Tháng 7 năm 1938, sau một thời gian dài chờ đợi, Harry và Voldemort cũng nhận được thư nhập học Hogwarts.
Trừ tên và địa chỉ, nội dung thư không khác gì thư Harry nhận trước kia, mà Voldemort, chỉ có địa chỉ là khác.
“Quá lỗi thời.” Voldemort cất thư đi, cho cú đang chờ đợi bên cửa sổ ăn xong, quay đầu nói với Harry, “Bọn họ đã lạc hậu hơn Muggle nhiều lắm.”
“Ai?” Harry mở to mắt, tuy vài năm gần đây Voldemort không nhắc lại chuyện muốn tiêu diệt Muggle, nhưng hiện tại nghe được lời như thế từ miệng Voldemort, vẫn khiến cậu giật mình không thôi.
“Thế giới pháp thuật cần thay đổi.” Voldemort đóng cửa sổ, nói, “Xem Muggle, chỉ mấy chục năm ngắn ngủi, khoa học kĩ thuật đã tiến bộ vượt bậc, mà thế giới pháp thuật, mấy ngàn năm mới thay đổi một lần, tiếp tục như vậy, một ngày nào đó thế giới pháp thuật sẽ bị thế giới Muggle tiêu giệt, mà phù thủy chúng ta, chỉ có thể trở thành vật thí nghiệm của Muggle.”
“Voldy, ngươi nói có quá nghiêm trọng không?” Harry buông thư, rời khỏi sofa, lấy ba ly kem trong tủ lạnh, theo thói quen đưa một ly cho Nagini đang giả chết bên cạnh, thành công khiến nó vui vẻ reo hò.
“Cái này không phải nói cho vui.” Voldemort tiếp nhận một ly kem từ tay Harry, ngồi xuống bên cạnh cậu, “Vũ khí của Muggles quá mức nguy hiểm, so sánh, thủ đoạn của phù thủy rất đơn giản, gϊếŧ người chỉ có Avada Kedavra, nhưng lại bị liệt vào thần chú cấm sử dụng, phù thủy đã thiếu tính cảnh giác từ lâu lắm.”
“Ừm, quả thật như thế.” Harry gật gật đầu, tán thành lờiVoldemort, hơn nữa, Voldemort đọc rất nhiều sách của thời đại này, hắn rất rõ ràng, mấy chục năm sau khoa học kĩ thuật của Muggle càng tiến bộ vượt bậc.
“Cho nên, ta phải thay đổi thế giới pháp thuật.” Đôi mặt đỏ sẫm của Voldemort lóe lên kiên định, thân thể mới 11 tuổi tản ra khí thế thuộc về kẻ thống trị.
Đúng vậy, không phải muốn, mà là phải. Harry thản nhiên cười, Voldy, dù ngươi làm gì, nhớ kỹ, ta đều bên cạnh người.
“Rất nhiều kế hoạch.” Voldemort rút khăn tay ra, giúp Harry lau vết kem bên miệng, “Hiện giờ có thể bắt đầu.”
“Hở?” Harry có chút nghi hoặc.
Voldemort hít một hơi, búng trán Harry: “Với thân thể hiện tại của chúng ta, muốn làm gì cũng khó, trừ phi chúng ta có—”
“Tăng linh tề.” Harry hô lên, “Đúng vậy, chỉ cần có tăng linh tề, mọi việc đều dễ làm.”
“Đúng vậy, mà ngày tới Hẻm Xéo là cơ hội tốt nhất tìm được tăng linh tề, đúng không?” Harry bắt lấy ống tay áo Voldemort, cười nói, đột nhiên nhíu mày, “Nhưng tăng linh tề không phải vật phẩm mà một cậu bé mới nhập học được mua?”
“Hay là, chúng ta trộm?” Harry mở to mắt, thanh âm nhỏ đi, hết nhìn đông tới nhìn tây, tựa một tên trộm đang quan sát.
Thấy Harry cố ý làm ra bộ dáng buồn cười, Voldemort bất đắc dĩ dùng ngón trỏ ấn mi tâm: “Được rồi, chờ mong một Gryffindor có trí tuệ là ta sai, chẳng lẽ ngươi quên nguyên nhân mấy năm nay chúng ta không tới Hẻm Xéo sao? Hai đứa trẻ Muggle không hiểu pháp thuật xuất hiện tại Hẻm Xéo mua tăng linh tề, ngươi cho rằng sẽ không khiến lão ong mật hoài nghi ư?”
