Chương 43: Xuất Sư.

CHƯƠNG 43: XUẤT SƯ.

—o0o—

Lucius và Snape cũng có nghe thấy lời đồn trong giới phù thủy nước Anh.

Lucius âm thầm mắng “cáo già” rồi không tỏ vẻ gì, y biết mình càng nói càng sai, lấy bất biến ứng vạn biến là được rồi. Dù sao y đã là thỉnh giả, giờ cũng có thể rảnh tay, vừa lúc tìm hiểu rõ ràng về hoa văn trên cổ tay. Còn Sev, Lucius suy nghĩ một chút rồi cũng bình tĩnh lại, thấy thế nào thì hiện tại Voldemort cũng không định công khai trở mặt với Dumbledore, tin chắc dù phù thủy trắng phòng bị Slytherin thế nào cũng không mặc một phù thủy nhỏ bị hại trong Hogwarts đâu.

Vì suy đoán cơ bản này Lucius cũng thả lỏng bên Sev, việc cấp bách bây giờ chính là thừa dịp biết rõ về hoa văn, hay thật sự là khế ước hôn nhân, Lucius âm thầm quyết định, mình phải nghĩ cách làm thế nào để khế ước hôn nhân này hoàn thành. Còn đâu thì giao cho Abraxas là được, Lucius nghĩ không trách nhiệm, hiện tại y bắt đầu tin tưởng cha mình đã sắp xếp hết rồi, nói không chừng ở nơi nào đó còn cất giữ lực lượng bảo vệ gia tộc Malfoy ấy chứ.

Về phần Snape, lời đồn trong Slytherin anh cũng biết, hơn nữa nhờ vào việc hỏi thăm tin tức, cũng nghe được tin Lucius có hôn ước rồi.

Phán đoán giống với lão Chúa tể Hắc ám, Snape cười nhạt. Là người gần gũi nhất với Lucius từ năm thứ năm, Snape tuyệt đối có quyền lên tiếng, Lucius cực kỳ “sạch sẽ”, nhưng không biết tương lai thì sao… Mắt Snape tối lại, anh nhanh chóng cắt đứt suy nghĩ của mình, bây giờ chưa phải lúc nghĩ tới điều này.

Còn chuyện học đồ, hừ, Dumbledore lão điên kia vẫn không nhịn được ra tay. Tuy Snape đã sớm đoán trước điều này nhưng khi thật sự xảy ra Snape vẫn cảm thấy thất vọng tràn trề.

Hóa ra anh vẫn còn hy vọng với lão ong mật kia sao? Dù kiếp trước cụ ta lợi dụng hoàn toàn cả linh hồn mình à. Cả đời này mình lại là một phù thủy nhỏ không hề có chỗ dựa mà, là một phù thủy nhỏ còn đang đến trường… Chỉ là vì tương lai mình có thể có tác dụng trong chiến tranh thôi sao? Dumbledore cụ làm vậy khác gì với Chúa tể Hắc ám dự bị Tử thần Thực tử chứ?

Snape cảm thấy càng ngày càng tức giận, nhất thời, dù phù thủy trắng hay Chúa tể Hắc ám cũng làm anh ghê tởm! Nghĩ lại Potter kiếp trước, bắt đầu từ năm nhất đã có “kế hoạch bồi dưỡng”, trong lòng Snape thậm chí còn đồng tình với tên Potter mắt xanh kia.

Nghĩ đến Potter mắt xanh lại nghĩ đến tên Potter cỏ ngô, gần đây Nhóm Đạo tặc quả thật rất ít khi lượn lờ trước mặt mình, nhưng cũng không giảm đi sự chán ghét của Snape với họ.

Thở sâu, hạ quyết tâm Snape tiếp tục chuẩn bị thí nghiệm xuất sư, nếu Dumbledore đã kéo Lucius đi ra, vậy anh tuyệt đối sẽ không trở thành nhược điểm của Lucius. Chỉ cần anh xuất sư, khế ước đảm bảo cũng tự mất hiệu lực. Nếu phù thủy trắng đưa mình lên bàn cờ, anh cũng chỉ có thể cố gắng tăng giá trị cho mình, ít ra sẽ không giao phong giữa hai bên đen trắng như quân tốt thí kiếp trước. Anh và Lucius đều cần có thời gian, chiến tranh cũng không phải chỉ một hai người là có thể hoãn lại.



