Translator: Waveliterature Vietnam
"Ánh Huỳnh quang nhấp nháy." Để ngăn ngừa gặp tai nạn bất trắc, Ellen bắt đầu sử dụng phép thuật tàng hình của áo choàng phù thủy, sau đó mở tấm màn ở phía sau kệ sách của trẻ em, cúi người và chui vào đường hầm.
Các bức tường đường hầm rất trơn nhắn và dường như chúng được xử lý bằng phép thuật, cho nên rất cứng rắn và ổn định.
Ellen dọc theo đường hầm từng bước đi xuống bậc thang và đi qua một vài con đường nhẹ nhàng.
Đi được một chút, Ellen đã nhìn thấy ánh sáng.
Đây là một căn phòng nhỏ bé với những đồ vật lẫn lộn trong phòng, mặt trời buổi chiều chiếu thẳng từ mái nhà xuống giếng trời, vừa vặn ngay vị trí mà Ellen đang đứng.
Ellen lập tức dùng tay che mắt lại, sau một lúc, anh mới thích ứng được với ánh sáng này.
Đẩy cửa đi ra bên ngoài, đó là một khu vườn hoang vắng, tuyết rơi dày đặc chồng chất lên nhau trên mặt đất cao thấp.
Rời khỏi khu vườn, bốn phía điều hoang vu, có một trang trại được làm từ gỗ, đất và rơm nằm rải rác trên một vùng hoang vu.
Ellen quay đầu nhìn lại, cự ly cách xa nông trại không xa, trông anh rất kiêu hãnh bao quanh bởi những bức tường cao.
Ở chỗ này, có thể nhìn thấy những khối tuyết tụ đọng lại trên nóc nhà trong khu vườn, nơi tập hợp tập hợp ánh nắng mặt trời lập lòe và tỏa sáng.
Phía xa xa khu vườn, một số đỉnh núi cao chót vót có những đám mây bay qua, nhìn xa xa, phảng phất những rạn san hô trên biển.
Ellen nhìn thời gian, Emily chắc cũng gần tỉnh dậy nên anh nhanh chóng theo lối cũ quay lại, đi ngang qua phòng tắm nghe thấy âm thanh bên trong nên anh biết rằng dì Josephine đang tắm, nên trong lòng anh có một kế hoạch sơ bộ.
Khôi phục tấm thảm treo tường trở về lúc ban đầu, đi đến trước cửa phòng ngủ, cô bé mặc áo đỏ, tiểu cô nương trên bức ảnh lại xuất hiện trên cửa, cô nhanh chóng liếc nhìn Ellen một cái, rồi trong chớp mắt biến mất.
Ellen đẩy cửa bước vào, nhưng may mắn thay Emily vẫn còn đang ngủ say.
Ellen rón rén nhẹ nhàng bước tới, từ từ bò lên giường nằm xuống bên cạnh Emily rồi nhắm mắt lại.
Chưa nói đến Ellen làm thế nào để chơi với Emily trong suốt buổi chiều, và không biết làm thế nào có thể cùng dì Josephine nói chuyện.
Buổi tối lúc 9 giờ, sau khi đã dỗ cho Emily ngủ say lần nữa, Ellen áp dụng "lời nguyền ngủ ngon" cho cô bé. Theo cuốn "ma chú bách khoa toàn thư" thì đây là lời nguyên do một phù thủy mắc chứng mất ngủ phát minh ra.
Hôn lên trán của Emily một cái rồi Ellen quay người rời đi, đứng trước phòng tắm chờ dì đến, đương nhiên không phải để rình mò, mà là bởi vì muốn đánh cắp cây đũa phép thuật của dì ấy trong khi đang tắm, cũng rất bình thường khi có một phù thủy trưởng thành vào thời hòa bình hoặc ở nhà, Bộ pháp thuật có thể cho phép phù thủy nhỏ nghĩ về Harry giấu đèn huỳnh quang trong chăn của mình hoặc giống như luyện tập của Hermione được tạo điều kiện tiên quyết khi ở nhà, nó không phải là vấn đề miễn là không để cho Muggle thấy là được. Nhưng lần này rõ ràng sẽ không có điều kiện thuận lợi như vậy, tất nhiên sẽ dùng ma chú để tấn công, may mắn thay đối với cây đũa phép thuật không hề giống với các phép sư khác kén chọn.
Sau khi cầm được cây đũa phép thuật của dì, trong nông trại, Ellen sử dụng hào quang học bá để bói xem vị trí của Albert, thi triển việc xem bói đã vượt qua khả năng hiện tại của Ellen, nếu như việc này càng biết nhiều thông tin thì khả năng dò xét đối tượng sẽ càng hiệu quả hơn. Dựa theo đạo lý, sẽ hợp lý hơn nếu sử dụng thêm một số gương và bính thuốc đánh bóng bằng bạc hoặc là có thể sử dụng làn sương khói tương tự như thuốc lào cùng phối hợp sử dụng, nhưng bây giờ cũng không có đủ điều kiện để thực hiện. Cho nên Ellen sẽ mất nhiều thời gian hơn để hoàn thành bởi những việc anh không có nhiều thông tin. May mắn thay, anh trai là người rất thân quen với anh, nhưng cuối cùng nó cũng chỉ xác định vị trí gần đúng của anh trai Albert.
Điều khiến Ellen ngạc nhiên chính là hệ thống đã phát hiện nhiệm vụ bất ngờ là tìm viên ngọc mặt trăng và cũng không có bất kỳ cảnh báo nào sau khi Ellen hoàn thành việc bói toán. Điều này khiến Ellen có chút nghi ngờ có phải hệ thống đã rất hoảng hốt cho nên anh đã có cảm giác không đáng tin cậy.
