Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Harry Potter Chi Chuộc Tội

Chương 19: Đặc Quyền Của Huynh Trưởng.

« Chương TrướcChương Tiếp »
CHƯƠNG 19: ĐẶC QUYỀN CỦA HUYNH TRƯỞNG.

—o0o—

Khai giảng năm thứ tư không có gì mới mẻ, khi Snape trở lại phòng sinh hoạt Slytherin thì người cũng đã tan, “Đàn anh Snape.” Một giọng nói sợ hãi vang lên.

Snape quay đầu lại, nhờ trí nhớ tốt, đương nhiên anh nhận ra đây là “đầu sỏ gây tội” được Lucius sắp xếp vào phòng ngủ của mình năm trước. “Trò Scott,” Giọng của anh có vẻ nguy hiểm, hiển nhiên anh nhớ ra vị này có cùng tên với tên Potter kia, “Cậu có yêu cầu gì cần nói với đàn anh hèn mọn của cậu sao? Hay là trò Scott rốt cuộc nhớ ra mình hẳn nên xin lỗi vì đã làm tu hú.”

“Đàn… đàn anh Snape.” Rắn nhỏ Scott co rúm lại, là một trong số ít vài người chứng kiến khí thế xà vương của Snape, cậu biết rõ máu lai Slytherin trước mắt không phải vì bề ngoài mà được Malfoy chú ý, “Ký túc xá hiện tại của anh hiện tại lại là của anh, Huynh Trưởng Malfoy vừa mới công bố sau khi nói chuyện với học trò mới đó.” Bây giờ Scott vẫn còn có thể nghe được tiếng cười không che dấu được trong Slytherin lúc ấy, có một số tiểu thư nhà quý tộc, dù không cười ra tiếng nhưng sắc mặt vui mừng vẫn không thể giấu đi.

Cùng với tin Snape bị “đuổi” khỏi phòng ngủ Huynh Trưởng Malfoy thì Huynh Trưởng Malfoy đã chính thức dọn vào ký túc xá dành cho Huynh Trưởng, khác với một bộ phận lớn rắn nhỏ cho rằng Snape bị “thất sủng”, Scott hiểu, máu lai Slytherin trước mắt cũng không phải quả hồng mềm dễ bóp nát, quan hệ giữa anh ta và Huynh Trưởng Malfoy chỉ sợ cũng không đơn giản như mọi người cho rằng.

“Vậy thì, cậu muốn có cái gì từ chỗ của tôi?” Snape nheo mắt lại, giấu đi sự mất tự nhiên khi mình nghe được tin tức này, không hề che dấu khí thế bản thân, dù sao rắn nhỏ trước mắt cũng đã thấy rồi.

“Không… không có gì, chỉ là tôi cảm thấy hẳn nên nói tin này cho đàn anh Snape thôi.” Scott cố gắng thẳng lưng, đương nhiên cậu biết Snape sẽ gặp phải chuyện gì, cười nhạo, miệt thị, bỏ đá xuống giếng… Slytherin cũng không cấm nội đấu, hơn nữa đối tượng lại là máu lai mà những quý tộc cảm thấy không có sự uy hϊếp nào.

Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi vĩnh viễn sẽ tốt hơn việc dệt hoa trên gấm, Scott nhớ rõ lời của tổ phụ, đó cũng là nguyên nhân vì sao mà dù gia tộc Scott chỉ là một quý tộc nhỏ, nhưng cậu vẫn sống rất tự tại. Nhìn từ phản ứng giữa đàn anh Snape và Huynh Trưởng Malfoy lần trước, Scott mẫn cảm nhận ra chút khác biệt, nên cậu chỉ bo bo giữ mình sau hoạt động chỉnh người kia. Hiện tại tuy Huynh Trưởng Malfoy tỏ thái độ nhưng Scott vẫn cảm thấy, tin vào phán đoán của mình, đây là lời thứ hai mà tổ phụ dạy cậu.

Bình ổn cảm giác của mình, Scott đặc biệt ở lại, cảnh cáo Snape cảnh ngộ mà anh ta sắp gặp phải.

“Vì thế tôi phải cám ơn?” Snape nhướng mày, nên không hổ là xuất từ Slytherin sao, dù là “James” cũng thông minh hơn con sư tử Gryffindor ngu ngốc kia nhiều.

“Cũng không cần.” Scott như là hoàn thành nhiệm vụ, sau khi nói xong lập tức biến mất. Khí thế của đàn anh Snape thật sự là quá đáng sợ, cậu vẫn nên chuồn nhanh. Còn những con rắn nhỏ khác ư? Hừ, cậu cũng không có nghĩa vụ cảnh cáo họ, để cho mấy tên ngu ý đi mà thử cân lượng đàn anh Snape đi.



Snape một mình rời đi phòng sinh hoạt Slytherin trống vắng, lần thứ hai vào ký túc xá “đặc biệt” của mình tâm trạng Snape có chút phức tạp.