— Tôi là đường ranh giới Snape chuẩn bị xuất sư —

Cái gì là tiêu chuẩn của một bậc thầy lĩnh vực chứ? Đầu tiên anh phải được những người trong lĩnh vực này tán thành, rồi anh còn phải tự kiến thụ.

Hai yêu cầu này đặt trên lĩnh vực độc dược, chính là đạt được chứng chỉ cấp A nhà bào chế thuốc trở lên, rồi phát minh ra một loại độc dược cấp ba trở lên.

Độc dược học phát triển cho tới hôm nay đã gần như rập khuôn như luyện kim, độc dược thế gia xuống dốc, bậc thầy độc dược coi trọng…, mà giới phù thủy không hề coi trọng nghiên cứu khoa học, tạo thành hiện trạng ở giới phù thủy nước Anh, đừng nói là phát minh, ngay cả thay đổi cũng cực kỳ khó khăn. Nên chưa tới hai tháng sau Snape được Slughorn dẫn tới Hiệp hội Nhà bào chế thuốc lần thứ hai xin xuất sư, gần như tất cả mọi người đều kinh ngạc, rồi có vài Nhà bào chế thuốc bí mật cũng thay đổi cái nhìn với Slughorn, thái độ cũng càng thêm tôn trọng — có thể dạy dỗ một vị bậc thầy độc dược sắp ra lò trong vài năm ngắn ngủi, về sau danh vọng của Slughorn sẽ tăng cao một bậc trong lĩnh vực độc dược.

Hôm nay Slughorn cực kỳ vui, hồi mới Snape tìm ông nói muốn xin xuất sư ông còn tưởng học đồ mình đùa, quả thật Snape lấy được chứng chỉ cấp A nhà bào chế thuốc, Slughorn cũng rất mong có thể nhanh chóng giải trừ khế ước học đồ với Snape. Nhưng Slughorn là một Slytherin, Slytherin cũng không giũ bỏ trách nhiệm thuộc về mình, bởi vậy ông cũng sẽ không tìm cách vứt bỏ Snape.

Không ngờ, thật không ngờ, sau khi Slughorn hòa ái nói ra đề nghị của mình, học đồ ông lại bình tĩnh đưa cho Slughorn một bình dược màu xanh nhạt.

Theo thói quen, Slughorn đeo găng tay rồng, cầm độc dược cẩn thận kiểm tra, lại còn đùa với học đồ của mình. Nhưng một câu của Snape lại khiến ông suýt nữa đánh rơi bình độc dược này, “Đây là dược trị liệu di chứng của Crucio.”

“Merlin ơi!” Giáo sư Slughorn kêu lên, đương nhiên ông rất hiểu về Lời nguyền Hành hạ, sự thương tổn do thần chú này tạo ra với linh hồn cơ bản là không thể chữa được, đó cũng là lý do vì sao mà Lời nguyền Hành hạ lại là một trong ba lời nguyền không thể tha thứ. Hiện tại học đồ của ông lại nói mình có thể điều chế ra dược chữa trị sự thương tổn với linh hồn của thần chú này, giống như ở xã hội loài người đột nhiên có một người nói cho bạn biết nham chứng có thể chữa được vậy.

Với sự hiểu biết về Snape, Slughorn trực tiếp bỏ qua giai đoạn nghi ngờ, bắt đầu tính toán chuyện này mang cho ông những lợi ích nào.

Danh vọng thì không cần nói, học đồ mình chỉ cần vài năm đã trở thành bậc thầy độc dược, thanh danh Slughorn ông chắc chắn sẽ như diều gặp gió không chỉ vậy, là tác phẩm để Snape xuất sư, nghiêm khắc mà nói, bình độc dược này được làm trong lúc cậu ta là học đồ, nói cách khác ông có quyền đặt tên và một nửa quyền tiêu thụ. Nghĩ đến danh vọng như nước lùa vào, và mạng lưới tiêu thụ rộng khắp của gia tộc Malfoy, Slughorn chưa từng hài lòng vì đã thành lập khế ước học đồ như lúc này.

Đó cũng là vì sao Snape đang đứng cạnh Slughorn vẻ mặt đắc ý, nghĩ đến mình vừa mang độc dược tên là “Horace cân bằng” nộp lên mọi người chung quanh hâm mộ lại ghen tị, Slughorn cảm thấy vô cùng hớn hở.