“Vậy làm sao bây giờ?” Harry cào cào mái tóc hỗn độn, con ngươi xanh lá tràn ngập tò mò, không chớp mắt nhìn Voldemort, phảng phất đang nói “Ngươi nhanh nói cho ta”.
Voldemort xoay đầu, tránh đi ánh mắt sáng rực: “Tuy không thể trực tiếp mua tăng linh tề, nhưng mua nguyên liệu thì không vấn đề gì, hai cậu bé Muggle muốn thí nghiệm cách điều chế ma dược, sẽ không khiến ai hoài nghi, hơn nữa nguyên liệu điều chế tăng linh tề không có vật phẩm cấm, chỉ có chút phức tạp mà thôi.”
“Ý kiến hay, Voldy, ngươi thật thông minh.” Harry bổ nhào vào người Voldemort, hưng phấn hét lớn.
“Buông ra.” Voldemort thiếu chút nữa ngã xuống sofa, đáng chết, tên nhóc ngu ngốc này sức lực quá lớn, xem ra sức lực của cậu ta tương phản với trí thông minh.
Harry để ngoài tai lời của Voldemort, tiếp tục ôm hắn giả chết, phải biết rằng, tháng 7 rất nóng, lại không có điều hòa, cũng may thân thể Voldemort vô cùng lạnh, ôm hắn tựa như ôm một khối băng di động, thoải mái nói không nên lời.
Xà viện không hổ là xà viện, thật sự là nơi tạo băng rất tốt a!
Voldemort đẩy hai cái cũng không đẩy được Harry, trong lòng thở dài, da mặt cậu ta đúng là quá dày, đồng thời mắng mình càng ngày càng mềm lòng, vì thế, để chứng minh cựu chúa tể hắc ám rất kiên quyết, hắn chỉ tay vào Nagini, nói: “Đi tới, Nagini, giúp ta kéo tiểu quỷ này ra.”
Qua hai năm bồi bổ đầy đủ, Nagini đã tiến hóa từ rắn nhỏ thành xà dài hơn một thước, về phần vóc dáng, được rồi, hiện tại vóc dáng của nó không có gì đáng nói.
Nagini nuốt ngụm kem cuối cùng, mới lười biếng bò đến chỗ hai người, cẩn thận tránh bàn trà, lướt đến bên chân Voldemort, sau đó cắn lên — ly kem còn chưa ăn xong trong tay Voldemort, rồi dùng tốc độ nhanh gấp trăm lần khi tới bò về chỗ cũ.
……
Voldemort im lặng không nói gì, rõ ràng Nagini là sủng vật của hắn, vì sao lại nghe lời Harry như vậy?
Nagini thấy ánh mắt kinh ngạc của Voldemort, mạnh quay đầu, hướng cái đuôi rắn về phía chủ nhân thân ái, trong lòng sám hối: “Chủ nhân, không phải ta không nghe lời ngàu, thật sự là Harry đại ma vương, nga, không, là ánh mắt của Harry đại nhân rất khủng bố, nếu ta không chạy về tuyệt đối sẽ bị xé xác một trăm lần a, vì thế, ngài tha thứ cho ta.”
“Voldy, ngươi định lấy tăng linh tề về rồi làm gì?” Harry thấy động tác của Nagini, khóe miệng gợi lên độ cong nhàn nhạt, có lẽ buổi tối nên thưởng cho nó một khối bánh ngọt?
Sự thật chứng minh, nói sang chuyện khác là sách lược thành công, Voldemort cúi đầu, trầm ngâm: “Đầu tiên, chúng ta cần tiền, dù làm gì cũng cần tiền.”
“Ừm, đúng vậy.” Harry gật gật đầu, khi còn sống hai vị lão nhân cũng không phải quá giàu, tám năm sống ở đây đều dùng tiền dành dụm lúc trước, cho nên qua đời chỉ lưu lại nhà ở và số tiền đủ đến khi bọn chúng trưởng thành.
Cậu và Voldemort đã thương lượng qua, sẽ dựa theo tâm nguyện của hai lão nhân, tiền dùng làm chi phí cuộc sống tiếp theo, mà căn nhà này, bọn họ vĩnh viễn không bán đi.
“A, đúng rồi, chúng ta còn tiền của vị Stagram kia.” Harry chụp lấy bả vai Voldemort, vội vàng đứng dậy, “Thứ chúng ta lấy đi, vẫn còn giấu trong phòng ngủ.”