Khác với sự tự do và sung sướиɠ trong tưởng tượng, Snape hiếm khi thấy tâm trạng của mình hơi mất tự nhiên. Hành động của Lucius trên xe lửa còn rõ ràng trước mắt, thực rõ ràng không phải là “thất sủng” như các tên quý tộc nhỏ đầu óc bị quỷ khổng lồ giẵm phải đã suy đoán, vậy thì, vì sao Lucius lại làm thế này? Là vì bảo hộ? Hay là vì mục đích khác? Kỳ thật Snape hiểu được, chỉ là anh không thoải mái vì Lucius không chủ động nói với anh, cảm giác biết tin tức này thông qua kẻ thứ ba thật sự là buồn bực!

Được rồi, Severus, anh thầm phỉ nhổ bản thân! Mày chẳng qua chỉ là một máu lai ti tiện mà thôi, chỉ là mạnh độc dược chút thôi, chẳng lẽ mày còn hy vọng Lucius hiện tại đã tin tưởng mình như kiếp trước, đừng có mà mơ! Đây là cảnh cáo, người thừa kế nhà Malfoy đang cảnh cáo mày đừng có quá phận, đừng cho là mình có đảm bảo rồi thì không thể thay thế.

Snape nhắc đi nhắc lại mấy lần trong lòng mình, đôi mắt đen huyền dần trở nên trống rỗng, sắc mặt cũng cứng ngắc như thường thấy, hoặc là, càng thêm tái nhợt lạnh lùng?

Rất nhanh, Snape đã dọn xong đồ đạc của mình, trước khi ném mình lên giường Snape theo bản năng nhìn phòng tắm, vì thế anh miết miệng, cười nhạo mình mặc dù bị cảnh cáo vẫn cứ theo bản năng không muốn làm Lucius thất vọng. Anh cam chịu đi vào phòng tắm, vừa an ủi mình đây chẳng qua chỉ là vì cho thầy giáo tương lai của mình một ấn tượng tốt mà thôi.

Vung đũa phép, trong vài cái chớp mắt phòng tắm đơn sơ biến thành phòng tắm kiểu cách Huynh Trưởng, Snape ngâm mình trong bồn tắm lớn, lần đầu tiên cảm thấy nước ấm cũng có tác dụng an ủi.

“Sev, cậu…” Trong lớp sương mù truyền đến giọng nói của Lucius, Snape gần như tưởng mình nghe nhầm. Nhưng quý tộc bạch kim xuất hiện đánh nát tia ảo tưởng cuối cùng trong lòng anh.

“Tôi cho rằng, lễ nghi nhà Malfoy biết được rằng không thể chưa chào hỏi chủ nhân đã tùy tiện đi vào phòng tắm người khác! Nhất là khi chủ nhân phòng tắm lại, đang, sử, dụng!” Nhìn Lucius quần áo còn chỉnh tề đứng im, Snape chợt thấy mất thể diện, anh không để ý mình đang ở trong bồn tắm lớn, một thần chú biến hình bọc quần áo màu đen bọc lên người, dù là mặc cả quần áo ngâm mình trong nước nóng anh cũng không quan tâm. “Lucius, dùng hai chân tôn quý của anh, đi, ra, ngoài! Để đàn em hèn mọn của anh có một không, gian, tư, nhân!”

Lúc này Lucius mới như là bừng tỉnh từ giấc mộng, “S… Sev, tôi đi trước, tí nữa… ừm… cậu dùng Thần Hộ mệnh đưa tin cho tôi, tôi lại tới đây.” Lucius hiếm khi không có bộ dạng quý tộc, sau khi nói xong cũng không quay đầu lại chui vào một bức tường trong phòng tắm, rồi biến mất.

Tốt lắm! Snape cắn răng trong bồn tắm lớn, hiện tại anh có một cái tường để bạn cùng phòng trước kia của anh có thể “viếng thăm bất cứ lúc nào”, lại còn cả một tên Malfoy muốn gặp Thần Hộ mệnh của anh nữa!

— Tôi là đường ranh giới Snape suy xét đối sách —

Lucius hoàn toàn không ngờ gặp được Snape. Y gần như mang theo tâm lý đùa dai công bố quyết định của mình sau khi phát biểu thông lệ trước học trò mới, phản ứng của Slytherin không ngoài dự đoán, chuyện phía dưới Lucius không cần nghĩ cũng biết đại khái. Tuy rằng cứ thế đẩy Snape đi làm lòng y cảm thấy có lỗi, nhưng là y cũng không có lựa chọn, giai đoạn này y phải giả vờ “y và Snape” không quen nhau.

