“Không, Voldy, ngươi từ từ.” Harry tiến lên dùng sức bắt lấy cánh tay Voldemort, ngăn hắn rời đi.
“Buông tay.” Voldemort không quay đầu lại, thanh âm lạnh lùng như mũi tên nhọn bắn trúng tâm Harry, cậu thoáng dừng một chút, lại cố chấp lắc đầu, càng nắm chặt tay.
“Ta–nói–buông–tay.” Voldemort quay đầu, đôi mắt đỏ kết băng, khuôn mặt không chút biểu tình, môi cắn chặt, tựa hồ không muốn tiếp tục nói chuyện với Harry.
“Không.” Harry kiên định lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt Voldemort: “Trừ khi ngươi nghe ta nói xong, nếu không ta sẽ không buông tay, chết cũng không.”
“Ta không muốn nghe mấy lời vô nghĩa của ngươi.” Voldemort dùng tay kia hạ một câu thần chú, tay Harry đang giữ Voldemort lập tức mất đi khống chế, Voldemort nhân cơ hội đó rút tay về, cất bước rời đi.
Harry vội vàng thi triển thần chú làm dừng, nhưng hiệu quả của thần chú kia không lập tức mất đi, tuy tay của cậu không tiếp tục khua loạn, nhưng nhất thời không thể giơ lên.
Thấy Voldemort muốn rời đi, Harry cắn răng, bất chấp tất cả vọt tớ, ôm lấy Voldemort từ phía sau.
“Nếu ngươi không muốn chết—” Voldemort đưa tay ra sau, áp lên trái tim Harry, gằn từng chữ, thanh âm lạnh đến ngưng kết, khiến người ta không thể nghi ngờ tính chân thật của nó.
“Tùy ngươi.” Harry cắn răng, hai tay càng siết chặt: “Avada cũng được, lời nguyền tra tấn cũng được, cái gì cũng được, hôm nay ngươi phải nghe ta nói xong, đừng cho là ta không biết, nếu hiện tại không nói rõ ràng, chắc chắn ngươi sẽ suy nghĩ, nói không chừng sẽ một mình rời đi, ta — tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra.”
Thân thể Voldemort chấn động, trái tim dưới bàn tay kịch liệt nhảy lên, chứng tỏ chủ nhân nó đang kích động, rõ ràng mà hữu lực, nhiệt độ kia cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được, dù tổn thương tay cậu, cậu cũng không muốn buông tay, vì thế, trong một khoảng thời gian, cả hai người không ai động cũng không ai mở miệng.
“Voldy.” Rốt cục, Harry phá vỡ trầm mặc, cậu nghiêng mặt, tựa vào lưng Voldemort, thì thào nói: “Ta không biết ngươi nghĩ như thế nào, nhưng mong ngươi tin tưởng rằng, ta nói như vậy, là vì lo lắng cho ngươi.”
Đúng vậy, là lo lắng.
Cậu lựa chọn làm Harry Riddle mà không phải là Harry Potter, bây giờ người quan trọng nhất với cậu chỉ có một, là — Tom Riddle.
Harry cùng hắn trải qua thời thơ ấu, lúc này đương nhiên cậu biết vì sao Voldemort chán ghét Muggle. Trong cô nhi viện, bọn chúng chính mắt nhìn thấy, một đứa trẻ thích đùa giỡn nên giả vờ nói chuyện với mèo đen, liền bị mọi người đánh đập cả buổi chiều, sau đó bị nhốt trong phòng suốt ba ngày, cho đến lúc cậu bé kia được thả ra, thì chỉ còn một hơi thở, tuy cuối cùng không chết, nhưng đứa trẻ hoạt bát kia đã không còn cười nữa.
Mà đời trước Voldemort căn bản không thể khống chế pháp lực của mình, hắn đã từng bị đối đãi thế nào? Harry không dám tưởng tượng, cũng không muốn tưởng tượng. Cho nên, đối với việc Voldemort chán ghét Muggle, cậu cũng hiểu.
Nếu, bọn họ không được nhận nuôi, có lẽ hôm nay cậu sẽ không nói như vậy.
Nhưng mà, cậu cảm nhận được, giống thế giới pháp thuật, Muggle cũng phân biệt tốt xấu, như ông bà Steven vậy, đáng bị gϊếŧ sao?
Không, không nên như vậy.
Hơn nữa, kiếp trước cậu không biết gì, mỗi ngày chỉ có thể xem tạp chí kinh tế của dượng Vernon, cho đến năm mười một tuổi mới chính thức ra khỏi nhà, lại vào thế giới pháp thuật, đối với Muggle cũng không hiểu nhiều.