Nhưng anh không có nhiều thời gian để suy nghĩ về điều này, Ellen một lần nữa từ trong nông trại bước ra, rồi anh điều Hải Vương Tinh từ trong kho lưu trữ ra, cưỡi lên nó và bay với tốc độ xa nhanh nhất về phía xa. Gió đêm lạnh lẽo thổi về phía Ellen. May mắn thay, vóc dáng của Ellen vượt xa với những người bình thường đồng lứa tuổi của anh và anh cũng được mẹ trang bị cho quần áo để tăng thêm công dụng giữ nhiệt độ ổn định, nếu không anh cũng không thể kiên trì được lâu.
Khá tốt trên bầu trời có ánh trắng sáng và đầy sao. Xuyên qua những đám mây mỏng, trang trại trên mặt đất dường như bị đè bẹp rồi lại được mở ra, Ellen bay nhanh với tốc độ đáng kinh ngạc. Trong đêm, dưới ánh trăng mờ, anh đã gần đến đích, một tháp chuông cao vυ"t trong mây xuất hiện trước mặt anh.
Khi chân anh bước lên trên mặt đất, Ellen có cảm giác như mình đang dẫm nát lên bông.
Bước dọc lên gác chuông, có một cầu thang ngoài trời bao quanh ngọn tháp như một con rắn dài lơ lửng trong không trung.
Mặc dù đứng trên đỉnh cao nhất của gác chuông, nhưng Ellen cũng không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào của Albert cũng như viên ngọc mặt trăng.
Phóng tầm mắt ra xa, mà vô định hướng về một mảnh hoang vu.
Chẳng lẽ viên ngọc mặt trăng này có thể tự do lên trời xuống đất hay sao?
…, khi nhìn thấy một gác chuông cao chót vót như vậy thì điều đầu tiên là Ellen sẽ đi lên nó, có lẽ anh cần thực hiện phương pháp ngược lại!
Không thử một lần thì làm sao biết được hay không.
Ellen nhanh chóng chạy nhanh xuống cầu thang.
Quả nhiên, tại lầu một của gác chuông có một quảng trường bên ngoài, Ellen tìm thấy một cái giếng khô vắng vẻ và anh nhận thấy có dấu vết của phép thuật.
Thật tuyệt vời, có một toàn nhà cao như vậy đứng trước mặt, ai sẽ chú ý đến một sự lãng phí như vậy!
Khi có những người có tài cao mà gan cũng lớn, với một chiếc áo choàng phù thủy tuyệt vời, Ellen trượt xuống tường giếng.
Không biết anh đã ở bao lâu trong bóng tối, cuối cùng Ellen cũng dừng lại cú trượt của mình, một lối đi hẹp và tối dẫn đến một động thạch lớn, cửa động đen tối kia cứ như một cái miệng rộng, như muốn nuốt chửng mọi thứ.
"Đèn huỳnh quang nhấp nháy." Cây đũa phép thuật của dì Josephine phát ra màu xanh nhưng cũng không làm tăng thêm một chút cảm giác an toàn nào. Với màu đen tối của động thạch, ngược lại càng khiến người khác cảm thấy nguy hiểm.
Nhưng Ellen ngược lại rất phấn khích, không có anh ta, và bản đồ trong đầu anh đã lần nữa có sự chỉ dẫn vị trí rõ ràng.
Ellen không chút do dự tiến sâu vào trong hang động, tiếp tục tìm kiếm.
Những bức tường đá lởm chởm rất nhẵn và mịn tạo ra một đoạn đường bằng phẳng rất dễ đi qua.
Dần dần, mặt đất trở nên khó đi vì sự lầy lội của nó. Nếu là một Muggle đi qua, sẽ rất khó khăn.
Thường có một đoạn suối nhỏ chắn ngang cản đường Ellen, buộc anh phải lội nước đi qua.
Mê cung dưới lòng đất này cũng không có gì đặc biệt. Vùng đất lầy lội, cảnh sắc đơn điệu, tâm trạng buồn bã.
Nhưng khi nghĩ về hành trình của Ellen, nếu như không dựa vào việc xem bói nhiều lần, quét sạch dựa vào nhớ hết tất cả các lộ tuyến thì có thể anh đã bị lạc vào một con đường khác, bởi vì những cảnh trí không khác nhau gì nhiều.
Phải nói cho đến bây giờ, mọi thứ vẫn rất thuận lợi.
Ngoại trừ sự buồn chán thì anh không phàn nàn về bất cứ điều gì cả.
Rồi đột nhiên có một bước ngoặt lớn, một con dốc đã đưa Ellen đến một nơi sâu hơn, Độ dốc của nó thật khủng khϊếp rất đáng sợ, Ellen không thể giữ vững tinh thần để giữ vững thăng bằng của mình.
Sau một hồi trượt xuống, con dốc dần dần dịu xuống và một cung điện ngầm rộng lớn ngoại trừ tiếng hô hấp của Ellen và tiếng bước chân thì không có bất kỳ âm thanh nào, giống như sự im lặng chết chóc.
Những con đường quanh co ngoằn ngoèo đan xen nhau và Ellen cảm thấy mất khái niệm về thời gian vì sự đi bộ nhàm chán này.
Đúng lúc này, Ellen nghe thấy một giọng nói rất lớn, giống như một tiếng sấm đứt quãng, rồi sau đó dần biến mất vào trong bóng tối vô định.