“Chú ý, không phải chúng ta lấy, là ngươi lấy.” Voldemort khiêu mi, trên khuôn mặt đẹp đẽ hiện lên nụ cười hài ước, “Ta không nhớ ta có thói quen thu thập rác rưởi.”
Harry nghiêng đầu, buồn bực nói: “Được rồi, ta lấy, tuy số châu báu này giá trị không nhỏ, nhưng chỉ sợ vẫn thiếu, Voldy, ngươi có ý tưởng gì?”
Voldemort đẩy Harry ra, nâng cằm nói: “Phương pháp trước mắt là điều chế ma dược kiếm tiền, nhưng ma dược đơn giản không giá trị, mà ma dược quý cần nguyên liệu đặc biệt, có thể cần nguyên liệu cấm, chúng ta không dễ dàng tiếp xúc.”
“Chẳng lẽ không còn phương pháp nào sao?” Harry lại dựa vào vai Voldemort, liều mạng hấp thu khí lạnh.
Voldemort bất đắc dĩ nhìn Harry, tiếp tục nói: “Trừ phi mở công ty tại thế giới Muggle, nhưng không lâu nữa là chiến tranh bùng nổ, đầu tư vào Muggle chỉ sợ lỗ vốn.”
“Đích xác.” Harry gật đầu, hiện tại là năm 1938, ít năm nữa chiến tranh thế giới thứ hai bùng nổ, đến lúc đó cả nước Anh thậm chí là Châu Âu đều hỗn loạn, dù đầu tư vào lĩnh vực nào cũng thất bại, từ từ, có thứ khác.
“Voldy.” Harry kéo kéo ống tay áo Voldemort, nhìn thẳng hắn, “Ngươi nghĩ, buôn bán vũ khí thế nào?”
“Vũ khí?” Voldemort chậm rãi lặp lại lời Harry, đích xác, chiến tranh lâu dài, nếu nói ai sẽ phát tài, cũng chỉ có bọn buôn lậu vũ khí, bọn họ mong chờ chiến tranh bùng nổ, bởi vì, chiến tranh chính là cơ hội bọn họ phát tài.
“Nhưng bắt đầu từ đâu chứ?” Harry liều mạng ôm đầu, lại không nghĩ ra, điều này khiến cậu có chút buồn bực, “Merlin a, nếu chúng ta đến tương lai thì tốt rồi, ta rất thành thạo về thị trường chứng khoán.”
“Ồ?” Voldemort buồn cười nhìn động tác Harry, ghé vào lỗ tai cậu cười khẽ, “Ta không ngờ ngươi có khả năng kinh doanh trời sinh?”
Harry trừng mắt liếc Voldemort, nhe răng với hắn: “Nếu mỗi ngày ngươi chỉ có thể đọc thời báo kinh tế, ngươi cũng sẽ giống ta.”
Voldemort sững sờ, trước kia hắn từng nghe qua, cậu bé cứu thế lớn lên trong gia đình Muggle, hơn nữa, phải chịu ngược đãi, ở trong gian phong nhỏ hẹp, kiêm luôn chức gia tinh, lúc ấy hắn coi đó là trò cười, hiện tại, trong lòng có chút chua xót.
Cựu chúa tể hắc ám và cựu cứu thế chủ, cùng có tuổi thơ thê thảm, nhưng bất đồng, tạo ra thời thơ ấu của hắn là vận mệnh, mà thơ ấu của Harry, do một tay lão ong mật điều khiển.
Nghĩ vậy, con ngươi đỏ sẫm của Voldemort âm trầm, mơ hồ có gì đó ngưng kết, nhưng khi hắn nhìn Harry, chỉ trong chớp mắt, toàn bộ biến mất.
“Ngươi không cần lo lắng, theo ta được biết, kỳ thật có rất nhiều quý tộc Slytherin chú ý chiến tranh Muggle, thậm chí có những người nhúng tay vào, chỉ cần thông qua bọn họ, không phải chuyện khó khăn.” Voldemort xoa đầu Harry, “Đừng lo lắng, chúng ta còn thời gian một năm, có thể chậm rãi tiến hành kế hoạch.”
“Ừm.” Harry gật gật đầu, nhân tiện cọ cọ lòng bàn tay Voldemort, như một con mèo nhỏ.
Voldemort đột nhiên rút tay về, khiến Harry bất mãn.
Khóe miệng Voldemort chậm rãi cong lên, con ngươi đỏ sẫm lóe ra ánh sáng giảo hoạt: “Nhưng có chuyện, ta nghĩ chúng ta phải thống nhất.”