Sau khi nhận được chứng chỉ cấp A nhà bào chế thuốc Severus Snape lại làm Hogwarts chấn động một lần nữa, a, có lẽ không chỉ là Hogwarts mà toàn bộ giới phù thủy nước Anh đều giật mình. Chỉ một năm, dù Slughorn có là thầy giỏi đi nữa thì cũng chứng tỏ được thiên phú của Snape rất kinh người. Trong nhất thời, đông đảo động vật nhỏ trong trường đều được gia đình cảnh cáo, người như thế chỉ có thể mượn sức và kết giao, không được gây thù hằn.

Ngược lại là Lucius, lúc biết được tin tức này đã là sau khi ở trong phòng huấn luyện gia tộc Malfoy ba ngày rồi, thời điểm đi ra pháp lực tiêu hao sạch sẽ, mái tóc bạch kim mượt mà thì bết dính vào nhau. Lucius không thèm để ý, y ngồi trong phòng tắm vuốt đồ đằng trước ngực, cảm thấy mất thể diện, như là y không kết thúc trách nhiệm của y vậy.

Đương nhiên Lucius biết mục đích Sev của y nóng lòng xuất sư, làm y vừa cảm thấy ngọt ngào vì được bảo vệ, nhưng cũng có tức giận vì không quan tâm tới Snape. Thậm chí y còn âm thầm tự trách, vô năng! Là sự bất lực của y làm Sev của y không thể không lộ diện ra bên ngoài, mà hiện tại y không thể làm gì.

Lucius cắn răng, lưỡng lự đi vào Bộ Pháp thuật, y chèo kéo quan hệ, mấy ngày nay đứng ở trong Cục Thần bí, tra màu sắc hoa văn đến tận đây, Lucius đã hạ quyết tâm lần này nhất định phải tra đến cùng.

Ngoài việc Snape như không thèm để ý và Lucius không có động tĩnh gì, Hogwarts cũng không bền chắc, ít nhất cũng có một đám người hận nghiến răng nghiến lợi vì Snape xuất sư.

Đứng mũi chịu sào là Prince tiểu thư, nhìn vào điệu đi theo Bella, và dáng vẻ người hầu của Narcissa sau khai giảng, Slytherin cũng hiểu được đó là thái độ của gia tộc Prince đối với gia tộc Black – nếu không có Voldemort thì chuyện này đã gần như là dựa dẫm.

Slytherin vừa cười nhạt với hành động của gia tộc Prince khi không cần tôn nghiêm của thế gia từ xưa, vừa nâng cao đãi ngộ của Prince tiểu thư, không nhìn mặt tăng thì cũng phải nhìn mặt Phật, gia tộc Black đang ở thế mạnh, không thể trêu vào.

Prince tiểu thư cũng có đắc ý, đi theo sau Narcissa mang theo dáng vẻ cáo mượn oai hùm. Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tầy gang, tin tức Snape xuất sư truyền đến Prince tiểu thư ngất ngay lập tức. Một người dâng tận miệng làm học đồ người ta không thèm nhận, một người thì được chủ động tiếp nhận lúc trước thì còn có thể nói Slughorn có mắt không tròng, lòng tham không đáy, nhưng giờ xem đi, gia tộc Prince càng giống hòn đá kê chân hơn. Nghĩ đến châm chọc sau lưng dạo gần đây, Prince tiểu thư cực kỳ giận dữ.

May mà cô ta có lý trí, biết mình không thể trả thù một cách trực tiếp, vì thế cô ta liền viết thư cho Bella, tuy chỉ quen sơ một thời gian, vị đại tiểu thư gia tộc Black đã gây được ấn tượng mạnh mẽ và thân thiết với tâm lý tiểu thư Prince.

Không tới mấy ngày nữa, tiểu thư Prince nhận được một bức thư trả lời rất dày, rồi còn có một cái hộp. Prince tiểu thư xem xong thư, đột nhiên mỉm cười lạnh lẽo, cô ta mở hộp, bên trong là một bình dược màu lam có vẻ rất được.

“Severus Snape, mày cái đồ máu lai ti tiện!” Tiểu thư Prince sắc mặt dữ tợn, động tác lại cực kỳ nhẹ nhàng.

Cùng lúc, trong tòa tháp Gryffindor, Sirius đang gỡ bức thư mà chị cả cậu gửi tới. “Kế hoạch bắt đầu.” Sirius nheo mắt lại, Cissy, người làm chị đau lòng em tuyệt đối sẽ không buông tha. Đăng bởi: admin