Về phòng ngủ Huynh Trưởng, Lucius cơ hồ là khó dằn nổi sử dụng quyền hạn, nối thông đạo giữa phòng ngủ của mình và Snape, vì bí mật, y còn đặc biệt mà thiết lập cửa trên tường phòng tắm mình. Sao y lại không biết cửa liên thông hai bên, tường phòng tắm bên y cũng chính là tường phòng tắm Snape… càng không ngờ lúc tới, Snape lại đang tắm rửa! Được rồi, Lucius thừa nhận, khi y muốn thiết lập cửa trên tường phòng tắm cũng từng nghĩ muốn thấy Snape cởϊ qυầи áo… có điều, y hoàn toàn chưa chuẩn bị là hôm nay mà! Nghĩ đến ***g ngực nhìn thoáng qua còn tái nhợt mảnh mai hơn mình, dưới làn nước lờ mờ vẫn nhìn rõ cái eo kiên cường, Lucius cảm thấy con dơi trước ngực trái mình hơi nóng lên.



Y hít thở thật sâu, đối với mình, Snape cũng không chỉ đơn giản là bạn bè đâu.

Thật lâu sau, một luồng sương trắng xuất hiện trong phòng ngủ Huynh Trưởng, bên trong không thấy rõ động vật, chỉ có thể cảm giác được lúc nó đi lại dáng vẻ rất hợp thưởng thức. “Huynh Trưởng Malfoy tôn quý, đàn em của ngài đang chờ ngài “hạ mình”.” Hai chữ cuối cùng được nhấn mạnh rõ ràng. Lucius chỉnh chỉnh quần áo, đi theo Thần Hộ mệnh vào phòng tắm, nhìn kỹ có thể nhận ra, dáng vẻ của họ cực kỳ tương tự.

“Lucius, giải thích.” Trên tóc Snape còn nước, sắc mặt đen chưa từng thấy, ngay cả cú trường cũng không bằng.

“A, Sev thân mến của tôi, chẳng lẽ cậu không định thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ của Huynh Trưởng cậu trước sao? Tuy rằng không thấy rõ Thần Hộ mệnh của cậu, nhưng tôi phải nói, Sev, Thần Hộ mệnh của cậu rất phù hợp với thưởng thức của quý tộc nha. Vậy, rốt cuộc nó là gì thế?” Lucius có vẻ hưng trí bừng bừng, thật ra ngoài việc tò mò, y cũng từng phán đoán gia tộc của Snape. Gia tộc máu trong lâu đời gần như đều có trụ cột mới bắt đầu bảo hộ, rồi mới có thể vì cảnh ngộ cá nhân mà thay đổi. Có điều nhìn đàn em hiện tại của mình, trạng thái mới bắt đầu là rất lớn.

“Tôi cho rằng, quý tộc còn biết cái gọi là riêng tư!” Snape nghĩ đến con công trắng kiêu ngạo kia của mình, đã nghĩ tới hành động của Lucius trên tàu tốc hành Hogwarts, còn vừa nãy gặp anh ta trong phòng tắm, mặt Snape càng đen, anh vung đũa phép, Thần Hộ mệnh trực tiếp biến mất, “Lucius, tôi nghĩ đầu óc của anh bị Dược làm đẹp phá hủy vẫn còn nhớ rõ, bây giờ là tôi đang hỏi!”

“A, Sev thân mến, cậu đối xử với người cậu đã ở chung với cậu như thế ư?” Lucius giận dỗi, có điều nhìn bạn tốt nhà mình lập tức sắp tới giới hạn, cũng thu lại, “Đặc quyền của Huynh Trưởng, chẳng lẽ Sev chưa từng hoài nghi toàn bộ Slytherin chỉ có gian phòng này và phòng Huynh Trưởng là phòng đơn sao?”

“Thế nên anh có thể tự tiện xông vào lúc chủ nhân đang tắm rửa sao!” Snape ngay cả vành tai cũng đỏ lựng.

“Đây chỉ là một ngoài ý muốn, thật đó.” Người thừa kế bạch kim thề mình cũng chưa từng thành khẩn với Abraxas thế này, “Hôm nay vẫn quên nói cho cậu, cậu sẽ không trách tôi chứ, nếu cậu cần môt lý do…”

“Lucius, đầu óc của anh cũng bị quỷ khổng lồ dẵm vào hả? Chẳng lẽ tôi lại không biết anh định che dấu cái gì?” Tuy Snape không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng quả thật cảm thấy thoải mái vì giải thích Lucius cho mình.

Lucius thì trong lòng ấm áp, sự tin tưởng này làm y cảm thấy cực kỳ thoải mái, như là uống hết một bình Phúc Lạc Dược vậy.

“Nhưng,” Snape chuyển lời, “Đừng tưởng không chào hỏi đã vào phòng tắm của tôi! Thông, báo, trước, cho, tôi!” Snape gằn từng tiếng.

“Ừ, ừ.” Lucius không thèm để ý khoát tay, vừa đi vào phòng tắm, trong nháy mắt tiến vào cửa, Lucius quay đầu lại, bên môi nở nụ cười đắc ý, “À, tôi nói này, Sev, dáng người cậu rất được.” Đăng bởi: admin
« Chương TrướcChương Tiếp »