói gì. Thẳng đến đi đến ở bên trong hành lang lầu ba, tất cả mọi người ngừng lại, nhưng thấy một đứa bé cứng đờ nằm té trên mặt đất, toàn thân phủ lấy màu nâu xanh, trên tay còn cầm một cái Cameras Muggle, đúng là Colin!
" Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Albus hỏi.
"Đứa bé này bị hóa đá rồi."
Filch trả lời, lão vừa mới tuần tra đến nơi đây, đột nhiên phát hiện có quỷ con nằm trên mặt đất. Còn tưởng rằng là trò đùa dai, khiển trách vài tiếng vậy mà quỷ con kia không có phản ứng. Lão đi đến nhìn, mới phát hiện đối phương đã bị hóa đá rồi. Vội vàng hấp tấp chạy ra đi nói cho hiệu trưởng, mới có một vụ.
Albus thần sắc nghiêm túc đi qua, hai mắt giấu ở dưới tấm kính lộ ra lo lắng cùng không vui mơ hồ, còn có chút ý tứ hoài nghi. Đứa bé kia vẫn duy trì tư thế chụp ảnh, Albus cầm cameras lên, mở ra cái nắp cuộn phim phía sau, khói đen đậm đặc xông ra, dĩ nhiên bên trong Cameras đã tan chảy không còn gì.
Snape thấy thế, ánh mắt lập loè vài cái, sắc mặt trở nên càng nghiêm túc, thậm chí còn lộ ra một chút âm lãnh. Trầm ngâm một lát, cũng chẳng nói câu nào bắt đầu tách khỏi mọi người, áo choàng màu đen bay lên tạo thành một vòng cung áp lực.
Nghe đến đó, lại quan sát phản ứng mấy người, Harry trong lòng có đáy.
Chuyện này là Harry làm hay sao? Làm sao có thể! Harry không vui nhíu mày, cái con Khổng Tước hoa lá chết tiệt kia, cũng dám hãm hại cậu! Đủ vô sỉ rồi!
Bất quá giáo sư giống như đã hiểu lầm, Harry lấy khuôn mặt khóc tang, cái này thảm rồi... ... .