Cho tới bây giờ, cậu có cơ hội tiếp xúc với kinh tế, khoa học, quân sự của Muggle, cũng hiểu thêm, Muggle tiến xa hơn tưởng tượng của cậu rất nhiều, mà không giống như Dumbledore đã nói — cần pháp thuật bảo vệ. Từng có Grindelwald vì coi thường Muggle mà thất bại, chẳng lẽ Voldemort muốn đi vào con đường đó? Không, tuyệt đối không, cậu không thể để chuyện này xảy ra.
Đương nhiên Mugglesphải được khống chế, nhưng tuyệt đối không thể dùng phương pháp gϊếŧ chóc.
Một năm này, ý tưởng đó không ngừng hình thành trong đầu Harry, cậu biết, nếu nói ra, nhất định sẽ làm Voldemort tức giận, nhưng cậu không thể không nói. Nó tựa như u nhọt giữa quan hệ của hai người, không chú ý sẽ khiến nó càng ngày càng lớn, thẳng đến khi vỡ ra. Như vậy, không bằng ngay lúc đầu cắt bỏ nó, tuy có thể đau, nhưng sau khi khỏi hẳn, tất cả đều khôi phục nguyên trạng.
Nhưng, thất bại ư?
Harry khẽ thở dài một hơi, siết chặt cánh tay, sau nửa ngày, chậm rãi nói: “Nếu ngươi kiên trì muốn làm vậy, ta sẽ không ngăn cản ngươi, nhưng, ít nhất, cầu ngươi buông tha ông bà Steven.”
Lại tiếp tục trầm mặc.
Ngoài dự kiến của Harry, rơi vào tai cậu không phải thanh âm trào phúng bén nhọn hay lạnh lùng cự tuyệt, mà là—
“Ta sẽ không làm như vậy.”
Voldemort cúi đầu nhìn tay Harry vòng qua người hắn, vì thần chú chưa hết hiệu lực mà sưng đỏ, nhẹ nhàng vỗ vỗ, hóa giải thần chú.Tayhắn lạnh, mà tay Harry lại nóng, như hai thái cực đối lập.
Nhưng, đều là hai kẻ ngốc.
Voldemort cũng thở dài một hơi, híp mắt, trong đôi mắt đỏ hiện lên một tia bất đắc dĩ, chẳng biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã không có ý niệm tuyệt diệt Muggle trong đầu, có lẽ là từ lúc hai vợ chồng già không ngại tuyết rơi đi mua đồ ăn cho bọn chúng, có lẽ là từ lúc hai vợ chồng già thức trắng đêm chuẩn bị bữa ăn khuya cho chúng, hoặc sớm hơn, vào một đêm tuyết rơi, một thân thể mềm mại mang tới ấm áp cho hắn.
Một chúa tể hắc ám không nghĩ tới việc hủy diệt Muggle là chúa tể hắc ám sao?
Hoặc như Harry nói, hắn đã không còn là chúa tể hắc ám.
Một khi Harry đã từ bỏ thân phận cậu bé cứu thế, tại sao hắn không thể từ bỏ thân phận chúa tể hắc ám?
Cho đến giờ hắn vẫn nghĩ như vậy.
Cho nên khi nghe Harry nói, hắn mới tức giận.
Không phải tức giận vì Harry ngăn cản hắn tiêu diệt Muggle, mà tức giận vì Harry không đủ tin tưởng hắn.
Nhưng thì ra, cũng giống như Harry nghĩ sai về hắn, hắn cũng nghĩ sai về Harry.
Harry nguyện ý ở bên cạnh hắn, đúng vậy, chấp nhận hủy diệt Muggle, nguyện ý ở bên hắn, thỉnh cầu duy nhất là đừng tổn thương hai người đó.
Loại suy nghĩ này, làm hắn dở khóc dở cười, trong lòng lại vui mừng, trăm cảm xúc, trăm tư vị.
Bọn họ tại đêm tuyết kia, đã đi bước đầu tiên.
Có thể bọn họ không hiểu rõ nhau, thói quen và quá khứ luôn khiến hai người bảo trì một khoảng cách an tâm, tuy rất gần nhưng lại có khe hở, hai người không dám đυ.ng vào vết nứt kia, vì sợ hãi sẽ làm nó hỏng mất.
Có lẽ, hắn nên cảm tạ sự dũng cảm của Gryffindor, đúng vậy, Harry chủ động bước qua vực sâu, đến bên hắn, mà việc hắn cần làm là đáp lại mà thôi.
Giống như vậy.
Voldemort xoay người, giang tay ôm cậu.Tay Voldemort rất lạnh, nhưng cái ôm của hắn thực ấm áp, tràn ngập hương thơm nhàn nhạt, thanh âm trầm ấm tựa như một ly cà phê đen.
“Ta sẽ không làm như vậy, tin tưởng ta.”
Giống ngày đó, cái ôm của Voldemort mềm nhẹ mà ấm áp, như nắng tháng ba, cho cậu hơi thở trong lành nhất.
Harry hít sâu một hơi, nhắm mắt, thì thào: “Ừ, ta tin tưởng ngươi.”